Võ đường mang hương vị cổ kính, bốn phía trồng hoa mai, ban đêm bóng râm tản đi khắp phía, hương thơm bay lượn, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ của Lê Kiều.
Phía trước cậu dựng một mặt gương để có thể tiện theo dõi các bước nhảy của mình mà luyện tập cho chính xác, trong hai ngày qua, cậu đã bổ xung thêm đoạn múa kiếm vào bài nhảy, vì vậy càng phải lo lắng hơn đến sân tập, cũng may nơi này được xây bằng những phiến đá trông rất chắc chắn và kiên cố, ngẫu nhiên dùng một chút khí công dẫm lên cũng không sợ làm hư nó.
Khi Võ Phong đẩy cửa sân ra, ông vừa vặn nhìn thấy thanh trường kiếm của Lê Kiều xuyên qua không trung, nuốt lấy những chiếc lá mở ra rồi lại khép vào, không khỏi kinh hô một tiếng, đạo quang đột nhiên biến đổi ——
Ông thấy mũi kiếm run rẩy dữ dội, trong tích tắc hóa thành hàng chục mũi kiếm chĩa thẳng mặt Võ Phong, bao chặt lấy toàn bộ con đường sống của mình. Kiếm khí bay lên, trong nháy mắt "Cạch" một tiếng, thân kiếm mỏng manh bị kiếm khí đánh vỡ, cây mai trên đầu run lên, vô số cánh hoa rơi xuống như vừa có trận mưa tuyết lướt ngang qua.
Câu cảm thán của Võ Phong mắc kẹt trong cổ họng, toàn thân ông cứng đờ, đồng tử giãn ra, răng va vào nhau lập cập.
Nhìn thấy ông như vậy, Lê Kiều có chút sững sờ. Cậu chỉ muốn hù dọa lão nhân này một chút, nhân lúc ông bối rối đoạt lấy thanh kiếm, tự chiếm làm của riêng — mặc dù so với linh kiếm bán ở trong thương thành tâm địa độc ác kia còn tệ hơn nhiều. Nhưng dù sao kiếm cũng chứa linh khí, mạnh hơn những thanh kiếm đạo cũ trong phim trường kia.
Ai biết lão già bị dọa, lại giống như sắp ngất đi, nếu rút kiếm ra, sợ là sẽ ngỏm củ tỏi luôn.
Lê Kiều sờ sờ chút lương tâm còn sót lại, thở dài nói với hệ thống: "Quên đi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tích đủ điểm rồi tao sẽ đổi lấy một thanh linh kiếm. Đi thôi."
Ai ngờ vừa quay người, lão già áo dài thấy cậu sắp rời đi liền quỳ xuống, ôm lấy đùi Lê Kiều, lớn tiếng nói: “Tiên trưởng dừng bước.”
Lê Kiều:? ?
Cậu trải qua một khoảng thời gian dài bị người ta gọi là ma đầu, nhưng được gọi với cái danh xưng "Tiên trưởng" cũng không nhiều lắm, không khỏi hứng thú nhếch khóe miệng, hỏi: "Ông gọi tôi là gì?"
“Tiên trưởng!” Võ Phong hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, “Xin lỗi tiên trưởng, tiểu bối là Võ Phong, kiến thức thiển cận, không biết nên kêu ngài bằng gì, trước tiên chỉ có thể kêu ngài một tiếng tiên trưởng, xin thứ cho tiểu bối vô lễ, phong thái của ngài ta chỉ từng nhìn thấy trong sách vở, nhất thời xem đến ngây người, mong tiền bối lượng thứ."
"Tiên trưởng tới phủ, trong phủ liền tràn ngập sự sống, chỉ là tiểu bối ngu dốt, thật không biết có thể giúp được gì cho tiên trưởng, chỉ cần nói tiểu bối sẽ làm ngay, chỉ cần......"
Võ Phong khóe miệng run rẩy, ông cho rằng trước khi chết có thể nhìn thấy khuôn mặt của tiên nhân, đã là phúc khí trời ban, nếu như còn tham lam đòi hỏi nhiều hơn, có thể sẽ chuốc lấy phiền toái! Ông nghiến răng nghiến lợi, đột ngột cắt đứt hai chữ "chỉ cần" mà nói tiếp: "Tiên trưởng cần người hầu hạ sao? Tiểu bối lập tức đi gọi tiểu bối ở nhà! Ngươi thích nam hay nữ?"
Lê Kiều thấy lão nhân mặt đầy nếp nhăn đang khóc đáng thương, hai mắt cay nóng lại có chút buồn cười, nghe lão nhân một mực nói muốn tìm tiểu bối trong nhà hầu hạ, còn hỏi muốn nam hay nữ, nếu giờ cậu mà nói muốn cả hai e rằng sẽ được tận mắt thấy con người mặt mày nghiêm nghị này dùng tốc độ điên cuồng có thể so với dã thú chạy vụt trên đường, vội vàng kêu lên: "Được rồi, không cần, ông... ngồi ở chỗ này đi."
Lê Kiều sợ ông còn trằn trọc, cũng sợ ông lại nói ra cái gì kinh thiên động địa, liền tùy tiện hạ một định thân quyết, lão nhân bị đông cứng tại chỗ, không thể động đậy nữa.
Lý do tại sao Võ Phong tin rằng Lê Kiều là "tiên nhân", cũng bởi vì bức thư truyền tay của gia tộc có miêu tả về một nhân vật giống cậu, và thứ hai là khoảnh khắc ông nhìn thấy kiếm thuật của Lê Kiều, liền cảm nhận được sức mạnh của linh khí giao động cùng với cảnh giới ba mươi năm không đột phá từ từ chuyển mình.
Bây giờ, Lê Kiều có thể khiến ông - cao thủ võ thuật bậc nhất của Hoa Quốc, chỉ tùy tiện chạm một cái đã không thể động đậy, điều này ngoại trừ thần tích, còn có thể giải thích cái gì? !
Hai cánh tay đang ôm chặt lấy đùi của Võ Phong bị Lê Kiều tách ra, ông được đặt sang một bên, suốt quá trình không thể cử động, nhưng đôi mắt già nua của Võ Phong âm thầm rơi lệ, vô cùng kích động.
Lê Kiều xem đến ê răng, lấy kiếm từ trong tay, lại quay qua sờ sờ ngực ông, sau khi xác định trên người không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp, lại dùng linh thức cẩn thận dò xét tạng phủ, kinh mạch của ông, đồng thời ý thức được cái gì, khẽ thở dài: "Ông.. "
Khi cậu cúi đầu, liền thấy khuôn mặt của lão già đỏ bừng.
Tiên nhân, tiên nhân cự tuyệt tiểu bối nhà ông, lại đem ông giữa chốn này, dỡ binh khí xuống, sờ ngực của ông, trầm ngâm nhìn cậu hồi lâu, chẳng lẽ, chẳng lẽ là ——
"Ông đang nghĩ linh tinh cái gì đấy hả!" Lê Kiều dùng sức quét mắt lườm ông ta, vừa giận vừa buồn cười nói: "Kiếm của ông để tôi cầm, nhắm chặt hai mắt lại, dùng thần thức cảm thụ đi!"
Lê Kiều giơ tay "ụych" một tiếng vỗ vào linh đài huyệt của Võ Phong, đem thanh bảo kiếm gia truyền từ vỏ kiếm rút ra, ném nó lên không trung, vận chuyển Trúc Cơ kỳ linh lực bay lên đỡ lấy nó, thanh kiếm trên không trung phát ra một tia tiếu ý.
Võ Phong đã kế thừa thanh kiếm gia truyền này gần một trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy âm thanh trong trẻo và vui tai như vậy phát ra từ nó. Muốn mở to hai mắt nhưng thân thể không cho phép, hai mắt nhắm chặt, cố gắng nhớ về câu nói của Lê Kiều "dùng thần thức cảm thụ".
Trong trạng thái phải nhắm chặt mắt, cuối cùng ông cũng phát hiện ra sức mạnh diệu kỳ "thần thức". Ông có thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt, nhưng sự chú ý của ông không chỉ tập trung vào đường kiếm và hình dạng của thanh kiếm. Hiện giờ trước mắt một mảnh hắc ám, nhưng ông có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông. Tóc trắng xóa như bờm của con sư tử dưới ánh trăng, bắt đầu chạy theo màn sương mù băng qua núi dốc.
Trước khi biết đến điều này, võ công của ông đã bị phong ấn ba mươi năm và không có bất kỳ tiến bộ nào, cuối cùng nó lại đột phá một cách lặng lẽ như vậy, Võ Phong cảm thấy có một luồng khí từ từ xâm nhập xuyên thẳng đến trái tim mình, và ông nhận ra trong mười năm tới mình vẫn có thể bảo vệ chu toàn cho gia đình mà không lo lắng gì hết.
Gió không biết dừng lại từ khi nào, Võ Phong theo bản năng mở mắt ra, mới phát hiện chú định thân đã không còn hiệu lực, trong viện trước mặt chỉ còn lại một đóa hoa mai, vị “Tiên nhân” kia sớm đã biến mất không rõ tung tích.
“Dù sao cũng mượn chỗ của hắn nhiều ngày như vậy, lại còn cho tao một thanh kiếm tốt.” Trên đường trở về Lê Kiều cảm thấy có chút hối hận, “Chỗ luyện kiếm tốt như vậy, thật đáng tiếc.”
“Chủ nhân muốn đi nữa sao, có thể đi mà?” Hệ thống ngơ ngác nói, “Ông lão hẳn là không dám ngăn cản cậu đâu, đúng không?”
“Tao dám chắc” Lê Kiều nói, “Nhưng tao còn không biết tính cách của ông ta ra sao, tùy tiện tiếp cận có thể sẽ gây ra rắc rối, chúng ta quan sát xong rồi tính.”
Bên kia võ đường.
“Tất cả camera giám sát đều không quay được cảnh người đó ra vào ban đêm?” Mặc dù Võ Phong đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn không khỏi thất vọng. Tiên trưởng đã giúp ông đột phá và kéo dài tuổi thọ. Một thanh bảo kiếm gia truyền liệu có đủ trả ơn ngài ấy không?
Dù sao ông cũng có vai trò quan trọng trong giới võ thuật Hoa Quốc, nếu tiên nhân gặp phải phiền phức gì, dù làm trâu làm ngựa thì ông cũng không ngại ngần giúp đỡ. Tiên nhân cứ vậy đi không để lại tên tuổi, thật sự là... không màng danh lợi!
"Chú." một người đàn ông trung niên gọi điện thoại tới, dò hỏi "Điềm Điềm có dán lá thư mời nào đấy lên bàn học, nói kì nghỉ đông này mình sẽ đi xem buổi biểu diễn âm nhạc, ngài đã đáp ứng rồi, có phải thật không?"
"À" Võ Phong nghĩ đến chương trình kỳ lạ có tên là "ngẫu nhiên thẳng", không để tâm đáp "Ta đã đồng ý rồi - tất cả đều là chuyện nhỏ. Đúng rồi, ngày mai anh gọi mọi người trong nhà họ Võ đến nhà cũ đi. Có chuyện quan trọng cần nói!"
*
Lê Kiều trở lại ký túc xá vào sáng sớm cùng với thanh kiếm trên người, Nguyễn Tranh đã đứng ở khu sinh hoạt chung của ban F đợi cậu.
Anh ngồi xổm bên cửa, hình như cả đêm không ngủ, dưới mắt có quầng thâm, môi khô nứt nẻ, vừa nhìn thấy Lê Kiều là vội vàng đứng dậy thân mình không khỏi lảo đảo mấy bước.
“Tìm được kiếm thích hợp chưa?” Nguyễn Tranh sốt ruột xông lên “Tôi đã liên lạc với sư phụ của mình rồi, ông ấy nói có thể tìm người đưa tới một thanh mới, chỉ cần có nhân viên hỗ trợ…”
“Tôi tìm được rồi, cậu không cần tìm người nữa đâu.” Lê Kiều vung trường kiếm bọc trong vải thô sau lưng, kéo Nguyễn Tranh đến một nơi không người, “Anh làm sao vậy, không ngủ mà chạy tới đây à?”
"Tôi ngủ không được." Nguyễn Tranh sắc mặt tái nhợt, sắp ngã xuống đến nơi "Tối hôm qua tôi ở lầu năm luyện tập nhìn thấy Diệp Du Ca luyện kiếm, động tác, trình tự, thậm chí thiết kế chi tiết quan trọng nhất đều giống tôi y đúc. Tôi liền chả ngủ được nữa..."
Hóa ra, Nguyễn Tranh mặc dù không giỏi ca hát và nhảy múa, nhưng anh ấy có một kỹ năng gia truyền độc nhất vô nhị đó là múa kiếm, tuy chỉ xếp thứ 50 trong vòng loại, nhưng anh cũng che giấu một đòn sát thủ được chăm chút cẩn thận, đặt cược vào công diễn hai, miễn là có thể biểu diễn nó, anh ấy tự tin rằng mình có thể khiến khán giả kinh ngạc, và chuyện thứ hạng sẽ không phải vấn đề nữa.
Cuối cùng, anh ấy không ngờ Diệp Du Ca lại chủ động chọn cùng một bài hát với mình, và đánh bại anh khi cả hai tranh cử C vị. Điều khiến anh ấy rùng mình nhất là Diệp Du Ca thực sự yêu cầu phần biểu diễn của C vị có thêm một đoạn múa kiếm, biểu diễn cho mọi người một đoạn ngắn, tất cả đều giống y đúc đòn sát thủ mà anh chuẩn bị.
Nguyễn Tranh học nó theo truyền thống của gia đình, không kể con át chủ bài này anh chỉ mới luyện tập ở trong nhà, chưa bao giờ ghi lại hay đưa chi tiết cho người ngoài nhìn, làm sao Diệp Du Ca biết được? ?
Về phần múa kiếm, lúc đầu Diệp Du Ca vẫn còn rất gượng gạo và lúng túng nhưng khi càng ngày càng thành thạo, nhuần nhuyễn, Nguyễn Tranh liền ngủ không an giấc. Anh có thể chấp nhận sự nổi tiếng của mình không bằng, dẫn đến C vị bị người ta thay thế, cơ hội thể hiện bản thân giảm đi rất nhiều, nhưng anh không thể chấp nhận việc người khác cướp đi công sức lao động của mình, trong khi họ được hưởng vinh quang và những lời ngợi khen, còn anh lại bị chặn đi cơ hội trở mình duy nhất!
Sau khi mê man vài ngày, anh vô tình thấy ai đó đang xem chương trình phát sóng trực tiếp "Bảo vật của ma nữ" trong nhà ăn, động tác vung đao đầy kiêu ngạo của Lê Kiều khiến anh không thể rời mắt trong thời gian dài.
Dựa theo kinh nghiệm của mình, tuy rằng Lê Kiều cầm đao rất thành thạo, nhưng từ vô số chi tiết nhỏ có thể nhìn ra, nhất định trong quá khứ cậu là một người sử dụng kiếm thành thục!
Nguyễn Tranh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lựa chọn về phía Lê Kiều. Cho dù cơ hội của chính mình bị ngăn cản, anh cũng không nguyện ý để cho người ta thuận cướp đi công lao, tôi không thể làm đối thủ của bạn, vậy để tôi tìm cho bạn một đối thủ—— bạn à, múa kiếm sao, ở đây có nhiều điểm đặc biệt hơn nè, bao dạy bao hiểu nha!
Đương nhiên Lê Kiều không cần anh dạy, nhưng cũng nghe được Nguyễn Tranh thuật lại một điểm kỳ quái: Tại sao Diệp Du Ca có thể biết trước? Và tại sao lại biết trước về con át chủ bài mà Nguyễn Tranh chưa bao giờ nói?"
Cậu vốn chắc hơn phân nửa Diệp Du Ca là thụ chính, nhưng khi việc này xảy ra, danh tính của Diệp Du Ca ngay lập tức bị nghi ngờ đánh lên một dấu chấm hỏi. Tình cờ, Lê Kiều cũng đang lên kế hoạch tìm một điểm sáng cho màn trình diễn thứ hai, vì vậy cậu đã đồng ý với yêu cầu của Nguyễn Tranh.
"Có kiếm rồi thì phải nhanh chóng luyện tập. Sân khấu của Diệp Du Ca quá giống tôi." Nguyễn Tranh thì thầm, "Nếu chúng ta không làm việc chăm chỉ, sẽ không có cơ hội chiến thắng..."
Thanh kiếm trên lưng Lý Kiều không hài lòng run lên, phát ra tiếng vo ve khe khẽ, Lê Kiều cười an ủi vuốt ve nó: "Ngươi ngủ tiếp đi."
"Liều mạng.." Lê Kiều hiểu rõ từ này, xoay người đi vào phòng chung. Ánh mặt trời chiếu rọi vào vỏ kiếm phía sau lưng cậu. Lê Kiều thừa nhận, cậu đang rất buồn rầu.
——Nếu lúc đó đắm chìm quá mức, quên mất mình đang biểu diễn, vạn nhất dùng đến ba phần lực đem toàn bộ nhà thi đấu đánh sụp thì sao đây?
*
Lê Kiều tạm thời không có ý định đến võ quán của Võ gia nữa, nhưng rất khó để tìm được một "phòng tập" ưng ý, ví dụ như tối nay Lê Kiều vừa tìm được một phòng tập múa ba lê, chưa luyện được bao lâu liền thấy ông chủ kéo một đứa nhóc lên lầu, ở ngoài hành lang mà hừ hừ ha ha làm trò.
Dù họ không mở cửa nhưng những lời tình chàng ý thiếp như "em đang đùa với lửa đấy", "em đừng cử động, tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra nếu em tiếp tục di chuyển đâu", "xin anh đi, anh liền cho em", v.v. vẫn tiếp tục. Nó cứ thế rót vào tai Lê Kiều. Lê Kiều không chịu được nữa, một kiếm bổ đôi cửa phòng tập, mắng: "Muốn đánh thì lên trên giường mà đánh!"
Đôi vịt trời ngây người, lập tức kinh hãi ôm lấy nhau, nhìn thoáng qua còn hơn cả tình bỉ kim kiên*.
(*情比金坚 - tình yêu quý hơn vàng)
Lê Kiều cảm thấy như thể cậu đang dùng bạo lực để đáp ứng họ, thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình mà rời đi. Cậu lại xoay người, đêm nay thật sự không có tâm tư luyện kiếm, không chừng phải trở về ký túc xá ngủ một giấc.
Chỉ là cậu luôn đi lúc chập choạng tối rồi hửng đông mới trở về, ký túc xá của thực tập sinh có người tuần tra, nếu bị bắt quả tang trèo tường bỏ trốn sẽ vinh dự được nhét vào một căn phòng nhỏ tối tăm viết bản kiểm điểm.
Lê Kiều ngồi vắt vẻo trên tường, khuôn mặt tuấn mỹ bị ánh đèn pin chiếu đến nhăn lại, nhanh chóng quyết định rời khỏi đây, nhưng đối phương lại cầm lấy một chiếc giày mà cậu vừa đánh rơi.
Giày thể thao vẽ graffiti bằng tay, loại đi năm mươi tư thực tập sinh, còn người thứ năm mươi năm liền nhận ra được là Lê Kiều.
Cậu có thể dùng định thân quyết để cướp giày lại, có chết cũng không chịu thừa nhận, nhân viên bình thường không liên quan gì đến cậu ta — nhưng người đứng bên dưới chính là Thẩm Phong.
Dưới chân tường tối om, chỉ có cỏ cây phủ một lớp sương muối, lấp lánh ánh sáng. Cách đó không xa, đèn pin lay động, tiếng người hỗn loạn, tiếng bước chân tựa hồ càng ngày càng gần.
"Nếu em lại động đậy, tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy đâu." Thẩm Phong nói.
Lê Kiều nghe những lời này có chút quen thuộc, nhưng cũng không thèm để ý, ánh mắt trông như cá chết cúi xuống: "Đem giày trả lại cho tôi."
Thanh quang trong mắt Thẩm Phong lưu chuyển, nhàn nhạt nói: "Xin tôi đi, liền cho em."
Lê Kiều: "..."
...