Cano cập bến, buổi sáng Trần Mộc Tình ăn nhiều, bụng cuộn từng cơn, một mình ngồi xổm ở đó một lúc lâu, Tần Thâm cúi người hỏi cô có phải bị gì không, cô lắc đầu: “Em nghỉ một lát là được.”
Thiển Thiển được Trần Mộc Tình dẫn đến, định phát huy một chút kỹ năng giúp đỡ tài giỏi của nó để thay cô tìm, không biết rốt cuộc thực sự có bí mật hay không.
Trên đảo không có người, lúc này Thiển Thiển không đeo dây, nó chạy tới chạy lui xung quanh cô.
Nó không hề cảm thấy khó chịu chút nào, toàn bộ quá trình đều phấn khích như một kẻ ngốc.
Ánh nắng chói chang, giờ thổi tới từ xa, xẹt qua mặt hồ, mang theo chút lành lạnh.
Ban đầu cô nghĩ đây là một chuyến đi nghỉ hè đến đảo nhỏ, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy có phần giống như mưu sinh trên đảo.
Cuối cùng cô đứng dậy, đeo kính râm, cụp vành mũ xuống, choàng khăn lên vai, bọc toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài của mình lại.
Hai bác vận chuyển hành lý đã ra khỏi trang viên, bọn họ chào hỏi: “Vậy chúng tôi đi đây, nếu cô cậu có yêu cầu gì có thể liên hệ chúng tôi tới đưa, hoặc nếu cô cậu muốn tự lên bờ, có thể lái thuyền máy qua đó.”
Họ để lại một chiếc thuyền máy buộc ở bến phà.
Tần Thâm gật đầu: “Cảm ơn, vất vả rồi.”
Cửa rào, đẩy ra bên trong là một vườn hoa không lớn, bên trong trồng một ít hoa màu sắc khác nhau, hương thơm ngào ngạt, ong mật bay khắp nơi, có vẻ hơi ồn.
Cạnh vườn hoa là bể bơi, xuyên qua đường mòn đi vào trong, rẽ phải một chút, là một hành lang ngắn, hai bên là phong cảnh hồ bơi có vài chiếc lá tròn nổi lên.
Bên trong nữa chính là mái hiên rộng lớn khí thế ngoài phòng khách, phía dưới chống bốn cái cột La Mã.
Vừa đến đây Trần Mộc Tình đã cởi giày, cô giẫm lên đá cẩm thạch trên mặt đất, ỉu xìu nói: “Mệt quá đi mất!”
Tần Thâm xoay người ôm eo cô, bế ngang cô lên, trong tay cô vẫn đang cầm giày, bị anh nâng lên, giày rơi trên mặt đất, Thiển Thiển chạy tới ngậm lên cho cô.
Trần Mộc Tình ôm lấy cổ anh: “Anh không mệt à?”
Tần Thâm gật đầu nhìn cô: “Bình thường, vẫn có thể ôm em.”
Trần Mộc Tình nhịn không được hỏi anh: “Rốt cuộc anh giấu cái gì, giấu ở đâu?”
Tần Thâm lắc đầu: “Không có gì cả, đồ vật không quan trọng.”
“Sao em lại cảm thấy anh đang cố ý khích tướng em thế nhỉ?” Trần Mộc Tình nhướng mày nhìn anh. Vẻ mặt anh điềm nhiên như không, không nhìn ra được điều gì, vì thế cô “Hừ” một tiếng: “Vậy anh thành công rồi.”
Nếu không tìm thấy cô sẽ buồn bực chết mất.
Trần Mộc Tình dạo qua trong phòng một vòng, phòng khách không có gì đặc biệt, phòng bên ngoài trông có vẻ rất có cảm giác thời đại, bên trong bài trí khá mới, có lẽ đã được sắp xếp lại, có thêm nhiều đồ cô thích.
Cô đi đến bên chiếc xích đu cạnh cửa sổ, thông báo với bố mẹ rằng mình vẫn ổn, Tưởng Khiết dặn cô chú ý an toàn, chăm sóc nhau một chút, đừng có ném hết mọi việc cho Tần Thâm làm.
Cô phản bác: “Con cũng rất săn sóc anh ấy mà.”
Tưởng Khiết: “Ừ ừ ừ, dù sao săn sóc ngoài miệng cũng coi như săn sóc.”
Bà hiểu con gái mình nhất, miệng nói thì hay lắm nhưng hành động lại chẳng được bao nhiêu.
Trần Mộc Tình liếc nhìn Tần Thâm, dùng khẩu hình miệng nói với anh: Ở trên giường em cũng rất săn sóc.
Tần Thâm bật cười, làm động tác cắt cổ với cô. Ý chính là trước mặt mẹ em mà em làm trò bậy bạ gì vậy.
Trần Mộc Tình cố ý, cô thích ngắm sắc mặt kinh ngạc bất lực của Tần Thâm, làm vậy để đập tan vẻ lạnh lùng và cứng nhắc của anh.
Ông Trần luôn nói ngắn gọn nên chỉ nói rằng bọn họ hãy chơi thật vui.
Trần Mộc Tình vẫn đang cầm điện thoại đi khắp nơi cho bố mẹ xem quang cảnh, bên Tần Thâm đã lần lượt liên lạc xong với bố mẹ.
Tâm sự giữa anh và bố mẹ luôn ngắn gọn.
“Đã đến.”
“Biết rồi.”
Trần Mộc Tình vừa cúp điện thoại với bố mẹ, lại ngồi xuống để trả lời đủ loại chúc phúc.
Gần đây bạn học tiểu học đã nhiều năm không liên lạc đều mò đến, hỏi có phải cô thực sự kết hôn với Tần Thâm hay không.
Tin nhắn nhiều đến nỗi hoàn toàn không trả lời hết được, cuối cùng cô đành phải đặt ảnh giấy chứng nhận kết hôn làm avatar, mỗi lần Tiếu Tiếu liên lạc với cô đều nhịn không được mà trợn trắng mắt, nói cô chẳng giống làm sáng tỏ chút nào mà giống khoe khoang hơn: Xem đi, người đàn ông này đã bị tui tóm được rồi.
Hôm chụp ảnh cưới, Trần Mộc Tình còn cố ý đi làm tóc rồi làm đẹp, lộng lẫy đến từng lỗ chân lông, cô và Tần Thâm đều mặc sơ mi trắng, cô cười tươi đến mức nhiếp ảnh gia phải nhắc cô tém tém lại một chút. Còn Tần Thâm trông có vẻ nghiêm túc như đang tham gia hội nghị gì đó, hiệu ứng hình ảnh cuối cùng, nụ cười của Trần Mộc Tình rất rõ ràng, Tần Thâm lại có vẻ hết sức nghiêm túc.
Về nhà Trần Mộc Dương vừa nhìn thấy đã nói: “Oa, anh rể em giống như bị ép hôn ấy!”
Trần Mộc Tình không phục, rõ ràng Tần Thâm mới là người vội vàng kết hôn vì sợ cô chạy.
Nhưng có lẽ sẽ không có ai cảm thấy như vậy.
Dẫu sao một số bạn học cũ lâu không gặp cũng đã tưởng tượng ra đủ kiểu kịch bản máu chó trong phim ngôn tình rồi áp lên người cô và Tần Thâm.
Ví dụ như Trần Mộc Tình ủ mưu đã lâu, vừa cưỡng đoạt vừa đe dọa dụ dỗ Tần Thâm, dựa vào sự tiện lợi của thanh mai trúc mã, ép Tần Thâm buộc phải cưới cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng cũng không trách bọn họ nghĩ Trần Mộc Tình đáng sợ đến thế, suy cho cùng từ nhỏ đến lớn, Trần Mộc Tình chưa bao giờ là bé ngoan, mà từ nhỏ Tần Thâm đã hướng nội kiệm lời.
Thực ra anh lười tị nạnh với tính khí của Trần Mộc Tình, cô nói gì anh làm đó, rất ít khi anh từ chối, vì vậy trong mắt người ngoài, luôn có vẻ như cô bắt nạt anh.
Hơn nữa mặc dù hai người có mối quan hệ bạn thời thơ ấu, nhưng ngay cả Lý Úc cũng không tin hai người phù hợp.
Sau khi Trần Mộc Tình trả lời tin nhắn xong, cô tiện thể đăng một bài viết: Thiển Thiển và Thiển Thiển.
Là ảnh chụp chung của cô và Thiển Thiển, trong phông nền, bóng lưng Tần Thâm chỉ xuất hiện ở một chỗ rất xa.
Chân anh rất dài, bóng lưng cũng khiến cô rung động.
Bạn cùng phòng đại học là người đầu tiên bình luận vào bài viết của cô: Công khai khoe cún nhưng lại lén lút khoe chồng?
Trần Mộc Tình trả lời cô ấy: Cậu biết quá nhiều rồi.
Đối phương: Ha ha ha ha ha ha.
Tiếu Tiếu chỉ bình luận một chuỗi nụ cười chết chóc: Được rồi được rồi được rồi, mọi người đều biết chồng cậu là Tần Thâm, đừng ám chỉ lộ liễu vậy nữa.
Trần Mộc Tình: Liên quan gì đến cậu.
Lúc Lý Úc bình luận, anh ta đã bình luận ở chỗ Tiếu Tiếu: Chúc phúc.
Nhưng anh ta không hề xóa đi, Trần Mộc Tình cũng trả lời anh ta một câu: Cá còn biết nói tiếng người à?
Lý Úc: Đừng ép mình mắng cậu, Trần Tiểu Hồng.
...
Bàn tay trả lời của Trần Mộc Tình đau nhức, lúc xoa cổ, cô nhìn thấy Tần Thâm xắn tay áo nấu đồ ăn trong bếp, cô vừa tò mò không biết anh đang làm gì, vừa nhịn không được nghĩ: Tuần trăng mật tuyệt vời, mình không ngắm Tần Thâm lại đi xem điện thoại làm gì thế này!?
Vì thế cô ném điện thoại sang một bên rồi đi chân trần đi tìm anh.
Sàn nhà lạnh đến nỗi ngón chân cô đều co rúm lại, cô chạy hai ba bước tới rồi giẫm lên chân anh.
Tần Thâm bị cô đụng vào nên lảo đảo, anh duỗi tay ôm lấy eo cô, bế cô đặt lên trên mặt bàn, hỏi: “Sao thế?”
Anh ngăn Trần Mộc Tình lại trên bàn, hơi ngẩng đầu nhìn cô, tay vẫn đặt trên eo cô.
Trần Mộc Tình vịn bả vai anh, ghé sát lại chạm vào chóp mũi anh, dáng vẻ như thể muốn hôn, cô nhỏ giọng nói: “Em đến xem anh đang làm gì.”
“Nấu cơm cho em, cá nướng, được không?”
Trần Mộc Tình vô thức hỏi: “Anh làm hả?”
Tần Thâm cười, hỏi lại: “Không lẽ em làm?”
Trần Mộc Tình lắc đầu, hiểu ra, cô nhéo mặt anh: “Cố lên, ông xã, anh giỏi nhất.”
Tần Thâm lắc đầu cười khẽ, anh bóp eo cô: “Tự chơi một lát đi.”
Anh giữ cô một hồi: “Đừng cử động vội.”
Sau đó anh ra ngoài, tìm một đôi dép lê mang đến, rồi mới thả cô xuống.
Phòng ngủ ở trên tầng, Trần Mộc Tình kéo vali vào, sắp xếp đặt vào trong phòng để đồ, tiếp đó cô đi tắm rửa qua. Khi đi ra, Thiển Thiển đang bắt bướm ở bên ngoài, trong vườn hoa dựng một hộp thư nho nhỏ trang trí, trên hộp thư dùng lò xo treo một con bù nhìn đáng yêu, có thể dùng để xua đuổi chim nhỏ, nhưng lúc này Thiển Thiển đang có ý đồ muốn xé rách con bù nhìn.
Trần Mộc Tình dựa vào cửa sổ trách mắng nhưng vô ích, chưa sấy tóc đã chạy vội xuống tầng.
Lúc cô kéo Thiển Thiển lại thì chợt nhìn thấy trong hộp thư có đồ, bởi vậy cô nghĩ bụng ngó vào trong xem.
Cửa hộp thư treo một ổ khóa nhỏ, không khóa lại, chỉ treo, cô tháo mở ra, bên trong là một chiếc túi nhung, mở ra thì thấy một tấm bùa bình an bị gấp đến sắp nát.
Cô vừa liếc mắt đã nhận ra nó, lúc tám tuổi cô đến Cảnh Sơn xin. Năm ấy có lẽ là năm Tần Thâm khó khăn nhất, bố mẹ giằng co qua lại hơn nửa năm, cuối cùng vẫn ly hôn. Trước khi bố anh cưới Chu Thuần Ý, ông ấy còn quen một cô họ Sở, cô Sở kia rất nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi hận không thể lập tức bày tỏ, nếu kết hôn chắc chắn sẽ coi Tần Thâm như con trai của mình.
Tần Hạc Khanh rất hài lòng, ông ấy không có yêu cầu gì với nửa kia của mình, chỉ cần chăm sóc gia đình và đối xử tốt với Tần Thâm.
Nhưng ông ấy cũng không biết Tần Thâm muốn cái gì, từ nhỏ anh đã là đứa trẻ trưởng thành sớm và độc lập quá mức. Ngay cả lúc bố mẹ ly hôn, năm ấy anh mới tám tuổi nhưng cũng không quấy khóc, thậm chí không hề cầu xin một câu: Bố mẹ đừng ly hôn.
Anh không lạnh nhạt, càng không thờ ơ, chẳng qua anh biết rằng một cuộc hôn nhân vô vọng là sự giày vò đối với hai người quá sớm. Anh yêu bố mẹ mình, anh mong bọn họ đều có thể hạnh phúc.
Anh im lặng chấp nhận tất cả, cũng chính là một loại quan tâm trá hình.
Nhưng trước giờ Tần Hạc Khanh không hiểu vì sao một đứa trẻ mười tuổi lại có thể bình tĩnh tiếp nhận tất cả như vậy, ông ấy vẫn coi Tần Thâm như trẻ con, cảm thấy có thể sắp xếp mọi thứ cho anh, bao gồm cả tình thương của mẹ.
Ông ấy cũng không cách nào tưởng tượng được, mẹ mình vừa mới rời đi chưa được bao lâu, Tần Thâm đã đau xót và bi thương đến nhường nào khi phải đối mặt một người cô xa lạ. Người cô kia càng nhiệt tình, Tần Thâm sẽ càng đau đớn.
Anh trở nên ít nói hơn, thường xuyên im lặng ở trong phòng sách chơi ghép hình và xếp gỗ.
Không có ai để ý đến anh, anh có thể ở một mình cả ngày.
Tan học anh không thích về nhà, luôn tìm đủ loại cớ để ở lại trường học, giằng co đến độ không thể không về thì tài xế mới đón về.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Có một lần anh không chịu về nhà ngay nên tài xế bỏ việc giữa chừng, anh đột nhiên muốn tự đi bộ về nhà, nhưng bị một người xa lạ đuổi theo mãi, hỏi anh có cần trợ giúp không, định dẫn anh đi ăn cơm, Tần Thâm từ chối, sau đó vội lên một chiếc taxi, vòng vèo một hồi lâu mới về nhà.
Tài xế vừa vội vừa lo liên lạc với Tần Hạc Khanh, khi Tần Hạc Khanh về, đúng lúc Tần Thâm cũng trở về.
Ngày ấy tài xế bị sa thải ngay lập tức, Tần Thâm liên tục tìm cách giải thích cho tài xế, nhưng Tần Hạc Khanh rất tức giận, anh càng bênh vực thì ông ấy càng tức giận, càng thêm kiên quyết muốn sa thải, như thể đang cảnh cáo anh: Con không biết thân biết phận, người bên cạnh con sẽ phải chịu thiệt.
Chú tài xế lại đi an ủi anh, chú ấy nói mình không làm tròn bổn phận, bảo anh ngoan ngoãn nghe lời bố nói, đừng tùy hứng.
Không ai có thể hiểu được sự tự trách của Tần Thâm, cái loại tự trách và áy náy này thậm chí còn không có chỗ nào để giải tỏa.
Anh trưởng thành sớm quá mức, nhưng anh cũng chỉ là một đứa trẻ không thể thay đổi được bất cứ điều gì, sự trưởng thành sớm kia hành hạ anh như một lời nguyền rủa.
Thậm chí anh thường sẽ tự trách mình về việc bố mẹ ly hôn, anh cảm thấy nếu mình đủ mạnh mẽ, có lẽ có thể có giải pháp tốt hơn ngoài im lặng.
Anh cảm thấy nếu mình là người lớn, có lẽ sẽ không hại tài xế mất việc.
Trần Mộc Tình là người ở cùng anh nhiều nhất, cũng là người thấy rõ nhất. Nhưng lúc ấy Trần Mộc Tình cũng chỉ là một đứa trẻ đầu óc đơn giản không lo nghĩ, cô không hiểu nỗi khổ của Tần Thâm, cô chỉ cảm thấu anh không vui theo bản năng. Anh rất ít khi nói hết với người khác, ví dụ như anh không thích cô Sở, hay là anh không muốn về nhà vì cảm thấy đó không giống nhà mình.
Trần Mộc Tình không hiểu lắm, nhưng cô rất nhạy bén việc nắm bắt cảm xúc, cô biết anh cực kỳ không vui.
Trần Mộc Tình không biết phải làm sao thì người ta mới trở nên vui vẻ, cô rất cố gắng nhưng cũng không thể chọc anh cười, do vậy lúc bà ngoại đi Cảnh Sơn, cô cũng đi theo, cô xin một tấm bùa bình an và bùa đổi vận, cô học theo người lớn thành tâm cầu nguyện.
Cô cảm thấy việc mình không cách nào làm được, có lẽ thần không gì là không làm được có thể thực hiện.
Sau đó Trần Mộc Tình bỏ bùa vào trong một chiếc túi nhung, nhét vào gối của anh rồi nói: “Tớ đã xin Bồ Tát rồi, người sẽ phù hộ cho cậu.”
Lúc đó Tần Thâm chỉ “Ừ” một tiếng, trông có vẻ như anh không quá để ý.
Chẳng qua Trần Mộc Tình không biết, anh thoạt nhìn có vẻ kiên cường, cũng từng yếu đuối đặt hy vọng vào một tấm bùa bình an không có thật. Thời điểm ấy giấc ngủ của anh rất tệ, thường gặp ác mộng, mỗi đêm trước khi ngủ anh sẽ trịnh trọng đặt bùa dưới gối đầu, tựa như một kiểu tự thôi miên, cùng anh vượt qua thời gian cô đơn lâu dài.
Sau này Tần Thâm lớn lên, anh một mình đi đến Cảnh Sơn lễ tạ thần, lúc đó anh từng cởi một dải lụa đỏ trên cây nhân duyên, buộc lên túi nhung, mặt trên anh viết chữ nhưng không phải chuyện tình duyên, chữ nhỏ ngay ngắn, anh nghiêm túc viết một câu: Mong Trần Mộc Tình cả đời bình yên, không gặp họa không khó khăn.
Vòng đi vòng lại, tới rồi lại lui, bọn họ không ngừng lởn vởn trong thế giới của nhau.
Có lẽ họ đã được định sẵn là không thể thoát khỏi nhau.
Có lẽ do yêu đương quá thuận lợi, việc gì cũng rất như ý, hành trình suôn sẻ, không có một chút trở ngại nào, tựa như cô đang treo lơ lửng giữa không trung, không thể rơi xuống mặt đất, thỉnh thoảng còn cảm thấy dường như tất cả đều là giả.
Bởi vậy một chút kỷ niệm này khiến hốc mặt cô nóng lên, lúc Tần Thâm ra tìm cô, cô đang ngồi xổm trên mặt đất bật khóc.
Không biết vì sao lại cảm thấy rất buồn.
Tần Thâm đ ến gọi cô đi ăn cơm, hai người muốn ở riêng nên trên đảo không có người giúp việc, tủ lạnh trong bếp bày đầu nguyên liệu nấu ăn, anh nấu cơm.
Anh thấy đồ trong tay cô, nhưng không hiểu vì sao cô lại khóc, do đó anh đi qua, hơi bất lực quỳ một gối trước mặt cô, tay giữ bả vai cô, anh thấp giọng hỏi: “Sao em lại khóc?”
Trần Mộc Tình lau nước mắt, sụt sịt nói: “Anh xấu lắm, anh giả vờ bình tĩnh như thế, rồi lại đột nhiên nói cho người ta mình lén lút làm cái gì. Em nói cho anh biết, em sẽ không bị anh lừa đâu, một chút cũng không.”
Tần Thâm mỉm cười, dường như đã hiểu được mạch não của Trần Mộc Tình, cô cảm thấy anh làm chuyện gì đó sau lưng mà không nói cho cô, có vẻ ngốc nghếch vô cùng, nhưng cô lại thực sự bị cảm động, vậy nên cảm thấy anh không mở miệng rất quá đáng.
Anh không còn nhớ lúc ấy tình hình là thế nào, khi trao đổi tâm ý rồi nhìn lại, sẽ cảm thấy rất nhiều lúc mình trông rất ngốc.
Nhưng không ai biết trước được, tâm tư nhạy cảm yếu ớt thời niên thiếu, tựa như đóa hoa trong nhà kính không thể chịu được gió thổi, tràn đầy u sầu, tràn đầy rối rắm muốn nói nhưng lại không thể, cũng tràn đầy tự ti vì sợ nhận được câu trả lời phủ định.
Khi đó Trần Mộc Tình giống như một cơn gió, tự do đến nỗi khiến anh không dám duỗi tay ra tóm lấy.
Tần Thâm một tay bế cô lên, kẹp dưới nách đi về phòng khách: “Được rồi, em không mắc mưu, vậy em đừng khóc chứ.”
“Em không khóc, dầu gội làm cay mắt.”
Tần Thâm cười gật đầu: “Ồ, thế cơ à!”
Danh Sách Chương: