• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Ưng Phủ bế Vinh Nhung về căn hộ của mình, cho Vinh Nhung uống thuốc giải rượu, rồi đặt cậu lên giường ở phòng ngủ chính, còn bản thân thì vào phòng làm việc để xử lý công việc của công ty cần giải quyết trong tối nay.

Trong phòng ngủ chính, chăn đắp trên người Vinh Nhung bị cậu tự mình kéo ra, cả người cuộn tròn lại thành một cục nhỏ ở góc giường.

Xử lý xong công việc, Phó Ưng Phủ đến phòng ngủ chính thấy cảnh tượng đó, không nhịn được mà điều chỉnh tư thế nằm ngửa cho Vinh Nhung, duỗi thẳng chân cậu ra, hai tay cũng điều chỉnh đặt lên bụng.

Đột nhiên, tay Phó Ưng Phủ bị nắm chặt.

Phó Ưng Phủ ngẩng đầu nhìn Vinh Nhung, tưởng rằng cậu đã tỉnh, thì thầm hỏi: "Đầu còn choáng không?"

Nhưng giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Vinh Nhung gọi một cách đầy lưu luyến: "Mẹ."

Phó Ưng Phủ vô thức nhìn về phía camera mà anh đã dùng áo khoác che lại.

Từ khi uống ly ‘hồng trà’ đó, đầu óc Vinh Nhung luôn mơ màng, phản ứng rất chậm, mắt cũng không mở ra được. Đột nhiên cảm thấy có ai đó đang chăm sóc mình, cậu vô thức nghĩ rằng đó là mẹ mình, vì vậy Vinh Nhung nắm chặt lấy tay ‘mẹ’, nói một cách đầy hối hận: "Mẹ ơi, con xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng, nhưng con cũng không muốn bỏ đi như vậy."

Phó Ưng Phủ cúi đầu nhìn Vinh Nhung, thấy khóe mắt cậu ướt nhòe, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Vinh Nhung ôm chặt lấy bàn tay đó, nói lảm nhảm: "Con nhớ mẹ lắm... Mỗi đêm con đều mơ thấy mình được gặp lại mẹ."

Vinh Nhung càng nói càng tủi thân, trong ngày đáng lẽ quan trọng nhất trong hơn mười năm qua, cậu lại phát hiện mình tỉnh dậy trong một căn phòng lạ.

Rồi một người phụ nữ lạ mặt với vẻ mặt không mấy tốt đẹp đột nhiên mở cửa phòng, đưa cho cậu 400 tệ, và nói rằng bà ấy sẽ đi làm giúp việc nhà người khác trong một tháng, sẽ không quay lại nữa, nếu không đủ tiền thì nửa tháng sau bà ấy sẽ cho thêm.

Vinh Nhung cố gắng kìm nén sự lo lắng và sợ hãi, hỏi người phụ nữ đó rằng hôm nay cậu phải đi thi đại học, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Nghe vậy, người phụ nữ ấy lo lắng sờ đầu Vinh Nhung, nói vài câu tiếng địa phương mà Vinh Nhung không hiểu, rồi bật khóc nức nở.

Vinh Nhung vốn không thích thấy người khác khóc, nhưng hôm đó là một ngày quá quan trọng với cậu, vì vậy Vinh Nhung đã nói vài lời để xoa dịu cảm xúc của người phụ nữ đó, sau đó dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho ba mẹ và cả A Sâm, nhưng đầu dây bên kia đều nói "Số máy quý khách gọi không tồn tại".

Người phụ nữ đó lấy ra một cái ‘căn cước công dân’ và một bộ đồng phục giao hàng, nói với Vinh Nhung một tin tức hoang đường: Cậu đã bỏ học từ hồi trung học để trả nợ cho việc làm thần tượng, sau đó bị công ty đóng băng hợp đồng nên đi giao hàng.

Vinh Nhung đương nhiên không tin, vì vậy khi người phụ nữ đó đi làm về bằng taxi, tài xế lại nói với cậu rằng trên bản đồ không có địa chỉ này.

Nghe lời tài xế, trái tim Vinh Nhung như lạnh đi một nửa, nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, nhờ tài xế chở mình đến trường.

Tuy nhiên, trường học đó cũng không tồn tại...

Sau đó, Vinh Nhung đến đồn cảnh sát để nhờ giúp đỡ, nhưng cũng không có kết quả.

Từ ngày hôm đó, cuộc sống yên bình và tập trung vào việc học của Vinh Nhung hoàn toàn biến mất, mỗi ngày thức dậy, cậu đều nghĩ đến việc làm đủ loại công việc để trả nợ.

Sau này, khi tìm thấy Trần Lâm Tắc Hủ và Tiết Kỳ Ngạn trên điện thoại, Vinh Nhung liên tưởng đến cuốn sách kia, cuối cùng cũng có chút manh mối về những gì đã xảy ra với mình.

Nhưng khi kể lại câu chuyện này, có rất nhiều chỗ Vinh Nhung không thể dùng từ ngữ để miêu tả rõ ràng.

Mặc dù không hiểu hết những gì Vinh Nhung nói, nhưng khi nghe thấy những từ như ‘nợ nần’, ‘thi đại học’... Phó Ưng Phủ đã phần nào hiểu ra, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má của Vinh Nhung.



Sáng hôm sau, lúc 6 giờ, trong nhà chung

Trần Lâm Tắc Hủ khát nước, đi xuống bếp rót nước uống, không ngờ lại gặp Du Dịch Nghiêm đang nấu ăn.

"Bác sĩ Du, anh dậy sớm thế?"

Du Dịch Nghiêm bình tĩnh nói: "Tối qua ngủ không được."

"Ban đầu định khuyên anh vài câu, nhưng nghĩ lại anh là bác sĩ rồi, mình cũng chẳng biết nói gì." Trần Lâm Tắc Hủ nói đùa, nhưng khi thấy Du Dịch Nghiêm không cười, cậu hơi ngại ngùng.

Trần Lâm Tắc Hủ nhớ đến Vinh Nhung, hỏi: "Họ vẫn chưa về à?"

"Chưa."

Lời vừa dứt, tiếng xe vang lên từ sân.

Du Dịch Nghiêm đột ngột tắt bếp, chưa kịp tháo tạp dề đã vội vã đi ra phòng khách. Thấy vậy, Trần Lâm Tắc Hủ cũng cầm cốc nước đi theo.

ps: Sau khi uống say thường nói lời thật lòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK