Tiêu tổng cũng cười như không cười nhìn hắn, "Tôi thực sự không còn thời gian nữa, Tiểu Đinh sư phó nghỉ ngơi cho tốt đi, ai biết được đây có phải giấc ngủ ngon cuối cùng của anh hay không."
Đinh Tiểu Vĩ sợ tới mức giật mình, "Tiêu tổng, ngài cứ hay nói đùa."
Tiêu tổng lắc đầu thở dài, "Kì thật tôi chẳng muốn làm khó anh, đều là...... Aiz, không nói nữa, đến tối tôi gọi cho Chu Cẩn Hành, đến lúc đó anh nói vài lời hay ho ra vẻ đáng thương. Nếu tôi được việc, anh cùng đứa nhỏ cũng không phải chịu giày vò nữa, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi hiểu rồi." Đinh Tiểu Vĩ gật đầu như giã tỏi, theo bản năng ôm chặt thằng bé trong lồng ngực.
Tiêu tổng nói với người bên cạnh, "Cho bọn họ một chút đồ ăn." Dứt lời liền đi ra ngoài.
Hai mắt Dập Dập đẫm lệ nhìn Đinh Tiểu Vĩ.
Hắn dỗ thằng bé, "Không sợ, không sợ a, Chu Cẩn Hành chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta."
Thằng bé dụi mắt, cúi đầu không nói gì.
Hắn vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhăn trắng bệch của nó rồi ngồi dựa vào bờ tường lạnh lẽo, hai mắt vô thần nhìn ra cửa.
Bị nhốt tại tầng hầm trong khoảng thời gian này, mỗi một giây trôi qua cảm giác như dài đằng đẵng, vô cùng chật vật, hắn không biết chờ đợi mình và đứa bé sẽ là thứ gì.
Hắn định nói chuyện với Tiêu tổng, mong gã ít nhất cũng thả đứa bé còn nhỏ như vậy ra ngoài. Thật lòng hắn cảm thấy Chu gia căn bản không coi trọng vấn đề mà Dập Dập gặp phải, giữ lại cũng chẳng để làm gì, không bằng thả nó ra. Nhưng hắn cảm thấy Tiêu tổng luôn có một chút rào chắn, ánh mắt cũng không đúng lắm, khẳng định không thể tin tưởng được.
Đến giờ ăn có người mang cơm đến, hai người cũng chưa ăn uống gì, Đinh Tiểu Vĩ dỗ thằng bé ăn một ít.
Một ngày liền trôi qua như vậy, tới tối cũng không có kẻ nào đến nữa, hai người ngủ mê man.Sáng sớm ngày hôm sau, một hồi tiếng bước chân cùng nói chuyện đánh thức hắn.
Đinh Tiểu Vĩ còn chưa mở nổi mắt đã bị người thô bạo kéo dậy, "Đi".
Hắn theo bản năng tránh khỏi tay người nọ, "Làm gì thế? Đi đâu?"
"Đừng nhiều lời, nhanh lên."
Đinh Tiểu Vĩ ôm chặt Dập Dập, hai người bị bọn họ tống ra khỏi tầng hầm, sau đó nhét vào trong một chiếc xe.
Lúc này hắn mới thấy rõ, đây là một khu dân cư đang chuẩn bị phá bỏ để dời đi nơi khác, xung quanh đều là sáu đến bảy nhà cao tầng kiểu cũ, nhìn qua chung quy là không có ai ở, vô cùng trống trải. Ở nơi này cho dù hắn có gào thét, khóc lóc thảm thiết gọi cứu mạng, cũng chẳng ai có thể nghe thấy.
Ba chiếc xe vừa mới khởi động bỗng phanh gấp khiến thân mình hắn gập lại, chóp mũi suýt thì va vào lưng ghế trước.
Hắn ngẩng đầu lên liền thấy, lấy xe đang ngồi làm trung tâm thì ba đường rẽ xung quanh không biết từ đâu phóng tới bảy tám chiếc xe nữa, trong nháy mắt vây quanh lại kìm xe hắn ở giữa.
Đinh Tiểu Vĩ khẩn trương ôm Dập Dập, theo bản năng lùi ra cửa xe.
Tiêu tổng ngồi bên ghế lái xuống xe, thần sắc căng thẳng, những tên bắt cóc gã thuê cũng đi xuống.
Mấy chiếc xe kia cũng nhanh chóng mở cửa, người trên xe đều xuống hết.
Đinh Tiểu Vĩ liếc mắt một cái liền thấy Chu Cẩn Hành, đứng bên cạnh y còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặt mày so với y lại có vài phần giống nhau.
Bây giờ dường như lại biến thành cùng xã hội đen sống chết với nhau, chỉ thiếu điều không loạt xoạt rút súng ra thôi, trong lòng Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được chửi má nó.
Nhóm người Tiêu tổng lập tức bị hơn hai mươi người bao vây, cảm xúc căng thẳng cùng sợ hãi tới mức nào cũng có thể hiểu được. Bọn họ vốn không phải loại bắt cóc tống tiền chuyên nghiệp, hơn nữa chuẩn bị không đầy đủ, ngay cả vũ khí sắc nhọn trên người cũng không có, vừa thấy đám người kia đến, toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Vẻ mặt Chu Cẩn Hành u ám như trời sắp mưa, lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"
Bắp chân Tiêu tổng run run, "Mày làm sao, làm sao mà tìm đến đây được?"
Chu Cẩn Hành nhìn gã như nhìn một con kiến, vẫn lạnh giọng: "Người đâu?"
Đinh Tiểu Vĩ rất phối hợp, tự mở cửa xe ôm thằng bé đi xuống, "Ở đây, ở đây."
Người đàn ông đứng cạnh Chu Cẩn Hành thấy Dập Dập, lông mày mới giãn ra, run giọng kêu lên: "Dập Dập, con không sao chứ?"
Bộ dạng Dập Dập vẫn là kinh hồn chưa kịp bình tĩnh, sợ tới mức không nói nên lời.
Chu Cẩn Hành nhìn băng gạc trên đầu Đinh Tiểu Vĩ, sắc mặt càng tệ hơn, "Tiêu Dân Đức, mày quá coi thường Chu gia. Tao đưa mày ra tòa đã là khoan dung, mày lại có gan ôm tiền của Chu gia bỏ trốn, cũng liều lĩnh đấy!"
Tiêu tổng lập tức trút khí, hai chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Chu Cẩn Hành đi ba bước như hai bước tới chỗ Đinh Tiểu Vĩ, gấp gáp hỏi: "Đầu bị làm sao vậy?"
Đinh Tiểu Vĩ bực mình: "Bị bọn họ đập chứ sao." Biết mình đã an toàn, hắn rốt cuộc không cần bày ra vẻ đáng thương đối với bọn bắt cóc nữa, nhất thời trong lòng dễ chịu không ít.
Chu Cẩn Hành xoa đầu hắn, sắc mặt khẩn trương không hề che giấu một chút nào.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Đinh Tiểu Vĩ ngược lại hơi xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy tay y ra, "Không sao cả, cậu đừng sờ soạng."
Chu Cẩn Hành đón lấy Dập Dập từ trong lòng Đinh Tiểu Vĩ đưa sang cho người trung niên kia, "Ba, Dập Dập chắc hẳn không sao cả, chỉ là bị dọa sợ."
Lão Đại Chu gia nhanh chóng đỡ lấy, đau lòng liên tục hỏi: "Dập Dập có bị đau không? Đừng sợ a, không có việc gì cả."
Hai mắt Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được mà nhìn ông bố của Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành phân phó người xử lí xong liền túm cánh tay hắn, kéo hắn vào trong xe mình.Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được bèn hỏi: "Cậu tìm thấy chúng tôi như thế nào?"
Chu Cẩn Hành cổ quái nhìn hắn, "Em nói ra sợ anh giận."
"Nói đi."
"Điện thoại anh ở đâu, em đều có thể tìm ra được."
"Đm, cậu chơi cả công nghệ cao cơ đấy."
Chu Cẩn Hành đóng cửa xe rồi sáp lại gần, nâng mặt hắn lên hung hăng hôn xuống.
Đinh Tiểu Vĩ không được tự nhiên, cửa kính trong suốt, y cũng không thèm nhìn đến tình cảnh hiện tại.
Y không quản nhiều như vậy. Cả đêm hôm qua không ngủ, tìm được vị trí của Đinh Tiểu Vĩ rồi, y đứng chờ ở gần đó. Y không dám mạo muội đi vào, chỉ có thể chờ bọn họ đi ra, ở nơi đất bằng phẳng mới an toàn một chút.
Y gấp đến nỗi cảm tưởng tim mình sắp vọt ra khỏi lồng ngực, nếu Đinh Tiểu Vĩ thật sự xảy ra chuyện...... Y cũng không dám nghĩ đến nữa. Bây giờ có thể thực sự dựa vào người Đinh Tiểu Vĩ, bắt y trả giá y cũng không hối tiếc.
Hôn đủ rồi, rốt cuộc cũng khởi hành.
Đinh Tiểu Vĩ hỏi, "Cha cậu đối đãi Dập Dập thật tốt......" Dứt lời vẫn là nhịn không được nói thêm một câu không não, "Là thật hay giả?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Dập Dập là hậu duệ duy nhất của anh cả tôi, anh nói xem?"
Đinh Tiểu Vĩ kinh ngạc: "Thật sự là anh cậu sao, giám định rồi?"
"Đã sớm giám định, chính là không thể nói ra, bất kể người ngoài hay người nhà cũng không thể nói. Ba em ở nhà không dám quá gần gũi với Dập Dập, chừng nào ông nội vẫn còn sống, ba em không dám ở trước mặt người thân liếc thằng bé vài cái. Kì thật trong lòng ông ấy vô cùng đau khổ."
Đinh Tiểu Vĩ hơi dễ chịu một chút, "Nói như vậy, Chu gia vẫn có người thật tâm đối tốt với Dập Dập."
Chu Cẩn Hành khẽ cười, thuận miệng "Ừ" một tiếng.
Đinh Tiểu Vĩ thả lỏng thân mình, tựa vào ghế, "Hai ngày này khiến tôi sợ muốn chết, tôi thực sự sợ tên họ Tiêu kia điên rồi, thật sự xử lí chúng ta."
Cả người Chu Cẩn Hành cũng thoải mái hơn một chút, nháy mắt với hắn, "Rắc rối của anh còn chưa chấm dứt đâu."
"Có ý gì?"
"Mẹ anh đến đây."
Đinh Tiểu Vĩ bước vào nhà, chân vẫn còn đang dở bước duỗi thẳng ra.
Hắn phải giải thích như thế nào về việc sống chung với một người đàn ông, hơn nữa căn phòng bài trí như phòng tân hôn của đôi vợ chồng, khắp nơi lộ rõ vẻ nồng nhiệt.
Mẹ hắn già rồi, lại cổ hủ, nếu biết đối tượng của hắn là đàn ông, không biết bà có chém chết hắn hay không.
Chu Cẩn Hành cười an ủi, "Anh đừng sợ, bác ấy không biết."
"Cậu nói chuyện với bà như thế nào?"
"Nói chúng ta là bạn, tạm thời ở cùng nhau."
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ nghi ngờ sâu sắc, mẹ hắn có thể tin được không nhỉ, dù sao căn hộ cũng vừa mới được sắp xếp lại, nếu hai người đàn ông sống ở đây chắc cũng không quá lạ.Hắn dự đoán phản ứng của mẹ mình, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ sự tình trước mặt lại ra thế này.
Hắn đẩy cửa, âm thanh của mạt chược truyền đến khiến hắn choáng váng.
Hắn trợn mắt nhìn mẹ mình đang ngồi cùng ba tên vệ sĩ của Chu Cẩn Hành, chà xát hai tay mà cười đến vui vẻ.
Bà chơi rất tập trung, căn bản không nghe thấy hắn gọi.
Đinh Tiểu Vĩ cất cao giọng: "Mẹ!"
Lúc này bà Đinh mới phản ứng, "Hả? A? Tiểu Vĩ? Con về rồi? Aiz, đầu làm sao thế, không phải con đi làm à, làm gì mà đầu quấn băng gạc thế kia, không phải là tai nạn xe chứ?"
"A, không phải, hôm qua trời mưa, xe tải chất hàng cao nên rơi xuống."
"Ôi sao lại bất cẩn như vậy, có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng...... Không nghiêm trọng......" Đinh Tiểu Vĩ ngớ ra nhìn mẹ, muốn từ biểu cảm của bà nhìn ra chút manh mối.
Linh Linh từ trong phòng chạy ra lập tức bổ nhào lên người hắn, khóc òa lên.
Ông Đinh hoảng sợ, "Cháu gái làm sao vậy? Khóc gì chứ? Nhớ ba ba?"
Đinh Tiểu Vĩ hiển nhiên biết con bé khóc cái gì, mắt thấy ba mình bị người ta đưa đi, chắc chắc rất sợ hãi. Nhưng cô nương này thực sự nghe lời, Chu Cẩn Hành dặn không được kể cho bà nội, con bé cũng không nói gì.
Kiếp trước không biết hắn tích đức nhiều đến mức nào mới có thể sinh ra một bé gái nhu thuận như vậy.
Đầu mũi chua xót, hắn gắt gao ôm lấy Linh Linh.
Ông Đinh cười nói: "Mới hai ngày không gặp đã nhớ ba ba như vậy, Linh Linh rất thân thiết với con nha. Ván này bố còn chưa chơi xong (câu này dịch không rõ nghĩa). Tiểu Chu này, cháu kiếm đâu được mấy anh bạn thật sự thú vị, khà khà, thật sự thú vị. Dứt lời lại vui tươi hớn hở chạy lại bàn tiếp tục chơi mạt chược.
Đinh Tiểu Vĩ nhìn đến trợn tròn mắt, nhỏ giọng hỏi Chu Cẩn Hành, "Sao cậu biết mẹ tôi thích chơi mạt chược?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Bác gái tự nói. Em bảo rằng em bận hai ngày này, không có thời gian đưa bác đi chơi, bác liền nói nếu có người chơi mạt chược cùng thì tốt rồi."
Đinh Tiểu Vĩ dở khóc dở cười.
Hắn tắm rửa, thay quần áo rồi ngồi an ủi Linh Linh, cam đoan về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, hơn nữa còn bảo đảm hai ngày sau Dập Dập sẽ về nhà thì con bé mới yên lòng.
Đến giờ ăn tối, Chu Cẩn Hành gọi mọi người xuống, làm một bàn đồ ăn.
Bà Đinh chơi đến thỏa mãn, để mấy người bạn của Chu Cẩn Hành lại, vui vẻ chạy đi ăn cơm, lại còn không ngừng khen y, "Tiểu Vĩ này, con xem Tiểu Chu, cậu ấy bộ dạng anh tuấn lại còn lễ phép, còn có thế làm việc nhà, con mà được một nửa như thế cũng không buồn đến nỗi không lấy được vợ đâu."
Đinh Tiểu Vĩ xấu hổ liếc nhìn y.
Bà Đinh gắp một miếng lên, "Này, bông cải xanh này ngon, vừa chín tới. Tiểu Vĩ, con cũng học đi, bây giờ phụ nữ đều thích đàn ông biết nấu ăn, con rảnh thì học Tiểu Chu một chút kĩ thuật."Đinh Tiểu Vĩ cúi đầu không dám nhìn mẹ mình.
Ngược lại Chu Cẩn Hành thoải mái đáp: "Bác gái yên tâm, khi nào rảnh rỗi cháu sẽ dạy anh ý."Bà Đinh gật đầu cười.
Đến đêm, ngủ ở đâu lại là một vấn đề nan giải.
Căn hộ vừa dọn đến ở, phòng ngủ chính và phòng của Linh Linh đã được bố trí đầy đủ, phòng cho khách ngoại trừ có giường có chăn, đồ đạc còn chưa kịp bày ra, căn bản không giống phòng cho người ở.
Bà Đinh vừa thấy liền nói: "Hai người ngủ một phòng à?"
Đinh Tiểu Vĩ ậm ờ: "A, hai ngày này mẹ đã mệt mỏi rồi, còn dọn phòng làm gì."
Bà Đinh liếc hắn một cái, "Tiểu Vĩ ở đây đã gây nhiều phiền toái cho cháu, nó da dày thịt béo, cháu không cần đặc biệt chiếu cố làm gì, cho nó ngủ sô pha là được."
Chu Cẩn Hành vội đáp, "Bác gái, không sao, cháu với anh Đinh là bằng hữu, cùng nhau ngủ vài ngày cũng chẳng có vấn đề gì, vài ngày nữa nhà của anh ấy dọn xong sẽ về."
"Không được không được, hai người đàn ông ngủ một giường cũng rất khó chịu, Tiểu Vĩ mày đừng chiếm chỗ người ta, ngủ sô pha đi."
"A, được." Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy trống rỗng. Mặc dù hắn thật sự mong muốn đấy nhưng lúc này hẳn là không thể nào ngủ chung phòng cùng Chu Cẩn Hành được.
Chu Cẩn Hành chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn hai mẹ con họ, không nói gì.
Tối đến, Đinh Tiểu Vĩ ôm chăn gối nằm ngay giữa sô pha, thì người đáng lẽ phải ngủ từ lâu rồi – mẹ hắn, lại ngồi trong phòng khách, hình như đang đợi hắn.
Đinh Tiểu Vĩ ngạc nhiên hỏi: "Sao mẹ vẫn chưa ngủ?"
Khuôn mặt bà Đinh thoáng nét mệt mỏi: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
Đinh Tiểu Vĩ ném chăn lên ghế, ngồi xuống, không hiểu vì sao bỗng dưng lòng hắn lại có vài phần khẩn trương.
"Lần này mẹ đến cũng không báo trước với con một tiếng... Không phải con vẫn thường gửi tiền về nhà đúng không, nên mẹ muốn đến xem rốt cuộc bây giờ con đang sống như nào. Mẹ vốn là muốn đưa cha con đi cùng, nhưng ông ấy càng ngày càng già yếu, lại còn lười, nên mẹ phải tự mình qua đây."
"Cha mẹ không tới thì qua một thời gian nữa con cũng sẽ trở về nhà, cần gì phải làm như vậy?"
"Chính là trong lòng mẹ đang rất cao hứng, con trai mẹ tiền đồ tốt như vậy, làm sao mẹ có thể không tới xem." Bà Đinh cười cười nói tiếp: "Con xem con mới kiếm được chút tiền, gì chứ lại cùng người khác ở chung, chính con cũng không phải không có nhà. Con ngại căn hộ hồi trước nhỏ, đừng vội gửi tiền về cho cha mẹ nữa, mua nhà trước đi, cha mẹ không thiếu tiền."
"Cái này, chúng con ở cùng nhau thỉnh thoảng cũng tiện để chăm sóc lẫn nhau, còn nhà... thì vẫn sẽ mua."
"Con chuyển tới đây lâu chưa?"
"... Cũng được một thời gian rồi."
"Rồi hai đứa vẫn luôn ngủ cùng một phòng?" Bà Đinh nhìn Tiểu Vĩ, ánh mắt đó làm hắn tự dưng thấy có chút xấu hổ không thể che dấu được.
"Vâng... Mấy chỗ trống này là để sau mua đồ nội thất."
"Thật không, hay là căn bản vẫn chưa tính đến?"
Tim Đinh Tiểu Vĩ đập thình thịch, hắn không dám nhìn mẹ mình.
Mắt bà Đinh đỏ lên, bà quay mặt nhìn ra xa: "Mày làm sao mà ngay cả mẹ cũng không dám nói thật. Linh Linh đã nói với mẹ, mày ở cùng người ta cũng không phải ngày một ngày hai, mà là từ rất lâu rồi. Linh Linh cũng sắp coi y thành mẹ mình đấy"
Đinh Tiểu Vĩ khẩn trương kêu lên một tiếng: "Mẹ, con..."
Ánh mắt bà Đinh chợt trở nên sắc bén, nhìn hắn: "Mẹ già rồi nhưng vẫn chưa hồ đồ đâu. Lần trước tới thăm mày, thằng bé họ Chiêm đi theo mày... Là người như vậy đấy. Lúc đó mẹ đã rất hoảng hốt, mẹ chỉ sợ mày sẽ sa ngã. Cuối cùng mày kết hôn với Dung Hoa, lúc đó mẹ mới yên lòng, ai mà biết cuối cùng chẳng đến nửa năm mày lại đòi ly hôn. Bây giờ mày lại cùng tên họ Chu kia ở một chỗ, mày, mày không phải vẫn luôn nghĩ mẹ mày là đồ ngốc đúng không?"
Mắt Đinh Tiểu Vĩ cũng đỏ ngầu, nức nở: "Mẹ,.. con thật sự xin lỗi"
Bà Đinh hít mũi, nói tiếp: "Mẹ không mong đợi mày có thể tìm được một người vợ có điều kiện tốt. Nhưng ít nhất, ít nhất cũng phải là con gái. Mày dù có như nào cũng không thể tùy tiện ở cùng với một người đàn ông được". Dứt lời, bà Đinh lau nước mắt.
Suy nghĩ của tác giả: Ngày càng gần tới kết thúc, sau đó lại mở ra một cái hố mới. Làm không xong thì chết mất!