Bốn chữ thay lòng đổi dạ, đối với Trần Mộc Tình mà nói thì rất dễ dàng.
Bản thân cô cũng không phải là người yêu lâu dài.
Nhưng đã lâu như vậy, cô vẫn yêu anh, bọn họ vẫn ở bên nhau, đôi khi Tần Thâm sợ sẽ đánh giá cao tình yêu của cô, đôi lúc cũng sẽ tự trách có phải mình xem nhẹ tình cảm của cô hay không.
Cô nói anh lúc nóng lúc lạnh, anh nhận ra được sự oán trách, bởi vậy Tần Thâm tự trách mình.
Anh không để bụng, cho dù ngày nào đó cô thực sự rời đi, anh hy vọng rằng mình đã yêu cô hết lòng.
Trần Mộc Tình nhịn không được véo anh một cái: “Anh tự luyến quá!”
Tần Thâm hoàn toàn không thấy ngại: “Bình thường.”
Trần Mộc Tình bĩu môi, cuối cùng không nhịn được cười.
Mùa đông năm nay rất ngắn, lúc đếm ngược đến năm mới, hai người lẻn ra ngoài đường lớn, đứng dưới màn hình lớn ở giữa quảng trường thầm đếm 3, 2, 1.
Pháo hoa nở rộ khắp bốn phía, bầu trời được thắp sáng rực rỡ. Cùng với đó, đôi mắt của đối phương khi nhìn vào nhau cũng bừng sáng.
Trần Mộc Tình nhón chân hôn anh, anh quay đầu cố ý trêu cô, nói không cho.
Sau đó Tần Thâm bị Trần Mộc Tình đè trên cây cột, hai tay cô giữ cánh tay anh, một chân đè ở đầu gối anh, sau đó cô tập trung hôn anh.
Tiếng chuông năm mới vang lên, tiếng hoan hô và ồn ào khắp mọi nơi, nhưng Tần Thâm lại nghe thấy tiếng tim đập của cô rất rõ ràng.
Trên thực tế, cô cũng đang căng thẳng.
Cô hôn xong, ôm lấy mặt anh bảo: “Giãy giụa vô ích.”
Tần Thâm cúi đầu nhìn cô, ý cười chầm chậm hiện lên trong đôi mắt: “Ồ.”
“Năm mới vui vẻ.”
*
Năm thứ hai, Trần Mộc Tình vẫn chưa thay lòng đổi dạ.
Tuy nhiên cuộc hôn nhân mờ ảo của bác Tần sụp đổ lần thứ hai.
Năm ấy cảm xúc của Tần Thâm rất kém, ăn Tết chỉ ở lại nhà một tuần, qua Tết Trần Mộc Tình cũng nhanh chóng về thành phố B, bọn họ ở trong căn hộ một tuần.
Thời điểm Chu Thuần Ý muốn ly hôn với Tần Hạc Khanh, là mùa đông thứ ba sau đại học. Trần Mộc Tình gia nhập vào một studio, nghỉ đông ở thành phố B thêm vài ngày, Tần Thâm không chờ cô, anh về trước.
Vừa gặp mặt, Lý Úc đã hỏi anh: “Cuối cùng Trần Mộc Tình cũng chia tay với mày rồi à?”
Tần Thâm lườm anh ta: “Chưa.”
Dường như mấy năm nay Lý Úc bỗng đổi tính, tuy trông giống trước kia, nhưng lại thay đổi nhiều vô cùng, không ph óng đãng như trước nữa, bên người cùng rất ít phụ nữ.
Vì thế Tần Thâm trêu ngược lại anh ta: “Mày với bạn gái cũ chưa hợp lại à?”
Vẻ mặt Lý Úc buồn cười: “Chuyện từ mấy năm trước rồi, mày còn nhắc tới cái này làm gì, tao thiếu một người như vậy à?”
Trông có vẻ thiếu thật.
Tần Thâm nhướng mày, không hỏi nhiều.
Lúc anh về đến nhà, trong nhà vẫn như thường, chỉ thiếu người. Hôm nay Tần Hạc Khanh không đi làm, ông ấy ở trong nhà chờ anh về cùng ăn cơm, cũng không nhắc chuyện Chu Thuần Ý.
Trong nhà có thêm một chú cún nhỏ, là một con Samoyed, chưa đặt tên, nó chạy nhầm vào nhà, mãi không có người tới nhận, dì từng hỏi các hộ gia đình xung quanh, nhưng hẳn là không phải ở gần đây. Tần Hạc Khanh để nó tạm đợi trong nhà trước, vốn định thật sự không có ai đến nhận thì sẽ tặng cho người ta, nhưng bởi vì chuyện ly hôn nên vẫn luôn gác lại.
Chú cún nhỏ này trông cực kỳ đáng yêu, nhưng hơi dính người, Tần Hạc Khanh hung dữ với nó rất nhiều lần.
Ông ấy không phải là người dễ mất kiểm soát cảm xúc, có thể thấy cảm xúc của ông ấy rất tệ.
Trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, đối với Tần Hạc Khanh mà nói, đó là một sự đả kích rất lớn.
Nhưng Tần Thâm không nói gì thêm, lúc ăn cơm xong lên tầng, anh dắt con cún lên cùng.
Phòng ngủ được quản gia dọn dẹp, tất cả đều sắp xếp như dáng vẻ ban đầu, ngay cả hộp bỏ đi anh ném trên mặt bàn, cũng chưa dám vứt.
Khi Chu Thuần Ý ở đây, bà ta sẽ đến xử lý, cố gắng hết sức trong rất nhiều chi tiết để thể hiện sự để tâm của mình.
Bà ta là người rất thông minh nhưng có phần mưu mô, không khiến người ta ghét, tuy vậy cũng rất khó làm người ta thích một cách chân thành.
Tần Hạc Khanh đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, khi đối mặt với Chu Thuần Ý, càng là một loại bao dung trên cao nhìn xuống, Chu Thuần Ý không phải là một người bạn đời có gia thế tương đồng, ông ấy cần nhân nhượng một chút mới có thể đứng cùng độ cao với bà ta.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Thuần Ý lại quá muốn chứng minh bà ta và ông ấy xứng đôi, cố gắng thay đổi bản thân thành một nữ chủ nhân cả trong lẫn ngoài đều có thể chuẩn bị tốt, một người không cố gắng chút nào, một người dùng hết toàn lực, từ lúc bắt đầu, hai người đã không bình đẳng.
Cho nên đến thời điểm hiện tại, dường như cũng không phải quá khó hiểu.
Trần Mộc Tình gọi video đến vào buổi tối, cô mệt mỏi cả ngày nên hơi buồn ngủ, dựa vào đầu giường híp hờ mắt nói chuyện với anh: “Bác Tần không sao chứ?”
“Vẫn ổn.”
Cô gầy hơn một chút, qua màn hình trông hơi yếu ớt, người cũng có vẻ uể oải, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Cô gật đầu: “Vậy anh ở cùng ông ấy tốt vào nhé! Em sẽ nhanh chóng trở về.”
Tần Thâm cũng gật đầu: “Ừ.”
Đang nói chuyện, bỗng một cái đầu cún thò vào.
Một cục trắng trắng lập tức chặn trước màn hình, Tần Thâm đẩy nó ra: “Đi qua bên kia chơi.”
Trần Mộc Tình trợn trừng mắt: “Anh giấu gì trong phòng đó?”
Tần Thâm mở camera sau cho cô xem: “Một con cún không ai muốn, ở dưới lầu bị bố anh coi như túi xả giận, anh dắt nó lên.”
Có lẽ trong nhà có một người em trai cuồng cún nên Trần Mộc Tình cũng rất thích cún. Cô chào nó, chú cún nghiêng đầu, chắc là không biết ai đang nói chuyện, vẻ mặt hoang mang trông cực kỳ ngốc nghếch.
Ở đầu bên kia, Trần Mộc Tình bật cười, cười xong lại hỏi: “Tên nó là gì thế?”
Tần Thâm vừa định trả lời không có tên, nhưng ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Thiển Thiển.”
Trần Mộc Tình: “Hả?”
Tần Thâm cười một tiếng: “Tần Thiển.”
Trần Mộc Tình hầm hừ: “Anh chiếm hời của em.”
Tần Thâm nhướng mày: “Đúng đó!”
Trần Mộc Tình vẫn ở chung cư, cô nằm trên chiếc giường hai người từng ngủ, lăn lộn vài lần, đặt gối đầu của anh dưới đầu mình, chống nửa người trên lên rồi nói: “Chờ anh về, anh ra sofa ngủ đi! Nếu không nửa đêm em sẽ trộm đánh anh đấy.”
Tần Thâm “Ừm” một tiếng: “Đánh kiểu nào?”
Giọng điệu rất bình thường, nhưng Trần Mộc Tình lại nghe ra ý khác: “Anh quá đáng thế!”
Tần Thâm phát ra vài tiếng cười khẽ từ trong lồ ng ngực.
Cúp máy, cảm xúc lại trầm xuống.
Anh đã gửi tin nhắn cho mẹ, nói rằng mình đã về.
Mẹ hỏi anh: Thủ tục ly hôn của bố con và cô ta đã xong chưa?
Tần Thâm: Chắc là vẫn chưa, luật sư đang soạn thỏa thuận.
Lúc hai người kết hôn đã làm công chứng tài sản, thật ra ly hôn Chu Thuần Ý cũng không chiếm được gì.
Tần Hạc Khanh đồng ý sang tên cho bà ta một căn nhà, Chu Thuần Ý nói không cần.
Nhưng chưa được bao lâu bà ta lại đổi ý, có lẽ cảm thấy giận dỗi không đáng.
Bố mẹ nhà họ Chu luôn lịch sự khách sáo với Tần Hạc Khanh, lại bởi vì con gái nên cũng khó tránh khỏi sinh ra oán giận, bọn họ tới tìm vài lần, Tần Hạc Khanh không gặp, không muốn trở nên bất kính.
Cuối cùng lúc bọn họ tìm được công ty, Tần Hạc Khanh đã tức giận, ông ấy gọi điện thoại cho Chu Thuần Ý, bảo bà ta nói chuyện tử tế với bố mẹ, tiếp tục làm ầm ĩ chẳng có ích gì, thứ bà ta muốn chiếm cũng không chiếm được.
Lần đầu tiên Chu Thuần Ý cãi nhau to với ông ấy, đại ý là khi bà ta vừa được gả qua thì trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, chuyện gì cũng nỗ lực làm tốt nhất, nhưng bà ta không chiếm được chút cảm giác an toàn nào ở nơi ông ấy.
Tần Hạc Khanh giống như một bề trên trịch thượng, một người lãnh đạo, luôn quan sát bà ta, khiến bà ta đã không có tôn nghiêm còn không thở nổi.
Chu Thuần Ý không nhất quyết phải có con, cũng không ép Tần Thâm phải liên hôn với người nhà bà ta, chẳng qua bà ta hy vọng mình ông ấy có ràng buộc chặt hơn, nhưng bà ta nhận ra thực sự quá mệt mỏi, cho nên bà ta từ bỏ.
Nhưng dường như Chu Thuần Ý cảm thấy không cam lòng, nên vẫn luôn lôi kéo trong việc đưa ra điều kiện ly hôn.
Lục Tư Việt cũng không phát biểu ý kiến, bà ấy chỉ nói: “Không muốn ở nhà thì đến chỗ mẹ ở hai ngày.”
Tần Thâm im lặng một lát: “Không cần đâu ạ.”
*
Gần đây Trần Mộc Tình quen một chàng trai, thuộc khoa tranh sơn dầu, tên là Tề Nhiên, cao 188cm, tóc dài vừa phải, trông có hơi non nhưng người toàn cơ bắp, có thể một tay xách con gái lên.
Có lẽ chàng trai là cao thủ, năng lực hành động kinh người, nên Trần Mộc Tình không hề phát hiện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đầu tiên Tề Nhiên lấy thông tin liên lạc của cô, lúc sau lại lẻn vào studio, sau này thường xuyên cùng nhau ra ngoài liên hoan team building, cậu ta luôn tình cờ ở gần Trần Mộc Tình nhất, cậu ta biết cô có bạn trai, cũng thường hỏi cô sao gần đây bạn trai không đến, cô bèn nói bạn trai đã về nhà ăn Tết rồi.
Hôm nay là ngày kết thúc công việc ở studio, cô làm thêm giờ, bận đến đêm khuya, Tề Nhiên chủ động đưa ba cô gái về nhà, nhà Trần Mộc Tình cách xa thứ hai, nói cách khác cô sẽ xuống xe ở giữa. Nhưng cậu ta rẽ nhầm đường nên cô trở thành người cuối cùng, có lẽ lộ trình chỉ tầm năm phút, cậu ta cũng chỉ hỏi vài câu về nhà thế nào, về nhà có sắp xếp gì không v.v.
Trần Mộc Tình không giấu giếm, trả lời từng câu một.
Cậu ta hơi bất ngờ hỏi: “Chị cũng ở Nam Lâm à?”
Trần Mộc Tình hỏi lại: “Cậu cũng vậy?”
Tề Nhiên cười: “Xem là vậy đi! Bố mẹ em ly hôn, mẹ em tái hôn đến Nam Lâm, đôi khi em sẽ tới đó.”
Trần Mộc Tình không quá quan tâm nhưng vẫn nói: “Trùng hợp thật.”
Lúc xuống xe, Trần Mộc Tình nói tạm biệt với cậu ta, đột nhiên cậu ta gọi cô lại: “Có thể giúp em lấy vài món đồ ở cốp xe không?”
Trần Mộc Tình không nghi ngờ hỏi cậu ta: “Lấy gì?”
Tề Nhiên cười: “Một cái hộp, chị mở ra là thấy.”
Trần Mộc Tình mở ra thì thấy phía sau toàn là bó hoa và cánh hoa, có lẽ thời gian đã lâu nên cánh hoa bắt đầu cuộn lại, chiếc hộp ở giữa được mở ra, bên trong chỉ có một bé búp bê bằng bông nhỏ.
Chữ “Tình” được may trên con búp bê.
Tề Nhiên xuống xe, dựa ở đó nhìn cô cười: “Quà năm mới cho chị.”
Trần Mộc Tình nghiêm mặt: “Tôi có bạn trai rồi.”
Tề Nhiên buông tay: “Chị đừng hiểu lầm, chỉ là em rất thích chị. Em cũng có bạn gái rồi.”
Trần Mộc Tình im lặng một lát, cuối cùng mới bật cười: “Vậy tốt nhất cậu đừng có làm chuyện như thế này, đỡ phải về nhà quỳ ván giặt đồ.”
Tề Nhiên cũng cười: “OK, nhớ rồi ạ.”
Trần Mộc Tình cầm quà đi, món đồ này thêu tên, chẳng phải nếu để ở chỗ cậu ta sẽ càng quái gở hơn sao.
Trần Mộc Tình không nghĩ nhiều, ngày hôm sau lập tức trở về.
*
Mấy hôm trước Tần Thâm thêm một người bạn, là Học viện mỹ thuật, không có ghi chú khác, nhưng có lẽ liên quan đến Trần Mộc Tình nên anh thuận tay đồng ý.
Hẳn là con trai, thỉnh thoảng sẽ đăng mấy tấm ảnh khoe body, dáng người tập luyện không tệ.
Hiếm khi tự chụp, góc độ cũng rất xảo quyệt, nhưng anh vẫn nhìn ra ngũ quan khá được.
Tối hôm qua cậu ta đã đăng một bức ảnh, nói là chuẩn bị quà cho bạn gái.
Một cô bé búp bê bằng bông, buộc hai bím tóc, huy hiệu trước ngực thêu chữ “Tình”, chính bởi vì chữ “Tình” kia, Tần Thâm mới đi lướt trang chủ của cậu ta.
Có điều anh không ngờ hôm sau lại thấy được con búp bê ấy ở trong vali của Trần Mộc Tình.
Trần Mộc Tình cầm lấy con búp bê để trên kệ: “Quà năm mới đồng nghiệp tặng, thêu tên của em, không nhận thì không thích hợp lắm.”
Tần Thâm nuốt nước bọt, khi cơn hoảng loạn bao trùm lấy anh, đột nhiên anh nắm lấy tay cô.
Trần Mộc Tình đang dọn đồ, có hơi kinh ngạc nhìn anh.
“Sao thế?”
Tần Thâm im lặng hồi lâu nhìn cô, anh muốn hỏi gì đó nhưng không biết nên hỏi từ đâu, trong khoảnh khắc ấy anh lại nghĩ, nếu cô không nói thì anh sẽ coi như không biết.
Mười ngón tay đan vào nhau, anh nhẹ nhàng kéo cô một cái, cúi đầu hôn cô.
Môi răng cọ xát, đáy mắt anh là một mảng khói mù.
Anh cắn cô.
Trần Mộc Tình bị đau, nước mắt gần như trào ra, cô lườm anh: Làm gì đó!
Đầu lưỡi Tần Thâm li3m vị trí anh vừa cắn: “Anh sắp 22 rồi.”
Trần Mộc Tình: “Hả?”
Tần Thâm: “Tuổi kết hôn hợp pháp.”
Trần Mộc Tình “A” một tiếng, cô vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, vì thế nhịn không được hỏi: “Điều này có… Sớm quá không?”
Trong lòng trống rỗng, dường như không thể lấp đầy, d*c vọng và h@m muốn sinh ra sự trống rỗng.
Anh không thể tìm thấy lý trí trong sự hỗn loạn và trống rỗng này, anh chỉ kéo cô, đếm từng ngón tay cô, cuối cùng ôm cô lên bàn ngồi, cúi người hôn Trần Mộc Tình lần nữa.
Tựa như chỉ cần như vậy là có thể chiếm hữu.
“Trần Mộc Tình, đêm nay đến nhà anh đi! Trong nhà không có ai.”
Danh Sách Chương: