• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Đào

Biên tập: Trần
Đối phương vận lực vào hông, đẩy phập quá nửa dương v*t vào trong. Diệp Thiên Lang đau đớn nhíu mày, cố nén lại tiếng rên rỉ suýt nữa bật ra khỏi cổ họng.

Cơ thể bị thương nặng vốn dĩ không thể chứa đựng được thứ khủng bố như vậy, nhưng lần này Khấu Biên Thành hết sức cẩn trọng chu đáo. Khi xâm nhập vẫn truyền nội lực từ huyệt vĩ lư đi vào đan điền, tiếp đó dẫn vào kinh mạch toàn thân, chốc lát đã khiến cơ thể đau đớn của hắn dịu đi nhiều.

Đến lúc nguyên khí của bản thân được kích thích, mạch đập hỗn loạn ổn định hơn chút, Diệp Thiên Lang đột nhiên nhấc tay trái lên vòng qua cổ Khấu Biên Thành. Tuy rằng tâm mạch của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, mạch ở tay đứt sạch, nhưng vẫn có thể dùng Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết để mượn lực dẫn lực, ngấm ngầm xoay chuyển chân khí mà đối phương truyền sang vào lòng bàn tay mình. Giờ phút này, hướng đánh xuống nhằm ngay vào huyệt đại chùy ở sau gáy.

Thời điểm mấu chốt vận công chữa thương, hai người đều không thể nhúc nhích. Nếu chưởng này bổ mạnh xuống, Khấu Biên Thành ắt lập tức chết bất đắc kỳ tử. Có điều, một khi luồng nội tức mạnh mẽ trong cơ thể mất khống chế, tất sẽ như nước lũ vỡ đê không thể cản lại, bản thân hắn cũng khó thoát khỏi kết cục kinh mạch đứt đoạn mà chết.

Khấu Biên Thành cũng cảm nhận được sát khí sau gáy mình, lại chẳng hề rút lui, chỉ cau mày, lùi hai phần, tiến ba phần, từng chút xâm nhập vào cơ thể tái nhợt rỉ máu trước mặt.

Bốn mắt giao nhau, chỉ thấy đuôi mắt kia xếch lên, tựa như mặt sông lạnh lẽo được muôn vàn tinh tú chiếu rọi, bên trong chất chứa ngàn vạn ánh sao, lay động bất định.

Lòng Khấu Biên Thành thầm than “Thực là một đôi mắt gieo họa nhân gian”, rồi vươn tay, dùng bàn tay ấm áp phủ lên hai mắt Diệp Thiên Lang, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo kia xẹt qua kẽ hở ngón tay, vô cớ cấn vào ngực gã tê rần.

Gã cũng tự nhắm mắt lại, trước mắt chợt hiện lên cảnh tượng ngày nọ ở động nước Yến Uyển: Hai người trong đầm nước giao chiến hơn trăm chiêu, đấu đá chẳng nương tay, chẳng nể tình, dậy sóng nước va ầm ầm vào vách hang. Ấy thế mà lúc này đây lại cùng nhau vùi đầu vào giữa hai chân đối phương, bày ra dáng vẻ hơn cả tình nhân quyến luyến.

Bản thân Khấu Biên Thành ở trên, sợ Chỉ huy sứ đại nhân này không quen việc ân ái bằng miệng lưỡi, bèn hôn lên dương v*t dựng thẳng của đối phương, nói: “Em sờ là được, không cần miễn cưỡng.”

dương v*t của mình liên tục bị cọ xát giữa môi lưỡi và lòng bàn tay người kia, khắp người Diệp Thiên Lang thoải mái râm ran, nhoẻn một nụ cười hiếm thấy, duỗi tay nắm lấy cây gậy khổng lồ rũ xuống trước mặt. Thấy nó đỏ sẫm, phần đầu dữ tợn, lông đen rậm rạp, kinh mạch dưới da xanh tím rõ ràng, trướng lên mạnh mẽ. Lại thấy nó mới ngóc đầu được phân nửa, đã khó nắm bằng một tay, hiển nhiên khi thức tỉnh hoàn toàn sẽ lại càng lớn. Hắn thực lòng tán tụng: “Năng lực của Khấu huynh quả không tồi.”

“Cảm tạ đại nhân tán thưởng, năng lực của đại nhân… cũng không tệ.” Giọng điệu vừa thật thà vừa chân thành này khiến Khấu Biên Thành nghĩ mà buồn cười. Có tồi hay không thì người này đều đã nếm thử rồi, lần nào chẳng sướng đến lên đỉnh lên tiên, ấy vậy mà nghe hắn nói thì lại cứ như thể mới gặp mới quen, đưa trà, biếu rượu, thăm hỏi ân cần, khách sáo câu nệ.

Diệp Thiên Lang dường như cũng chưa nghe ra ý bỡn cợt trong giọng điệu của người kia, ngón tay lạnh băng lướt qua cây trụ nóng như lửa, lại nói: “Kỹ thuật của Khấu huynh tốt hơn.” Khựng lại một chút, không biết là thật là giả hay là dò hỏi: “Cứu kẻ chết thiêu, vớt người đuối chìm là Bồ Tát, trừ gian vì nghĩa lại là anh hùng. Diệp mỗ tuy là ác nhân, nhưng trông thấy nhân vật ngưỡng bậc Bồ Tát anh hùng, thì vẫn không khỏi nhìn với con mắt khác vài phần vậy.”

“Đại nhân sai rồi, Khấu mỗ… cũng là ác nhân.” Gã sờ soạng bắp đùi mịn màng như mỡ đông, trắng nõn tựa ngọc quý, thâm nhập vào khe mông của đối phương, liên tục xoa nắn da thịt mềm mại đến đỏ ửng. Tiếng cười vô thức khàn đục. “Ta và đại nhân, chẳng phải ứng với câu tục ngữ… Ác nhân tất có ác nhân trị hay sao?”

Cảm nhận được ngón tay đối phương để ở lối vào cửa sau của mình, tựa như sợi bấc lửa cọ xát đùa bỡn, rõ ràng đã rục rịch muốn vào trong, mà nơi đó của hắn cũng đã sớm như thiêu như đốt,. Đôi mắt khẽ chớp, sóng nước đáy mắt gợn rung rinh. Diệp Thiên Lang khẽ rên một tiếng, khép mắt lại, ngậm đầu khấc của dương v*t góc cạnh vào trong miệng.

Thiết nghĩ, Nhất Đao Liên Thành là thủ lĩnh cướp đường chốn Mạc Bắc, người đẹp vây quanh hàng tốp, lại nhờ vào vạc luyện tu tập tâm pháp tuyệt thế, dĩ nhiên am hiểu tinh túy trong chuyện phòng the, binh pháp trong chuyện gối chiếu. Thế nhưng Chí huy sứ Cẩm Y Vệ đại nhân lại là lần đầu tiên kể từ lúc cha sinh mẹ đẻ, trước giờ chưa từng hầu hạ người khác.

Mặc cho dương v*t được bao trọn trong khoang miệng đối phương, ngậm vào nhả ra, Khấu Biên Thành cũng không tham chút tinh nguyên dùng để luyện công này, chỉ đợi dục vọng cao trào, tình nồng ý đượm, liền ung dung khoan khoái bắn vào tận sâu trong cổ họng Diệp Thiên Lang.

Mùi tanh lợm họng, còn thoang thoảng vị ngọt lạ lùng, Diệp Thiên Lang lại chẳng mảy may cảm thấy bị sỉ nhục, ngậm dương v*t đã mềm xuống một nửa của đối phương thêm một lát mới chịu nhả khỏi miệng, rồi nuốt tất thảy tinh dịch trong miệng xuống, không chừa một giọt.

Lại nhớ mấy hôm ở động nước Yến Uyển, thân ở chốn bồng lai tiên cảnh mà lòng ôm mỹ nhân đẹp tựa thần tiên, quả thực là đắc chí say mê chưa từng có. Bờ đầm nước, bên vách đá, bản thân cũng không rõ đã bao lần chiếm lấy người này. Ví như người nghiện rượu được một vò rượu ngon cất ủ trăm năm, dẫu thoả thuê nốc cạn, hay nhấp môi nếm chậm, thế nào cũng không đủ, uống sao vẫn luyến tiếc.

Lần trước hai người hợp tu Đại Hồng Liên Hoa Kinh, thuận thế mượn nhiệt để loại bỏ tính hàn của Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết, lần này lại lần nữa hợp thể cùng tu luyện, quả nhiên công hiệu tốt gấp trăm lần gã đơn độc cứu chữa. Chỉ trong thời gian một nén nhang, chân khí đã đả thông tắc trở, tuần hoàn được ba vòng. Hai người đều như lá trà ngâm nước, mồ hôi như tắm, cơ thể ướt đẫm quấn lấy nhau, còn mệt hơn cả giao đấu trăm hiệp bằng đao thật kiếm thật.

Thấy máu trên miệng vết thương trước ngực Diệp Thiên Lang đã đông lại, mạch đập cũng ổn định, Khấu Biên Thành cúi người hôn lên mái tóc ướt nhẹp của hắn, rồi nhẹ nhàng bế hắn ngồi lên người mình.

dương v*t ngoại cỡ vẫn còn nằm trong cửa mình, cao bôi trơn bên trong đã tan ra, hòa với nước dâm trong vách ruột, chầm chậm chảy ra từ chỗ giao hợp của hai người. Diệp Thiên Lang duỗi tay sờ vào đó, cảm nhận được hai túi tinh cứng như đá cuội chen chúc dưới khe mông hắn, rành là muốn nhét vào mà không được.

Có tình hay không có tình, yêu hay không yêu, trước đều phải gác sang một bên, sống sót đến cùng mới là quan trọng.

Nhìn thứ trắng đục nhớp nháp, ẩm ướt phủ trên tay mình, Diệp Thiên Lang chẳng hề tỏ vẻ bài xích hay không cam lòng, chỉ nói: “Không ngờ lại cắm sâu đến vậy.”

Vẫn khuôn mặt nhợt nhạt, mày mắt lạnh lẽo, hai chân hắn bắt chéo quanh eo Khấu Biên Thành, lại lần nữa khép mắt. Ngày thường, Diệp Chỉ huy sứ thanh tâm quả dục tựa như một pho tượng Phật hung tàn, lúc này nhắm mắt tu tập Đại Hồng Liên Hoa Kinh, quả nhìn hao hao như đang ngồi trong tư thế kiết già, chuyên tâm thiền định.

“Ta vốn nên để mặc cho em chết trong phủ thổ ty, miễn thêm dây mơ rễ má, phá hỏng kế hoạch của ta…”

Khấu Biên Thành vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Diệp Thiên Lang. Tuy tiều tụy, lại vẫn khôi ngô tuấn mỹ, sắc sảo hơn người.

“Từ ngày trốn thoát khỏi nhà tù Đông Xưởng, gặp đủ loại biến cố, chỉ có độc nhất một thứ không hề nghi ngờ, ta sớm đã không còn gì không thể vứt bỏ, chỉ là…”

Chỉ vỏn vẹn mấy từ “đủ loại biến cố” đã chứa đựng muôn vàn nỗi khổ xét nhà tru di, cùng đường tuyệt lộ. Ngón tay Khấu Biên Thành quấn lấy một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của Diệp Thiên Lang, lại nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt, lông mày, chóp mũi, khóe môi, dịu dàng lướt qua từng tấc một.

“Chỉ có khoảng thời gian trong động nước Yến Uyển là những ngày vui sướng nhất đời ta từ trước tới nay.”

Đôi môi vô thức dâng lên, lại chỉ lướt nhẹ rồi thôi, chạm khẽ lại rời. Lặp đi lặp lại như thế, đầu lưỡi cuối cùng cạy mở được đôi môi lạnh băng kia, càng hôn càng sâu, càng sâu càng sa đọa u mê.

Dường như thưởng rượu giữa hoa, hôn xong đã say chếnh choáng. Người ta nói rượu vào lời ra là lời thật lòng, chính gã cũng biết đời này mình nói dối vô số, duy chỉ có lời này lại là thật lòng thật dạ, không chút hư tình giả ý.

Diệp Thiên Lang bỗng mở to mắt, lẳng lặng nhìn Khấu Biên Thành một chập, nói: “Ta cũng vậy.”

Tạm ngừng một chút, lại nói: “Dẫu vậy, ta vẫn phải giết anh.”

“Em sẽ không.” Khấu Biên Thành hết sức tự tin nhướng mày, cười ra tiếng, “Hiện giờ em không giết được, về sau càng không nỡ.”

Thời điểm hai người giao lưu vận chuyển nội tức, không thể tự ý di chuyển. Vào lúc này, Diệp Thiên Lang nhắm nghiền hai mắt, tự vận công. dương v*t chôn trong cửa mình ấm áp, cứng ngắc không được giải toả, đương nhiên vô cùng khó chịu. Hai mắt Khấu Biên Thành biếng nhác lim dim, như thể hoàn toàn quên lãng việc chỉ trước đó mấy hôm chính mình đã thẳng tay đâm xuyên một đao vào lồng ngực đối phương, lại vươn tay ôm chặt lấy eo người ta, kề sát tai hắn, ngậm lấy vành tai, thủ thỉ: “A Lang, chúng ta cùng di chuyển, được không?”

Chẳng đợi Diệp Thiên Lang gật đầu, gã đã nâng hông hắn lên, rút nửa dương v*t ra, kéo theo ít cao bôi trơn đã bị hòa tan trong cơ thể. Dịch nhầy màu trắng quyện vào cùng lông đen, nom cực kỳ dâm dục.

Gã liên tục nắm lấy hông hắn rồi ấn xuống, dương v*t hung tàn xông vào, lút cán trong động.

Giữa vô vàn lần nhấc lên nhấn xuống ấy, Khấu Biên Thành vùi đầu vào hõm vai Diệp Thiên Lang, tỉ mẩn hôn cắn từng tấc cần cổ mảnh dẻ xinh đẹp, rồi lại tấn công vào bờ môi mỏng. Cặp môi ấy tuy vừa mỏng vừa lạnh lẽo, lại bởi bị hôn nhiều lần mà hơi sưng lên, chợt yêu kiều khôn xiết. Khấu Biên Thành ngậm môi hắn vào giữa răng, nhẹ chuyển động khớp hàm trên dưới, mân mê đầy nâng niu suốt hồi lâu. Tiếp đó dẫn lưỡi vào trong, từng chút một quấn lấy lưỡi hắn triền miên, như thể phải hòa tan khối băng mỏng này mới thôi.

Lúc hôn, Diệp Thiên Lang vô cùng phóng túng nhập tâm, một lòng muốn dùng đầu lưỡi chiếm thế chủ động, hôn đến độ hai người đều hít thở không thông. Giữa cánh môi kéo ra một sợi chỉ bạc. Sau khi hôn, mặt hắn lại chẳng hề biến sắc, chỉ vòng tay ôm lấy cổ Khấu Biên Thành, chuyển động lên xuống theo động tác của gã, nuốt chửng vật nóng như thiêu đốt kia, nhả ra tiếng nước nhớp nháp.

Khấu Biên Thành bỗng ngừng đưa đẩy, chỉ đụng chạm hết đông lại tây với biên độ nhỏ bên trong thông đạo, chốc chốc lại đảo quanh cọ xát. Xúc cảm tê rần, bào mòn xương cốt ập tới, Diệp Thiên Lang rốt cuộc không kìm được mà khẽ rên một tiếng, tay vô thức trượt xuống khỏi lưng Khấu Biên Thành, túm lấy cánh tay gã, dẫn dắt sờ xuống dưới háng mình.

Tuy cơn sốt còn chưa hạ, nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh như băng. Lòng bàn tay người này dán lên mu bàn tay người kia, tựa như nhung lụa phủ than.

“Khấu huynh,” Dùng tư thế mười ngón tay đan vào nhau thủ dâm một lúc, Diệp Thiên Lang rút tay mình ra, thở gấp, ánh mắt lại hết sức lạnh lùng bình tĩnh, phong thái nhã nhặn. “Phía sau đã được sướng rồi, cảm phiền anh săn sóc cả phía trước nữa. Chớ nhất bên trọng, nhất bên khinh.”

Một tay gã nắm lấy dương v*t cứng ngắc, từ tốn sờ nắn vuốt ve. dương v*t được chạm vào lại trướng to thêm, khiến một tay gã nhầy nhụa trong nước dâm. Tay kia của Khấu Biên Thành nâng cằm Diệp Thiên Lang, dịu dàng bông đùa: “Bộ dáng bị lửa dục thiêu đốt này của đại nhân, nào giống người bị thương nặng phải chạy chữa, mạng tựa chỉ mành?”

Nội tức giữa kinh mạch cuồn cuộn, Diệp Thiên Lang vẫn chuyển động lên xuống, tự hưởng thú giao hoan: “Dẫu sao cũng sắp chết rồi, cứ để trước điện Diêm Vương có thêm gã quỷ chết sướng đi.”

Khấu Biên Thành cười nói: “Chẳng phải đại nhân một lòng mưu sinh, luôn cảm thấy còn sống mới tốt đấy sao?”

“Ta nói anh đấy.” Khóe miệng Diệp Thiên Lang kéo lên thành một nụ cười khẩy, “Diệp mỗ tuy không chắc có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng nhất định sẽ sống lâu hơn Khấu huynh.”

Tư thế ngồi này có hơi vướng víu tay chân, không đủ sướng. Khấu Biên Thành trút bỏ toàn bộ xiêm y trên người, vừa dâng hiến một nụ hôn sâu, vừa cẩn thận đặt Diệp Thiên Lang xuống giường, gập cong eo, mở hai chân, nhét dương v*t đã trượt ra ngoài cơ thể vào trong cửa mình, không chừa một khe hở.

Hai chân Diệp Thiên Lang co lại, siết chặt vòng hông cường tráng của đối phương, mặc sức phối hợp. Tiếc rằng dẫu gì cơ thể vẫn còn bị thương, cuối cùng thể lực của hắn không chống đỡ nổi, bất tỉnh nhân sự.

Cũng không biết đưa đẩy bao nhiêu canh giờ mới kết thúc, Khấu Biên Thành hôn lên môi Diệp Thiên Lang, rồi nhìn xuống cửa mình giữa hai đùi đã sưng đỏ, không khép lại được, kiều diễm tựa nhụy hoa hé mở.

Gã chẳng màng đến thứ dịch nhờn trắng đục giữa hai chân, cũng ôm lấy người này mà thiếp đi.



Diệp Thiên Lang vì đau mà mở mắt, thấy gã đàn ông hãy còn đang say giấc bên cạnh mình.

Ngay cả khuôn mặt khi nhắm mắt ngủ say vẫn anh tuấn động lòng người, mái tóc đen của gã rối tung, vài sợi trắng xen lẫn trong đó cực kỳ bắt mắt. Ngẫm lại, nếu không phải liên tục hao tổn phân nửa chân khí, tuyệt không đến nỗi qua một đêm mà tóc mai đã điểm bạc như vậy.

Tầm mắt Diệp Thiên Lang lại dịch chuyển xuống dưới, Khấu Biên Thành người trần như nhộng, mồ hôi rải rác trên lồng ngực tráng kiện, cứng chắc tựa nham thạch. Dường như hắn có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập bên trong ấy, âm thanh nặng nề, sục sôi tựa như hồi trống giục trận.

Hắn kìm lòng không đặng duỗi tay sờ, ấy vậy mà bên trong lại chẳng có chút động tĩnh gì. Nếu không phải nội công của Đại Hồng Liên Hoa Kinh đã đạt đến cảnh giới “Vô ngã tướng, vô nhân tướng”*, thì tức là người này vốn dĩ chẳng có trái tim.

Ban đầu nhiều mạch bị phế, sống chết chỉ là chuyện sớm hôm, vậy nhưng sau khi hợp tu thì mạch đập thông suốt, đau đớn do vết thương trên ngực cũng giảm bớt không ít. Diệp Thiên Lang rời giường, nhặt lấy vài kiện xiêm áo rải rác trên đất.

Một vật nhỏ ánh xanh bỗng rơi xuống, chính là chiếc khuyên tai chị gái hắn để lại.

Diệp Thiên Lang nhìn chiếc khuyên một chốc, bèn nhặt nó lên, đeo lại vào tai trái, khoác áo bào rồi bước ra bên ngoài.
Hết chương.

Chú thích:

*Vô nhân tướng, Vô ngã tướng, Vô chúng sinh tướng, Vô thọ giả tướng: Là một khái niệm trong Phật giáo, có nghĩa là không suy xét, không phân biệt, không cố chấp với tất thảy cảnh giới. Nôm na là buông bỏ chấp nhất với bản thân, với người khác, với chúng sanh, với tất thảy mọi sự sống chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK