• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người quây quần đầy đủ trên bàn ăn. Tiểu Mặc nói không sai chút nào, số ghế thật sự dư ra một cái. Ai cũng có chổ ngồi của riêng mình, cuối cùng chiếc ghế dư ra ấy nằm ở giữa Quan Thành Chủ và Phùng Thiệu Sơn. Chiếc ghế không to, khoảng cách cũng chẳng xa. Thế nhưng giữa họ cứ như có một khoảng cách thật xa, không thể nào bước qua được.

“Reng reng” tiếng chuông cửa vang lên, dì Trần đang định ra mở cửa, đã bị Vân Tịch ngăn lại.

“Để con ra mở cho. Là khách của con!”

Vân Bách và chú Nghiêm thật sự không hiểu nổi, ngoại trừ Quan Thành Chủ và bọn họ ra. Thì tất cả những người còn lại có ai không phải là khách của cô đâu chứ?

Cô chạy ra mở cửa, trước khi ấy còn quay lại nhìn Vân Bách cười một cái đầy ẩn ý làm anh sởn gai ốc. Mí mắt trái của anh bỗng dựt mấy cái, bỗng cảm thấy cả người không ổn.

Đến lúc nhìn thấy cô gái đi cùng với Vân Tịch, không những cả người anh không ổn mà ngay cả trái tim của anh cũng không bình thường chút nào. Kim Anh Lê chạm mắt với anh một cái nhanh chóng quay mặt đi chổ khác.

“Con chào mọi người ạ. Sáng nay nhà hàng có công việc, nên con đến hơi trễ.”

Dì Trần thấy cô liền cười toe toét, miệng nói không ngừng: “Hèn gì con bé này nói là có khách quý, thì ra là cô Lê đến chơi.”

Bà đảo mắt giữa cô và Vân Bách. Khuôn mặt của Kim Anh Lê nhanh chóng xuất hiện hai rặng mây hồng, cô ấy dịu dàng đáp lời bà: “Hôm nay con đến ăn ké một bữa. Làm phiền dì rồi.”

“Không phiền, không phiền chút nào.”

Vân Tịch kéo ghế của mình ra, Vân Bách ngó em gái một cái. Nhưng vẫn bị cô ngó lơ, kéo Kim Anh Lê ngồi xuống cạnh anh. Thấy chị ấy có chút phản kháng, cô định ngăn lại đã nghe anh trai lên tiếng trước.

“Ngồi đàng hoàng!”

Lời của anh trai thành công giúp người phụ nữ kia không lộn xộn. Vân Tịch thoã mãn không thôi, âm thầm cho anh trai một dấu like và kèm theo cả một nụ cười khinh.

Phùng Thiệu Sơn vừa thấy Vân Tịch nhường ghế cho cô gái kia, anh đã vội vàng đứng dậy khỏi ghế. Cô tiện thể ngồi xuống cái anh vừa ngồi lúc nãy, thành ra bây giờ chỉ còn dư lại một ghế kế bên. Chính là chiếc ghế khó xử vừa rồi.

“Anh không ngồi xuống đi. Tính dự tiệc đứng hay sao?”

Bị bạn gái chiếm ghế, Phùng Thiệu Sơn bất đắc dĩ dời sang ngồi cạnh Quan Thành Chủ. Anh vừa ngồi xuống, người bên cạnh nội tâm có chút không yên.

Con trai kề bên, tuy xung quanh có rất nhiều người nhưng ông vẫn cảm nhận rõ ràng hương vị của tình thân. Ông cứ nghĩ cả đời này sẽ chỉ cô độc một mình, thế nhưng ông trời thương xót còn cho ông một đứa con trai. Dù không được con trai công nhận nhưng được ngồi kế bên như thế này cũng đã thoã mãn rồi.

Tiểu Mặc ngồi đối diện, nhìn chú lạ mặt kia. Lúc nãy, cậu nghe bà nói với anh đó là ba của anh nhưng anh lại có chút khó chịu. Cậu nhóc đó giờ chỉ biết có anh trai và bà ngoại, chứ không biết ba là gì. Với bản tính tò mò vốn có, cậu nhóc liền hỏi: “Chú là ba của anh trai ạ?”

Không khí trên bàn ăn thoáng ngừng lại, Lưu Vũ ngồi cạnh cũng không kịp trở tay. Vân Tịch thấy không khí không ổn liền gắp cho cậu bé món tôm trên bàn, cười làm hoà.

“Nhóc ăn nhanh chị dắt ra sân sau chơi cầu trượt có được không?”

Đúng là trẻ con, nghe thấy chơi hai mắt liền sáng rỡ. Đến cả chuyện đó cũng bỏ ra sau đầu, liên tụ hỏi Vân Tịch mấy câu liên quan đến trò chơi.

“Em thích chơi cầu trượt nhất!!”

“Trên lầu còn có cả hồ bơi nữa, đến lúc trời ấm lên chị sẽ dắt nhóc lên chơi.”

Cứ tưởng cậu nhóc này đã dừng được miệng, nhưng lúc mọi người đang ăn uống gần xong cậu nhóc lại thả một câu hỏi hóc búa đến cho mọi người. Cậu bé nhìn thấy vết sẹo trên chân mày của Quan Thành Chủ, cái miệng nhỏ không chịu thua liền hỏi ngay.

“Chú có vết sẹo ở trán ạ?”

Mọi người lại hít vào khí lạnh một lần nữa, lại chẳng thấy Vân Tịch đâu. Ai cũng đưa mắt nhìn Phùng Thiệu Sơn, cầu mong anh hãy nói gì đó bịt miệng cậu nhóc lại đi. Anh định lên tiếng nhưng người đàn ông ở cạnh anh đã nhanh hơn một bước.

Quan Thành Chủ cười nói với cậu bé: “Có sợ vết sẹo không?”

“Không sợ ạ! Anh trai nói những đứa trẻ được ban phước mới có sẹo hoặc bớt ở trên mặt, đó là người tốt bụng. Chú có sẹo, chị Vân Tịch cũng có nữa.”

Cậu nhóc tuy còn nhỏ nhưng đã được dạy dỗ rất tốt. Từng câu từng chữ phát ra từ cái miệng nhỏ này đúng là làm người ta ngọt chịu không nổi. Ngay cả người cứng rắn như Quan Thành Chủ cũng như bị hoà tan.

Ông vẫy tay với cậu nhóc, tiểu Mặc liền tuột khỏi ghế lon ton chạy qua. Bàn tay chai sần của ông vò chiếc đầu nhỏ của cậu nhóc rối nùi, nhưng cậu vẫn nở nụ cười trẻ con với ông.

“Chú tên gì ạ?”

“Nhóc có thể gọi ta là chú Quan.”

Cậu nhóc liền ngón tay ngắn cũn cỡn ra ngoắc với ngón tay út của ông, vui vẻ nói: “Sau này con sẽ là bạn của chú nhé!”

Vân Tịch chỉ đi rửa tay có một lát thôi mà lúc đi ra đã thấy cái đuôi nhỏ của mình lon ton đi theo chú Quan. Phải nói đây là lần đầu tiên mà cậu nhóc này bơ đẹp cô như thế. Đang tủi thân trong lòng thì cô bắt gặp Kim Anh Lê đang rửa bát, dì Trần đang định đi vào thì cô đã tìm cớ kêu bà đi chỗ khác. Cô vội vàng gửi cho anh trai một tin nhắn.

[Mau giúp em với, em đang ở trong bếp.]

Vân Bách vội vàng đi vào thì chỉ thấy Kim Anh Lê còn em gái của anh lại biến đâu mất, điện thoại rung lên một cái, cô nhóc đã gửi tin nhắn đến.

[Anh là chủ nhà cũng nên rửa bát đi chứ!]

Con nhóc này lại giở trò quỷ rồi, anh tiến đến đứng bên cạnh cô gái đang đeo tạp dề kia, hai người phối hợp, một người rửa một người lau và úp chén. Kiềm lòng không được lại phải nói một câu với người kế bên này.

“Cô là khách! Việc này cứ để nhà tôi làm là được.”

Kim Anh Lê thoáng khựng lại, chỉ thấp đầu nói: “Tôi rửa một chút cũng không sao.”

Nhìn người kế bên càng cúi thấp đầu, anh chán nản vò mạnh tóc. Lúc nào hai người nói chuyện, cô lúc nào cũng chỉ cúi thấp đầu, không dám nhìn anh chỉ một cái. Bộ anh hung dữ với cô lắm sao?

Núp ngoài cửa len lén quan sát biểu hiện của hai người trong, Vân Tịch âm thầm cười trong lòng. Không cần phải nói là ở trong ấy đang hạnh phúc biết bao.

Tiểu Mặc đang ngồi ở ghế sô pha thấy cô liền chạy đến, cậu nhóc ôm chân cô, nói: “Chị ơi! Anh với chú Quan ra ngoài nói chuyện rồi ạ.”

“Chị dắt nhóc ra sân sau chơi cầu trượt nhé!”

Nhóc con này đang không biết chơi với ai thì lại vớ ngay được cầu trượt, khỏi phải nói là hào hứng biết bao. ** cậu kéo tay cô chạy nhanh ra sân sau, từ chổ này Vân Tịch có thể thấp thoáng thấy được hai người đàn ông đang đứng dưới gốc cây ở đằng xa kia.

Quan Thành Chủ thấy ánh mắt của cậu trai tự nhiên đang vô định trở nên mềm mại hẳn, liền nhìn theo thì thấy Vân Tịch đã dắt tiểu Mặc ra chơi cầu trượt. Không biết hai đứa nhóc kia nói gì mà lại cười ngặt nghẽo thế kia.

“Vết sẹo ấy của con bé kia là do bị va vào cái cầu trượt ấy đấy.”

Lời này thành công kéo lại sự chú ý của Phùng Thiệu Sơn, anh đưa mắt nhìn ông một cái, ý bảo ông nói tiếp. Quan Thành Chủ thấy thế, hào hứng kể lại chuyện lúc ấy.

“Lúc Trạch Huy còn sống, ông ấy thương nhất là tiểu Tịch. Con bé ấy không khác gì công chúa trong lâu đài, chỉ cần có điều ước gì của con bé là Trạch Huy sẽ thực hiện cho bằng được. Năm nó bảy tuổi, ước bản thân có một cái cầu trượt và xích đu trong sân nhà. Trạch Huy cũng chiều theo, nhưng nó vừa nhìn thấy cầu trượt đã leo lên bằng máng. Cứ nghĩ là sẽ không sao nhưng ai dè máng trượt trơn quá làm con bé bị té. Khỏi phải nói, hôm ấy cả nhà lộn cù mèo cả lên.”

Phùng Thiệu Sơn nghe thế cũng bật cười, ai mà ngờ cô nhóc này ngay từ nhỏ đã hiếu động, nghịch ngợm đến thế.

Lấy lui làm tiến, ông thấy anh có vẻ quan tâm đến chuyện này, nhanh chóng nói tiếp một vài chuyện.

“Trạch Huy với tôi thân thiết từ lâu. Lúc trước cũng ganh tị với cậu ta có một trai một gái. Tôi nhìn hai đứa nhóc này từ nhỏ đến lớn, không ngờ tới là con cũng quen biết hai đứa nó. Đúng là Trái Đất thật tròn, cho tôi gặp được con trai của m—”

Chưa để ông nói hết, Phùng Thiệu Sơn đã lên tiếng ngắt lời ông. Anh trầm giọng nói: “Ông chắc sao?”

“Chắc chắn. Vừa gặp con tôi đã biết rồi!” ngừng một chút, ông lại tiếp tục nói: “Hai người chúng ta không cần làm giám định ADN, như thế là không tôn trọng mẹ con. Tôi vẫn chưa già đến mức không phân biệt được, đâu là con của mình. Người có lỗi với mẹ con là tôi. Người cha không tốt cũng là tôi. Biết bản thân không được con tha thứ nhưng tôi vẫn coi con là người thân của mình.”

Ông nói chắc nịch, đầy quả quyết. Với một người đã nhìn thấu hồng trần như ông không thể nào nhận sai huyết thống của mình được.

Ông chợt dịu giọng lại, dè dặt hỏi: “Còn con thì sao?”

Phùng Thiệu Sơn không nhìn ông, cũng không nói gì. Không gian yên lặng đến mức ông nghĩ sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời. Một giọng nói rất bé rất bé, nếu không để ý kĩ thì chắc chắn sẽ không nghe được.

“Tôi cũng thế.”

Nói xong, anh cất bước đi về phía hai đứa trẻ con kia. Tiểu Mặc tự leo lên rồi lại tuột xuống. Vân Tịch đang tự mình đẩy xích đu, lên lớn kêu anh một tiếng.

“Mau lại đẩy giúp em với.”

Anh đẩy giúp cô, lúc đầu dùng lực rất nhẹ nhưng sau mấy lần cô phàn nàn anh đã biết cách đẩy khiến cả người cô bay lên. Chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào bầu trời. Cô khoái chí, cười khanh khách không ngừng. Tiểu Mặc sau chơi chán cầu trượt, cũng muốn có người giúp cậu bé bay lên giống chị Vân Tịch.

Nhưng hai người kia chơi vui đến mức quên cả cậu nhóc rồi….

Đầu giờ chiều, mọi người nối đuôi nhau ra về. Tiểu Mặc trước khi đi, còn nắm tay người “bạn mới” là chú Quan rủ rê hôm nào qua nhà cậu bé chơi. Vân Bách bị Vân Tịch “ép” đưa Kim Anh Lê về nhà. Còn Sở Tích và Lưu Vũ vừa dọn dẹp xong, đã biến đâu mất.

Căn nhà khi nãy, náo nhiệt, đông đúc là thế. Thoáng cái đã không còn ai. Vân Tịch lên lầu hai, rẽ vào căn phòng cuối cùng. Cô thắp một cây nhang thơm, cắm vào lư hương trước di ảnh người đàn ông. Nụ cười của ông vẫn hiền từ như thế, giống hệt khi xưa. Giọt nước mắt từ khoé mắt rơi xuống, cô đưa tay vội vàng lau đi.

Hôm nay, con lại nhớ ba rồi…

__

Sau hôm ấy, Vân Tịch nhiều lần bắt gặp chú Quan cứ cách vài ba hôm là sẽ xuất hiện ở con hẻm nhỏ. Khi thì ở tiệm Triệu Kiến Toàn mua bao thuốc, lúc thì ở quán cafe của Dương Mẫn.

Lúc qua nhà chơi, bà ngoại Phùng kể cho cô nghe.

“Cậu ta đến đây xin vào thắp cho mẹ của Thiệu Sơn một cây nhang, còn quỳ xuống xin lỗi và cảm ơn bà. Đến mức như thế bà cũng không nhỏ mọn, tha thứ cho cậu ta.”

“Thằng nhóc Sơn đứng gần ấy nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Tuy nó không nói, nhưng bà biết nó cũng đã tha thứ và cũng mở lòng đón nhận hơn.”

Vân Tịch cười, nhẹ giọng nói: “Máu mủ tình thâm đúng là thứ gắn kết nhất bà nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Không ở đâu có thể bao dung mọi khuyết điểm của ta, ngoài gia đình cả đâu.”

Thái độ của Phùng Thiệu Sơn không nóng không lạnh, không để tâm nhưng cũng chẳng từ chối. Không phải ai cũng có thể chấp nhận gọi một người là cha, khi hơn hai mươi năm qua chả thấy tung tích đâu.

Nhưng đó cũng chính là Hy vọng nhỏ nhoi của Quan Thành Chủ, chỉ cần con trai đừng bài xích ông là được.

Gần đầu năm mới, Vân Tịch và Phùng Thiệu Sơn đều bận rộn vì công việc.

Chủ tịch Lăng không thất hứa, mỗi lần mua xe đều kèm theo namecard của TS. Lượng sửa xe cuối năm đã tăng rất nhiều so với năm ngoái, mọi người ai ai cũng hào hứng. Chỉ có mỗi Phùng Thiệu Sơn là buồn bực, lúc trước ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp. Hiện tại thì, có nhiều lúc ba bốn ngày anh và Vân Tịch vẫn chưa thể gặp được nhau.

Quỹ Hy vọng thời điểm này là tăng cường hỗ trợ cho các trẻ em hè phố lang thang và người vô gia cư. Chuyện hôm nay ở đây, mai lại bay đến kia thực sự là quá quen thuộc với Vân Tịch. Nhiều lúc đến thời gian video call với Phùng Thiệu Sơn cô cũng không có, thời gian này họ chỉ nói chuyện qua vài tin nhắn.

Thời điểm này ai cũng tất bật làm việc, ai cũng muốn đó một cái Tết ấm no và hạnh phúc bên người thân. Nhưng mà trong số đó vẫn có một số người rảnh rỗi, suốt ngày lên mạng bôi nhọ người ta.

[Nghi vấn em gái của chủ tịch Vân Bách dùng tiền ủng hộ quỹ từ thiện mua hàng hiệu tặng bạn thân minh tinh!!]

Một quả dưa to rơi xuống ngay thời điểm vàng của số lượng người truy cập mạng. Lúc đầu ai cũng nghĩ đó chỉ là tin vịt, nên chả ai thèm quan tâm. Nhưng, bỗng từ đâu rơi xuống một cô nhân viên “cũ” của quỹ Hy vọng, tặng cho bài viết một bình luận dài hai trang, đính kèm cả tệp tin hình ảnh.

[Không thẹn với lòng]: Đáng lẽ sự việc phải được phanh phui từ sớm rồi mới phải. Trong khoảng thời gian tôi còn tại chức ở công ty, đã không dưới ba lần thấy cô V.T kêu kế toán đưa số tiền mặt lớn cho cô ấy. Tôi cũng không biết số tiền ấy có được trả lại không, hay một đi không trở lại. Dù sao bản thân chỉ là nhân viên thấp kém, không dám lên tiếng.

Mọi người thấy cô ấy mặc đồ đơn giản nhưng toàn là đồ hiệu đắt tiền hơn nữa còn có rất sản phẩm thủ công của các nhà thiết kế trên thế giới. Anh trai chỉ vừa mở công ti gần đây, căn cơ vẫn chưa ổn định mà vẫn có thể tiêu sài như thế chắc chắn là có ẩn tình.

Vị minh tinh nào đó tôi mạnh dạn đoán là Sở Tích. Cô ta tháng trước vừa đăng bài được bạn thân lâu năm tặng một mẫu túi số lượng chỉ có vài chiếc trên thế giới. Nếu V.T này là người tặng thì các vị thấy sao?

Thật ra nếu đó là tiền làm ăn thì tôi cũng không nói tới làm gì. Nhưng đây lại là tiền của mọi ủng hộ quỹ để giúp đỡ những mảnh đời khó khăn, những đứa bé còn chưa đủ cơm ăn áo mặc. Nào đâu lại được người ta sử dụng với mục đích sống “phông bạt” như thế?

Bình luận này nhanh chóng được đẩy lên top, lượt chuyển tiếp cũng nhiều không thể tả. Sự việc liên quan đến chủ tịch độc thân kim cương là Vân Bách, còn thêm minh tinh xinh đẹp đa tài Sở Tích khỏi phải nói là được mọi người quan tâm nhiều bao nhiêu.

[hhhgfggc]: Tôi ghét nhất là những người lấy tấm lòng của người khác ra lợi dụng!

[hffjy]: Bà tôi sau khi đọc báo thấy quỹ Hy vọng đã giúp đỡ được nhiều người, kêu tôi mau giúp bà lấy ra vài phần tiền dưỡng già của bà để gửi cho quỹ. Vậy mà giờ lại xuất hiện bê bối này, xém tí là bà tôi góp phần tô điểm cho cái phông bạt của cô ta sao?

[kheixw]: Nhà nước nên bắt những quỹ tự phát thế này kiểm kê hằng tháng cho đàng hoàng để không những người dân như bọn tôi phải làm sao?

[bgxys]: Dành cho những người chưa biết, nick @Mây chiều là tôi là của cô ta. Lúc trước tôi theo dõi là vì tình yêu của hai người này quá dễ thương nhưng không ngờ lại là kẻ tâm cơ như thế.

[Cây nhà lá vườn]: Đúng thế! Thật là tội nghiệp cho anh trai đẹp trai ấy, yêu phải thể loại này.

Bao bình luận và bài viết chê bai đã được đăng tải, còn có rất nhiều góp ý tìm đến cửa tiệm hoa để dán đầy các hình ảnh và những lời mắng chửi nặng nề. Phùng Thiệu Sơn ra mặt đuổi cổ đám người ấy đi. Anh còn tự tay dọn dẹp sáng bóng những thứ rác rưởi ấy.

Blog của Vân Tịch cũng bị rất nhiều người vào ném đá và buông lời thoá mạ. Bạn bè xung quanh cô, ai cũng combat với những bình luận ấy nhưng chẳng ăn thua, bọn họ như nấm mọc sau mưa vậy, hết người này lại có người khác.

Các bài viết cũ của Phùng Thiệu Sơn cũng có rất nhiều người bày tỏ.

[hhđhhh]: Anh bỏ cô gái kia đi! Cô ta không biết có đẹp không nhưng nhân cách lại chả tốt chút nào.

[Cây nhà lá vườn]: Tôi khuyên anh bạn tránh xa những thể loại xấu xa ấy đi. Mắc công uổng phí khuôn mặt của anh bạn.

Phùng Thiệu Sơn liếc cũng không thèm liếc, đơn giản đăng một dòng trạng thái: [Tình cảm của bọn tôi không phải là vì các người, các người lấy tư cách gì vào đây nói nhảm về bạn gái ông đây! Mau cút đi!]

Tình hình qua ba ngày càng xấu đi, đến lúc này Vân Bách và tất cả mọi người bắt đầu “chiến đấu”. Ai cần đăng bài thì đăng bài, ai cần tổ chức họp báo thì tổ chức. Rất nhanh thôi trên mạng và các trang báo đã xuất hiện rất nhiều nhân vật lớn ra mặt bênh vực cho Vân Tịch.

Phát súng đầu tiên chính là Sở Tích, cô ấy bỏ qua bao sự phản đối của công ty và cả quản lý. Tổ chức một họp báo lớn, mời rất nhiều phóng viên có tên tuổi đến. Khi họp báo chỉ cần có ai đặt những câu hỏi gây bất lợi cho Vân Tịch là cô nàng không ngần ngại trả lời đôm đốp lại ngay.

“Vân Tịch là bạn thân từ hồi cấp một của tôi, không có có cô ấy ở cạnh động viên và sẻ chia e rằng tôi cũng không có ngày hôm nay. Còn việc các bạn nói cô ấy dùng tiền quỹ để sống phông bạt thì e rằng các bạn nhầm to rồi. Gia sản của ba cô ấy để lại dư sức thuê hai ngàn luật sư để kiện từng cái bình luận ác ý đó. Mong các bạn đừng vì vài ba món quà nhỏ của bọn tôi tặng nhau mà suy diễn lung tung. Thật ra xung quanh chúng ta có nhiều người giàu hơn các bạn nghĩ!”

Ngay sau đó chính là bài viết của Kim Anh Lê - cô chủ nhỏ của tập đoàn thực phẩm Hoa Hạ.

[Kim Anh Lê V]: Tôi quen biết em gái Vân Tịch từ rất lâu rồi mà chưa bao giờ thấy em gái ấy lo lắng về chuyện tiền bạc cả. Quỹ Hy vọng ngay từ những ngày đầu tiên chưa có ai ủng hộ, mọi kinh phí đều được lấy từ trong túi của Vân Tịch ra. Sao lúc ấy không thấy ai phốt em ấy nhỉ?

Nối tiếp theo là văn có hơn vạn người theo dõi Triệu Kiến Toàn. Anh ta không đăng tải gì quá nhiều, chỉ tiện tay đang một đoạn clip ngắn hôm trước qua nhà Vân Tịch chơi.

[Toàn thơ văn]: Hôm trước qua nhà bạn ăn tiệc, vô tình quay lại được một đoạn clip. Người nhiều chữ như tôi thật sự cũng không biết nên miêu tả vẻ đẹp này như thế nào?

Cú nổ sau cùng chính là bài đăng của tập đoàn VX. Vân Bách đơn giản mà thô bạo nói với mọi người.

“Ai đụng đến em gái tôi, tôi sẽ dùng tiền tiễn kẻ đó!”

Tài khoản quản lý đảo ở khu vực Hải thành cũng chia sẻ lại bài viết này của Vân Bách. Không sợ loạn thả thêm một cái bình luận.

[Đảo chủ Hải thành]: Thông gia tương lai tính nóng như kem!!!

Những người đăng bài, ngay cả chủ nick [Không thẹn với lòng] cũng đã được nhận được thư của toà án. Từng người đã bình luật nhanh chóng xoá sạch mọi thứ, chỉ sợ còn sót lại chút gì cũng sẽ bị tóm lại.

Trong vòng một đêm cuộc thanh lọc lớn đã diễn ra, những người qua đường hóng hớt còn đặt tên cho sự kiện này là: CÓ TÂM ẮT CÓ TẦM!!

Vì từ đầu chí cuối khổ chủ Vân Tịch vẫn không thấy tăm hơi đâu, nhưng những người xung quanh lại không thiếu người lên tiếng bênh vực cho cô.

Quỹ Hy vọng cũng không cần đăng bài hay tổ chức họp báo gì đó. Có nhiều mạnh thường quân sau khi biết sự kiện đó còn nhắn tin bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối với cách vận hành và tổ chức của quỹ. Hoa tươi và thư cảm ơn từ khắp nơi được gửi đến văn phòng của quỹ ở trong nước. Bộ phận truyền thông của quỹ Hy vọng hiếm khi không phải hoạt động gì, những việc cần làm đã có rất nhiều người làm thay rồi.

Ngay lúc cuộc chiến này diễn ra, Vân Tịch đang ở trên một vùng hoang mạc ngắm sao. Cô vẫn không hay biết chuyện gì đã xảy, nơi đây ngay cả mạng nhện cũng không có, huống chi là mạng di động.

Cô đang bận đau đầu về việc tổ chức sinh nhật cho Phùng Thiệu Sơn như thế nào? Quà sinh nhật của cô không biết anh có thích không nữa?

——

Tác giả: Cả nhà ăn lễ thế nào rồi?

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của tui, đây là hai người trong tuần qua đã ủng hộ truyện của tui nhiều nhất. Xin cảm ơn hai bạn rất nhiều~

Bà Ly đã đứng top được 5 tuần rồi, ước gì tôi có thể trao danh hiệu fan cứng cho bà ấy ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK