• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành công hoàn thành nhiệm vụ, Vinh Nhung vui vẻ thưởng cho mình một cây kẹo mút vị dâu.

Nhưng khi vừa cho kẹo mút vào miệng, cậu nghe thấy Ôn Thức Kiều nói với mình: "Nhung Nhung, tối qua cậu nói cậu biết chơi đàn vi-ô-long, có thể biểu diễn cho chúng ta nghe một đoạn được không?"

[Kiều Kiều thật tốt, tạo cơ hội cho khách mời mới.]

Vinh Nhung sững sờ: "Nhưng mà tôi không có đàn vi-ô-long." Ở thế giới này, cậu không có đàn vi-ô-long, khi đi làm vẫn dùng đàn của nhà hàng.

"Vậy thì để lần sau vậy." Giọng điệu của Ôn Thức Kiều có chút tiếc nuối.

Khán giả xem trực tiếp cũng hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy tiếng “Gâu gâu gâu" ở cửa, sự chú ý của họ đã chuyển đi.

Vinh Nhung có một dự cảm không lành, quả nhiên giây tiếp theo, Hàn Lệ cùng với chú chó Alaska to lớn của anh ta xuất hiện ở cửa.

Vinh Nhung vô thức rụt chân vào ghế sofa, áp sát vào Phó Ưng Phủ. Phó Ưng Phủ liếc nhìn Vinh Nhung một cái, không đẩy cậu ra, rồi cũng nhìn về phía Hàn Lệ.

Hàn Lệ vui vẻ vỗ mông chú chó Alaska, nói với vẻ thích thú: "Happy, mau nhìn này, anh Kiều của mày cũng ở đây."

Happy rất thông minh, vui vẻ chạy về phía Ôn Thức Kiều.

Hàn Lệ nhìn Vinh Nhung đang dựa vào Phó Ưng Phủ, khiêu khích nói: "Như vậy không vi phạm thỏa thuận chứ?"

Vinh Nhung nhìn thẳng vào anh ta: "Chó đương nhiên không tính." =))

"Biết là tốt rồi." Hàn Lệ nghĩ Vinh Nhung đã bất lực mà khuất phục, giọng điệu có chút đắc ý.

Chỉ có Sở Viễn Trạch hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nên không nhịn được cười thầm.

Ôn Thức Kiều không biết chuyện xảy ra vào buổi chiều, thấy Happy đáng yêu như vậy nên vuốt đầu nó. Happy vui mừng đến nỗi đuôi quẫy mạnh quét hết đồ ăn vặt trên bàn xuống đất.

Những viên kẹo, gói khoai tây chiên mà Vinh Nhung đặt trên bàn đều bị quét xuống thảm, Happy tò mò ngửi ngửi. Du Dịch Nghiêm và Lê Hoài An thấy vậy không khỏi nhíu mày.

"Happy, stop! Đừng ăn lung tung."

Hàn Lệ ban đầu gọi nó dừng lại vì chó không nên ăn những thứ này, nhưng khi liếc nhìn cây kẹo mút trong miệng Vinh Nhung, anh ta cố ý nói thêm: "Ăn những thứ vớ vẩn này sẽ trở nên ngu ngốc."

Hàn Lệ nghĩ Vinh Nhung sẽ tức giận.

Nhưng không ngờ lại thấy Vinh Nhung cười ngọt ngào với anh ta.

"Cậu cười vậy là sao?" Hàn Lệ hơi sững sờ.

Vinh Nhung lấy cây kẹo mút ra khỏi miệng, môi ướt át nói: "Tôi đang mỉm cười tạm biệt những thực phẩm rác rưởi."

Vinh Nhung nói vậy nhưng vẫn cho cây kẹo mút trở lại miệng.

Hàn Lệ phản ứng một lúc mới nhận ra cậu nhóc này đang mỉa mai mình.

Lúc này, Tiết Kỳ Ngạn và Trần Lâm Tắc Hủ cũng trở về. Mọi người đều đã đến đủ, đạo diễn yêu cầu Hàn Lệ đưa Happy về phòng rồi bắt đầu vòng gửi tin nhắn.

Khán giả xem trực tiếp vô cùng phấn khích:

[Mình thích vòng này nhất, mỗi lần đều là cảnh tượng hỗn loạn!]

[Tôi đặt cược vào Kiều Kiều, chắc chắn sẽ nhận được bốn phiếu!]

[Nếu có thể xem nội dung tin nhắn thì tốt quá.]

[Huhuhu tôi không hề mong đợi gì nữa, mẹ ơi, ảnh đế Tiết đã thẳng thừng từ chối Trần, Kiều Kiều cũng từ chối tổng giám đốc Phó, giờ còn xem gì nữa đây.]

Vinh Nhung nhìn chiếc điện thoại trong tay, đang phân vân không biết nên gửi tin nhắn cho ai.

Sau đó, cậu nhớ lại trong nhà chung, Hoài An, Viễn Trạch, bác sĩ Du và tổng giám đốc Phó đều đã giúp đỡ mình.

Không thể thiên vị ai được, vì vậy Vinh Nhung quyết định gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người.

Tin nhắn đầu tiên cậu gửi cho bác sĩ Du.

Du Dịch Nghiêm gửi xong tin nhắn, bắt đầu xem những tin nhắn khác, tin nhắn đầu tiên là: [Bác sĩ Du nấu cơm rất ngon], Du Dịch Nghiêm không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục mở tin nhắn thứ hai: [Cảm ơn anh Du giúp tôi và Đô Đô, tôi cũng rất thích bữa tối hôm nay?(, ω ,)]

Du Dịch Nghiêm nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung, nhưng Vinh Nhung vẫn đang cúi đầu nhắn tin.

Tiếp theo, Lê Hoài An đột nhiên nhận được một tin nhắn: [Hoài An, cảm ơn anh đã mời tôi làm người mẫu, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ nhé.] Lê Hoài An nhìn đi nhìn lại tin nhắn, mặt đỏ bừng.

Một lúc sau, Sở Viễn Trạch cũng nhận được tin nhắn, đây là lần đầu tiên cậu ấy nhận được tin nhắn từ ngày vào trong nhà chung, tò mò mở ra xem: [Viễn Trạch, cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc Đô Đô (︿_︿)/]

Sở Viễn Trạch rất ngạc nhiên, cậu lén nhìn Lê Hoài An, rồi lại nhìn Vinh Nhung đầy thắc mắc, nhưng Vinh Nhung vẫn đang cúi đầu nhắn tin, không để ý đến ánh mắt phức tạp của Sở Viễn Trạch.

Không lâu sau, Phó Ưng Phủ cũng nhận được tin nhắn: [Cảm ơn tổng giám đốc Phó đã cho phép tôi ở chung với Đô Đô (︿_︿)/]

Anh nhìn tin nhắn, nhíu mày, ánh mắt đặt lên người Vinh Nhung, có chút ngạc nhiên,  nghi hoặc.

Vinh Nhung đã gửi xong tất cả tin nhắn, ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Ưng Phủ đang nhìn mình, anh còn mỉm cười với mình một cách thân thiện.

Tiết Kỳ Ngạn, người đã gửi tin nhắn muộn nhất, quan sát mọi thứ rồi không nhịn được cười.

...

Cuối cùng, người nhận được nhiều tin nhắn nhất chính là nhân vật chính Ôn Thức Kiều, điện thoại của cậu ấy liên tục đổ chuông.

Những người khác có thể đã tắt tiếng chuông nên không nghe thấy, vì vậy Vinh Nhung cũng không biết.

Điều khiến Vinh Nhung bất ngờ là, mình lại nhận được hai tin nhắn:

[Vinh Nhung, lần sau chúng ta cùng nhau đi ăn kem nhé, chiều nay nói chuyện với cậu rất vui.]

[Nước soda chiều nay rất ngon!]

Dựa vào nội dung, Vinh Nhung đoán tin nhắn đầu tiên là của Hoài An, còn tin nhắn thứ hai... cả buổi chiều chỉ có một mình Ôn Thức Kiều uống nước soda của cậu - nhân vật chính vạn người mê của cuốn sách này!Sao có thể như vậy chứ…

Không gửi cho đối tượng hẹn hò là tổng giám đốc Phó, lại gửi cho cậu?

ps:Vinh Nhung: Không thể thiên vị được (︿_︿)

Edit: Vì Vinh Nhung nhỏ tuổi nhất nên mình để ẻm gọi mng là anh hết lun nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK