Trên vải lụa màu xanh lam thêu mấy đóa hoa hải đường.
Cổ áo viên giác chỉ cao nửa tấc, giống như âu phục.
Trên mỗi bông hoa thuê có đính ngọc bích, đính theo kiểu dáng hoa hải đường, ở phần nhuỵ hoa gắn vụn kim cương chiết xạ ra ánh sáng bảy màu.
Vô thanh vô thức, hoa hải đường như lay động trong gió Xuân se lạnh, rõ ràng là một bức tranh duy mĩ độc đáo, mặc ở trên người Diêu Bình An hoàn toàn không có hương vị ưu nhã vốn có, mà lại khiến người muốn bừa bãi lăng ngược cậu.
Tà váy xẻ cao đến hai bên sườn đùi, lộ ra cặp đùi trắng hồng bóng loáng.
Bởi vì trên vải dệt gắn thêm hạt, để bảo hộ sườn eo cùng bộ ngực hơi nhô lên không bị ma sát với hạt đính, hắn cố ý tìm mua tơ tằm thượng hạng may thành yếm để cậu mặc vào.
Nhưng mà hiện tại ngực lớn rồi, bầu vú phát dục ngây ngô làm cho vải vóc ôm lấy phồng lên, bày biện ra độ cong đầy sắc dục.
Rèm che trong phòng ngủ đã sớm bị kéo lên, trong những tia nắng nhạt màu, hắn thấy vài biểu tình nhỏ vụn trên mặt cậu, cậu duỗi tay kéo chiếc váy xuống, phát hiện như thế nào cũng không kéo xuống được mà nghi hoặc hoảng loạn.
Rõ ràng chỉ là mặc một kiện váy có kiểu dáng đang thịnh hành, mặc ở trên người cậu lại không thuần khiết một chút nào.
Trên mặt Diêu Bình An không trang điểm gì, sạch sẽ, mềm mại và tinh xảo.
Tóc cũng chỉ tùy ý bới lên, không có dùng kim loại trang trí gì ở phía trên.
Nhưng lộ ra mắt cá chân trắng lóa, cặp mông cong vểnh, một tay hắn có thể ôm hết eo, cùng đường cong ngực duyên dáng, những cái này đều làm người không dám nhìn thẳng quá lâu —— mà dưới tình huống thân thể cậu tỏa ra đủ loại dụ hoặc, trên mặt cậu lại là vẻ hồn nhiên cùng thẹn thùng.
Hình ảnh này thật sự làm bất kỳ kẻ nào cũng đều cảm thấy cổ họng khát khô, rốt cuộc là Nghiêm Thận Độc nhịn không được đem cậu ấn lên tường, còn hắn xốc tà váy chui vào, nâng lên một chân cậu.
“Lão công liếm hoa huy*t của bảo bảo nhiều ngày như vậy, hẳn là chỗ này mềm nhũn rồi ấy nhỉ.” Hắn vừa nói vừa vươn lưỡi to của mình sờ soạng khe thịt, lòng bàn tay bao trùm lên chỗ này tùy tiện di động trên dưới hai ba lần, liền sờ ra một tay toàn nước dâm.
“Tiểu An ướt thật nhanh.”
“Đau” cậu bị sờ đến ủy khuất hốc mắt ướt ngập nước mắt, nhưng phần dưới lại thành thật hưng phấn mà khép mở, cậu trông mong nhìn quần lót ren ở trên giường, như cầu xin nó có thể bay qua đây bảo hộ cậu.
“Kẻ lừa đảo.” Hắn cười, ngón tay vói vào u huyệt làm hành động thọc vào rút ra, “Rõ ràng là sướng đến bắt đầu hút chặt lấy ngón tay lão công, còn kêu đau.”
“Lão công đã dạy Tiểu An rồi mà? Sao lại quên hết rồi?”
Hắn xoa bóp cho âm đế trồi ra, Diêu Bình An đứng bằng một chân nên đứng không vững, chỉ có thể treo người trên cổ hắn phát ra từng tiếng kêu: “Thoải mái, lão công, ưm.”
“Lão công còn chưa có thoải mái đâu, phải thao vào chỗ này của Tiểu An mới thoải mái.” Hắn nói xong liền trực tiếp gia tăng thành ba ngón tay, đẩy nhanh tiến độ tiền diễn.
“A! Ưm ô…”
“Thật dâm.” Chỉ cần vén vạt áo lên là có thể làm, vốn dĩ thân thể trắng đến mức có thể hợp nhất với tường thế mà dần dần chuyển sang màu hồng nhạt.
Vì thoải mái eo thon không tự giác mà vặn xoắn, mông thịt tùy theo động tác của eo mà bị đè ép ở trên tường.
“Lát đát.” Là thanh âm dây lưng cởi bỏ.
Tây trang của hắn phẳng phiu nhưng đáy mắt dần dần nhiễm tình dục, từ trong quần nhảy ra côn th*t thô to đã cứng đến chảy ra dịch trắng đục.
côn th*t to béo “Phụt” một cái cắm vào tiểu huyệt, bên trong nhiều nước đến mức vừa tiến vào là có thể trực tiếp đẩy đưa luôn.
Quy đầu trực tiếp chọc tới nhục hoa mềm mại kia, có lẽ là do tuổi cậu còn nhỏ, thân thể của Diêu Bình An rất mềm dẻo, một chân bị treo cao trên khớp tay hắn, chiều cao của hai người chênh lệch khá nhiều nhưng cũng không làm cậu cảm thấy khó chịu gì cả.
“Lúc này Tiểu An nên nói cái gì?” Lúc mạnh mẽ đâm vào huyệt non, hắn còn có thể sắm vai thầy giáo nghiêm khắc dò hỏi kiểm tra bài cũ của học sinh.
“Thật…ưm thật..a”
“Thật là sâu.” Hắn kề sát miệng vào tai cậu, đầu lưỡi quấn lấy vành tai tinh xảo rồi đâm vào trong.
“Ô thật, thật sâu, a không” lỗ tai là điểm mẫn cảm trí mạng của cậu, càng khỏi bàn tới phía dưới vẫn luôn róc rách chảy nước, hai chỗ mẫn cảm trên dưới đều bị hắn yêu thương vỗ về.
Đầu cậu nghiêng lệch qua một bên, miệng thở dốc mở to chảy ra bọt mép không cẩn thận còn chảy xuống phía dưới, không nói đến nhìn, chỉ là vừa nghe đến sườn xám hẳn một số người sẽ nghĩ tới ý đồ xấu xa về da thịt—— cho dù là kỹ nữ, cũng sẽ vì tiểu huyệt chảy tràn lan hồng thủy cùng âm thanh lép nhép mà tự thấy thẹn.
Thân thể hai người khác nhau quá nhiều, côn th*t của hắn làm căng đầy các nếp uốn âm huyệt non mềm, toàn bộ môi âm hộ bị côn th*t thô to hung mãnh đỉnh vào bên trong.
Trong lúc va chạm phần lông màu đen cứng rắn cạ lên âm đế, kích thích mãnh liệt làm nhục động không ngừng chảy nước ra bên ngoài, một lượng lớn dâm dịch tích tụ lại rồi chảy xuống dưới đất.
Trái lại là hắn tây trang chỉnh tề, gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa bắn, mỗi lần đều đâm vào thật sâu, làm cậu chảy nước không ngừng.
Đợi lúc sau có người hầu tới quét dọn, chỉ sợ là người kia cũng sẽ bực bội, không biết là con hồ ly dâm đãng nào chảy nhiều nước dâm như vậy.
Nhưng Diêu Bình An cũng không rõ hành vi của Nghiêm Thận Độc, ở trong xã hội hiện tại này cậu không quen biết ai cũng không được dạy, làm sao mà biết chuyện âm huyệt của mình không ngừng phun nước bên ngoài là chuyện gì, chỉ cảm thấy thẹn thùng mà thôi.
Nhưng mà, cậu vẫn sẽ xấu hổ và sợ hãi.
Ví dụ như hiện tại.
“Thận nhi, cần phải đi rồi, xe đều chuẩn bị xong.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của ông nội Nghiêm.
Nghiêm Thận Độc trầm thấp hít sâu một hơi, ở ngay lúc ông nội Nghiêm cất tiếng, dương v*t của hắn đột nhiên bị tiểu huyệt ướt át chật hẹp xoắn lấy, tầng tầng mị thịt cắn hút côn th*t lớn, chúng nó chặt chẽ dán sát đến độ có thể cảm nhận được nhịp đập ở sâu trong huyết quản.
Thì ra Tiểu An rất sợ bị người phát hiện sao?
Nghiêm Thận Độc vặn khuôn mặt Diêu Bình An đang chôn ở trên đầu vai mình ra, không để miệng cậu cắn vào quần áo.
Phần thân dưới càng dùng sức xỏ xuyên vào, ép cậu không thể không phát ra tiếng khóc nức nở: “Không, không để, người khác thấy”.
“Cái gì?” Hắn buông chân cậu ra, mặt đối mặt trực tiếp bế cậu lên, tư thế này làm quy đầu càng tiến sâu vào, chọc tới cái miệng nhỏ đã hồi phục rất tốt kia.
“Ưm nơi đó, không nhìn” tiếng nói cậu bỗng nhiên thay đổi âm điệu trở nên nũng nịu, uyển chuyển khúc chiết mà nói ra lời giải thích.
“Ý của Tiểu An là, chỉ có lão công mới có thể nhìn thấy âm huyệt, còn những người khác không được nhìn, đúng không?”
Diêu Bình An chần chờ gật gật đầu, trong lòng vẫn còn nghi vấn với cái chủ ngữ “Lão công” này, cứ cảm thấy là có nghĩa khác.
Hắn hung hăng đâm vào trong, cậu vừa vất vả thanh tỉnh một chút để suy nghĩ thì liền bị hắn đâm cho tan mất, lại tiếp tục chìm nổi trong cơn sóng triều tình dục.
“Thận nhi?” Ông nội Nghiêm nghiêng tai, ông tựa hồ như nghe được tiếng nước chảy có chút kỳ quái phát ra từ trong phòng.
“Con lập tức ra liền.” Hắn phân tâm trả tời, đến xưng hô tôn kính cũng quên gọi.
Nhưng ông nội Nghiêm cũng không để ý, trên thực tế, việc Nghiêm Thận Độc đồng ý tham dự yến hội cũng đã khiến ông cao hứng vừa lòng rồi.
Từ khi sinh ra Nghiêm Thận Độc đã thân cận với chú nhỏ của mình, tuy rằng Nghiêm Ngật luôn trưng một khuôn mặt lạnh đối với ai cũng đều một dạng, nhưng từ lúc hắn dạy Nghiêm Thận Độc bắn súng thì vẫn có thể thấy được hai chú cháu ở chung cũng không tệ lắm.
Nhưng là vì “hai chú cháu ở chung không tệ” mà ông nội Nghiêm mới cảm thấy càng ngày càng khó quản Nghiêm Thận Độc.
Hắn vẫn lễ phép giống như trước đây, thông minh, hòa nhã, chỉ là trên mặt như đeo một chiếc mặt nạ mỉm cười, tâm tư bên dưới lớp mặt nạ kia không ai thấy rõ.
Ông nội Nghiêm chống gậy để người hầu đỡ xuống cầu thang, cuộc hoan ái cháy bỏng trong phòng vẫn không mảy may làm hắn giảm bớt dục vọng hay thỏa mãn, ngược lại là càng trướng lớn hơn.
Vì có người lạ tới mà Diêu Bình An bị dọa sợ đến cao trào một lần, trong quá trình cao trào cả người cậu mềm nhũn co rút, không có cách nào phản kháng, mặc cho hắn cởi nút váy ra, cách lớp yếm mềm mại mà xoa bóp bầu ngực.
- Hết Chương 26-
P/s: Không có biến thái nhất chỉ có biến thái hơn:)).
Danh Sách Chương: