• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa phòng y tế bị kéo ra, đôi chân dài được bao bọc bởi lớp quần tây màu kem nhạt nhanh chóng bước vào, Vân Tịch hôm nay mặc một chiếc áo có hoa hồng đỏ rực làm cho khí chất tiểu thư vốn có của cô nàng càng thêm phách lối. Cộng thêm vẻ ngoài và khuôn mặt sắc bén không dễ chọc của Phùng Thiệu Sơn.

Một đen một đỏ, song kiếm hợp bích liền áp đảo người phụ nữ kia.

“Chào cô Lý.”

Phùng Thiệu Sơn gật đầu chào với người phụ nữ đeo kính đen trước mắt này, Vân Tịch đoán cô ấy là chủ nhiệm lớp tiểu Mặc.

“Anh Phùng đến rồi sao, còn đây là?”

“Đây là Vân Tịch bạn của tôi. Chuyện như thế nào cô có thể cho tôi biết được không?”

Trong lúc anh đang hỏi thăm tình hình, Vân Tịch tiến lại xoa đầu tiểu Mặc.

“Nhóc có đau ở đâu không?”

Tiểu Mặc hai mắt lấp lánh nước, tay nhỏ níu chặt vạt áo của Vân Tịch, giọng nức nở: “Chị..chị Vân Tịch”

“Đau thì cứ khóc lên đi nhóc, chị không cười đâu mà lo.”

“K-không được..anh..nói là con trai..không được khóc.”

Dù giọng nói đã nức nở thế kia nhưng cậu nhóc này vẫn nhớ rõ lời dặn của anh trai, một cậu bé hiểu chuyện và ngoan thế này không thể nào lại ra tay đánh người được.

Sau khi hỏi chuyện mới biết hai cậu nhóc đánh nhau là do tranh giành đồ chơi.

Giờ ra chơi hôm nay, tiểu Mặc và bạn đang chơi leo dây thừng thì bị mấy “anh lớn” là Kim Tiểu Bảo và bạn cậu nhóc kêu ra chổ khác, còn nói là ba mẹ cậu ta góp tiền xây trường này là của riêng cậu ta không được giành. Tiểu Mặc hào phóng cùng bạn rời đi, lấy mô hình người nhện của anh trai tặng ra chơi thì lại bị Kim Tiểu Bảo giật lấy. Hai cậu nhóc giằng co, tiểu Mặc lấy lại được thì Kim Tiểu Bảo bị mất thằng bằng nên ngã xuống. Kim Tiểu Bảo thẹn quá hóa giận liền la hét nói tiểu Mặc xô cậu rồi lao vào đánh tiểu Mặc, tiểu Mặc cũng không chịu thua, hai cậu nhóc lăn lộn một hồi đến lúc giáo viên ra ngăn thì mới dừng lại được.

“Nhưng may mắn là không ai bị thương nặng gì chỉ trầy tay trầy chân một chút. Hai bên gia đình có thể thương lượng hòa giải với nhau.”

“Cô Lý đây nói gì kì vậy, con trai tôi bị thằng nhóc thối này đánh trầy tay, trán còn sưng đây này!”

Vân Tịch nhịn không được định lên tiếng phản bác thì Phùng Thiệu Sơn đã nói trước: “Phùng Mặc!”

“Thằng nhóc này tên là Phùng Mặc, cô đừng nói thằng nhóc thối này kia, khó nghe lắm.”

“Muốn người ta nói chuyện dễ nghe thì phải dạy dỗ nó đừng để nó đánh người ta chứ.” Từ lúc Phùng Thiệu Sơn bước vào bà ta đã không vừa mắt, nhìn là biết ngay đây là thể loại không đàng hoàng gì rồi.

Vân Tịch nãy giờ kìm nén được là vì lúc nãy anh đã dặn cô lúc vào đây đừng nói lung tung, mọi chuyện có anh giải quyết, cô đừng lo lắng. Bây giờ đây cô vẫn phải nhịn, cắn cắn môi dưới, dùng ánh mắt lườm nguýt nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy.



“Đó gọi là nhìn xa trông rộng đấy, gia đình tôi chỉ dạy nó đánh những kẻ phách lối hống hách thôi.” Phùng Thiệu Sơn còn cười nhếch môi nhìn bà ta.

“Mẹ Tiểu Bảo à, dù sao cũng là vết thương nhỏ thôi. Hơn nữa cũng là Tiểu Bảo ra tay trước, bọn nhỏ không sao là may mắn rồi, hai bên thương lượng giải quyết thì tốt hơn.” Cô Lý nhẹ giọng khuyên can.

Bà ta nhìn con trai cưng của mình bị trầy da xót không thôi, đang định lên tiếng thì cửa phòng y tế lại được mở ra lần nữa, một người đàn ông ăn mặc gọn ghẽ, áo vest quần tây đi vào. Kim Tiểu Bảo vừa nhìn thấy người đàn ông này thẳng lưng ngồi dậy, đưa tay mau chóng lau nước mắt, khác xa bộ dáng lúc nãy giờ.

“Ông giờ này mới đến sao? Con trai ông bị người ta làm trầy cả tay, u cả trán ông không thương con trai của ông sao?”

Người đàn ông nghe bà ta nói thế đưa tay day day hai đầu chân mày, nói: “Tôi vừa nghe tin đã chạy ngay đến đây, bà còn muốn gì nữa?”

“Chào anh, tôi là chủ nhiệm lớp của tiểu Mặc. Hôm nay chủ nhiệm lớp của Tiểu Bảo không có ở trường nên tôi chịu trách nhiệm giải quyết việc này.”

“Chào cô, tôi là Kim Á Đông và là ba của Kim Tiểu Bảo. Không biết đã có chuyện gì xảy ra?”

Cô Lý thuật lại câu chuyện một lần nữa, lại giới thiệu Phùng Thiệu Sơn với Kim Á Đông: “Đây là anh Phùng, phụ huynh của tiểu Mặc, còn đây là ba của Tiểu Bảo.”

“Chào cậu Phùng, chuyện này là do Tiểu Bảo nhà tôi sai trước, nhà tôi sẽ trách nhiệm.”

Mẹ Tiểu Bảo nghe chồng nói thế, không đồng tình nói: “Ông nói thế sao được, Tiểu Bảo còn đang chảy máu thế này.”

“Bà im lặng cho tôi giải quyết.”

Bà ta tuy sót con nhưng vẫn nể mặt chồng hậm hực im lặng, Kim Á Đông quay lại cười với Phùng Thiệu Sơn: “Ngại quá, bà nhà tôi quan tâm đứa nhỏ nên mới nói thế, cậu đừng quan tâm đến.”

“Không sao, chuyện của bọn nhỏ tôi không muốn lôi chuyện tiền bạc vào. Hay vầy đi, gọi bọn nhỏ ra, mỗi đứa xin lỗi một tiếng là xong, ông thấy sao?”

Kim Á Đông là người biết lý lẽ, gật đầu đồng ý: “Tốt, Kim Tiểu Bảo mau ra đây.”

Vân Tịch dắt tay tiểu Mặc ra, nói nhỏ vào tai thằng bé: “Tiểu Mặc là em bé ngoan, có lỗi thì nhận mới đáng mặt đàn ông.”

“Vâng ạ!” Tiểu Mặc gật cái đầu nhỏ của mình, tay kia còn ôm chặt mô hình người nhện.

Cô Lý thấy tình hình diễn ra suôn sẻ, nhẹ giọng nói với hai cậu bé: “Hai đứa ai cũng có lỗi, ai muốn xin lỗi trước nào?”

“Em ạ!” Hai cậu nhóc đồng thanh nói, lúc sau còn lúng túng nhìn nhau.

Đúng là trẻ con, làm gì cũng đáng yêu cả~

“Em lớn hơn, để em..xin lỗi trước cho.”

Kim Tiểu Bảo từ lúc gặp cha, cậu bé có vẻ ngoan hơn hẳn, Vân Tịch gật gù cảm thấy thằng nhóc này được giáo dục cũng không tệ.

Không hư giống mẹ nó!

“Anh xin lỗi vì..đã giành trò leo dây và đồ chơi của em..còn đánh em nữa.” Mỗi lần ngập ngừng cậu nhóc liền nhìn cha mình một cái, cậu bé sợ nhất là cha.

“Em xin lỗi vì đã đánh anh, còn không chia sẻ đồ chơi với anh nữa.” Tiểu Mặc vẫn nhớ lời anh trai và chị Vân Tịch dặn, cậu là con trai phải biết thẳng thắn nhận lỗi.

Cô Lý thấy hai bạn nhỏ ngoan ngoãn và nghe lời thế, lấy tay hai bé đặt lên nhau: “Hai cậu bé ngoan bắt tay một cái làm hòa nhé!”

Làm giáo viên chủ nhiệm bao lâu nay, cô sợ nhất là mấy vụ trẻ em nhà giàu đánh nhau thế này. Khi hai người phụ nữ gặp nhau cô Lý cứ tưởng mọi chuyện lại càng phức tạp hơn nhưng may mắn cánh đàn ông hai nhà rất công tư phân minh, hai bạn nhỏ cũng ngoan nên chuyện cũng được giải quyết êm ấm.

Vân Tịch trước khi đi, lấy trong túi ra mấy viên kẹo trái cây chia cho tiểu Mặc một nửa, nửa còn lại cô bỏ qua ánh mắt “không vui” của mẹ Kim Tiểu Bảo mà đưa cho cậu bé, cậu bé nhận lấy còn cảm ơn cô.

Kim Á Đông đứng nhìn ba người đi phía trước, ánh mắt có phần suy tư, vợ ông thấy thế liền nói: “Ông nhìn có bé ấy làm gì?”

“Bà đừng nói bậy trước mặt con có được không?”



“Thế ông từ khi thấy nó cứ như người mất hồn là thế nào?”

Kim Á Đông phiền não đưa tay day chân mày: “Bà có thời gian thì lo dạy dỗ Tiểu Bảo cho tốt đi. Nó phách lối thế này cũng do bà chiều hư.”

- -

Vừa vào nhà tiểu Mặc đã tự giác quỳ xuống nhận sai, bà ngoại Phùng tiến lên kéo dậy nhưng cậu nhóc chẳng mảy may lay động gì, cứ quỳ một mình ở đó.

“Thiệu Sơn lại bắt em quỳ gối, nó còn nhỏ có gì thì nói nhẹ nhàng với em.”

Mọi người quyết định không nói chuyện lúc nãy cho bà lão nghe, sợ bà lại lo lắng.

“Không phải đâu ạ, là con không ngoan.”

Từ lúc ở trường đến giờ, Phùng Thiệu Sơn vẫn chưa nói tiếng nào với cậu bé. Vân Tịch tiến đến cho cậu nhóc một like, trêu chọc nói.

“Tiểu Mặc vậy mà giỏi ghê ta, đánh Kim Tiểu Bảo ‘bờm’ đầu luôn.”

“Vân Tịch! Em không nói cho nó hiểu mà còn khen nó.”

Tính tình thế này sau này sao dạy con được, vẫn là tới tay anh thôi.

Phùng Thiệu Sơn nói xong câu ấy liền quay lưng đi vào trong nhà, bỏ lại tiểu Mặc và Vân Tịch đang không hiểu mô tê gì ngồi ở đó.

“Chị Vân Tịch, chị cũng bị anh la giống em ạ?” Tiểu Mặc thắc mắc nhìn cô.

“Chị vì ai mà bị la, chưa kể mắc gì chị phải quỳ ở đây chịu phạt giống nhóc.” Vân Tịch dở khóc dở cười nhìn thằng nhóc trước mắt này.

Phùng Thiệu Sơn bưng nước ra đúng lúc nghe được câu này của cô, tiến đến nói: “Không ai la em, cũng không ai bắt nhóc Mặc phải quỳ cả.”

“Yee! Vậy là anh trai không giận, Lọ lem mau ra đây chơi đi.’’

“Đây, của em.”

Vân Tịch không nhận, ngó vào một cái rồi quay mặt đi chổ khác. Cô nhóc nhà anh lại phụng phịu giận dỗi nữa rồi.

Phùng Thiệu Sơn hạ giọng nói: “Tôi nấu nước sâm cho em, hôm trước em bị chảy máu cam còn gì.”

“Đừng giận dỗi nữa, uống đi em.”

“Hứ! Ai thèm giận anh, tôi nể mặt anh nên mới uống đấy.”

Vân Tịch nhận lấy ly nước sâm, uống vào trong miệng vị giác liền phê không thể tả, nước sâm thơm lừng ngọt nhẹ nhàng không gắt còn mát lạnh, quá là hợp với không khí ói bức của trời vào hè.

Hừ, nhiều lúc Vân Tịch có cảm giác anh đang dùng mỹ thực để quyến rũ cô.

- -

Thương Dụ đang tính lên xe trở về nhà, thì thấy Kim Á Đông quay trở lại công ti.

“Không phải cậu nói thằng nhóc nhà cậu có chuyện sao? Quay trở lại sớm thế?”

“Không sao đâu giám đốc, chuyện bọn trẻ con ấy mà.”

“Bọn trẻ thích nghịch, thằng Minh nhà tôi lúc trước cũng y hệt.”

“À giám đốc, có chuyện này, không biết có nên nói hay không?”



“Cậu có gì cứ nói đi, chúng ta có gì khó nói đâu.”

“Lúc nãy tôi gặp Vân Tịch ở trường của con trai tôi.”

“Nó đến trường tiểu học làm gì?”

Kim Á Đông nhớ đến bộ dạng thân thiết của Vân Tịch và hai anh em nhà Phùng Thiệu Sơn, nói: “Cô ấy có quen biết với anh trai thằng nhóc cùng gây chuyện với Tiểu Bảo nhà tôi.”

“Gia đình thằng nhóc kia ra sao?”

“Gia cảnh bình thường, cậu ta tên Phùng Thiệu Sơn, là chủ một tiệm sửa xe nhỏ.” Trước khi gặp mặt ở trường ông đã điều tra gia cảnh nhà tiểu Mặc.

Thương Dụ nhướng mày, ngón tay ông ta gõ gõ như đang suy nghĩ gì, cười nói: “Thú vị rồi đây.”

-

Buổi tối lúc ăn cơm, ông ta nhìn Thương Lệ ngồi đối diện, liền lôi chuyện này ra châm chọc.

“Cô út dạo này có gặp Vân Tịch chưa?”

Thương Lệ đang ăn nghe ông ta nói thế thoáng dừng lại: “Anh nhắc con bé ấy làm gì?”

Ông ta ra vẻ bất ngờ nhìn bà: “Vậy là chưa gặp sao? Nhưng mà không hổ là con gái cô út. Hình như con bé ấy đang qua lại với cậu chàng nào đang làm ở tiệm sửa xe đấy.”

“Anh nói thế là có ý gì?” Thương Lệ buông chén cơm xuống bàn, lạnh mặt nhìn ông ta.

“Khi xưa cô út cũng vì theo Vân Trạch Huy mà chấp nhận hoàn cảnh nghèo khó đấy thôi. Con bé đó đang học theo mẹ nó còn gì.”

Ông ta gai mắt cô em gái này từ lâu rồi, vì Thương lão gia yêu thương nó nên còn chia cổ phần cho nó còn nhiều hơn ông ta. Nghĩ tới việc bản thân ở công ti đau đầu vì công việc còn người đàn bà này chỉ cần đi chơi, đi spa mà tiền vẫn rủng rỉnh vào túi, bây giờ liền mượn Vân Tịch châm chọc.

Thương Dụ còn định mỉa mai bà ta thêm hai câu, thì Thương lão gia đã trầm giọng nói: “Lo ăn cơm đi, ồn ào chết đi được.”

Khuôn mặt tinh xảo của Thương Lệ vì tức giận mà nhăn nhúm cả lại. Hai bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt lại, móng tay được chăm sóc kĩ càng của bà ta ghim chặt vào lòng bàn tay. Ngay cả người đàn ông không ra gì như Thương Dụ cũng dám lên mặt với bà ta.

Tất cả nổi nhục này đều là do Vân Tịch đem lại cho bà, bà hận nó đến thấu xương.

——

Tác giả: Các bạn nhỏ đừng có đánh nhau nhé, có gì chơi méc mẹ đồ đi, hihi ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK