"Không thể xoa như vậy... Giang Thái Nhiên cậu nhẹ một chút đi...”
Tảm Hựu Nhi lưng dựa trên người Giang Thái Nhiên, hai tay hơi hơi nâng lên để hắn có thể càng thuận lợi xoa ngực mình từ bên ngoài quần áo.
Hai người không phải giấu giếm ba người khác lặng lẽ chạy ra chỗ khác làm tình, mà mọi thứ như thế đều là do tên đầu sỏ Hàng Tễ Duẫn gây ra, bây giờ đang ngồi bên cạnh bọn họ vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm cảnh tượng sắc tình kia.
Năm phút đồng hồ trước, Tảm Hựu Nhi cực kỳ hoài nghi về trò chơi này thì ông trời lại liên tục cho Hàng Tễ Duẫn hết lần này đến lần khác bắt được con ách.
Kế đó Hàng Tễ Duẫn lần lượt trêu chọc ba anh chàng còn lại, Kha Hoằng Danh bắt Tống Loan ra đứng ngoài cửa sổ rống lên năm lần “tôi là con heo”, Giang Thái Nhiên thì bắt Kha Hoằng Danh cởi quần chỉ chừa quần lót, lại đến phiên Hàng Tễ Duẫn hỏi Giang Thái Nhiên thích nhất bộ phận nào của nữ giới, Giang Thái Nhiên trả lời là ngực, sau đó thì...
Tảm Hựu Nhi cuối cùng cũng xui xẻo rút được con già, vốn muốn chọn nói thật lòng mong tránh được một kiếp, nhưng lại hy vọng vào một chút may mắn, cho rằng Hàng Tễ Duẫn lúc trước ra yêu cầu trừng phạt đều rất dịu dàng, có lẽ sẽ không nghĩ ra trò gì độc ác.
Vì thế lập tức lựa chọn thực hiện hình phạt. Nhưng sau khi cô nhìn thấy Hàng Tễ Duẫn lộ ra một nụ cười trăm năm hiếm thấy, thì cô đã biết mình sai lầm rồi.
Quả nhiên, hắn lại bắt cô ngồi trên người trên người Giang Thái Nhiên, để tên kia xoa ngực cô từ bên ngoài quần áo!
Cô tức giận đến nỗi thiếu chút nữa thì đã chạy như bay ra ngoài, đội mưa mà về nhà, nhưng lại bị Tống Loan kêu một tiếng nhóm trưởng kéo lại.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Không sai, Tảm Hựu Nhi là một cô gái cực kỳ có trách nhiệm, khi đã hứa làm một việc gì thì nhất định phải làm cho được, vì thế thành viên trong nhóm của cô thường xuyên để một mình cô làm hết tất cả các bài tập nhóm, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Đây cũng là một trong những lý do mà bốn tên nam sinh kia lại thích chung một nhóm với cô. Bởi vì như vậy sẽ không hạn chế tự do của bọn họ.
Tảm Hựu Nhi cũng không cảm thấy bản thân mình quá dễ dãi, bởi vì chỉ có làm vậy mới hoàn thành được bài tập mà giáo viên giao cho một cách nhanh nhất, trong phương diện hoàn thành công tác cô đã đạt đến trình độ cố chấp đến mức điên cuồng.
Nếu có một người nào đó muốn cô hứa hẹn một chuyện gì, thì chỉ cần cô đã đồng ý nhất định sẽ làm cho bằng được. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn. Đương nhiên ngoại trừ việc bảo cô đi làm những việc linh tinh vô lý như tự vẫn, thì cô không đáp ứng mà thôi. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều người đã lợi dụng điểm này để chiếm lợi ích từ chỗ cô.
Bản thân mình là nhóm trưởng, sao có thể đối mặt với các tổ viên của mình mà lại lâm trận bỏ chạy được?
Sau 5 phút thời gian dài dằng đẳng giao chiến với nội tâm, Tảm Hựu Nhi cuối cùng cũng quyết định thực hiện yêu cầu trừng phạt, cô còn tự an ủi bản thân mình rằng cách một lớp quần áo cũng không sao, bản thân cô không có bạn trai, hắn ta cũng không có bạn gái, thì cũng không cần phải ngại.
Mình là một cô gái của thời đại mới, không thể cứ ám ảnh vấn đề trong sạch hay không mãi được.
Giang Thái Nhiên thì đã sớm vội vàng không chờ nổi, hắn có được sự đồng ý của Tảm Hựu Nhi liền y như chó con nhanh chóng vỗ vỗ đùi mình, ý bảo cô mau ngồi lên.
Tảm Hựu Nhi vẻ mặt anh dũng hy sinh ngồi xuống, đợi cho cô bình tĩnh vài giây chuẩn vị tư tưởng xong xuôi liền quay ra sau gật gật đầu, nói với Giang Thái Nhiên mình đã sẵn sàng.
Vì thế Giang Thái Nhiên liền duỗi tay mình ra từ dưới cánh tay cô, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng che lại bộ ngực cô, sau đó chậm rãi nắm lấy rồi bắt đầu vuốt ve.
Cô mặc nội y rất mỏng, là loại thoải mái dành cho mùa hè, quần áo bên ngoài cũng là trang phục hè, cho nên cho dù cách quần áo và nội y, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự mềm mại của cô.
“Nâng tay cao lên đi, để cậu ta dễ làm hơn một chút.”
Hàng Tễ Duẫn đột nhiên đưa ra thêm một yêu cầu, bảo Tảm Hựu Nhi nâng cánh tay đang kẹp tay Giang Thái Nhiên lên, Tảm Hựu Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Hàng Tễ Duẫn đang bắt chéo chân, vẻ mặt như chuyện này không liên quan gì đến mình.
Trừng hắn hơn mười giây thì đôi mắt bắt đầu có hơi cay, cô thu ánh mắt hung tợn của mình lại, nhăn khuôn mặt nhỏ chậm rãi nâng tay lên.
Động tác nắn bóp của Giang Thái Nhiên càng thêm tự nhiên, đầu hắn nhẹ nhàng dựa vào sau lưng Tảm Hựu Nhi, thở ra hơi nóng phả lên lưng cô, khiến cô tê dại, muốn trốn tránh.
Nhưng bộ ngực mình đang bị hắn vuốt ve, làm sao có thể né tránh được, chỉ có thể cố nén cảm xúc ngứa ngáy tê dại kia, hơi khép mắt để mặc hắn xoa ngực mình.
Nội y rất mỏng, lúc nãy đã nhắc rồi, bởi vậy khi đầu v* cô cứng lên, Giang Thái Nhiên lập tức cảm nhận được, hắn càng dùng sức xoa nắn phía trước, nương theo nội y mà ve vuốt đỉnh nhọn kia của cô.
“Ưm...”
Dường như bị người ta nắm đầu v*, Tảm Hựu Nhi rên khẽ một tiếng, cô đã rất lâu chưa trải qua hành vi giới tính như thế, bộ ngực vốn rất mẫn cảm, bị Giang Thái Nhiên xoa nắn, không sung sướng mà rên rỉ mới là lạ.
Thứ cực nóng của Giang Thái Nhiên ngay lúc cô ngồi xuống thì đã cứng rắn chống vào người cô, đối với cái tên bất cứ lúc nào cũng có thể động dục này, đây là phản ứng hết sức bình thường, chỉ là thủ pháp xoa nắn của hắn kích thích như vậy thực sự làm Tảm Hựu Nhi có chút không chịu nổi.
Thân thể cô dần dần mềm nhũn, dựa vào trên người Giang Thái Nhiên không để bản thân mình ngã xuống, tay cô đã không còn sức giơ lên, chỉ có thể nằm xoài trên vai hắn, nhưng thiếu đi sự cố tình kẹp giữ của cánh tay cô, Giang Thái Nhiên càng vuốt ve thuận lợi hơn.
Ngón tay cái hắn xoa ấn bầu ngực tròn trịa hai bên, có chút cảm giác căng trướng từ nơi đó truyền tới, Tảm Hựu Nhi lúc trước vẫn luôn cố gắng nhịn tiếng rên rỉ thì giờ đã phải tuôn ra, cô kêu lên như tiếng mèo mèo con hết sức quyến rũ, thứ cực nóng đang chống lên mông cô càng thêm cứng rắn.
Giang Thái Nhiên vì sao lại mặc quần thể thao chứ... nếu hắn mặc quần jean thì sẽ tốt hơn một rồi, quần thể thao quá mỏng!
Hắn vòng theo bầu ngực ấn một vòng tròn, giống như tự mình mát xa cho cô, từ phía trước lại dùng sức nắn bóp xuống dưới, Hựu Nhi cũng không phản đối về lực bóp của hắn nữa.
Tống Loan và Kha Hoằng Danh đều đứng bên cửa sổ, hai người rõ ràng vẫn luôn đối chọi gay gắt không ngờ lúc này đều đồng loạt im lặng trầm ngâm, Hàng Tễ Duẫn ngồi trên ghế đối diện bắt chéo chân, đồng tử thăm thẳm sâu kín nhìn chằm chằm Giang Thái Nhiên và Tảm Hựu Nhi.
Hắn lại móc gói thuốc từ trong áo khoác ra, chỉ khác với lần trước là hắn cuối cùng cũng bật lửa, ngón giữa và ngón trỏ thon dài kẹp lấy điếu thuốc đen tuyền, môi mỏng ngậm lấy điếu thuốc lá, hút một hơi, cả điếu thuốc đen chìm trong bóng tối của phòng học không bật đèn, chỉ có khói trắng bốc lên thấp thoáng nói với mọi người sự tồn tại của nó.
Ngoài trời đột nhiên xuất hiện một ánh chớp, sau đó là tiếng sấm đùng đùng vang dội, nhìn cũng không thể quấy rầy đến việc mà hai người kia đang làm, trong căn phòng tối đen này vì vậy mà lại càng có thêm hơi thở của sự ái muội.
“Ngực của Tiểu Hựu Hựu rất đẩy đà, cần phải mặc nhiều quần áo bó sát hơn một chút, thì mới càng quyến rũ đấy...”
Khóe miệng Giang Thái Nhiên đắc ý nhếch lên, vô cùng tự hào vì Tảm Hựu Nhi rên rỉ dưới sự xoa nắn của mình, khuôn mặt hắn đã nhuốm màu dục vọng, lúc ẩn lúc hiện biểu lộ mong muốn của hắn.
“A... Giang Thái Nhiên cậu câm miệng đi... ưm...”
Bất kể là khuôn mặt đỏ ửng hay đôi mắt long lanh đã ngập nước vì sung sướng, đều chứng minh một sự thật rằng cô đang vô cùng thoải mái.
“Hết giờ.”
Hàng Tễ Duẫn khàn giọng phát ra câu nói này, nhưng vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt Tảm Hựu Nhi một cách chăm chú, trong mắt có gì đó mãnh liệt dâng trào.
Không bao lâu sau hắn thu ánh mắt mình lại, dụi tắt thuốc lá rồi quay lại chỗ ngồi.
“Ôi, tôi còn chưa thỏa mãn mà.”
Nghe thấy giọng Hàng Tễ Duẫn vang lên, Giang Thái Nhiên ngoài miệng nói chưa thỏa mãn, nhưng tay cũng nhanh chóng buông ra, hắn khoanh lại ôm eo Tảm Hựu Nhi, nhẹ nhàng nói bên tai cô:
“Đứng lên đi, Tiểu Hựu Hựu...”
Giọng nói trầm thấp mang theo một chút ấm nóng hoà với hơi lạnh của gió đồng loạt thổi vào tai Tảm Hựu Nhi, nàng không được tự nhiên quay đầu né tránh, kéo tay Giang Thái Nhiên ra:
“Tôi biết rồi.”
Nhưng vừa mới đứng lên, thì hai chân mềm nhũn lại lảo đảo ngã xuống trên người Giang Thái Nhiên, không biết hắn có phải đã đoán trước được hay không, cho nên liền vững vàng dùng đôi tay rắn chắc của mình đỡ được cô ngay lập tức, bao lấy cô trong lồng ngực mình.
“Không đứng lên nổi sao? Tiểu Hựu Hựu thật là mẫn cảm... để tôi bế cậu qua đó vậy.”
Lời trêu chọc nói xong, nhưng nụ cười bên miệng hắn cũng không hề giảm, ôm cô như ôm một nàng Công chúa về chỗ ngồi của cô, một chân lại đạp lên ghế của mình, gấp gáp muốn tiếp tục trò chơi.
Nhưng Tảm Hựu Nhi dựa vào bàn đột nhiên lên tiếng:
“Tôi không chơi nữa, các cậu tự mình chơi đi...”
Giang Thái Nhiên chưa kịp thất vọng, thì Tống Loan bên cạnh đã nói:
“Chúng ta chơi trò làm vua đi? Hựu Nhi không có di động không phải rất nhàm chán sao, trò chơi này vô cùng thú vị đấy...”
Tảm Hựu Nhi vừa mới lấy lại chút sức lực liền đứng dậy, hưng phấn nói:
“Trò đó như thế nào vậy? Nếu thú vị thì tôi cũng muốn chơi!”
“Vậy quyết định như thế nhé...”
“Một lời đã định!”
Tảm Hựu Nhi thề thốt, cô sợ nhất người khác nói mình không có lòng.
Tống Loan ánh mắt dịu dàng, nhìn Tảm Hựu Nhi đang hết sức chăm chú vào hắn, khoé miệng càng cười sâu thẳm...
Danh Sách Chương: