Ngoài cửa sổ hoa hải đường nở rộ xinh đẹp, nhưng cũng không hấp dẫn được những học sinh đang nóng lòng về nhà.
Trong nhà vệ sinh lầu một, tình tố ngọt ngào lên men trong không gian bốn thước.
Khi hắn chưa mở hạ thể của cậu, chất nhầy tanh hôi bị chặn lại không có chỗ thoát.
Khi hắn khai phá bên trong của cậu, khe thịt no căng thối nát chảy nước như trái cây chín mọng bị bóp nát.
Quần áo cậu đã sớm bị xé rơi đầy đất, cổ áo bị xé rách nghiêng lệch, lộ ra phần vai cổ rậm rạp đầy dấu hôn hồng tím dọa người.
Đôi môi cậu sưng đau, mỗi khi hôn môi liền đau rát giống như bị vật gì châm chích.
Hắn hôn cậu, giống tù nhân dành nửa đời người hôn chìa khóa mở ngục giam, như giáo đồ đạo Cơ Đốc hôn thánh giá, vừa thành kính lại vừa cuồng nhiệt.
Thời điểm môi thịt dán lên, cậu đau đến lắc đầu nức nở.
Bàn tay hắn xoa xoa bụng nhỏ cậu đột nhiên dùng sức, từ hàm răng cắn chặt khớp hàm phát ra từng chữ, “Vì sao đau mà không nói? Vì sao không nói cho lão công biết? Hả?”
Bao tay sớm bị nước mắt nhiễm ướt đến phát trướng, một hàng nước mắt xẹt lăn xuống má, cậu ê a muốn lui về sau, trốn tránh bàn tay đang tăng thêm đau đớn trên bụng nhỏ.
Thế là hắn liền thả nhẹ lực độ, bàn tay thô lệ ấm áp xoa vòng trên bụng, giảm bớt cơn đau bụng kinh cho cậu.
“Không nói thì không nói, ngoan, không có việc gì.
” Giống như đang trong trận giao chiến, hai bên đang ra chiêu nhưng vì hắn nhìn thấy đối phương rơi một giọt nước mắt liền bị đánh cho tơi bời.
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, lại lần nữa tạo cho cậu cảm giác an toàn để cậu đến gần hắn, dù thực tế là cậu vô cùng sợ hãi và thống khổ, bản thân luôn tìm cách trốn.
Hắn thương tiếc mà xoa đi nước mắt trên gương mặt thê mỹ kia (thê lương-mỹ lệ), hắn vì nghe người trong ngực mình khóc thút thít mà sinh ra chua xót, đau lòng cùng tình yêu điên cuồng, đồng thời vì thấy những phản ứng của cậu đều là do hắn ban cho mà nảy sinh hưng phấn đan xen với khoái cảm, khiến lục phủ ngũ tạng bị đảo thành một đoàn hỗn loạn.
Tại trong không gian nhỏ hẹp, hắn dựa sát vào cậu, hắn như gông cùm xiềng xích trói lấy cậu, hận không thể để đóng băng thời gian——
Nhưng có chút âm thanh nhỏ phát ra từ bên ngoài đánh bay cơn tình dục.
“Sau khi tan học đến nhà tớ chơi đi, tớ vừa lén mua mô hình lão hổ.
”
“Oa, thiệt hay giả vậy! Cậu không sợ người lớn trong nhà phát hiện à.
”
Người trong lòng ngực run lên, bị thanh âm nói chuyện của các thiếu niên đang tan học về nhà dụ hoặc, không tự giác mà nói “Về, về nhà.
”
Bàn tay hắn đang chà lau nước mắt cậu dừng lại, liền muốn nói ra lời uy hiếp tàn nhẫn——
Nhưng lòng lại có chút xót xa, ở một giây này đột nhiên tràn ra như lục bình xuất hiện trên mặt nước.
Hẻm Xuân Nguyên hôm nay nghênh đón một vị khách nhân có thân phận tôn quý.
Từng tòa nhà trệt tường trắng ngói đen nghiễm nhiên chật hẹp, khoảng cách giữa các nhà kín không kẽ hở.
Tài xế Tiểu Vương lái xe hơi được sơn bóng loáng chạy vào hẻm nhỏ của xóm nghèo, đôi mắt chuột của ông mở to khẩn trương nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, sợ một khi không cẩn thận liền cọ thân xe vào vách tường làm xước sơn.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi” Ở ghế sau của xe, một thiếu niên khoác áo khoác âu phục đột nhiên chỉ vào một căn nhà nhỏ kêu lên, cậu quay đầu lại ánh mắt vội vàng mà nhìn về phía người ngồi bên cạnh.
“Dừng xe.
”
“Vâng, Nghiêm thiếu.
”
Diêu Lương đem đồ ăn đã nấu xong và đồ đã được hâm nóng lên bàn, trong lòng đang nghi hoặc vì sao Tiểu An còn chưa trở về nhà, liền nghe thấy tiếng đập cửa “cộc cộc cộc”.
Bàn tay có khớp xương thon dài gõ lên cửa gỗ ba cái phát ra tiếng vang thanh thúy, rồi lễ phép buông tay xuống, một chút cũng không giống đám người bình thường hay trực tiếp đập “rầm rầm”.
Diêu Lương do dự mở cửa, liền thấy một thiếu niên anh tuấn thanh lãnh đang dùng tư thế bảo bọc ôm lấy Tiểu An, y nhận ra hắn, là người đã gặp ở buổi sáng hai cha con y đến phòng hiệu trưởng.
“Mẹ ơi!” Vừa mở cửa Diêu Bình An liền nhào vào trong lòng ngực Diêu Lương, nước mắt từ sớm đã dâng trào trong đôi mắt sưng đỏ như hạch đào liền vỡ đê chảy ra.
Trong tay đột nhiên mất đi độ ấm làm hắn cảm thấy buồn bã, môi mỏng nháy mắt nhấp thành độ cong nguy hiểm.
“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì vậy?” Diêu Lương sốt ruột mà dò hỏi, trấn an vỗ nhẹ lưng cậu.
“Bình An bị người khi dễ, bị nhốt ở trong nhà vệ sinh.
” Chỉ trong một giây, hắn liền cởi xuống vẻ tối tăm, chọn ra một cái mặt nạ chỉnh tề thích hợp nhất rồi mang lên, mày nhíu chặt, tỏ vẻ lo lắng ——
“Là cháu cứu cậu ấy.
”
Diêu Lương cứng đờ dừng động tác, sững sờ ở tại chỗ, tựa hồ như không thể tiếp nhận được chuyện con trai mình ở ngày đi học đầu tiên liền gặp phải bạo lực học đường.
Bên mép giường cũ nát, có một thiếu niên khoác một chiếc áo kiểu âu không hợp với bộ đồ bên trong ngồi dựa vào thành giường, cậu không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm trên giường, con ngươi khi thì co chặt khi thì tan rã, không nói lời nào.
Qua lời kể ngắn gọn của thiếu niên kia, Diêu Lương liền biết được chân tướng —— Tiểu An bị người ném đá hù dọa sau đó thì bị khóa vào nhà vệ sinh, Nghiêm Thận Độc đi ngang qua nghe thấy bên trong có tiếng kêu cứu thế là liền cứu được cậu.
(xạo chó:)))
Diêu Lương ngồi trên ghế gỗ, lặng lẽ rơi nước mắt thở một hơi thật dài, một lúc lâu sau, y lau khô nước mắt, ép buộc chính mình tỉnh lại, đi lấy một nắm lá xoan rồi quay trở về bên mép giường.
Nghiêm Thận Độc thu liễm ánh mắt đúng lúc, hắn quay đầu lại thì thấy nắm lá cùng mấy loại quả trên tay Diêu Lương, liền nói với y: “Để cháu làm cho.
”
Diêu Lương bán tín bán nghi mà đem nắm lá cây khô đưa đi qua, tựa hồ cảm thấy thiếu niên vừa nhìn là biết con gia đình giàu không có khả năng sẽ làm được loại chuyện này.
Lá xoan vô cùng đắng, đây là dược tính của loại lá này, dùng miệng nhai nát, rồi đắp lên trên vết thương, có thể giảm bớt cảm giác bỏng rát đau đớn.
Nghiêm Thận Độc không chút do dự đem lá cây bỏ vào trong miệng, nhai nát thành bã, phối hợp với mảnh vải Diêu Lương đưa qua để làm thành túi thuốc, dùng để đắp lên vết thương xanh tím trên cẳng chân của Diêu Bình An.
Nhưng khi Diêu Lương cầm túi thuốc đi qua, người trên giường lại như là chịu kích thích mà rụt về phía sau muốn lảng tránh.
“Không, không” bím tóc rời rạc, sợi tóc rối loạn mà dính trên trán Diêu Bình An, cậu sợ đến mức tự đem mặt mình vùi vào trong chăn, chỉ lộ phần cổ trắng nõn tinh tế.
“Tiểu An, đừng sợ, là mẹ đây” Diêu Lương nhìn Diêu Bình An trốn tránh chính mình, ức chế cùng đau lòng tựa hồ như hóa thành nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt.
“Để cháu làm thử.
” Nghiêm Thận Độc tiếp nhận túi thuốc, trực tiếp kéo người đang trốn trong chăn vào lòng ngực của mình, cường ngạnh nhưng không mất đi mềm nhẹ đắp thuốc cho cậu.
Diêu Lương thấy Tiểu An của mình thuận theo và dựa vào trong lòng ngực thiếu niên kia, thiếu niên duỗi tay đem mấy sợi tóc mềm mại trước trán cậu vén ra sau tai, mà cậu bị đụng vào cũng chỉ khẽ run lên, hoàn toàn không phản kháng, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
“Tình huống hiện tại của Bình An rất không thích hợp để tiếp tục đi học,” thiếu niên từ từ phát ra thanh âm trầm thấp chặn đi hoài nghi của y, cực kỳ tự nhiên mà dẫn lực chú ý đến một phương hướng khác, “Bên phía hiệu trưởng cháu sẽ đi xử lý, ngài có thể suy xét chuyện cho Bình An tạm nghỉ học.
”
Diêu Lương rủ mí mắt xuống, nhớ tới Tiểu An ngoại trừ kêu “mẹ ơi” ở ngoài thì cũng chỉ biết rơi nước mắt mà không biết nói gì, y không thể không bắt đầu nghiêm túc tự hỏi đề nghị này.
Diêu Bình An cảm nhận được cơn mát lạnh kỳ quái trên da thịt mà vặn vẹo thân thể, liền bị hắn nhéo nhẹ lên gương mặt phì nộn để trừng phạt.
Cậu ủy khuất mà ngước mắt, nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt của người nọ, trực giác của động vật ăn cỏ khiến cậu nhanh cúi thấp đầu trốn tránh.
Cậu sợ phải nhìn thẳng hắn, cậu sợ phải đối diện với đôi mắt trước nay âm lãnh như rắn độc của hắn, sợ chỉ cần nhìn một lần là bị tiêu diệt——
Cậu sợ hắn, sợ hắn ngay từ lần đầu bọn họ gặp nhau.
–Hết chương 6–
P/s: Mấy chế cứ tưởng chương này có H phải hong, rất tiết là hong.
Spoil luôn là chương mười mấy công mới phá thân bé thụ (¬‿¬).
Danh Sách Chương: