Giọt nước mắt khi nãy lại ứa ra thêm, bị người ta mạnh mẽ kéo xuống từ đỉnh cao khoái cảm là một cảm giác vô cùng khó chịu, cô cảm thấy âm đ*o của mình đã mẫn cảm đến không thể sống được, nếu có ai đó lại chạm thêm vài cái thì cô khẳng định có thể lập tức cao trào.
Nhưng quy tắc trò chơi đã được định sẵn, cô không thể tới cao trào, nếu cao trào thì sẽ phải tiếp nhận hình phạt nghiêm khắc hơn... bị côn th*t cắm.
Lần đầu tiên của mình cô vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận là sẽ cho ai... sao có thể dễ dàng cho bọn họ ở trong phòng học này được.
Nghĩ vậy cô lại hít sâu vào muốn bản thân bình tĩnh hơn, trong đầu còn âm thầm niệm kinh Kim Cương... Ôi cô không thuộc cái này.
Vậy thì đổi thành Tam Tự Kinh vậy, mở đầu là nhân chi sơ tính bổn thiện, rồi sau đó lại quay về từ tính bổn thiện đến nhân chi sơ, dù sao cũng đã quá lâu không tiếp xúc với tam tự kinh, những thứ học từ tiểu học đến giờ có thể nhớ được một vài câu thì đối với cô mà nói đã là không tệ rồi.
Tảm Hựu Nhi mạnh mẽ ép buộc bản thân mình phải tâm vô tạp niệm, cho nên không hề chú ý phía sau mình đã đổi thành người khác, lúc dục niệm của mình đã bình ổn hơn một chút, Giang Thái Nhiên liền bắt đầu động tác.
Hắn dùng ánh mắt vô cùng quý trọng nhìn chằm chằm cửa động quý như trân bảo kia đang co rút y một cách có quy luật, trong lúc Tiểu Hựu Hựu nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm, thì liền đặt môi mình lên.
“A... ưm a... ưm...”
Chỉ bị hắn dùng cánh môi mềm mại cọ tới cọ lui, mà Tảm Hựu Nhi đã không thể nhịn được tự mình rên rỉ, rõ ràng cách làm của hắn nhẹ nhàng hơn Kha Hoằng Danh rất nhiều, nhưng vì sao lại thoải mái như thế.
Cô cắn chặt môi muốn bức mình ra khỏi khoái cảm đang tràn tới như sóng triều, Giang Thái Nhiên lại bắt đầu liếm mút từng chút một lên âm đế, dùng một loại phương thức mỏng manh mà chặt chẽ kích thích chỗ non tơ của cô.
Ý định ngừng rên rỉ trong thời khắc âm đế bị hắn ngậm lấy rồi dùng đầu lưỡi nhẹ đánh đánh lên, đã hoàn toàn bị thất bại, âm thanh run rẩy càng lúc càng lớn hơn trong phòng học, giọng cô ngọt ngào yêu kiều làm kích thích đến ba thiếu niên không được ăn thịt đứng bên cạnh kia một cách cao độ.
Giang Thái Nhiên càng ngày càng quá mức, kỹ xảo của hắn vốn dĩ đã rất lợi hại, muốn khiến thiếu nữ chưa hiểu sự đời như Hựu Nhi bị làm đến thất thần là chuyện rất đơn giản.
Nhưng hắn không thỏa mãn với việc chỉ dùng miệng, tay cũng lặng lẽ bò lên trên cánh hoa của cô, nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kéo hoa huy*t ra một chút, thuận tiện cho mình dùng đầu lưỡi quấy loạn bên trong cô.
Có ngón tay trợ giúp, Giang Thái Nhiên liền quét một vòng lên thịt non chỗ cửa huyệt, những nếp uốn ở nơi đó bởi vì lúc trước bị ngón tay thọc vào rút ra cho nên đã trở nên hết sức mẫn cảm, vô cùng khát vọng có thứ gì đó đi vào.
Bị mặt lưỡi thô ráp như thế quét qua, Hựu Nhi đã nhíu mày nhắm nghiền mắt lại, khuôn mặt nhỏ biểu hiện mơ màng say mê, còn ngẩng cằm đối diện trần nhà rên rỉ một cách không tự chủ được, nếu không phải thân thể bị Kha Hoằng Danh ôm lấy, thì khả năng là sẽ té ngã cũng không biết.
Thân thể cô càng run rẩy vô cùng rõ rệt, bàn tay lúc trước dùng che mặt đã bị cô đưa tới bên môi rồi khẽ cắn, sự rên rỉ kịch liệt gia tăng khiến giọng nói không còn nghe rõ nữa, cô vô cùng chờ đợi đỉnh cao của sự sung sướng sắp đến, vì để nó có thể xuất hiện, bảo cô làm gì cũng được.
Hựu Nhi đã bị dục vọng cầm tù.
Giang Thái Nhiên đưa tay dịu dàng khẽ vuốt đùi cô, lưỡi không ngừng chọc ghẹo cánh hoa, lại còn thêm hơi thở nhẹ nhàng phả vào nơi riêng tư của cô, mỗi thứ này đều khiến cô vừa hưởng thụ vừa vô cùng mê muội.
Cô nhẹ nâng hông lên một ít, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng cho đỉnh cao sắp tới.
Giang Thái Nhiên đương nhiên biết rõ điều này, hắn dịch môi đang cọ cánh hoa sang đến trước nhụy hoa, khẽ phả hơi thở nhẹ lên nó hai cái, sau đó ngậm lấy nó, dùng răng khẽ liếm khẽ cắn một chút.
Muốn tới... Cho tôi đi... xin cậu đó... a...
“Tiểu Hựu Hựu giỏi quá, thành công chịu đựng trừng phạt rồi...”
Âm thanh Giang Thái Nhiên vang lên thành công quấy rầy suy nghĩ, chỉ là không hề nhiễu loạn dục vọng của cô.
Tảm Hựu Nhi mở đôi mắt tràn đầy dục vọng, cứ như vậy mê man nhìn về phía Giang Thái Nhiên, đôi môi đỏ căn bản không hề trải qua sự chỉ đạo của bộ não khẽ mở ra, dùng giọng nói gần như mất tiếng của mình thều thào: “Thái Nhiên... Cho tôi đi...”
“Hửm? Cho cậu cái gì hả?”
Giang Thái Nhiên giả vờ không nghe rõ, hỏi lại một lần, khóe miệng đắc ý nhếch lên, cười khẽ.
“Cho tôi đi... tôi muốn cao trào...”
“Nhưng mà cao trào xong, thì sẽ bị trừng phạt đấy... Tiểu Hựu Hựu đồng ý sao? Cho tôi cắm thật à?”
“…Tôi đồng ý... cho tôi đi... xin cậu...”
“Thật sao? Đồng ý cho tôi cắm sao? Dùng côn th*t cắm vào tiểu huyệt của cậu đấy?”
Giọng hắn trầm thấp hơn, mang theo ý đồ dụ dỗ tràn ngập.
“Tôi đồng ý... cho Tiểu Thái Nhiên cắm... làm ơn đi... cho tôi đi...”
Tảm Hựu Nhi khuôn mặt đã hiện lên sắc thái không thỏa mãn, đan chéo cùng dục vọng, khiến Giang Thái Nhiên trầm luân.
Hắn cẩn thận nhìn chằm chằm biểu lộ trên khuôn mặt của Tiểu Hựu Hựu vài lần, giống như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trong lòng mình.
Đã có được câu trả lời khẳng định, hắn cúi đầu, một lần nữa ngậm lấy nhụy hoa chờ đợi đã lâu, dùng cánh môi cọ xát lên âm đế phía dưới cánh hoa, sau đó sử dụng thêm chút sức, chậm rãi, đẩy Tảm Hựu Nhi lên cao trào.
Cứ như vậy sử dụng đầu lưỡi một cách chắc chắn, quét lên khu vực mẫn cảm của cô.
“A a a…! A a... A... ưm... hu hu...”
Nước mắt hoà lẫn với tiếng rên rỉ thỏa mãn, cùng lúc tuông ra khi cô cao trào trào...
Tiểu Hựu Hựu, đã chuẩn bị để cho tôi cắm chưa?
Tôi muốn hung hăng mà... cắm vào bên trong tiểu huyệt tôi khát vọng đã lâu kia...
Danh Sách Chương: