Đinh Tiểu Vĩ nhớ người này, là người ngày đó ở công ty đứng cạnh Chu Cẩn Hành, gọi Chu Cẩn Hành là "Anh hai."
So với Chu Cẩn Hành, người này trẻ hơn một chút, mặc dù bộ dạng tương tự nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng Chu Cẩn Hành chín chắn, trầm tĩnh, lịch sự và biết phép tắc hơn. Người này thái độ kiêu ngạo, hai chữ "hơn người" viết rõ trên mặt, muốn giấu cũng không được.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ lập tức trầm xuống.
Tình huống hiện tại không xong rồi, chỉ sợ "Ngài Chu" này không phải "Ngài Chu" hắn nghĩ.
Quả nhiên tên vệ sĩ bị hắn phi khay hoa quả vào người đang tìm một chiếc ghế còn nguyên vẹn đặt vào trong phòng, quay sang người thanh niên kia với tư thế cung kính, "Ngài Chu."
"Ngài Chu" chậm rãi ngồi xuống, uể oải đánh giá Đinh Tiểu Vĩ từ đầu đến chân, sau đó hừ mũi một tiếng.
Đinh Tiểu Vĩ giận dữ, "Mẹ nó mày là ai, Chu Cẩn Hành đâu?"
Người nọ cười như không cười mà nói, "Anh muốn gặp anh ta? Tôi cũng rất muốn gặp hắn, hơn nữa muốn nhìn bộ dạng xa cách lâu ngày của các người."
Đinh Tiểu Vĩ bị y nói như vậy chẳng hiểu cái gì, "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Người nọ nghiêng đầu nhìn hắn, "Hai người ngủ với nhau rồi nhỉ?"
Mặt Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, thẹn quá hóa giận, "Mày đi chết đi, không có gì thì thả bố mày ra, con gái tao sốt, tao phải đến bệnh viện."
"Đừng vội, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Kệ mày, không phải việc của tao."
Người nọ cười giễu cợt một tiếng, "Theo tôi thì rất có liên quan, hắn là loại tạp chủng, nếu lại còn đồng tính...... Chuyện này rất thú vị." (tạp chủng còn có nghĩa khác là nhiều dòng máu = Chu Cẩn Hành là con lai, con ngoài ý muốn)
Đinh Tiểu Vĩ trầm giọng, "Mày có ý gì?"
"Nói thẳng nhé, trong tay anh có thứ gì có thể chứng minh chính xác hắn đã từng ở cùng anh thì giao cho tôi, tôi sẽ không chỉ lập tức thả anh ra......" Người nọ vươn tay ra sau, lập tức có người đưa cho y tấm chi phiếu, y kí rất nhanh rồi dùng hai ngón tay thon dài đưa cho Đinh Tiểu Vĩ đứng đối diện, "Con số tùy anh điền."
Hầu kết Đinh Tiểu Vĩ khẽ động, nhìn người kia một lúc lâu sau mới phát ra tiếng cười cổ quái, "Quần sịp y mặc còn ở nhà tao, mày muốn lấy không?"
Sắc mặt người nọ khẽ biến.
Đinh Tiểu Vĩ cười mỉa, "Không dùng được à, bây giờ có công nghệ cao rồi còn gì, mày có thể cầm quần sịp đi xét nghiệm DNA, xác nhận rằng Chu Cẩn Hành đã từng mặc qua. Miễn là người khác không nghĩ mày là thằng biến thái trộm sịp là được."
Người nọ sắc mặt khẽ trầm xuống, trong mắt bắn ra hàn quang.
Đinh Tiểu Vĩ cũng lạnh nhạt nói: "Tao không có, ảnh chụp chung, video cũng không. Tao chẳng có gì cho mày cả, mày hỏi xong rồi đấy, lập tức thả người đi."
Người nọ tựa lưng vào ghế dựa, lạnh lùng nhìn hắn, "Đinh Tiểu Vĩ, tôi là thương gia chân chính, không phải xã hội đen, anh đừng ép tôi phải làm vài chuyện không tốt, đều không có lợi cho bất cứ ai. Giao cho tôi, anh cầm tiền mà chạy. Chu Cẩn Hành cũng không coi trọng anh, đừng trung thành với hắn như vậy."
Gương mặt Đinh Tiểu Vĩ có chút vặn vẹo, "Trung thành cmm. Tao bảo tao không có, mày cho người đến nhà tao mà tìm, có tìm được cái gì không?"
Đinh Tiểu Vĩ nói lời này cũng chỉ là phỏng đoán, không nghĩ người kia lại cũng không phủ nhận, hắn cảm thấy cả người ớn lạnh.
"Hai người ở cùng nhau hơn nửa năm không để lại dấu vết nào, anh nghĩ tôi sẽ tin ư? Đinh Tiểu Vĩ, thức thời một chút đi, Chu Cẩn Hành đối với anh như vậy anh còn che chở hắn, chẳng lẽ không thấy mệt à, anh không phải bị hắn coi thường sao."
Đinh Tiểu Vĩ gắt gao siết chặt nắm đấm sau lưng, "Cậu ta đối với tôi thế nào ư? Cậu ấy nói rằng mình bị mất trí nhớ."
"Ha ha ha." Người nọ cười không kiêng nể gì, "Mất trí? Hắn mà cũng nói ra được, anh lại còn dám tin."
Ánh mắt Đinh Tiểu Vĩ lộ ra một tia lạnh lẽo, nhìn y chằm chằm, cắn răng nói: "Nói rõ đi."
"Hắn mất tích hơn nửa năm, lợi dụng có quan hệ với Chu gia, cứ cách một thời gian lại lặp lại một tin đồn khiến người ta tin lấy tin để, nhắm vào tập đoàn Thái An, cũng nhắm vào sinh hoạt cá nhân của Chu gia, khiến ban giám đốc hoang mang. Hắn tận dụng mọi biện pháp gây chèn ép giá cổ phiếu của Thái An rồi âm thầm thu mua, hắn còn câu kết với một đại cổ đông của Thái An, ý đồ cùng nhau thâu tóm tập đoàn. Đó là những việc hắn đã làm trong nửa năm ở nhà anh, nếu hắn trực tiếp ra mặt sẽ không thể thuận tiện như thế được, lánh ở nhà anh tiện hơn, bởi không ai biết hắn sống hay chết, anh còn nghĩ hắn mất trí nữa không?"
Đinh Tiểu Vĩ thấy đầu mình hơi ong ong.
Tuy rằng hắn đã sớm không tin Chu Cẩn Hành mất trí nhớ, nhưng trong lòng vẫn cố giữ cho mình chút ảo tưởng. Những lời này được người khác nói thẳng ra, so với những điều hắn cẩn thận suy nghĩ còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
Đối phương còn cố ý khích hắn, "Nói chung anh không hề biết, Chu Cẩn Hành ở nhà anh nửa năm là sau khi hắn trở lại Chu gia sau một quãng thời gian khá thú vị. Từ lúc hắn còn ở Thụy Sĩ tôi đã điều tra qua, hắn chỉ thích đàn ông, nhưng vì để cho ban giám đốc yên tâm, tăng lợi thế làm người thừa kế của Chu gia, hắn không thể không kết hôn, ngay cả tìm mấy em vịt nhỏ để phát tiết cũng không dám, bởi hằng ngày hắn bị theo dõi sát sao. Hắn là kẻ cẩn thận như vậy, sẽ không dễ bị người khác nắm trúng nhược điểm. Bất quá hắn mất tích nhưng thật ra lại thuận tiện hơn, không chỉ có thể bí mật giở trò, bất cứ lúc nào cũng có anh giải quyết nhu cầu sinh lí cho hắn. Anh hai tôi là người lợi dụng triệt để người khác, anh có ích trong thời điểm đó thì tốt, đương nhiên dùng xong rồi là dùng xong rồi, anh xem, anh đã bị hắn quẳng đi rồi.
Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt, ánh mắt đầy tơ máu, cả người lệ khí tăng vọt, hận không thể đi lên một đấm đấm vỡ mồm y, ngăn y không được nói thêm gì nữa.
Người nọ nói câu nào cũng là điều hắn sợ hãi, điều hắn không dám nghĩ có thể xảy ra nhất, nhưng hết lần này đến lần khác độ tin cậy lại cao như vậy.
Đúng như lời y nói, cũng rất dễ dàng giải thích vì sao Chu Cẩn Hành bỏ đi không nói một lời, vì cớ gì đảo mắt cái lại không nhận ra hắn.
Bởi vì dùng xong rồi, không cần phải để ý tới nữa.
Bảo hắn tiếp thu thế nào được, hai người sớm chiều ở chung hơn nửa năm là hắn tình nguyện, còn Chu Cẩn Hành chỉ là tận dụng hắn.
Hắn chăm ăn chăm uống không nói, cái gì cũng bồi bổ cho y.
Thắt chặt chi tiêu nhưng vẫn mua cho y những thứ tốt nhất, lại còn chổng mông cho người ta chơi nửa năm, bất quá cuối cùng tổng kết lại là "Dùng được", chuyện mất mặt như vậy sao hắn có thể chấp nhận.
Người thanh niên quan sát sắc mặt thay đổi của hắn, chậm rãi cười, "Hiện tại ông nội tôi có bệnh. Hắn lập tức sẽ trở lại, hơn nữa sẽ ném luôn quan hệ với anh đi. Thật là người vô tình vô nghĩa, anh không nghĩ nên làm gì sao, con gái anh còn nhỏ như vậy, về sau còn cần nhiều tiền, tôi tin anh sẽ có lúc cần đến." Y quơ quơ tờ chi phiếu trong tay.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy hai chân như nhũn ra, hắn lảo đảo ngồi dựa vào cửa sổ, hai vai run nhẹ.
Hết thảy là hắn bị lừa? Mất trí nhớ là giả, thích hắn cũng là giả......
Lại nói, kì thật cho tới giờ Chu Cẩn Hành chưa nói thích hắn lần nào, hắn ban đầu nghĩ y xấu hổ nên không mở lời, giống như lúc trước hắn thích Chu Cẩn Hành, cũng xấu hổ không dám nói, hóa ra người ta cũng chẳng phải ngại ngùng gì, căn bản là không có ý kia, là hắn tự đa tình.
Cũng là hắn không có tiền đồ, Chu gia nhà người ta vì nhộn nhịp tranh đoạt tài sản mà đã sớm vứt hắn sang một bên, hắn lại còn ở đây xoa xuýt về tình yêu nhỏ bé của mình. Đinh Tiểu Vĩ, mày thật mất mặt.
Đời này hắn chưa từng trải qua sự nhục nhã như vậy, cho dù vợ hắn quan hệ với thằng khác, so với hắn dạng chân cho thằng khác đè còn khó chịu hơn.
Chu Cẩn Hành vừa ăn uống ở nhà hắn vừa ngủ với hắn, ăn no nê rồi quay mông chạy lấy người, vung tay một cái là coi như không biết gì. Con mẹ nó thằng này giỏi thật, quả thực mình đã xem thường con sói con này rồi!
Nếu có danh sách những thằng ngu của năm, hắn nên đứng đầu bảng, đóng khung treo lên tường mà làm gương cho thế hệ sau.
Đinh Tiểu Vĩ đau đầu muốn nứt, trong não như có cái máy khoan điện, đau chỗ nào khoan chỗ nấy.
Ngài Chu kia tựa hồ có chút không kiên nhẫn, "Đinh Tiểu Vĩ, nghĩ kĩ chưa?"
Đinh Tiểu Vĩ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn: "Cậu gọi y là anh hai? Họ Chu các người sao chẳng có ai tốt thế?"
Người nọ híp mắt.
Đinh Tiểu Vĩ cố nén nỗi đau trong lồng ngực, "Tôi nói thật...... Thật sự tôi không có gì cả, y sống với tôi cũng chẳng dễ chịu gì, mẹ nó tôi cũng hoài nghi có phải mình cũng mất trí rồi không, tôi cũng không nghĩ chúng tôi sống với nhau thoải mái. Trên TV là một thằng súc sinh mặc tây trang đi giày da, so với tôi không cùng một thế giới, y sao có thể thoải mái mà ở cùng tôi, nếu có chứng cứ thật thì tôi đã đưa cậu rồi. Cậu có thể cản đường y, tôi ở bên cổ vũ."
Người kia không nói gì, chỉ vuốt cằm híp mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới đứng dậy cầm điện thoại.
Chỉ lát sau điện thoại được kết nối, y mở loa ngoài, một giọng nam tĩnh lặng như nước truyền đến.
"A lô --"
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy tim mình như bị người khác móc ra, đau muốn chết, hắn muốn lôi mười tám đời tổ tông nhà Chu Cẩn Hành ra chửi, nhưng cổ họng nghẹn ứ, nói không nên lời.
"Anh hai."
"Tông Hiền."
Chu Tông Hiền liếc mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ, cười châm chọc, "Anh hai, đoán xem em đang ở cùng ai."
"Anh không theo dõi em, sao có thể biết được. Bất quá em cũng không còn nhỏ, chung quy đừng lêu lổng bừa bãi với phụ nữ."
Chu Tông Hiền lập tức trừng mắt đứng lên, hạ giọng nói: "Em không cần anh dạy."
So với Chu Tông Hiền, Chu Cẩn Hành vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, "Đại ca đã qua đời, hiện tại anh là con trưởng, đương nhiên phải dạy bảo em mình rồi. Anh biết em không thích nghe, sự thật mất lòng, em vẫn là nên có trách nhiệm với bản thân mình, bằng không sao ông nội có thể yên tâm."
Trong câu nói của Chu Cẩn Hành nghiễm nhiên nhận mình có trách nhiệm đến tương lai của Chu gia, một bộ dạng anh cả quan tâm các em, nói mấy câu đã chọc giận Chu Tông Hiền, lại làm cho đứa em không thể nói gì được.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn Chu Tông Hiên, bỗng dưng thấy tội thằng nhỏ.
Nhìn qua có vẻ mới hai mươi tuổi đầu, đáng ra là tuổi còn ăn học đại học mới đúng, làm sao là đối thủ của Chu Cẩn Hành được.
Chu Tông Hiền kiềm chế lửa giận, trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ, gằn từng chữ: "Anh hai, em đang ở cùng với tình nhân cũ của anh. Đinh Tiểu Vĩ, thấy cái tên này quen thuộc lắm đúng không?
Người bên đầu kia điện thoại lâm vào trạng thái trầm mặc đến căng thẳng.
-------
Lời người edit: Mình vẫn đang trong quá trình sửa vài lỗi nhỏ ở những chương trước và văn án để đọc nghe xuôi tai hơn.