• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng nhỏ, ngoài Sở Viễn Trạch và Vinh Nhung, mọi người khác đều đang dùng bữa trưa.

Sau bữa ăn, Hàn Lệ định bàn với Ôn Thức Kiều xem có nên rủ thêm những người bạn cũ cùng đi đua xe hay không. Nhưng hắn lại thấy đối phương rời đi một cách bí ẩn.

Thấy vậy, Hàn Lệ nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Xe của Ôn Thức Kiều dừng lại ở bãi đậu xe của một trung tâm thương mại, sau đó cậu cùng với đội ngũ sản xuất đi thang máy lên lầu.

Hàn Lệ cũng đi theo, khi đang chờ thang máy, hắn đã nhìn thấy Vinh Nhung đang bế một chú mèo con màu trắng.

[Hahaha vậy là cảnh kinh điển cách đây sáu ngày sẽ được tái hiện lại à?]

[Trời ơi làm sao đội sản xuất lại nói rằng lần gặp gỡ người thân này không bắt buộc được nhỉ? Mà Kiều Kiều thật lợi hại, lại còn nhớ sử dụng thẻ bài bí ẩn nữa.]

[Hihi thật mong chờ xem lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đây.]

So với sự phấn khích của khán giả trong phòng livestream, Vinh Nhung lại cảm thấy hơi bực bội.

Cậu vừa ăn no xong thì đội sản xuất đã thông báo: Ôn Thức Kiều đã sử dụng thẻ bài bí ẩn nên cậu phải đến ngay nơi mà Ôn Thức Kiều đang ở. Không ngờ Hàn Lệ cũng ở đó…

Tâm trạng hiện tại của Vinh Nhung giống như một bài kiểm tra vốn dĩ đạt điểm tối đa nhưng lại bị trừ hai điểm nhỏ vậy.

Hàn Lệ còn phản ứng mạnh hơn cậu, hắn nhìn Vinh Nhung từ trên xuống dưới vài lần rồi nói một cách khinh bỉ: “Vẫn là cái cặp sách xấu xí này.”

Lúc này, thang máy vừa hay đến tầng một.

Vinh Nhung nhanh nhẹn bước vào thang máy, sau đó ấn nút đóng cửa, ngăn Hàn Lệ ở bên ngoài.

[Hahaha Hàn thiếu lại bị ăn hành rồi.]

[Hai người này mà ghép đôi thì hay biết mấy.]

[Kkk Sau vụ chống đẩy hôm qua, tôi cũng trở thành fan của cặp đôi này rồi.]

[? Mạng internet không có trí nhớ à, mọi người nhanh quên vậy sao? Mấy ngày trước Hàn Lệ đã đối xử với Vinh Nhung và Đô Đô như thế nào? Hơn nữa nhìn hành động của Vinh Nhung thì rõ ràng cậu ấy vẫn còn rất ghét Hàn Lệ mà.]

Vinh Nhung đến tầng bốn theo như lời đội sản xuất nói, cậu ngửi thấy mùi bắp rang bơ thơm ngọt, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Vinh Nhung.”

Vinh Nhung quay đầu lại và nhìn thấy Ôn Thức Kiều đang ngồi ở khu vực chờ, vẫy tay với cậu. Trên bàn của Ôn Thức Kiều có một thùng bắp rang bơ lớn và hai cốc cola lớn.

Vinh Nhung chuẩn bị bước tới thì đột nhiên có một người đàn ông thở hổn hển túm lấy cổ cậu, “Gan lắm, dám nhốt tôi ở ngoài thang máy.”

Ôn Thức Kiều nhìn thấy Hàn Lệ xuất hiện đột ngột, “A Lệ, cậu…”

Cảm thấy đau nhói, Vinh Nhung lập tức dùng khuỷu tay tấn công Hàn Lệ, nhưng lần này không được suôn sẻ như sáng hôm qua, thậm chí khuỷu tay còn bị Hàn Lệ nắm chặt. Hàn Lệ đột nhiên có vẻ hơi kích thích, hắn nói: “Cậu nghĩ là tôi sẽ để cậu đánh tôi lần nữa à?”

Ôn Thức Kiều tiến đến, lạnh lùng nói với Hàn Lệ: “Buông ra!”

Thấy Ôn Thức Kiều thực sự tức giận, Hàn Lệ đành phải buông Vinh Nhung ra.

Sau đó cho dù Ôn Thức Kiều có đuổi Hàn Lệ thế nào thì Hàn Lệ vẫn nhất quyết ở lại. Cuối cùng, hắn còn ngồi giữa Vinh Nhung và Ôn Thức Kiều.

Nhưng phòng chờ mà Ôn Thức Kiều đặt rất nhỏ, chiếc sofa bên trong chỉ dành cho hai người, giờ đây ngồi ba người thì rất chật chội.

Vinh Nhung không muốn ngồi quá gần Hàn Lệ đang ngồi ở giữa, vì vậy cậu không tựa lưng vào ghế như Hàn Lệ, mà ngồi ở phía trước ghế một chút, cảm thấy thoải mái hơn.

May mắn là cuối cùng bộ phim cũng bắt đầu…

Đó là một bộ phim kinh dị, những cảnh đáng sợ ban đầu Vinh Nhung vẫn có thể chấp nhận được, nhưng khi một con ma nữ với bốn chi bị vặn vẹo, khuôn mặt biến dạng đột nhiên chui ra từ cống thoát nước bên phải với tốc độ cực nhanh thì Vinh Nhung thực sự không chịu được nữa, cậu định dùng tay che mắt mình và Đô Đô.

Nhưng chưa kịp để Vinh Nhung thực hiện hành động, cậu bất ngờ bị Hàn Lệ ôm chặt từ bên cạnh.

Vinh Nhung suýt nữa bị cái ôm bất ngờ và mạnh mẽ của Hàn Lệ làm nghẹt thở, chú mèo con Đô Đô đang nằm trên đùi cậu vì quá sợ hãi mà nhảy xuống đất.

Những khán giả vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng này, phản ứng rất lớn: [Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đang trước mặt Kiều Kiều mà lại… làm thế à?]

Những khán giả khác cũng ngạc nhiên không kém: [Tôi còn tưởng Hàn thiếu sẽ nhân cơ hội này để trêu chọc Kiều Kiều chứ, sao lại đột ngột ôm Vinh Nhung thế này?]

[Hahaha sao lại hài hước thế này?]

[Hàn thiếu là một người rất ngầu mà, sao lại… thôi rồi, giờ tôi muốn cười quá đi mất.]

Hàn Lệ sau khi lấy lại bình tĩnh đã đứng dậy: “Bộ phim dở tệ này chẳng có gì hay ho, tôi đi bảo người đổi phim khác.”

[Trời ơi, mặt Hàn thiếu đỏ bừng lên kìa?]

Ps: Các khách mời khác lên tiếng: “Chẳng phải chủ đề hôm nay của chúng ta là ‘người ngoài cuộc nhìn rõ hơn’ sao? Sao chuyện của ba người họ lại khác biệt với chúng ta thế này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK