Lần này, người cùng cậu bước vào là Lộ Sài Gia, Lộ Sài Gia chỉ vào logo điện thoại BULO khổng lồ trên sân khấu rồi nói: "Người phát ngôn à? Cậu nên chụp ảnh quảng cáo và làm TVC tuyên truyền càng sớm càng tốt đi chứ. Công bố xếp hạng lần sau có thể in mặt cậu lên đó rồi, mát mặt liền."
Lê Kiều nhìn logo trên sàn chiếm gần hết sân khấu, tưởng tượng phải thay nó bằng khuôn mặt của chính mình: "..."
Bỏ qua dùm. Thật sự bỏ qua đi.
Trong phần tự giới thiệu trên sân khấu, cả hai không tập dượt trước nên đã khoác tay nhau cùng bước lên để thể hiện tình cảm, Lộ Sài Gia còn hát hai câu trong bài "Thanh phong vị lão"
Lê Kiều phát hiện giọng hát của bạn nhỏ nghe hay đến kinh ngạc, nhưng còn chưa nghe được mấy câu, Lộ Sài Gia đã hát xong, y ngượng ngùng cười với Lê Kiều, nhỏ giọng nói: "Chê cười rồi."
Y trộm đem ca khúc “Thanh phong vị lão” nghe đi nghe lại nhiều lần, đến nỗi gần đây trong đầu chỉ toàn ca từ của bài hát này, nên khi nói muốn biểu diễn tài nghệ, trực tiếp nhảy ra luôn.
Y còn lo lắng nếu Lê Kiều biết được sẽ chán ghét mình lắm, nhưng Lê Kiều căn bản không để ý, cũng không có thật lòng khen y hát hay. Trong khoảnh khắc đó, Lộ Sài Gia thực sự không biết nên thoải mái hay thất vọng, cuối cùng y cũng lựa chọn để bản thân thả lỏng rồi nở một nụ cười cùng Lê Kiều xuống khỏi sân khấu.
Hai người vừa đi tới khu vực băng ghế của thực tập sinh, đã có người nhiệt tình vẫy tay chào: "Lê Kiều? Tiểu Lộ, chỗ này còn trống!"
Thật ra vị trí còn trống không ít, nhưng những thực tập sinh thông minh biết rõ buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, một nửa số máy quay sẽ được tập trung vào trọng điểm là Lê Kiều và một nửa dành cho người khác, ngồi bên cạnh Lê Kiều, ít nhiều có thể bắt kịp camera cọ chút nhiệt, rồi thành pick của người xem thì sao?
Nghĩ đến đây, bọn họ có chút ghen tị với tên bám đuôi Lộ Sài Gia - y có đủ tự tin cũng hợp tình hợp lý khi ngồi cạnh Lê Kiều, gần đây độ nổi tiếng của y đang tăng cao, họ không tin không phải vì điều này!
——Tuy nhiên, nghĩ lại lúc BULO tuyên bố danh phận nhị thiếu gia của Lộ Sài Gia thì bọn họ cũng ghen tị với sự may mắn của Lê Kiều, nếu họ sớm lấy lòng y thì không chừng đại ngôn cũng đã thuộc về mình...
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người sáng như đuốc, không muốn bỏ lỡ một lần lại đến lần thứ hai, tầm nhìn quá kém, chỉ xứng với tài nguyên tầm thường, đuổi không kịp =A=!
Lê Kiều ngồi đâu cũng được, cậu để Lộ Sài Gia chọn, Lộ Sài Gia nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh thanh niên đang vẫy tay và nói: "Tớ nghĩ không sao đâu, hơn nữa trước mặt là đồng đội hồi công diễn hai của cậu, hay qua đó nhé."
Lê Kiều vô cùng hài lòng với ánh mắt Âu Hoàng của y, sau đó kéo Lộ Sài Gia ngồi xuống. Những thực tập sinh nhiệt tình vẫy tay chào họ thấy điều ước của mình đã thành hiện thực, ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Ở hàng trước có Trang Thành, Tôn Hướng Dương, Hạ Nam, tất cả các thành viên của đội "Thanh phong vị lão", khi nghe thấy giọng nói phía sau họ liền quay đầu lại, ngạc nhiên: "Lê Kiều!"
Lê Kiều khẽ hừ một tiếng, tựa hồ đang cười.
Thực tập sinh bên cạnh có chút kinh ngạc. Chuyện khúc mắc của nhóm "Thanh phong" hắn không biết nhiều lắm, nhưng nghe nói lúc đầu có cãi cọ, sau đó biểu diễn công khai, bởi vì màn trình diễn của Lê Kiều quá rực rỡ, xuất sắc, hút khô cả phiếu bầu của những người khác.
Hắn vốn tưởng các thành viên trong nhóm của Lê Kiều dù không tỏ ra ghét bỏ thì cũng không nhiệt tình với Lê Kiều, không ngờ khi nhìn thấy Lê Kiều, họ lại vui mừng như vậy, chính là loại cảm giác vui vẻ phát ra từ nội tâm, rất bất ngờ.
Trang Thành thấy Lê Kiều phản ứng chậm chạp không nhịn được bật cười, khóe miệng nhếch lên. Đương nhiên không trách Lê Kiều, người khác rất ít chú ý tới cũng vì bọn họ nằm ở top cuối rồi, bản thân họ biết rất rõ điều đó.
Họ thường đăng Weibo, nhưng không có nhiều người hâm mộ sống cho lắm, nhiều người trong số họ từ 800 chỗ làm từ thiện, họ có thể để lại lời nhắn "Oa, cậu thật giỏi, nhất định phải kiên trì đó", nhưng một khi bạn nhấp vào trang chủ của họ, bạn sẽ thấy rằng họ vẫn bình chọn cho những người chơi thuộc top đầu thôi.
Trong một lần tình cờ, Trang Thành đã mở một tài khoản nhỏ để tham gia hội fan tuyến đầu. Hắn phát hiện thế mà số lượng fan hoạt động còn chưa đến 500 người. Hắn liếc nhìn nhóm bỏ phiếu chính thức của Diệp Du Ca, tổng có ba nhóm, mỗi nhóm có hạn ngạch tối đa là 5.000 người.
Có người nói, nhân khí từ 101 giống như một "quả cầu tuyết", quả cầu tuyết của những người chơi ở vòng trên cùng ngày càng lớn hơn, và quả cầu tuyết của những người chơi ở vòng dưới cũng ngày càng rơi xa hơn. Khoảng cách có thể gấp mười lần lúc đầu, sau đó là năm mươi lần, một trăm lần... đến mức mà sự đố kị và ghen tị của họ đều biến thành vô ích, họ chỉ có thể im lặng không theo kịp trình độ này.
Tuy nhiên, kể từ sân khấu "Thanh phong vị lão" thoát vòng, người được lợi nhất đúng là Lê Kiều, nhưng những người còn lại ít hay nhiều cũng kéo về một ít phiếu cho mình — Trang Thành nhận ra những bình luận trên Weibo của mình, siêu thoại đã xuất hiện ID chỉ thần tượng duy nhất một người là hắn, có người bắt đầu vẽ phiên bản Q cho hình ảnh của hắn, cũng có người bắt đầu cắt các cảnh quay của hắn trong chương trình thành từng video, xem đi xem lại.
Số lượng thành viên trong nhóm bỏ phiếu của hắn cũng tăng lên khoảng một nghìn người, mặc dù có vẻ như chỉ tăng gấp đôi, nhưng nó sôi nổi hơn trước rất nhiều. Mọi người trong nhóm thảo luận về cách bỏ phiếu sao cho hiệu quả hơn, làm sao để điểm sinh hoạt siêu thoại bay cao. Trò chuyện hay những hoạt động liên quan đến hắn cũng tăng lên, hắn thậm chí còn đang suy nghĩ về cách thức tổ chức sinh nhật của mình vào tháng tới... Đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy "được chú ý", nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy "được ưu ái".
Hơn nữa Trang Thành cũng phát hiện ra một điều, sau khi xem lại bản chỉnh sửa hậu kỳ, hắn thấy rõ sự khác biệt giữa hai sân khấu "Những giấc mơ bất chợt về tuổi trẻ" và "Thanh phong vị lão", thực ra không chỉ có kiếm đạo chi tranh, mà còn một điểm khác mà nhiều người bỏ qua:
Diệp Du Ca từ lúc bắt đầu đã múa kiếm, cố gắng kiểm soát chặt chẽ sự chú ý của khán giả từ đầu đến cuối, đồng đội giống như phông nền cho giọng hát của người này, không có chỗ thể hiện bản thân;
Còn Lê Kiều quả thực chừa đủ không gian cho mọi người, mãi đến gần hai phút cậu mới bắt đầu múa kiếm, chỉ là quá mức kinh diễm nên gây ấn tượng mạnh với khán giả, nhưng đối với khán giả xem sân khấu trực tuyến mà nói, bọn họ có thừa thời gian để đánh giá cẩn thận từng sự sắp xếp và từng chi tiết của bài hát, và đương nhiên họ cũng có thể chú ý đến từng người trên sân khấu.
Chính Lê Kiều đã cho phép sân khấu của họ thu hút được lượng khán giả tăng gấp đôi theo cấp số nhân, và chính Lê Kiều đã cho họ cơ hội được khán giả phát hiện.
——Nhưng Lê Kiều không những không đòi công mà còn tỏ vẻ rất xấu hổ không chịu thừa nhận, Trang Thành cảm thấy thái độ lười biếng của cậu ta thật sự rất đáng yêu.
“Lê Kiều,” Trang Thành ngẩng đầu nhìn Lê Kiều, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
“Cám ơn gì?” Lê Kiều lười biếng lên tiếng, ngồi trở lại, “Cảm ơn chính mình đi.”
Trang Thành dừng hai giây, khóe miệng không khỏi nhếch lên, dịu dàng nói: "Được."
*
Lê Kiều ngồi xuống không bao lâu, ngoài cửa lại có mấy người đi vào, lúc này mọi người cơ hồ đều đồng loạt đưa mắt nhìn qua.
—— Thu hút được sự chú ý của mọi người chẳng những tâm tình không tốt, ngược lại gã càng xấu hổ, sắc mặt đen kịt kéo khẩu trang hai lớp trên mặt lên, lúc giới thiệu bản thân, thanh âm ảm đạm: "Triệu Trạch Dục."
Rồi gã nhanh chóng bước xuống sân khấu, bước nhanh như muốn chạy trốn.
Đây là tiêu điểm còn lại của buổi phát sóng trực tiếp trong tâm trí của các thực tập sinh, chẳng qua Lê Kiều thoát vòng vì sân khấu, còn gã thoát vòng vì bê bối cá nhân.
Đương nhiên, bọn họ hy vọng tổ tiết mục sẽ cảm thấy scandal này chả ra gì, quét sạch toàn bộ cảnh quay của Triệu Trạch Dục.
Nhiều thực tập sinh sớm đã bị Triệu Trạch Dục trêu chọc ức hiếp, họ hối hận nghĩ trong đầu. Nhìn gã vẫn có thể yên ổn xuất hiện tại hiện trường phát sóng trực tiếp, xem ra người chống lưng còn cứng lắm, không thể nhìn hắn rút lui thật đáng tiếc.
Diệp Du Ca tiến vào phía sau Triệu Trạch Dục không xa, không giới thiệu bản thân cùng gã, cũng không ngồi cách gã quá xa.
Các thí sinh xì xào bàn tán, nói Diệp Du Ca thật tốt bụng và trung thực, trước đây y có quan hệ thân thiết với Triệu Trạch Dục như hình với bóng, bây giờ Triệu Trạch Dục dính phải scandal như vậy, mặc dù y cho rằng nó bẩn thỉu nhưng y cũng không cắt đứt với họ Triệu. Xem ra là không đành lòng.
Triệu Trạch Dục có thể thấy gân xanh trên trán mình giật giật. Nơi nào có lòng tốt của Diệp Du Ca vậy, là gã ăn nói khép nép tới cầu xin được không?
Cả đêm không ngủ, cùng công ty của gia đình thảo luận tình hình hiện tại đến mệt mỏi, gã cũng không dám động đến Lê Kiều nữa, cho dù hận cậu vô cùng, nhưng thủ đoạn của người đó quỷ thần khó lường. Gã không có khả năng chơi lại.
Hơn nữa độ nổi tiếng của gã nhất định sẽ giảm mạnh, vòng này mặc dù không bị loại, nhưng muốn lọt vào vòng sau nhất định phải tìm một cái đùi ôm cho chặt.
Triệu Trạch Dục lúc này nhướng mày nhìn lại, mới nhận ra mình từng tự xưng là đùi vàng của Diệp Du Ca, nhưng bây giờ Diệp Du Ca người nổi tiếng nhất với lượng fan hùng hậu, thay vào đó lại trở thành cái đùi mà gã có thể ôm. Tình thế gay gắt hơn những người khác nên Triệu Trạch Dục đành phải bịt mũi đến gặp Diệp Du Ca xin lỗi và cầu hòa.
Tuy nhiên, mặc dù mối quan hệ giữa hai người đã phá băng, nhưng nó sẽ không bao giờ trở lại như xưa được nữa, Triệu Trạch Dục hiện tại nhìn thấy Diệp Du Ca đầy oán hận. Nếu Diệp Du Ca không tát gã vào hôm công diễn, gã sẽ đi tìm nhân viên ở hậu trường kia để trút giận rồi chứng tỏ độ nam tính của mình sao? Bây giờ đến lượt gã phải thỏa hiệp và dỗ dành Diệp Du Ca, gã sẽ không bao giờ quên đi sự thờ ơ và khinh thường của Diệp Du Ca khi y miễn cưỡng đồng ý... Thật sự nghẹn chết gã!!!
Một ngày nào đó, nếu có thể chuyển mình, việc đầu tiên gã làm chính là nắm Diệp Du Ca trong tay, bắt y quỳ xuống cầu xin mình...
Đầu này ánh mắt âm trầm của Triệu Trạch Dục lóe lên, đầu kia Diệp Du Ca cũng cực kỳ khó chịu.
Y đương nhiên biết Triệu Trạch Dục là loại người thối nát đến mức nào, ban đầu y tiếp cận Triệu Trạch Dục để tìm người chống lưng cho công diễn cũng như vì lợi ích riêng, ai biết Triệu Trạch Dục càng ngày càng phế, đã không giúp được gì còn muốn dựa vào y để thượng vị. Thanh danh của Triệu Trạch Dục như thế nào trong lòng y không hiểu rõ sao? Thời gian dài, khéo lại ảnh hưởng đến cả mình.
Triệu Trạch Dục do dự giữa "trước mặt chịu nhục nhã xấu hổ mà dỗ dành Diệp Du Ca" và "một khi có lại được quyền lực phải bắt y quỳ xuống mà liếm", trong khi Diệp Du Ca do dự giữa việc "rút cạn giá trị sử dụng cuối cùng của Triệu Trạch Dục" và "vứt bỏ rác không thể tái chế ngay kẻo ô nhiễm thanh danh”, hai người đều có bóng ma xấu xí trong lòng, nhìn nhau rồi vội quay đi.
*
Lúc này phát sóng trực tiếp tràn ngập bình luận muốn thăm dò tương tác giữa hai người:
[Đáng tiếc, không đọc được tiếng lòng của mọi người. Không biết Diệp Du Ca hiện tại đang nghĩ gì ha.]
[Là diệp lục, tôi chỉ muốn hét lên và bỏ chạy.jpg]
[Cậu tính chạy trốn cái gì vậy? Công ty Triệu Trạch Dục đã tuyên bố video là giả, anh ấy bị bôi đen. Ban đầu, vốn muốn khen Diệp Du Ca là người tốt bụng nhân hậu có thể phân biệt đúng sai, nhưng hiện tại xem fan kìa... ha hả]
[Video là giả, vậy còn đại fan phản bội thì sao? Bản ghi âm thì sao? À cả chủ nhân của nhà bốn cánh nào kia nữa? Nhà đã sập đến không còn mảnh giáp rồi mà vẫn giả vờ đáng thương.jpg]
[Diệp Du Ca sẽ không bao giờ buông tay hay từ bỏ, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình.]
[Hhh từng nói hai người tuy ngày nào cũng ở bên nhau nhưng không dễ ôm ấp, hôm nay là lần đầu tiên tôi có cảm nhận được cp của họ bùng cháy!]
[Cảm giác cp gì cơ? Vợ chồng hoạn nạn có nhau à? Nếu nghĩ như vậy thì hai người bọn họ quả thực là bởi Lê Kiều mới gặp rắc rối, ha ha!]
[Cậu Diệp ở đêm công diễn bị treo lên đánh cho mất mặt. Tên Triệu thị kia lại muốn dùng y làm súng để gài bẫy Lê Kiều, nhưng đại fan của Lê Kiều đã thành công tung ra bản ghi hình gã ở hậu trường nổ pháo... Này, các người nói xem sao đại fan của Lê Kiều lại lấy được video hậu trường nhỉ?]
[Chuyện này không ai biết, nhưng Triệu Trạch Dục không ngu tự mình làm điều đó và đương nhiên Lê Kiều cũng không thể dùng súng ép anh ta, vì vậy không cần phải sử dụng điểm này để tẩy trắng.]
[Tôi không phải đến để tẩy trắng cho Triệu gia, nhưng cũng đừng tùy tiện làm ô uế sự trong sạch của người ta vậy chứ (tức giận). Thứ tôi muốn nói là khi họ Triệu dùng họ Diệp như một khẩu súng bắn loạn, hai người cũng chọn không cùng xuất hiện trên sân khấu hôm nay, nhưng trông họ không giống như một đôi bạn gặp khúc mắc, mà giống như một cặp vợ chồng đang trong kỳ khủng hoảng ở tuổi trung niên, bằng mặt không bằng lòng cần ngủ riêng vậy.]
[Không phải cảm giác cp đến rồi sao! Tốt mà, thật sự rất tốt!!!]
...
Cư dân mạng âm dương quái khí ăn dưa đã thành công chọc tức đám fan hai nhà Diệp và Triệu muốn trốn khỏi sóng gió, họ điên cuồng vuốt màn hình nguyền rủa "soi gương nhìn chính mình trước đi" gửi đến mọi người. Kết quả, spam như thế này lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm xem của người khác, thu về hàng loạt báo cáo, cuối cùng nền tảng phải chặn một loạt tài khoản mới tạm gọi là yên ổn.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Thẩm Phong đã xuất hiện trên sân khấu, hôm nay anh ấy mặc một bộ âu phục kết hợp hai màu đen vàng, trước ngực là chiếc khăn lụa màu trắng, bên trong là áo sơ mi cotton vải lanh màu trắng, một cặp kính gọng tròn viền vàng, và một sợi dây xích mỏng chống trượt, được cố định trên ve áo vest, sang trọng và lịch lãm đến nỗi không thực tập sinh nào là không ngước nhìn.
Trang phục thường ngày của anh chủ yếu mang phong cách đơn giản thoải mái, thậm chí đến lễ trao giải cũng ít khi ăn mặc cầu kỳ như vậy, không biết hôm nay gió thổi kiểu gì, vừa xuất hiện trên sân khấu, làn đạn lập tức gào thét nổ tung vì fan của Thẩm Phong "Ah, ah, ah, chồng yêu đẹp trai quá!!!"
Sức mạnh của đỉnh lưu không đùa được đâu. Phong Đường như gió thu cuốn hết lá vàng, không đâu không có. Một chút giấu vết giãy giụa của bộ phận fan nhà nào đấy biến mất không thấy tăm hơi.
“Thật đẹp trai, thật sự rất đẹp trai!” Lê Kiều nghe thấy thực tập sinh phía sau thấp giọng nói đùa, “Nếu như có thể gả cho anh ấy rồi ở nhà làm nội trợ, cả đời của tôi cũng đủ viên mãn rồi, không cần cực khổ tranh tài trong cuộc thi này nữa!"
"Oa" hệ thống hài hước bình phẩm, "Chủ nhân, khổng tước đực xòe đuôi kìa."
Lê Kiều khịt mũi nói: "Tao bao*."
(騷包 - cợt nhả, lẳng lơ, rêu rao, huênh hoang)
Công bố thứ hạng lần này vẫn là công bố từ dưới lên trên, Thẩm Phong mở phong bì được đóng chặt lộng lẫy trong tay, hơi khom người lại gần micro:
"Vị trí thứ ba mươi tư, Dịch Luân."
Ngay khi cái tên này vừa xuất hiện, bên dưới đã có tiếng xì xào bàn tán, sau đó nhìn người được gọi là "Dịch Luân" tuy được thông báo là đã thăng cấp nhưng vẻ mặt của hắn ta không vui chút nào. Người cao chân dài, vocal cũng tốt nữa, vòng trước xếp hạng mười bảy, thậm chí còn có hy vọng một lần lao vào top cao.
Chỉ vì hắn lựa chọn sai, chính là chọn ở cùng một nhóm với Diệp Du Ca trong công diễn hai. Thời điểm trên sân khấu, biết bao cảnh quay đều bị Diệp Du Ca một mình chiếm đoạt, nốt cao cùng biểu hiện của hắn tốt cỡ nào cũng không được để ý, vì vậy thứ hạng một đường tụt thẳng, giờ đã hối hận đến chua ruột.
Bước lên sân khấu phát biểu, hắn cũng chỉ nhìn sàn nhà "Cảm ơn PD, cảm ơn những người bạn đã giúp đỡ và đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua, cảm ơn những người hâm mộ đã luôn vất vả ủng hộ tôi..."
Chỉ có điều không cảm ơn "đồng đội biểu diễn cùng tôi", các thực tập sinh phía dưới đưa mắt nhìn nhau, trong nụ cười chứa đựng biết ẩn ý.
Đám fan nhà cậu Diệp ỷ Dịch Luân không có nhiều fan, bắt đầu nói:
[Anh ấy không đề cập đến đồng đội của mình vì anh ấy đã coi tiểu Diệp là bạn rồi! Mọi người quên tiểu Diệp xinh đẹp và tốt bụng như nào sao, thậm chí còn bớt thời gian dạy nhảy, vì vậy phải ở trong "những người bạn đã giúp tôi"! rồi.]
[Tiểu Diệp nhân duyên thật tốt. Chỉ cần xem cắt nối biên tập ngoài lề liền biết. Anh ấy thường hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để giúp đỡ người khác]
[Đúng vậy, không giống như một số người, vừa lên đã cãi nhau với đồng đội, thậm chí còn giành lấy C vị đã định sẵn, xứng đáng làm người kém duyên.]
[Này, C vị của Lê Kiều là do Thẩm PD chọn đấy? Các người có ý kiến gì về Thẩm PD sao?]
Nói đến Thẩm Phong, fan của Diệp Du Ca cũng không dám đắc tội, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Lê Kiều:
[Tôi đang nói về sự ích kỷ và tính cách hèn mọn của Lê Kiều, anh Thẩm thì liên quan gì? Cho dù không có đổi thành C, hắn cũng cố ý khoe khoang múa kiếm, hút hết phiếu của những người khác thành của mình thôi, giờ hắn đang ở vị trí cao hơn mọi người trong nhóm, này không phải nhện độc thì là gì?]
[Haha, Diệp Du Ca cũng kẻ tám lạng người nửa cân còn gì? Chỉ là năng lực không đủ, cũng không thấu đáo bằng Lê Kiều, nhìn Dịch Luân thôi cũng biết đồng đội của hắn ta sẽ xảy ra chuyện gì!]
[Mày kéo Tiểu Diệp xuống nước cũng vô dụng! Tiểu Diệp nhân khí lẫn tâm tính đều tốt. Không như góa phụ đen* nhân phẩm kém Lê Kiều kia đâu.]
(*Một loài nhện tàn độc nhất trên thế giới có thể gây chết người)
...
Làn đạn trên màn hình đấm nhau túi bụi, nhưng người đáng lẽ phải trở thành tâm điểm của chủ đề là Dịch Luân lại bị phớt lờ, hắn buồn bã kéo thẳng cổ áo, một mình băng qua sân khấu, ngồi ở mép hàng dưới cùng của kim tự tháp.
“Vị trí thứ 33” Thẩm Phong bình tĩnh tiếp tục đọc bảng xếp hạng, “Trang Thành.”
Đây cũng là thứ hạng có nguy cơ bị loại dù được thăng cấp, nhưng Trang Thành đứng bật dậy với sắc mặt đỏ bừng, nhìn thứ hạng hiển thị trên màn hình lớn với vẻ mặt khó tin.
Vòng trước hắn xếp thứ 52, chính là được "vớt" trở về, vòng đó có 7 lượt chọn, khán giả có thể bình chọn cho 7 người chơi mà mình yêu thích, chương trình ra luật rất hay, dựa vào sân khấu đẹp hay nhan sắc cao cũng có thể tùy tiện bình chọn cho người ấy để "vớt" họ lên.
Nhưng vòng này chỉ có 3 lượt chọn, rồi sẽ tiếp tục rút gọn thành 2 lượt chọn và một lượt chọn trong tương lai... Ngày càng ít thí sinh để khán giả bình chọn, và đương nhiên ê-kíp chương trình đang buộc họ phải chọn ra một "người được yêu thích nhất".
Trang Thành biết rất rõ, càng đi xa thì ưu thế của loại mình càng giảm, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị loại, nghĩ cả bài phát biểu rời đi, nhưng hắn không ngờ ông trời lại cho mình một cơ hội nữa!
Hắn suýt chút nữa là bay lên sân khấu, bị Thẩm Phong nhắc nhở mới nhớ tới việc cầm micro, phát biểu cảm nghĩ: “Thực sự cảm ơn, cảm ơn PD, cảm ơn fans đã ủng hộ tôi, cảm ơn bạn bè đã quan tâm và đồng hành cùng tôi suốt chặng đường vừa qua.
Có người trời sinh tự mình phát sáng, có thể thu hút rất nhiều ánh nhìn, trong khi những người khác chỉ là một tia sáng nhỏ, giống như đom đóm giữa đêm tối, không thể cạnh tranh với mặt trời hay mặt trăng. Tôi đã từng rất đố kỵ và ghen ghét với những người mang vầng sáng đó, nhưng rồi tôi phải thừa nhận mỗi người sinh ra đều khác nhau, chỉ là khả năng của tôi có hạn, không làm được thôi."
Mắt hắn đỏ hoe, các thực tập sinh bên dưới liền lớn giọng an ủi: "Không có, anh giỏi lắm!" "Anh giỏi lắm rồi!"...
"...Không làm được cũng không sao, cho dù ánh sáng mờ ảo của tôi từng soi sáng một người đi trong đêm tối, tôi cũng hài lòng rồi..."
Trong bầu không khí như bị lừa tình, Trang Thành đột nhiên nở nụ cười, nghịch ngợm nói: "Đây là bài phát biểu tôi vốn chuẩn bị nếu bị loại."
"Hả?"
Tất cả các thực tập sinh đều sững sờ, há hốc mồm nhìn Trang Thành.
Làn đạn cũng bị chọc cười: [Nổ gì chứ, vậy là không bị loại rồi, cứ nói thẳng ra đi? Làm màu kiểu mới hả?]
“Còn bây giờ,” Trang Thành hai tay cầm micro, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, “Tôi muốn cảm ơn một người, người đó đang ngồi dưới sân khấu.”
Mọi người theo bản năng nhìn trái nhìn phải, muốn xem Trang Thành đang nói đến ai.
Chỉ có Lê Kiều vừa huýt sáo vừa nhìn trần nhà, thầm nghĩ: Không thấy bản tôn, không thấy bản tôn...
"Người tôi muốn nói đến, Lê Kiều, cảm ơn cậu." Trang Thành vẫn là gọi đến cậu, nhìn thấy vẻ mặt Lê Kiều, hắn càng cười vui vẻ, "Cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội để nhiều người nhìn thấy tia sáng nhỏ bé này, cảm ơn cậu đã cho tôi hiểu một điều."
"Mặc dù ánh sáng mờ nhạt ảm đạm, nhưng đối với những người đi bộ vào ban đêm, họ có thể không cần ánh sáng chói lóa, đối với những người muốn đọc sách hay chơi điện thoại, chút ánh sáng mờ ảo là hợp nhất.
Chúng ta không cần cùng nhật nguyệt tranh đoạt, hãy để nhật nguyệt tiếp tục là nhật nguyệt của bọn họ, còn tôi sẽ là hoàng hôn của chính mình, chờ người cần hoàng hôn nhất."
Một số thực tập sinh có mặt trầm tư, một số xúc động, thậm chí có người còn lén lau khóe mắt...
Lúc này, làn đạn cũng trầm tư không rõ, chẳng qua là phương hướng hơi khác.
[Chà, tình cảm quá, vậy ra đây là cách tôi chân thành cảm ơn và coi cậu như một người bạn đúng nghĩa~]
[Thoải mái hào phóng đến điểm danh, cảm ơn rất chân thành, rõ ràng, không phải kiểu "cảm ơn những người bạn đã giúp đỡ tôi"~]
[Cả hai đều có đồng đội trong cùng một nhóm, và thứ hạng của họ cũng tương tự nhau, nhưng sao khoảng cách lại lớn như vậy chứ?]
[Vừa rồi tôi nhớ mang máng có ai bình luận là "Tiểu Diệp nhân khí lẫn tâm tính đều tốt. Không như góa phụ đen nhân phẩm kém Lê Kiều kia đâu!", như này đúng không?]
[Bây giờ nhìn xem, tại sao thực tế dường như bị đảo lộn? [Thương tâm]]
[Phốc ha ha ha, nhìn Lê Kiều kìa, hắn xấu hổ đúng không??]
Lê Kiều chống hai tay ra sau lưng, nghiêng mặt cố giả vờ như đang nhìn logo của nhà tài trợ, kiên quyết ngăn không cho máy quay bắt được biểu cảm của mình.
[Nghĩ lại, nếu ai đó tỏ tình với tôi ở nơi công cộng như này, có lẽ tôi cũng xấu hổ mà sinh bệnh ung thư mất, không thể đối mặt.jpg]
[Hahahahaha nhưng vẫn thú vị lắm! Nó cũng sẽ là kỷ niệm tuyệt vời trong tương lai!]
[Tôi cũng muốn thổ lộ tình yêu của mình với Kiều Kiều sau đó khiến Kiều Kiều xấu hổ ô ô ô, fan chồng đang ghen tị QUQ]
...
Mà trong số những học viên có mặt tại hiện trường, rõ ràng có người cũng cảm thấy giống như người gửi bình luận cuối cùng.
"Vị trí thứ mười chín, Lộ Sài Gia."
"Cảm ơn PD, cảm ơn những người hâm mộ đã ủng hộ tôi... cảm ơn người bạn tốt Lê Kiều của tôi, cảm ơn vì đã ủng hộ và mang đến cho tôi sức mạnh trong thời điểm quan trọng nhất. Mình hy vọng sáng nào cũng có thể ngồi cùng cậu ăn khoai tây chiên, mặc dù mình rất ghen tị vì cậu không tăng cân đấy."
Các thực tập sinh trên khán đài phá lên cười. Lê Kiều âm thầm đỡ trán.
"Vị trí thứ tư, Thời Thuấn."
"Cảm ơn, cảm ơn... Tôi không có gì để cảm ơn Lê Kiều, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ suy xét về việc hợp tác với tôi trong vòng kế tiếp nhé. Giọng hát của tôi thực sự, thực sự tốt, hãy tin tưởng tôi!"
Lê Kiều: "Bài hát vòng ba không phải là do fan chọn sao? Không liên quan đến tôi!"
"Lần này, chúng tôi sẽ công bố ứng cử viên cho vị trí thứ ba mươi lăm. Lần lượt là Lăng Tiểu Lâu và Nhan Nguyên Gia."
Lăng Tiểu Lâu và Nhan Nguyên Gia có chút xung đột, họ đều là những chàng trai xinh đẹp và dễ thương, cuối cùng Lăng Tiểu Lâu người chỉ nhận được hai phiếu bầu ở công diễn lại ngược dòng nhận được nhiều phiếu bầu hơn thuận lợi thăng cấp một cách đầy phấn khích.
Nhan Nguyên Gia nước mắt lưng tròng cầm chặt micro:
"Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng tôi biết rằng mình rất may mắn khi đi được đến đây bằng chính khả năng của mình. Cảm ơn PD, cảm ơn sự bao dung của tất cả các nhà sản xuất... và Lê Kiều. "
Lê Kiều: "..."
Cậu dùng quạt che mặt rồi.
Nhan Nguyên Gia nhìn cậu rồi nở một nụ cười, nói: "Tôi biết rằng tính cách của mình có thể không phù hợp với giới giải trí. Đầu gỗ và ngu ngốc, việc tôi làm chỉ có thể là chăm chỉ bước từng bước từng bước mà tiến lên. Nhưng sau khi trở về, tôi sẽ trở thành fan của cậu. Nỗ lực bỏ phiếu, tôi cảm thấy đầu tàu cần có nhân tài như tôi!"
Mọi người đều cười.
Lê Kiều để quạt xuống, chậm rãi nói: "...Không quyên tiền."
Lúc này Nhan Nguyên Gia hoàn toàn rũ bỏ nỗi buồn, cười ra nước mắt.
"Hồi hộp cuối cùng của vòng này là ai sẽ giành được vị trí số 1." Thẩm Phong đến gần micro và nói "Xin mời Diệp Du Ca, Lê Kiều và Phương Trình Băng lên sân khấu."
“Vị trí thứ nhất, thứ hai và thứ ba trong bảng xếp hạng lần này sẽ được quyết định giữa ba người các bạn—“
Thẩm Phong vẫn đang nghiêm túc đọc kịch bản đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu cười hỏi:
"Trong bầu không khí này, tôi có nên thổ lộ tình yêu của mình với Lê Kiều không?"
Lê Kiều quay đầu lại, dưới máy quay khóe miệng cong lên, tự giễu nháy mắt một cái.
......