• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chạng vạng buông xuống, bầu trời chuyển từ xanh nhạt sang đậm hẳn, rồi nhuộm thêm từng tầng từng lớp màu tím đỏ, vào khoảnh khắc bầu trời mất đi tia nắng cuối cùng, những ngọn đèn đường to tròn trên phố cũng dần sáng lên, vầng hào quang chiếu rọi bãi cỏ trước sân thể dục."Cám ơn, cám ơn, làm phiền rồi!" Tiểu Hoàn cầm túi xách nhảy ra khỏi xe taxi, một đường chạy thẳng.

——Bởi vì sương mù dày đặc, máy bay của cô bị hoãn suốt năm tiếng đồng hồ, khoảng thời gian mà cô đã lên kế hoạch kỹ càng, cho rằng thời gian trống mình có thể đi ăn cơm và nhận được một tấm banner phúc lợi nào đó, bỗng trở nên vô cùng lo lắng.

Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 8:00, hiện tại đã là 7:50. Kiểm tra an ninh ở lối vào cũng dừng lại rồi, bên khu kiểm tra an ninh trống rỗng, chỉ có hai nhân viên đang chắp tay sau lưng trò chuyện.

Tiểu Hoàn vội vàng chạy tới, vô thức che bụng dưới của mình. Mặc dù vết thương đã lành lại một cách thần kỳ với tốc độ khó tin, ngay cả các bác sĩ trong bệnh viện cũng phải kinh ngạc, nhưng cảm giác từng lớp da bị rạch vẫn in sâu trong cơ thể cô, ký ức cô, khiến cô không thể không chạm vào nó để xác nhận.

Thanh tra an ninh nhìn thấy, còn tưởng do cô không được khỏe, định lên tiếng khiển trách “Sao cô đến muộn thế, đang định khóa cửa đây.” nhưng kết quả một câu cũng không nói, chỉ nhanh chóng giúp cô qua cửa an ninh, đồng thời đưa cho cô một chai nước: "Trán cô đổ đầy mồ hôi rồi, nếu khó chịu thì gọi điện thoại, đừng gắng gượng làm gì."

Tiểu Hoàn cầm lấy nước mà lương tâm không khỏi cắn rứt, ngoan ngoãn gật đầu và lấy vé vào cửa trong túi ra để xác nhận.

Tấm vé này là Lê Kiều gửi cho cô, thuộc khu truyền thông gia đình, nằm ở phía trước, tầm nhìn rất đẹp, chỉ tiếc là không có quyền bỏ phiếu.

Cầm tấm vé, Tiểu Hoàn đi xuống hàng ghế, cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình, ánh mắt không khỏi tối sầm lại——

Lúc này, khán giả cơ bản đã vào trong đấu trường, chỗ ngồi đã chật kín, hai bên ghế của cô, một trái một phải, đều là những nam tử dáng người cao lớn!

Cô vốn có tính cách dè dặt và nhút nhát, chưa từng tiếp xúc với mối quan hệ nào, hơi ngại giao tiếp xã hội, thường hay đỏ mặt khi nói chuyện với con trai, nhưng hiện tại hai vị thần ngồi bên cạnh cô đều thuộc dạng đàn ông cao to, chân dài, tay vịn hai bên đều có một bàn tay đặt lên. Tiểu Hoàn cảm thấy chỉ khi mình nhìn vào chúng thôi cũng có thể bị chúng bóp nghẹt.

Nhưng buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, xung quanh khu ghi hình đã tối đen, bốn phía có thể nghe thấy tiếng la hét, Tiểu Hoàn hít một hơi thật sâu, chấp niệm về Lê Kiều cuối cùng cũng đánh bại nỗi sợ xã hội, đem chất giọng nhỏ như muỗi kêu nói "Xin lỗi", nam sinh ngồi bên trái không biết là nghe thấy hay nhìn thấy cô, chủ động thu hồi chân, cuối cùng cô cũng ngồi được xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, cô mới có thời gian nhìn kĩ xung quanh. Nơi này khá gần sân khấu, cô cảm thấy mình có thể nhìn được từng biểu cảm trên khuôn mặt của các thực tập sinh mà không cần quan sát màn hình lớn.

Sân khấu dường như đã được thiết kế lại, không khí thoáng và mát mẻ hơn so với lần trước cô chứng kiến qua màn hình, trừ bỏ những thanh trục trên sân khấu, lần này họ còn làm thêm một cái cầu thang xoắn ốc màu trắng, nếu ai đó hát tình ca, hoặc mặc vest trắng từ trên cao hạ xuống với ánh mắt chân thành, nhất định sẽ được coi là bạch mã hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái.

Tiểu Hoàn mất một hồi để hạ quyết tâm, sau đó buồn bã nhớ tới, nếu như có thiết kế sân khấu cho bạch mã hoàng tử, thì ắt hẳn nó cũng chỉ dành cho những bài hát như "Cùng sói nhảy múa" và "Ôm lấy người trong thế giới dịu dàng" dành riêng cho Diệp Du Ca và những người khác. Mà thần tượng của cô ấy...

"Khuynh thành" kể về tình yêu phức tạp của năm con người trong thời loạn, day dứt triền miền, nếu Lê Kiều muốn sử dụng đạo cụ này cho bối cảnh, có lẽ phải diễn đến cảnh cải vã tổn thương rồi bị đẩy xuống mới đạt được cao trào.

"Mấy giờ kết thúc? Lát nữa anh còn phải tổ chức cuộc họp video xuyên quốc gia với tổng bộ, anh có thể về sớm một chút được không?"

Tiểu Hoàn nghe người con trai ngồi bên phải nói, khóe mắt thoáng thấy anh ta mặc quần áo bình thường, đeo kính gọng bạc, trông có vẻ là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

"Ồ, đừng có không vui mà ~" Bên phải, một giọng nữ vang lên trách móc, "Mười giờ rưỡi sẽ kết thúc, nhiều nhất là mười một giờ, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh! Anh một năm làm việc hết ba trăm sáu mươi ngày rồi, để anh đi cùng em một hôm khó như vậy sao?"

Hóa ra anh được bạn gái kéo đi xem cùng, nghe cô gái phàn nàn, người đàn ông mặc thường phục nói: "Anh không phải không muốn đi cùng em, vấn đề là xem phim hay mua sắm em lại không đi, cứ nhất quyết phải xem cái này..."

Có lẽ là sợ cô gái tức giận nên không nói hết tính từ sau "cái này", nhưng ngay cả Tiểu Hoàn cũng có thể nhận ra giọng điệu của anh ta rõ ràng là khinh thường giễu cợt.

"Chuyện này có gì không ổn?" Bạn gái của người đàn ông mặc thường phục quả nhiên nói: "Anh quá thành kiến ​​rồi, đừng tưởng em không biết, khi thần tượng trang điểm, nhuộm tóc hay nhảy múa, anh đều mắng bọn họ là nương pháo*, con gái chọc gì đến anh, coi thường con gái vậy thì ế mẹ đi đừng tìm người yêu nữa!"

(*Nương pháo là thuật ngữ xuất hiện từ năm 2007, nhằm chỉ những người đàn ông có cách cư xử, tính cách hay thậm chí phong cách nói chuyện giống con gái)

“Ý anh không phải vậy…” Người đàn ông vội vàng ôm cánh tay cô dỗ dành, “Được rồi, anh cùng em ngồi đây xem hết được không? Anh sẽ tắt điện thoại đi, không bắt máy nữa, hội nghị video gì cũng không cần nữa!"

"Cũng không đến mức đó." cô gái vẫn biết phân phải trái đúng sai "Chỉ là anh không cần mang theo thành kiến nặng nề như vậy nữa là được. Thần tượng ở trên sân khấu ca hát nhảy múa, đó cũng là kết quả của nhiều năm khổ luyện, bao nhiêu mồ hôi công sức họ bỏ ra. Nếu anh lên đó, có khi còn không tốt bằng người ta. Trang điểm và nhuộm tóc có vấn đề gì sao? Đàn ông không thể tự chăm sóc cho bản thân gọn gàng đẹp đẽ hơn à. Anh đường đường là giám đốc thị trường của A&S, lại chả có gu thời trang tí nào..."

Nghe thấy A&S, tim của Tiểu Hoàn đập lỡ một nhịp. Hình như cô đã mơ hồ nhìn thấy nhãn hiệu này ở đâu?

Cô dùng nắp túi xách che lại, bí mật tìm kiếm trên mạng thì thấy A&S là một thương hiệu thời trang quốc tế chủ yếu tập trung vào quần áo nam, nổi tiếng với phong cách thiết kế phi giới tính, tinh tế và thực tế. Chọn người mẫu quảng cáo cũng là những thiếu niên phương tây xinh đẹp thon gọn, nói cũng đúng khi khung xương người phương tây nhỏ hơn người phương đông mình.

Tiểu Hoàn từng dừng lại bên ngoài cửa sổ của một trung tâm mua sắm sang trọng nào đó, nhìn chằm chằm vào những người mẫu trong cửa sổ một lúc lâu, nghĩ rằng nếu sau này có bạn trai, cô sẽ dành toàn bộ tiền lương của mình để mua một bộ quần áo cho anh ấy mặc!

Thật bất ngờ, giám đốc thị trường của A&S lại ngồi cạnh cô! Tiểu Hoàn nhìn vào điện thoại của mình, nội tâm chấn động không thôi, nhưng sau khi nghĩ lại, đó cũng là điều bình thường: Đây là khu vực được cung cấp đặc biệt cho các nhân vật quan trọng của giới truyền thông trong "Idol Live 101". Người có thể ngồi ở vị trí này không giàu thì chỉ có giàu hơn.

Ngược lại, chính tấm vé mà Lê Kiều đưa cho cô, cho phép cô tiếp xúc với một tầng lớp mà trước đây cô chưa bao giờ dám mơ tới... Nghĩ đến đây, Tiểu Hoàn nhanh chóng thu lại cánh tay đang treo bên tay vịn bên trái - chàng trai bên trái trông trẻ hơn, áo hoddie đen, quần đen, mang theo một chiếc máy ảnh hình con thỏ trắng rất to, nhưng lại rất ga lăng, sau khi cô ngồi xuống liền chủ động nhường tay vịn bên này cho cô.

Chàng trai bên trái chú ý tới động tác thận trọng của Tiểu Hoàn, quay đầu cười: "Bên tôi còn có một lối nhỏ đủ dùng rồi, chỗ của cô ít như vậy, để yên cũng được."

Cặp đôi bên phải nghe anh ta nói, cô gái lạp tức đánh nhẹ người đàn ông, người đàn ông mặc thường phục vội buông tay vịn bên phải ra. Cuối cùng cũng không cảm thấy chật chội như bánh mỳ kẹp thịt nữa, Tiểu Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười cảm kích với chàng trai mặc áo hoddie đen.

Chàng trai mặc áo hoodie đen cũng gật đầu cười với cô, nghe hướng dẫn viên giới thiệu đang đi ra, liền quay lại cầm máy ảnh hướng lên sân khấu.

Con trai đến xem nam thần tượng biểu diễn rất hiếm, Tiểu Hoàn không nhịn được mà đoán mò, anh ta không đi cùng bạn gái mà còn mang theo máy ảnh, chẳng lẽ là phóng viên có nhiệm vụ phỏng vấn sao?

Tiểu Hoàn chỉ dám đoán mò trong đại não, lại không dám nói chuyện với thiếu niên áo hoddie đen, ngẩng đầu nhìn sân khấu một lúc. Cô biết Lê Kiều và nhóm của cậu đã bị điều chỉnh xuống vị trí áp chót, khi số lượng thí sinh giảm xuống, các tiết mục của nhóm cũng ngày càng ít, công diễn đầu tiên có gần hai mươi nhóm, công diễn thứ hai hơn mười nhóm, và chỉ còn lại bảy nhóm cho đợt công diễn thứ ba.

Vì kéo dài thời gian phát sóng trực tiếp, tổ chương trình còn xen kẽ các loại VCR huấn luyện nổi bật cùng các bài kiểm tra đến từ các huấn luyện viên, so với công diễn hai còn nhảm nhí hơn nhiều, blah blah blah.

Không có thiết bị bỏ phiếu trong khu vực truyền thông nên càng thêm nhàm chán, người đàn ông bên phải Tiểu Hoàn ngáp ngắn ngáp dài, nhỏ giọng phàn nàn với bạn gái: “Ba phút trên sân khấu, nửa giờ tập luyện ngoài lề, họ ở đây để xác minh những gì em nói "Một phút trên sân khấu, mười năm ngoài sân khấu?" đó hả?"

Cô gái nện cho hắn một cái búa trên ngực, buồn cười nói: "Không phải là để cho anh xem một màn liền kết thúc, công ty của anh không phải vẫn luôn muốn khai thác thị trường của Hoa Quốc, tìm một đại sứ Hoa Quốc trẻ tuổi sao? Đây cũng thuộc là dự án cần nghiên cứu đó, nghiêm túc đi!"

Người đàn ông cong môi nói: "Bọn anh đang tìm kiếm những đại sứ trẻ tuổi, có tầm ảnh hưởng, phù hợp với khái niệm của thương hiệu. Em đó, từ "trẻ" này cũng dễ đối quá rồi."

"Gần đây Lê Kiều nổi tiếng như vậy, video cậu ấy tiến vào nhà ma không phải đang xoay như chong chóng trên mạng sao? Còn những buổi phát sóng trực tiếp kia, có sức ảnh hưởng cỡ nào, mặc dù cậu ấy còn chưa ra mắt nên già vị chưa có. Nếu cậu ấy thực sự ra mắt C vị, giá trị chắc chắn sẽ tăng lên, nếu bây giờ anh vớt được bảo vật như vậy cho công ty, bớt được bao nhiêu tiền, tổng công ty không khen thưởng mới là lạ."

Tiểu Hoàn cuối cùng cũng hiểu, chị gái này chính là người cùng thuyền với cô!  Hồi hộp và phấn khích, cô cắn môi, đang phân vân xem có nên nhận thân hay không thì người đàn ông mặc thường phục chế nhạo:

"Đừng lừa anh, anh thừa nhận độ nhận diện của Lê Kiều rất cao, nhưng hiện tại mọi người đều nói cậu ta không đủ tốt, nhảy múa có thể lừa người, còn hát thì hoàn toàn lạc điệu, nhận về biết bao là sự chế nhạo. Vớt người như thế này về để dân cư mạng lôi lên diễn đàn trào phúng sẽ hưởng đến hình ảnh thương hiệu của bọn anh. Sau đó, khen thưởng cũng chả còn, vì thần tượng của em khen thưởng mấy thứ tệ hại cho rồi."

"Và những người em nhìn thấy trên khán đài," anh ta nói một cách khinh thường, hếch cằm lên, "Không phù hợp với thương hiệu của bọn anh một chút nào. Mặc dù A&S rất tinh tế và trung tính, nhưng nó nhấn mạnh cảm giác ngây thơ, mong manh và không thể phân biệt giới tính. Tinh tế trên sân khấu đúng là đủ tinh tế, họ đều được đánh phấn nền dạng lỏng, kẻ mắt và tô son, chỉ cần tẩy trang, họ có gì khác biệt so với những nam sinh đại học có thể nhìn thấy khắp nơi trên đường phố?"

"...Em không biết nói sao cho anh hiểu nữa!!" Cô gái co quắp cánh tay, có chút khó chịu nói: "Lê Kiều không giống... Dù sao anh cứ xem đi!"

Bọn họ suýt nữa cãi nhau, Tiểu Hoàn xấu hổ không dám tiến lên nhận thân, ngẩng đầu liền thấy vừa mới đến sân khấu thứ hai, vừa vặn là bài hát "Cùng sói nhảy múa" mà "những chú cáo nhỏ" cố hết sức nhưng không tóm được.

Mặc dù Lê Kiều đã giành được số phiếu bầu đứng đầu ở bài hát này, nhưng cậu lại nhận được nhiều phiếu bầu hơn trong bài "Khuynh thành", vì vậy Hàng Thịnh, người xếp thứ hai, cũng chính là người nhặt lại C vị này. Hàng Thịnh ra mắt trong nhóm nhạc nam của một công ty nổi tiếng ở xứ sở kim chi, sau khi trở về Hoa Quốc đã ký hợp đồng với một công ty lớn, đẹp trai là điểm mạnh nên dù tính cách có khác thường một chút, anh ấy vẫn nhận được rất nhiều sự ủng hộ từ người hâm mộ.

Tiểu Hoàn nhìn sân khấu, trong lòng nảy ra suy nghĩ “Thật đáng tiếc vì bài hát này vốn là của chúng ta”, nhưng dần dần cảm thấy chẳng phải nuối tiếc gì to tát? Cô lấy điện thoại di động ra và nhấp vào nhóm nhỏ, là nhóm mấy chị em tốt rủ nhau truy tinh, bởi vì thời gian phát sóng ở hiện trường và phát sóng trực tiếp chênh lệch gần mười phút nên cô đã đồng ý phát sóng trực tiếp cho các chị em của mình.

Viên nhỏ: "Còn lâu mới đến lượt Kiều Kiều, "Cùng sói nhảy múa" bây giờ mới bắt đầu."

Trong nhóm lập tức có người phản ứng: "Oa, bọn tớ còn đang xem nhóm đầu tiên trưng cầu phiếu, lượt của Kiều Kiều còn lâu như vậy sao? Giá như cậu ấy là người cuối cùng xuất hiện trên sân khấu thì tốt rồi, nhưng cậu ấy lại chuyển đến vị trí gần cuối, trước không trước sau không sau, thật muốn quăng điện thoại đi mà. Chán!!"

"Hu hu, nhắc tới "Cùng sói nhảy múa" là lại thấy đau lòng. Viên ơi, hiệu quả sân khấu có tốt không, C vị đẹp trai không? Đánh giá xem trình độ này có thể nhận nhiều hay ít điểm?"

Viên nhỏ: "Không biết có phải là vì không ăn được nho liền nói nho xanh hay không, tớ cảm thấy... vẫn ổn, nhưng rất bình thường."

Viên nhỏ: "Điệu nhảy giống như nhạc jazz, tớ không biết nhiều, chỉ cảm thấy chóng mặt khi họ cứ quay đi quay lại, có nhiều đoạn chuyển đổi theo phong cách R&B trong bài hát, nhưng không có đoạn lên xuống nào rõ ràng, ngoại trừ đoạn C khiêu vũ với nữ vũ công phụ họa, thời gian còn lại... dù sao thì tớ cũng khá buồn ngủ rồi. Hiệu ứng kiểu này chắc qua màn hình cũng ổn, nhưng ở hiện trường không thể gây được ấn tượng gì."

Nhóm bạn: "A, thực sự nhảy với vũ công nữ sao?! Nghĩ mà xem, mặt nạ giảm đau sắp rớt xuống rồi."

"Fan mẹ thường sẽ không để ý đến vũ công phụ họa, nhưng sự tầm thường của bài hát quá khủng khiếp. Tớ bắt đầu cảm thấy may mắn vì Kiều Kiều đã thoát khỏi bài hát này..."

Viên nhỏ "Nếu là Kiều Kiều, có lẽ sẽ có tác dụng khác? Để tớ suy nghĩ một chút, nếu Kiều Kiều vòng tay ôm eo nữ vũ công quyến rũ như vậy, lửa ghen và sự phấn khích của tớ sẽ cùng hóa thành con gà gáy ó o. Xuyên thủng mái nhà của sân vận động, nhưng khi Hàng Thịnh làm điều đó, tớ ừmmmmm... chết lặng."

Nhóm bạn: "Ha ha ha ha quên đi, may mà Kiều Kiều không chọn bài này."

"Nhưng "Khuynh thành"..., tớ thà để Kiều Kiều đi ngang không có gì đặc sắc, ít nhất sẽ không sợ hãi như bây giờ."

"Tớ cũng xem lại bài hát đánh giá lẫn bài chủ đề rồi. Hình như Kiều Kiều ngũ âm không đủ thật... @Viên nhỏ, nếu lát Kiều Kiều thực sự đem hiện trường biến thành vụ tai nạn, phá hỏng bài hát, cậu có thể thông báo vào nhóm một tiếng, tớ muốn trở thành con đà điểu dưới lòng đất!"

"Đúng vậy... @Viên nhỏ, nếu tình huống quá nghiêm trọng, cậu thể ra lệnh cho chúng tớ lập tức tắt phát sóng trực tiếp. Tớ đã quyết định rồi, từ ngày mai, tớ không chỉ bật mic mà còn còn bật chế độ nhắm mắt bịt tai để đi phản bác nữa!"

...

Nhìn mấy chị em trên nàn hình tha thiết dặn dò, Tiểu Hoàn không khỏi thở dài.

Trên thực tế, không chỉ có fan nhà khác dẫm Lê Kiều, ngay cả fan nhà mình cũng không có nhiều niềm tin vào thần tượng, Lê Kiều vì thất bại trong cuộc bình chọn bài hát mà phải vạch trần khuyết điểm của mình. Họ thì cảm thấy có lỗi với Lê Kiều, nên đã hạ quyết tâm bịt ​​tai, bịt mắt, cỡ nào cũng đi đánh trả. Nhưng nếu chuyện này kéo dài và Lê Kiều liên tục bị lộ khuyết điểm, người hâm mộ sẽ thực sự không rời đi?

Tiếng thở dài còn chưa dứt, Tiểu Hoàn đã sờ sờ bụng dưới, nhớ tới cảm giác mát lạnh lan ra khắp người. Vài giây sau, cô hít một hơi ngồi thẳng dậy: Kiều Kiều lợi hại như vậy, biết nhiều chuyện như vậy, lần này chắc chắn sẽ tìm được biện pháp... đúng chứ?

*

Lần này khán giả chấm điểm tổng thể của sân khấu, có 1.000 máy bỏ phiếu trên khán đài, "Cùng sói nhảy múa" cuối cùng nhận được 695 phiếu, vượt qua 650 phiếu của "Tạm dừng" trước đó. Không lớn lắm, điểm không cao, Tiểu Hoàn nhìn biểu cảm của Hàng Thịnh khi biết số phiếu của khán giả, cô cảm nhận rõ hắn ta không vui lắm.

Bài tiếp theo là "Đi ngắm bình minh nhé?" của Khương Quận, đã giành được 690 phiếu, tiếp theo là "Bom nổ" của Thời Thuấn, đây là một bài hát cao với tiết tấu rõ ràng và phù hợp với những nốt cao cao vút, cuối cùng nó cũng cổ vũ khán giả một chút và nhận được 790 phiếu, vượt qua "Cùng sói nhảy múa" đang ở vị trí đứng đầu.

Nhóm thứ năm là "Thức Tỉnh" của Phương Trình Băng, đây là một bài rap, lời bài hát được viết bởi mỗi thành viên, đặc biệt là phần lời của Phương Trình Băng, đã mạnh dạn đề cập đến nhiều trạng thái của chương trình lẫn cảm xúc của bản thân, để khán giả có thể thấu hiểu. Rất ngầu, ngay cả người đàn ông mặc thường phục bên cạnh Tiểu Hoàn cũng ngồi thẳng dậy, cố lấy lòng bạn gái: “Phương Trình Thức này cũng khá đấy, trước đây không phải em thích anh ta nhất sao? Anh cảm thấy thần tượng cũng không tệ như anh từng nghĩ đâu..."

Cô gái cười lạnh nói: "Người ta tên Phương Trình Băng!"

Người đàn ông tuyệt vọng ngậm miệng lại. Tiểu Hoàn thấy Triệu Trạch Dục cũng ở trong nhóm này, sau khi anh ta bị thương, cuối cùng cũng chịu tháo khẩu trang ra, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Triệu Trạch Dục trở nên xấu đi...

Nhóm này khiến khán giả vô cùng hài lòng, điểm số cũng theo đó mà tăng cao, họ được 799 phiếu bầu, gần 800, thay thế "Bom nổ" ở vị trí đầu tiên.

Tiểu Hoàn liếc nhìn "Cùng sói nhảy múa", hiện tại nó đã ở vị trí thứ ba, nhưng vẫn còn hai nhóm bị bỏ lại phía sau, nhóm của Diệp Du Ca ván đã đóng thuyền có thể so sánh với "Cùng sói nhảy múa", và vòng cuối cùng "Cùng sói nhảy múa" nhiều nhất cũng chỉ đứng được ở vị trí thứ tư.

Vốn dĩ cô cho rằng mình không thích "Cùng sói nhảy múa" là vì cô quá hâm mộ Lê Kiều, dẫn đến việc cô hoàn toàn thờ ơ với người khác. Nhưng phiếu bầu của khán giả đã chứng minh rằng hầu hết mọi người đều ủng hộ ý tưởng của cô. Tiểu Hoàn thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô thực sự cảm thấy việc bỏ lỡ "Cùng sói nhảy múa" không đáng tiếc như mình tưởng.

Khi tất cả các thành viên của "Thức tỉnh" rời khỏi sân khấu, tin nhắn từ điện thoại di động của Tiểu Hoàn gần như khiến tay cô tê dại:

"A, đã đến lúc ban giám khảo bình luận rồi, @Viên nhỏ, chỗ cậu Kiều Kiều sắp xuất hiện rồi phải không? Tớ căng thẳng đến mức đi vòng quanh phòng nãy giờ rồi nè..."

"Tay tớ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa nè trời ơi, tớ thừa nhận tớ chịu không nổi. Bây giờ tớ offline làm đà điểu! Hi vọng ngày mai ngủ dậy sẽ thấy 99+ tin nhắn, các cậu sẽ cho cho tớ một tin tốt!"

"Tớ cũng làm không được, vừa rồi tại bình luận nheo mắt nhìn năm phút đồng hồ, mơ thấy Kiều Kiều lạc giọng bị chế nhạo, người không chịu được liền bỏ đi, cả nhóm đều chịu không được mà giải tán! Đó là một cơn ác mộng khủng khiếp, đừng trở thành hiện thực ah ah—"

...

Sự lo lắng của các chị em trong nhóm đã truyền trực tiếp đến Tiểu Hoàn, tay cầm túi của cô đổ mồ hôi, tấm vé vào cửa nắm chặt trong tay phải đã ướt đẫm. Cô thấy môi mình khô khốc, cố vặn chai nước khoáng mà thanh tra an ninh đã đưa cho mình trước đó, nhưng tay cô run lên suýt nữa làm đổ khắp người.

Chàng trai mặc áo hoddie đen bên trái giật lấy, vặn nắp chai đưa cho cô.

Anh quay lại chỉnh máy quay, chỉ nói một câu: "Kiều Kiều sẽ ra sớm thôi, tin tưởng cậu ấy, cứ tận hưởng sân khấu là được."

Kiều Kiều sẽ ra sớm thôi, cô không nên bối rối như vậy... Chờ đã, Kiều Kiều???

Tiểu Hoàn:!!!

Người đàn ông mặc thường phục bên cạnh cô nắm lấy tay vịn, sắc mặt anh ta càng xanh càng tái nhợt: Vậy là, anh ta luôn bị fan của Lê Kiều vây quanh?!

*

Khi ánh đèn mờ đi, kèm theo tiếng la hét lần lượt vang lên, những thành viên trong đội "Khuynh thành" lần lượt bước lên sân khấu từ trong bóng tối, chỉnh đội hình và tạo dáng, bóng người tĩnh lặng của một số thành viên mơ hồ được ánh sáng và bóng tối thi nhau phác họa.

Đột nhiên, âm thanh tiếng guitar điện giống như ngọc bội rơi xuống đất truyền đến, ồn ào náo nhiệt xung quanh trong nháy mắt biến mất, toàn trường yên tĩnh.

Sự sắp xếp của "Khuynh thành" nghiêng về âm nhạc điện tử hiện đại hơn. Tiếng guitar điện ở phần đầu giống như mã não mượt mà và rõ ràng. Khi trống, bass và piano cùng nhau tiến vào, giai điệu tăng lên đột ngột, như thể mã não bao trùm khắp nơi trên sàn nhà đã biến thành những cánh hoa đỏ tươi, hóa thành làn sóng đỏ rực và lao về phía khán giả.

"Không cần phải nói chinh phục/ Ngay cả cuộc thám hiểm này tôi cũng không thể hoàn thành/ Mà lạc ngay trong khu rừng của người."

Người đầu tiên Tiểu Hoàn biết, là Lộ Sài Gia, người bạn tốt của thần tượng cô.  Chỉ là cô không ngờ Lộ Sài Gia lại có âm sắc thanh tao và trong trẻo như vậy, dùng để mở màn, giống như một dòng suối trong vắt và dịu mát, ngay lập tức cuốn trôi những ồn ào cuối cùng của khán giả.

"Tôi có thể chết bên vệ đường / Tôi khao khát khúc ca bi thương đó / Khúc ca bi thương đó dành cho tôi / Sẽ không đến tai ai ngoài tôi."

Trước đó Tiểu Hoàn bận rộn với đủ thứ thị phi đúng sai trong vòng fan, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe kỹ lời bài hát của "khuynh thành", dường như cô nhận ra lời bài hát trông có vẻ vặn vẹo lại rất trung thành, mãnh liệt lại tuyệt vọng, hơn nữa Lộ Sài Gia đang mặc một chiếc áo sơ mi có kiện tay như chân cừu của Tây Dương, một chiếc quần dài và chân đi đôi bốt ngắn, trông y giống như một thiếu gia bước ra từ cuốn tiểu thuyết nổi tiếng.

Dùng y để kể câu chuyện về những mối tình say đắm của người trẻ tuổi dành cho tình yêu đời mình, khiến lòng người rung động.

Người đàn ông mặc thường phục bên cạnh Tiểu Hoàn lần này tỏ ra rất hào hứng quay sang bạn gái: "Em nói đúng, anh không nên có thành kiến ​​với thần tượng, cậu ấy đúng là có khí chất mà thương hiệu bọn anh mong muốn!"

Cô gái lúc này cũng nghiêng người về phía trước, hai tay ôm lấy lưng ghế, âm thầm hồi hộp. Lộ Sài Gia đã tốt như vậy rồi, Lê Kiều đâu? Liệu ánh đèn sân khấu của idol mình có bị lu mờ hay không?

"Người muốn che đậy sự xấu hổ của mình / nhưng lại che không được / ắt hẳn nỗi xấu hổ mà người muốn che đậy / là sự run rẩy từ tận linh hồn trong cuộc đời của người."

Khi người thứ hai mở miệng, ánh đèn trên sân khấu thay đổi ngay lập tức, ánh sáng trắng rực rỡ nhẹ nhàng rũ xuống, chiếu sáng xung quanh như một dòng sông băng tinh khiết mờ ảo.

Người đó là Lăng Tiểu Lâu, được người hâm mộ đặt biệt danh là "kẻ kéo chân mạnh nhất", vì lần nào nhóc cũng bị số phiếu treo lên đánh đến thảm, nhưng vẫn ngoan cố ở lại cuộc thi.

Mà lúc này, nhóc nhuộm tóc vàng, hai bên gò má lông tơ buông xuống, lông mày cùng ánh mắt lộ sự tinh tế đến kinh diễm, dưới ánh đèn sáng ngời, nhóc mặc một cái áo choàng nhỏ, làm người ta mơ hồ hoảng hốt, như ở trong trạng thái thôi miên. Đây là hoàng tử bé đã trốn thoát khỏi lâu đài vào thời Trung Cổ.

"Từ nơi đó lọt vào mắt tôi / người tan biến không để lại dấu vết / trái tim mỏng manh như thế / dù yêu bao nhiêu / cũng không thể sẻ chia"

Hãy lắng nghe thật kỹ lời bài hát, bạn sẽ nhận ra chủ đề trong lời hát của nhóc tập trung vào "Sự xấu hổ", Lăng Tiểu Lâu nhẹ nhàng buông xuống biểu cảm, bởi vì chìm trong áo choàng nên trông càng thêm gầy yếu đơn bạc. Nhẹ nhàng ngân giọng, mang theo tiếng ca xinh đẹp run rẩy. Tiểu Hoàn quả thực cảm thấy, bất kỳ ai trong số khán giả chỉ cần là người bình thường đều sẽ sinh ra cảm giác thương cảm cho cậu nhóc này.

"Ha ha, cậu này cũng tốt...!" Người đàn ông bên phải kinh ngạc "Đã lâu không được nhìn thấy minh tinh trong nước lộ ra khí chất hồn nhiên yếu ớt này rồi!"

Anh vừa dứt lời, màu sắc của đèn trên sân khấu lại thay đổi ngay lập tức.

Màu lam nhạt giống như ánh trăng tản mát cùng làn sóng nhấp nhô của biển xanh, bao phủ toàn bộ sân khấu.

"Biểu cảm phản chiếu trên đôi gò má đầy chăm chú của người / cứ khẽ rung lên, khiến tôi bối rối..."

Người này vừa hát vài câu, khán phòng rõ ràng bắt đầu xôn xao, kèm theo từng tiếng hô kinh ngạc cùng tiếng vỗ tay, tựa hồ còn có tiếng nức nở nghẹn ngào không biết từ đâu truyền đến—

"Nhìn, nhìn lỗ tai của hắn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK