• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân bay Nam thành.

Máy bay vừa hạ cánh, Vân Tịch theo dòng người náo nhiệt ra khỏi cổng an ninh. Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, hít sâu một hơi cho không khí vào ngập phổi, thì ra đây chính là cảm giác đi thật xa để trở về mà người ta thường nói. Cảm giác này đặc biệt quý giá đối với mỗi người, vì bạn có làm gì, đi xa đến đâu đi chăng nữa thì vẫn có một nơi sẵn sàng đưa tay đón bạn quay về.

Chuyến đi đến núi Phượng chính là một cuộc trốn chạy của Vân Tịch, cô nhát gan, lo sợ, tự ti…tất cả nổi sợ đó đã khiến cô trốn chạy khỏi chính ngôi nhà của mình. Lần này trở lại, Vân Tịch như đứa con ham chơi trở về vòng tay ấm áp thương yêu của gia đình.

Nợ ai đó một lời xin lỗi, một lời giải thích nhưng không biết ai đó có muốn nghe cô nói không nữa.

Ngồi trên taxi nhìn khung cảnh từ xa lạ dần trở nên quen thuộc, làm lòng cô háo hức không thôi. Xe dừng lại trước cổng biệt thự Vân gia, dì Trần ra mở cửa nhìn thấy Vân Tịch, dòng lệ nóng từ nhanh chóng rơi xuống, giọng nức nở.

“Cô còn biết đường quay về à? Đi cũng được, sao lại không nói với ai một tiếng.”

Chú Nghiêm nghe được động tĩnh cũng đi xuống, ông nhìn Vân Tịch cau chặt mày: “Tôi không hiểu nổi cô nữa, không coi đây là nhà đây là nhà thì đừng có quay về nữa, cứ việc đi luôn đi.”

Ặc! Công phu của chú Nghiêm còn lợi hại hơn cả dì Trần. Ông bình thường tuy ít nói nhưng lại quan tâm đến hai anh em nhà cô rất nhiều. Hiện tại người duy nhất có bản lĩnh la mắng Vân Tịch và đánh Vân Bách cũng chỉ mỗi ông làm được.

“Con xin lỗi mà.”

“Ông la con bé làm gì? Lúc nó đi ông chẳng phải tối nào cũng ngồi hút thuốc trông mong mãi sao?”

“Chú lại hút thuốc sao? Huyết áp chú không ổn còn không nghe lời bác sĩ nữa, thật là không hiểu nổi chú.” Vân Tịch sao y bản chính cũng cau mày nhìn ông, đừng tưởng có mỗi chú biết làm.

Chú Nghiêm chột dạ, tạm thời giữ im lặng, nhằm bảo vệ sự tức giận của mình.

Vân Tịch tìm máy đo huyết áp tranh thủ đo cho hai người, may mắn là vẫn ổn không có gì đáng ngại. Lại bồi hai người ăn cơm trưa một hồi, tới đầu giờ chiều cô mới dắt con xe “chiến” của mình ra cửa.

“Cục cưng có nhớ chị không hả?”

Chiếc xe đạp thân yêu đáp lại Vân Tịch bằng cách xì lốp sau khi vừa đến tiệm hoa, cô bật ngón cái ngay tắp lự cho sự ra đi oanh liệt này của “ẻm”, để “ẻm” ở lại góc quen, còn cô thuần thục mở cửa đi vào.

Mấy người bên tiệm sửa xe đi ăn cơm trưa về, tiểu Phúc tử thấy cửa tiệm hoa mở cứ tưởng là mình hoa mắt, không phải là vừa dọn tiệm mấy hôm trước sao?

“Có phải là tôi hoa mắt không? Sao tiệm hoa lại mở cửa thế này?”

A Sướng cũng thắc mắc, nghi hoặc nói: “Tại sao tôi cũng nhìn thấy giống cậu vậy?”

Lưu Vũ tinh mắt thấy chiếc xe đạp quen thuộc, theo quán tính quay đầu nhìn Phùng Thiệu Sơn đang bị Dương Mẫn quấn lấy. Nếu Vân Tịch trở lại mà thấy cảnh này không biết sẽ còn bao nhiêu trò vui nữa đây, đương nhiên là anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng.

Rấy nhiều cặp mắt đang dán chặt vào cửa tiệm hoa, nếu không phải vì có Lưu Vũ ngăn lại, chắc chắn bọn họ đã chạy qua bên đấy rồi. Phùng Thiệu Sơn mặc kệ Dương Mẫn lẽo đẽo theo sau, anh quay về tiệm thì thấy đám nhóc mắt chữ A miệng chữ O, đồng lòng nhìn về một phía.

Trên ban công tiệm hoa, thân ảnh yêu kiều thướt tha của cô gái đang đưa tay tháo từng chậu hoa bị héo ở trên giàn treo xuống. Giàn treo khá cao so với Vân Tịch nên cô phải nhón chân, nửa người treo lơ lửng ở lan can. Chiếc váy tím, trên người cô làm Phùng Thiệu Sơn hoa cả mắt, kinh sợ không thôi, hai chân theo bản năng muốn phi ngay sang bên đấy. Trong đầu anh một ngàn chữ mắng cũng đã biên soạn xong nhưng để anh kịp làm gì, chú Nghiêm đã nhanh hơn một bước.

“Con bé kia! Lại làm gì đấy, đứng yên đó cho tôi.”

Tay Vân Tịch đã chạm vào được chậu hoa nhưng bị tiếng kêu này làm giật mình, chậu hoa đang cầm trên tay cũng bị cô buông lỏng rơi từ ban công xuống, vỡ tan tành. Ảo não nhìn hậu quả mình gây ra, cô vừa leo xuống đã bị chú Nghiêm la cho một trận.

“Cô đúng là quậy hết chỗ nói! Mau xuống dưới lau dọn đi, còn đứng đấy làm gì?”

Vân Tịch bĩu môi xách chổi và ky hốt rác ra ngoài dọn dẹp, ánh mắt cô và đám người đang đứng hóng chuyện ở bên đối diện chạm nhau. Đưa tay tính chào họ nhưng chợt nhớ ra hai tay đều “bận rộn” nên đành cười với bọn họ.

Thân xác cô đang quét dọn ở đây nhưng suy nghĩ đã sớm bay đến tận đâu rồi, nhớ lại ánh mắt của Phùng Thiệu Sơn khi chạm mắt với cô, chỉ có một chữ để hình dung: LẠNH!

Đấy là ánh mắt mà Vân Tịch chưa nhìn thấy ở anh bao giờ, lúc trước có tức giận đến mấy anh cũng chỉ trừng mắt nhìn cô. Còn bình thường thì càng khỏi nói, lúc nào cũng dịu dàng như nước một tia khó chịu cũng chưa xuất hiện bao giờ. Không lẽ thật sự như lời Vân Bách nói, anh trở nên “hắc hoá” rồi sao?

Gió từ đâu thổi đến làm những bông hoa từ giàn treo rơi xuống, giờ cô mới để ý những chậu hoa ở trước tiệm vậy mà đã lớn còn xanh tốt thế này. Chả bù cho mấy chậu hoa ở ban công, không lẽ người dọn dẹp chỉ tưới mỗi hoa ở dưới thôi sao?

Cùng lúc ấy, ở phòng làm việc phía đối diện Phùng Thiệu Sơn thu hết màn này vào mắt, anh cứ đứng đó nhìn thân ảnh nho nhỏ ấy hết dọn dẹp, rồi lại ngẩng mặt lên giàn hoa trước tiệm lẩm bẩm gì đó. Tâm trí anh rối bời, không biết nên làm thế nào với cô?

Trước khi về, Vân Tịch nhìn hai túi quà lớn trên giỏ xe, cô kêu chú Nghiêm đợi mình một lát, dắt luôn xe qua bên đối diện. Bọn tiểu Phúc tử bên này đang nghị luận sôi nổi về chuyện Vân Tịch trở về, nói hăng say đến mức mà đương sự đã qua đến nói cũng không hay.

Vẫn là A Nhiên quan sát tỉ mỉ, nhanh chóng ra chào: “Chị Vân Tịch qua chơi ạ?”

“Đây là quà chị tặng mọi người, đem chia giúp chị nhé.”

A Sướng nhận lấy hai túi quà từ tay Vân Tịch, điếc không sợ súng cả gan hỏi một câu: “Chị Vân Tịch đã đi đâu thế?”

Vân Tịch khựng lại một chút nhưng rất nhanh đã cười nói: “Đi du lịch ngắm phong cảnh thôi.”

“Úi xe chị bị xì lốp rồi, để em lấy đồ bơm cho.”

“Đang trong giờ làm lại chạy đi làm việc riêng sao?”

Phùng Thiệu Sơn đã xuống dưới từ lúc nào, anh đi tới không nhìn lấy cô một lần, cau mày nói với tiểu Phúc tử: “Cậu thích sửa xe đạp, thì ngày mai mở luôn tiệm sửa xe đạp đi. Đây là chổ sửa xe ô tô, ở đâu ra đồ bơm xe đạp vậy?”

Vân Tịch nghe ra được anh đang thông qua bọn họ để mắng cô lo chuyện bao đồng, có chút khó chịu đang tính dắt xe rời đi thì bị anh kêu lại.

“Chờ đã!”

Trái tim cô vì hai chữ này của anh mà đập nhanh hơn, chưa kịp để cô có suy nghĩ gì khác, Phùng Thiệu Sơn lấy hai túi quà từ tay A Sướng đặt lại vào giỏ xe, mặt không biểu tình nói: “Cô đem cái này về đi.”

“Nhưng….”

“Ai lại nhận quà của người lạ bao giờ?”

Hai chữ “người lạ” của anh làm Vân Tịch lạnh toát cả người, từng chữ như kim đâm vào tim cô, cổ họng cô đắng nghét, một câu cũng không nói nên lời. Chân cô như đeo chì chỉ biết đứng yên một chỗ, cuối cùng chú Nghiêm sang kêu một tiếng cô mới máy móc quay lưng đi.

Chú Nghiêm thấy Vân Tịch cúi đầu sầu não, đưa mắt nhìn Phùng Thiệu Sơn một cái, thằng nhóc này dám làm cháu ông buồn phải tìm cơ hội trừng trị nó mới được.

Lưu Vũ nhìn Phùng Thiệu Sơn đang thất thần ở đấy, âm thầm mắng một câu: “Cái thằng đầu đất! Nói lời tổn thương người khác nhưng người tổn thương nhiều nhất chẳng phải là cậu ta sao?”

Để coi cậu cứng miệng được bao lâu!



Sau ba tháng rong chơi, Mây chiều lại mở cửa một lần nữa nhưng do đóng cửa khá lâu nên lượt khách quen cũng chưa biết mà tìm tới ngay được. Trong lúc rảnh rỗi Vân Tịch quyết định lập một trang blog nhỏ cho cho tiệm hoa của cô, đến phần hình ảnh cô hứng chí bừng bừng quyết định tự chụp hình ảnh quảng bá. Nói là làm, cô mở cửa ra ngoài nhưng muốn chụp được toàn cảnh bắt buộc phải qua bên đối diện, nhìn thái độ của Phùng Thiệu Sơn ngày hôm qua chắc là anh vẫn còn giận.

Loay hoay mãi, thấy chổ đậu moto của anh trống không, băng vội qua đường, cô tự nhủ là chỉ qua chụp hai tấm ảnh thôi, chắc là không sao đâu nhỉ?

Những tia nắng sớm mai chiếu xuống con hẻm nhỏ, chiếu vào cả thân ảnh người con gái, chiếc áo sơmi xanh bơ càng làm tăng nên nét đẹp thanh xuân vốn có của cô. Mái tóc xoăn dài lả lướt nhưng được dát thêm từng sợi chỉ bạc óng ánh, nụ cười trên môi cô càng làm tăng thêm nét nhẹ nhàng dễ mến của những ngày cuối thu buồn tẻ.

Phùng Thiệu Sơn dừng xe trước tủ kem của Triệu Kiến Toàn thu hết màn này vào mắt. Triệu Kiến Toàn ra lấy kem thấy được cảnh này thì gật gù, ra vẻ hiểu rõ, tiện tay quăng cho anh một cây kem dâu.

“Cậu ăn đi, tôi mời. Tới đây lâu vậy rồi mà mới thấy cậu vui vẻ thoải mái thế này.”

Phùng Thiệu Sơn bắt lấy kem, điệu bộ dửng dưng nói: “Vui lúc nào?”

Triệu Kiến Toàn lấy kem xong, trước khi đi vào thong thả nói một câu: “Vui hay không thì trong lòng cậu hiểu rõ nhất không phải sao?”

Chụp được tấm ảnh ăn ý, Vân Tịch vui vẻ trở về tiệm thì thấy Phùng Thiệu Sơn đang đứng đấy gặm kem, trong lòng thì muốn lại chào hỏi nhưng lý trí dẫn lối đôi chân quay về tiệm hoa của mình.

Thôi vậy, anh còn giận để khi khác lại chào vậy…

Leng keng ~

Cửa tiệm hoa mở toang, bước chân gấp gáp của Sở Tích tiến vào, Vân Tịch vừa nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của người nào đó, liền chột dạ cúi đầu, quyết tâm cúi đầu nhận lỗi ngay tắp lự.

“Vân Tịch! Tự giác nhỉ?”

“Tớ quyết không ngẩng đầu lên đến khi nào cậu tha lỗi thì thôi.”

“Ngẩng lên đi.”

“Không ngẩng!”

Bộ dạng cúi đầu nhận sai này của Vân Tịch làm Sở Tích muốn lấy túi xách đập lên đầu của con nhóc này, nếu không phải có hai ánh mắt say mê từ bên tiệm sửa xe đang nhìn chằm chằm thì chắc chắn cảnh tượng “thảm khốc” ấy sẽ xảy ra.

“Vân Tịch cậu là đồ lừa đảo, thật là tức chết tớ!”

Nghe được giọng điệu không mấy tức giận của cô, Vân Tịch ngẩng đầu cười hì hì, ôm cánh tay cô cười lấy lòng: “Tớ chỉ đi thời ngắn nên không kịp nói cho cậu biết.”

“Ba tháng, cậu đi ba tháng mà còn ngắn sao?”

“Xin lỗi mà, đừng giận tớ nữa nha, Sở Tích xinh đẹp”

Sở-xinh đẹp-Tích trừng mắt nhìn cô, đưa tay nhéo mũi Vân Tịch: “Tớ chả thèm giận cậu, nhưng mà “ai kia” thì không chắc.”

Vân Tịch nghe vậy, ảo não thở dài một hơi: “Đúng là giận thật…”

Nhớ lại bộ dạng điên cuồng của Phùng Thiệu Sơn, lúc ấy ánh mắt anh ta vừa tức giận nhưng xen lẫn sự hụt hẫng và thất vọng, Sở Tích có thể hiểu được sự tức giận khi đó của anh. Đổi lại nếu là cô thì chắc chắn Vân Tịch đã bị lột da từ đâu, chứ không thể nào có cơ hội ngồi đây ủ rủ thế này.

“Anh ta làm vậy là đáng đời cậu, bộ dạng tức giận hôm ấy của anh ta làm tớ sợ chết khiếp!” Sở Tích đưa nhìn thân cây ngô đồng trước cửa, âm thầm nuốt nước miếng.

—-

Tác giả: Mấy nay hơi lười chút, mong mọi người tặng cho cái cmt để yêu đời trở lại ạ:)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK