Vì vậy lúc chuông cửa vang lên, anh không vui vì giấc mơ bị cắt ngang. Trần Mộc Dương trở mình, không mở mắt ra nổi, khi anh đặt tay dưới hốc mắt để làm mình tỉnh táo thì nghe thấy tiếng bước chân.
Sau đó mở cửa.
Người ngoài cửa nói: “Ăn sáng chưa?”
Một người khác trả lời: “Chưa.”
“Anh biết ngay, tùy tiện mua cho em một chút này.”
“Anh ăn chưa?”
“Ăn cái rắm, anh vừa xuống máy bay.”
“Vậy có lẽ không đủ ăn.”
“Hả?”
“Còn có người khác nữa!”
Hả? Trần Mộc Dương nghe như vẫn đang ở trong mơ, đứng ngoài cuộc nghe người khác nói chuyện. Đến lúc anh hoàn toàn tỉnh táo mới nhận ra, anh đột nhiên bật dậy khỏi sofa, nhìn thấy Giang Dương vội vàng trở về suốt đêm đang đứng ở cửa nhìn anh chằm chằm.
Trần Mộc Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh có cảm giác như mình đang đối mặt với một kẻ địch đáng gờm.
Vẻ mặt của Giang Dương tựa như muốn viết: Muốn giết người.
Trần Mộc Dương vô thức giơ tay lên: “Hiểu lầm.”
Vẻ mặt ấy kinh ngạc đến nỗi như thể bị bắt gian tại chỗ.
Giang Manh hơi buồn cười, cô sửng sốt một lát rồi vội che trước mặt anh trai, quả cảm nói: “Anh, thật sự là hiểu lầm.”
Sắc mặt Giang Dương càng đen hơn, anh ấy nhìn Trần Mộc Dương, rồi lại nhìn Giang Manh, cuối cùng gần như vô cảm bước tới đặt bữa sáng trên bàn, dựa vào đó quay đầu hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Giọng nói của anh ấy đè nặng, cả người sắp sụp đổ. Giang Dương và Trần Mộc Dương là bạn từ thời thơ ấu, nhưng không có nghĩa là anh ấy có thể chấp nhận, thằng cha này ngoài mặt thì coi Giang Manh như em gái, sau lưng lại duỗi tay đánh cho anh ấy trở tay không kịp.
Giang Manh lại chắn tầm mắt anh ấy nhìn Trần Mộc Dương lần nữa, vẻ mặt thành khẩn: “Thật sự là hiểu lầm mà.”
Giang Dương khẽ “A” một tiếng, nếu thật sự là hiểu lầm, Giang Manh hận không thể để khắp thế giới hiểu lầm, kiểu tính cách sợ thế giới không hỗn loạn như cô làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Trần Mộc Dương cảm thấy tức ngực, muốn kéo cổ áo một chút, lại phát hiện cúc áo sơ mi của mình đã mở đến ngực.
Quần vẫn còn mặc đàng hoàng, cảm tạ trời đất.
Tửu lượng của anh bình thường, nhưng cũng không đến mức quá kém, thế mà lúc này lại hồi tưởng lại cũng chỉ có thể nhớ tới cảnh Giang Manh không ngừng rót rượu cho anh, cô cứ cằn nhằn mãi, cằn nhằn về bố mẹ, rồi phàn nàn về Giang Dương và cả anh nữa.
Cô nói anh rất quá đáng, khi còn nhỏ cô thích anh nhất, cảm thấy khắp thế giới chỉ có anh đứng về phía cô, không coi cô như con nít. Tuy nhiên sau này cô lại nghe anh nói, anh bênh vực cô chỉ vì thấy trêu cô rất vui, hoàn toàn không phải thật lòng thấy cô tốt. Do đó cô cực kỳ hận anh, chán ghét anh, nhưng thỉnh thoảng anh lại đối xử với cô rất tốt, cô cảm thấy anh mới là người đáng giận nhất.
Cô vừa nói vừa khóc, từ nhỏ đến lớn số lần cô khóc như hoa lê dính hạt mưa nhiều không kể xiết, nhưng phần lớn đều là nước mắt cá sấu, mang theo mục đích riêng, nhưng lần này hình như thật sự rất buồn, Trần Mộc Dương cảm thấy mình làm vậy là không đúng, nên anh chạm ly vào ly của cô, xin lỗi.
Bởi vì trong lòng anh vẫn luôn coi cô là trẻ con, trẻ con ấy mà, trêu một chút, thú vị biết bao, nhưng bây giờ đứa trẻ này lại mở lòng để anh nghe, anh đột nhiên cảm thấy mình đã đi quá xa.
Thực ra anh không nhớ mình uống bao nhiêu, lúc ngà ngà say anh vẫn còn nhớ để hỏi: “Sao bạn em chưa tới?”
Cô nói: “Sắp tới rồi.”
Lúc này anh mới nhận ra, cô vốn không liên lạc với bạn, tất cả đều là đang chơi anh.
Trần Mộc Dương không biết Giang Dương sẽ đến, anh không thẹn với lương tâm, nhưng ngủ lại nhà em gái người ta, anh cảm thấy dù mình có trăm miệng cũng không giải thích được, nên dứt khoát im lặng.
Anh cài cúc đến trên cùng, thở dài: “Tao đi rửa mặt.”
Giang Manh vẫn còn gây thêm rắc rối ở phía sau: “Anh, em giặt sạch quần áo anh thay rồi, ở ban công ấy!”
Một ngọn lửa vô cớ bùng lên trong Giang Dương, anh ấy nhấc chân đạp Giang Manh một cái: “Anh em ở đây này!”
Giang Manh né kịp, sau đó cô co ro trên sofa, giải thích với vẻ mặt vô tội: “Tối hôm qua uống nhiều quá, anh ấy đổ hết rượu lên người, nên em bỏ vào máy giặt sạch cho anh ấy.”
Dường như đang nói: Anh đừng hiểu lầm.
Nhưng Giang Dương đã nghĩ hết tất cả những gì không nên suy nghĩ.
Đây là nhà Trần Mộc Dương không hay ở, nhưng đồng dùng hàng ngày và quần áo để tắm rửa vẫn có.
Trần Mộc Dương vẫn nhớ lúc mình vào phòng ngủ thay đồ còn cố ý khóa cửa, Giang Manh nghe thấy được thì cao giọng nói: “Em cũng có làm gì anh đâu, anh cẩn thận thế.”
Trần Mộc Dương nhìn vào gương thấy râu mình hơi nhô lên, sau khi say rượu trông rất hốc hác, đã thế còn gặp phải chuyện như vậy.
Anh rửa mặt xong thì dựa vào bồn rửa tay gửi tin nhắn cho Giang Dương: Tao thật sự không làm gì cả, khi nào rời khỏi đây sẽ cho mày thẩm tra lại được chưa?
Cái mặt già này của anh thật sự không thể chịu nổi.
Giang Dương cho anh thể diện, ba người ăn cùng một bữa sáng yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lúc ra khỏi Cảnh Uyển, Giang Dương lôi Trần Mộc Dương lên xe, gara ngầm tối đen như mực, đèn cảm ứng mờ đi, xung quanh là một mảng đen kịt.
Trần Mộc Dương hỏi trước: “Thấy Dị Ninh chưa?”
Giang Dương trả lời ngắn gọn: “Chưa.”
Dị Ninh là người mà một khi đã tàn nhẫn thì Giang Dương cũng không thể làm gì được cô.
Nhưng Giang Dương lại cực kỳ cố chấp, anh vừa ý một người, không đi đến cùng thì sẽ không chết tâm.
Trần Mộc Dương không hỏi nhiều nữa, bố mẹ Giang Dương luôn tự cho mình là nhất, Dị Ninh lại là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, cho dù Giang Dương sẵn sàng tranh cãi với bố mẹ, Dị Ninh cũng sẽ không mạo hiểm như thế.
Cảm xúc đôi khi chỉ là một cuộc chạy đua, dường như chỉ thiếu một chút nữa là có thể vượt qua, thế nhưng lại luôn khó mà vượt qua được.
“Giang Manh bắt nạt mày à?” Giang Dương lấy lại lý trí từ trong cơn hỗn loạn, anh cảm thấy với tâm trí của Trần Mộc Dương, chỉ có khả năng bị Giang Manh lừa xoay vòng vòng, nội tâm không khỏi dâng lên một tia áy náy.
Ban nãy Trần Mộc Dương vẫn còn đang nhận ánh mắt chết chóc của đối phương, lúc này thái độ lại thay đổi 180°, anh tạm thời hơi khó tiếp nhận, sửng sốt một lát mới giải thích ngọn nguồn.
Giang Dương gật đầu: “Tao khuyên mày cách xa con bé ra một chút.”
Trần Mộc Dương nhún vai: “Nếu con bé không phải em mày, tao cũng lười để ý.”
Giang Dương cười: “Mày cũng biết nó là em gái tao, không phải em gái mày, ý thức trách nhiệm mạnh như vậy để làm gì? Nếu nó không phải em gái tao, tao cũng lười lo.”
“Ai tin?”
Giang Dương không nói gì, anh ấy trở về nhà một chuyến, bố mẹ không ép buộc anh ấy nữa, họ nhắc đến chuyện Giang Manh và Thiệu Thanh, bầu không khí vốn hài hòa lại trở nên căng thẳng.
Thiệu Thanh chịu khó đổi bạn gái như thay quần áo, năng lực làm việc không tồi, nhưng tính tình lại kiêu căng ngang tàn, thế mà bố mẹ cảm thấy anh ta quá trung thực, không thể áp chế được Giang Manh, họ còn nói bây giờ người trẻ tuổi yêu đương chịu khó thay đổi cũng bình thường, kết hôn sẽ kiềm chế lại.
Tóm lại dù có nói thế nào thì họ cũng cảm thấy Thiệu Thanh là rể hiền.
Giang Dương tự giễu mình không nên ôm hy vọng, bố mẹ anh không phải không biết phân biệt đúng sai, mà chỉ là quyết giữ ý của mình, đối với chuyện mình công nhận, họ có thể tìm ra hàng trăm lý do để thuyết phục mình và đối phương, không có đường thương lượng.
Ở một mức độ nào đó mà nói, một nhà bốn người, đều có chung một tính cách.
Giang Dương gọi điện thoại cho Giang Manh: “Tự cầu phúc cho bản thân đi!”
Anh lại rời đi, có lẽ là đi tìm chị Dị Ninh.
Giang Manh cũng không trông cậy vào việc bố mẹ có thể thay đổi chú ý, nếu hai người bọn họ có thể bị thuyết phục dễ dàng mới là kỳ quái.
-
Trần Mộc Dương quyết định tránh xa Giang Manh một chút, ở bên cô không phải chuyện tốt, hơn nữa anh còn là anh em tốt của Giang Dương, nếu thực sự có chuyện gì đó, anh biết phải giải thích với Giang Dương như thế nào.
Con thỏ không ăn cỏ gần hang đâu!
Anh phải tránh hiềm nghi.
Sau đó Trần Mộc Dương nhận được điện thoại của Giang Manh, thẻ bị khóa, cô muốn đi mua đồ, nhờ anh đi thanh toán.
Anh nói như đinh đóng cột: “Không đi, tự nghĩ cách đi.”
Cô im lặng một lát, dứt khoát trả lời: “Được.”
Anh như thể chợt bị nghẹn họng.
Bên kia nhanh chóng cúp máy, anh sửng sốt tại chỗ năm giây, sau khi nhận ra thì hơi hụt hẫng, lẽ nào lòng tự trọng của cô bị tổn thương rồi?
Có phải anh nói nặng lời quá không?
Cô và bố mẹ vốn đã cãi nhau kịch liệt, có nhà cũng không thể quay về, đến bây giờ bố mẹ vẫn chưa có dấu hiệu dịu lại, còn bị khóa thẻ. Bên Giang Dương cũng bận việc mình, không rảnh lo cho cô. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu sự bất lợi nào, liệu không phải thực sự bị tổn thương đấy chứ?
Trước đây, cô không hát một đoạn dỗ anh đi trả tiền là sẽ không bỏ cuộc, nhưng hôm nay lại chỉ nói một chữ “được”.
Mặc kệ cô! Cô không phải em gái ruột của anh, anh lo nhiều như thế để làm gì!
Nhưng mà...
Trần Mộc Dương khẽ rủa một tiếng: Mẹ kiếp!
Cuối cùng anh nhận mệnh đến trung tâm mua sắm một chuyến, cô nói cửa hàng kia nằm ngay lối vào ở cổng 2 tầng 1, anh vốn chỉ muốn cầu mong sự bình yên, không ngờ cô thực sự vẫn còn ở đây, ngoan ngoãn ngồi nghỉ trên sofa trong quán, nhân viên cửa hàng không để ý đến cô, trên quầy có rất nhiều hộp giấy đóng gói, có lẽ là của Giang Manh.
“Chào ngài, chào mừng tới cửa hàng!” Người hướng dẫn mua sắm bước đến.
Trần Mộc Dương hơi khó chịu, anh giơ tay chỉ vào Giang Manh, ý là tôi tới tìm cô ấy.
Giang Manh vừa hay quay đầu lại, thấy anh, cô hơi ngạc nhiên, lại như đột nhiên cảm thấy tủi thân, nói với giọng mũi: “Không phải anh không tới à?”
Trần Mộc Dương tức giận: “Kiếp trước anh thiếu nợ em đúng không!?”
Anh lấy thẻ ra đưa cho người bán hàng: “Không có mật khẩu.”
Đối phương nhận lấy thẻ: “Xin chờ một lát.”
Giang Manh sáp đến ôm lấy cánh tay anh: “Anh tốt quá.”
Trần Mộc Dương đẩy tay cô ra, lạnh lùng bảo: “Ngưng.”
Giang Manh cười, chắp tay sau lưng đứng ở đó: “Vậy anh có thể nhân tiện mời em ăn một bữa cơm không?”
Trần Mộc Dương “Chậc” một tiếng: “Tống tiền hả?”
Dường như Giang Manh đã tìm ra cách nắm thóp anh, cô cúi đầu: “Không được thì thôi.”
Trần Mộc Dương lại thực sự trúng chiêu, anh thở dài gần như không thể nghe thấy: “Muốn ăn gì?”
Giang Manh lập tức vui vẻ trở lại.
Sau đó hình như cô càng ngày càng biết đối phó với anh như thế nào, muốn anh làm gì, không có lần nào là không thành công.
Cô nói đau dạ dày phải đến bệnh viện, hỏi anh có thể đưa cô đi hay không.
Cô nói điều hòa trong nhà bị hỏng, hỏi anh tìm ai đó sửa được không.
Cô nói bạn bè tụ họp, hỏi anh có thời gian đưa cô đi hay không.
...
Giang Manh lừa anh, cô bảo mình bị lạc đường, sau đó dẫn anh vào núi, rồi mới nói muốn cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Anh bị giày vò đến mức mất bình tĩnh, lạnh mặt: “Chơi anh rất vui phải không?”
Vẻ mặt vui vẻ của cô lập tức biến mất, một lát sau mới bảo: “Em xin lỗi.”
Anh mím môi im lặng một hồi lâu, hơi bực bội, lại hận mình vì lần nào cũng mềm lòng.
Hiếm khi Giang Manh nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại: “Em cảm thấy gặp được anh rất vui, muốn ở cùng anh nhiều thêm một chút, em tưởng anh không ghét em lắm... Xin lỗi, em tự mình đa tình.”
Trần Mộc Dương cũng không ghét cô, chẳng qua anh hơi tức giận, nhưng rốt cuộc đang tức giận cái gì, anh cũng không thể nói rõ, có lẽ là tức giận mình vì bản thân mềm lòng, cũng tức giận vì cô từng bước ép sát.
Càng bực bội hơn chính là... Có lẽ anh biết mình bị cô chơi hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn cắn câu.
Hai người đứng bên đường quốc lộ ở ngoại ô, xe đậu ven đường, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, sao trời mờ nhạt. Trần Mộc Dương nắm lấy cổ tay cô, cúi người nhìn cô, anh nhắc nhở cô với tư cách là đàn ông, bề trên nhắc nhở người trẻ tuổi, người lớn nhắc nhở trẻ con: “Đừng xằng bậy, có khi một ngày nào đó em tự thiêu mình mà không hề hay biết. Em cảm thấy anh rất tốt nên sẽ không làm gì em đúng không?”
Giang Manh lùi về phía sau vài bước, nhưng anh vẫn ép sát cô, như thể muốn đích thân cảnh cáo cô rằng chơi với lửa dễ dẫn đến việc tự thiêu.
Cô tựa lưng vào cửa xe, trong khoảnh khắc ấy, nhưng suy nghĩ bị anh đảo loạn lại hiện lên, có vẻ như cô hiểu được ý của anh.
Vì thế Giang Manh ngẩng đầu, ma xui quỷ khiến hôn anh một cái, cô thấy anh hoàn toàn mất hết khí thế trong giây lát, ngẩn ngơ tại chỗ, hai vành tai đỏ đến mức có thể nhìn rõ trong bóng tối, cô bật cười: “Thế này à?”
Cô nắm lấy cổ áo anh, tầm mắt vẫn trượt xuống: “Hay là...”
Trần Mộc Dương vốn chỉ định hù dọa cô một chút, không ngờ lại bị cô trêu đùa đến nỗi có chút thất thố, vì thế anh dứt khoát bỏ cô lại, xoay người rời đi.
Còn về phần đi đến đâu, anh cũng không biết, chẳng qua đi một hồi lâu, anh nghe thấy cô nói ở phía sau: “Anh, em sợ.”
Một ngọn lửa đang dồn trong ngực Trần Mộc Dương, nhưng bước chân anh lại như bị dính tại chỗ, không thể nào bước nổi, anh giằng co 3 giây, cuối cùng nhận mệnh quay về.
Giang Manh nhìn anh cười, thấy cảm xúc của anh vẫn chưa dịu đi, cô tém tém ý cười lại, nhìn anh chăm chú, đôi mắt nhìn anh không chớp lấy một cái, như đang chờ xét xử.
Hai người nhìn nhau một lát, không khí càng lúc càng trở nên bỡn cợt.
Không biết là môi ai chạm môi ai trước, hai người trao nhau một nụ hôn rất dài.
Khi Trần Mộc Dương ngồi xổm một bên bình tĩnh lại, Giang Manh đã ngồi xuống cạnh anh, cô như cố ý chơi xấu, ngón tay đan vào khe hở ngón tay anh.
“Lên xe đi! Anh không mệt à?” Cô nói.
Giọng điệu rất bình thường, nhưng anh lại cứ cảm thấy không có ý tốt.
Trần Mộc Dương quay đầu, không đi.
Giang Manh bật cười, cũng không biết anh đang khăng khăng giữ lấy điều gì, đấu tranh cái gì.
Tiếc rằng ông trời có vẻ cũng muốn gây khó dễ cho anh, trời mưa.
Bọn họ chỉ có thể lên xe, bên ngoài đang mưa, trong xe cực kỳ bí bách, anh mở nhạc, bật tiếng rất lớn, có thể che lấp cảm giác tồn tại của cô.
Qua mười lăm phút, cô mới nhịn không được hỏi: “Đêm nay chúng ta không về ạ?”
Ồ, trời mưa, không thể ngắm mặt trời mọc.
Hơn nữa dựa vào cái gì mà cô nói muốn ngắm mặt mọc thì anh phải nghe theo.
Trần Mộc Dương gần như tức muốn hộc máu mà nổ máy, anh lùi xe, quay đầu.
Giang Manh cười rất tươi, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, lâu lắm rồi cô không vui vẻ như thế.
Xe dừng ở cổng Cảnh Uyển, anh nói: “Đi lên ngủ đi! Anh không lên đâu.”
Giang Manh không vui nữa, cô nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Ngày mai anh sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”
Trần Mộc Dương im lặng trong chốc lát rồi nhận mệnh nói: “Không đâu.”
Cũng không biết Giang Dương mà biết thì liệu có đánh chết anh hay không.
Giang Manh hơi bất an nhìn anh: “Em không dám tin, trông anh có vẻ rất không tình nguyện.”
Anh lắc đầu, lòng rối như tơ vò: “Không hề.”
Giang Manh tới gần anh: “Vậy em lại hôn anh một chút.”
Trần Mộc Dương nhíu mày, không nói được hay không được, như thể đang do dự.
Sau đó Giang Manh nghiêng đầu hôn anh.
Trần Mộc Dương nhắm mắt lại theo bản năng, khuôn mặt của Giang Manh ngập tràn ý cười, cô ôm eo anh, lúc hôn môi, cô cởi vòng tay ra nhét vào túi anh.
Sau đó khi đã lên nhà, cô mới gọi điện thoại cho anh: “Hình như vòng tay của em rơi trên xe anh.”
Anh tìm hết một vòng nhưng không tìm được.
“Có lẽ rơi trong túi anh.”
Anh không hỏi tại sao chiếc vòng lại rơi vào túi mình, sau khi mò được, anh chỉ nói: “Ngày mai anh sẽ đưa cho em.”
Cô hỏi: “Bây giờ không được sao? Anh đi xa rồi à?”
Trần Mộc Dương vẫn chưa đi, anh trầm mặc vài giây, cũng không muốn suy nghĩ xem tại sao chiếc vòng tay này lại rơi trong túi mình nữa.
Anh xuống xe đóng cửa xe lại, lên tầng.
Cửa nhà rộng mở, tựa như biết chắc chắn anh sẽ đến.
Trong chốc lát ngắn ngủi này, cô đã thay quần áo, lại mặc chiếc áo hai dây mát mẻ kia. Giang Manh bước tới đóng cửa lại, đè Trần Mộc Dương trên cánh cửa, cô giẫm lên chân anh, túm lấy cổ áo anh rồi hôn anh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em nghĩ đêm nay anh không đi được đâu.”
Trần Mộc Dương im lặng một lát, anh bế cô ném lên sofa.
“Vậy không đi nữa.”