Đinh Tiểu Vĩ nghẹn một bụng ấm ức, buồn bực tới công ty.
Lúc làm việc hắn còn có chút luống cuống, trái lo phải nghĩ, cảm thấy hôm qua thái độ của mình đối với Giảng Lộ có phải quá tệ hay không. Tình hình hiện tại của cô ấy gầy gò như vậy, nhìn qua tình cảnh thôi đã lởn vởn trong đầu hắn không sao xua đi được, vạn nhất bây giờ càng không ra gì thì sao?
Rối rắm vài giờ sau rốt cuộc hắn vẫn lo lắng, bèn gọi cho Giang Lộ.
Thanh âm đầu bên kia nghe cực kì bình tĩnh, nói vài câu xong liền hỏi hắn: "Có người ở với anh đúng không?"
Đinh Tiểu Vĩ sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
"Thật sự có ai đó?"
Hiện hại hắn cũng không chắc mối quan hệ của hắn với Chu Cẩn Hành là gì. Dù sao hai người là kiểu bán ở chung, nếu nói thẳng ra thì là bạn tình. Chu Cẩn Hành đối xử với hắn cũng quá tốt, hắn muốn nói không phải, nhưng trừ việc làm chuyện đó quá lâu ra, ít nhất so với trước kia hoàn toàn khác rất nhiều.
Rốt cuộc có tính là "Có ai đó" không? Nhất thời Đinh Tiểu Vĩ không biết trả lời thế nào.
Thanh âm Giang Lộ dường như không chút dao động, "Hai người các anh, dạo này thế nào?"
Đinh Tiểu Vĩ do dự thật lâu mới trầm giọng đáp: "Ừ, cũng ổn."
"Là người như thế nào?"
Là người như thế nào a......Đinh Tiểu Vĩ cười khổ, Chu Cẩn Hành đến tột cùng là loại người nào, thật sự khó hình dung.
"Anh nói đi, là người thế nào. Anh thích cậu ta? Đối xử với Linh Linh ra sao?"
"...... Đối xử với Linh Linh rất tốt."
Lúc này đổi lại là Giang Lộ trầm mặc.
Hai người cứ như vậy mà cầm điện thoại không nói lời nào. Cũng chẳng biết qua bao lâu, Giang Lộ tựa hồ hơi khẽ nức nở, "Đối xử tốt với Linh Linh là được, đối xử tốt với Linh Linh là được......"
Đinh Tiểu Vĩ không nhịn được nói: "Cô không sao chứ, mệt quá thì ngủ một giấc đi."
"Không sao cả, tôi đã khá hơn nhiều rồi...... Tiểu Vĩ, về sau anh không cần đến đây nữa, tôi không sao."
"Cô, cô thật sự ổn?"
"Thật sự không sao cả. Hôm nay y tới tìm tôi, tôi biết anh không thể lí giải được, nhưng đời này, tôi cũng chỉ có thể trông cậy vào cậu ta...... Anh......" Thanh âm Giang Lộ có chút run rẩy, "Hai người rất hợp nhau, chăm sóc cho Linh Linh thật chu đáo, khi nào rảnh tôi sẽ tới thăm ba người."
"Được..."
Ngắt máy, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy thật chua xót. Bất quá hôm nay đẹp trời, không nên tự gây sức ép cho bản thân mình, thực sự hắn không biết nên thấy đáng thương hay nên hận cô hơn.
Sau giờ tan tầm hắn đi tới căn hộ mới, giao tiền thế chấp cùng tiền thuê nhà, lấy chìa khóa rồi lên lịch hẹn chuyển nhà với chủ nhà.
Nơi này thứ nhất là phòng nhiều hơn một chút, đồ đạc cũng tốt, thứ hai là gần viện nghiên cứu nơi Linh Linh trị liệu. Chờ đến khi kiếm được tiền, hắn sẽ dành nhiều thời gian đi tìm mua một căn hộ tốt hơn, trước mắt tạm thời cứ thuê đi đã.
Về đến nhà, Chu Cẩn Hành đã đón hai đứa nhỏ về, đồ ăn trên bàn cơ bản đều đã được chuẩn bị chu đáo.
Đinh Tiểu Vĩ nói với y, "Tôi tìm một căn hộ mới, cuối tuần sẽ dọn đồ sang."
"A? Phòng ở thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, ba phòng rất rộng, vật dụng linh tinh đều có hết."
Chu Cẩn Hành nhìn hắn một cái, "Vì sao không nói với em?"
"Chẳng lẽ tôi không thể tự mình đi xem được ư, sao vậy, cậu còn sợ tôi bị người ta lừa à?"
"Không phải, nhưng em cũng sống ở cái nhà này, chẳng lẽ không được cho ý kiến?"
Gương mặt già nua của Đinh Tiểu Vĩ nóng lên, "Cậu cũng thật là, ai nói cậu sống ở đây?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Nếu không thì sao bây giờ em lại ở đây?"
Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt liếc y một cái, "Cậu đừng có coi nhà tôi là nhà mình, cơm nước xong tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"A? Chuyện gì?"
"Ăn xong đã."
Nghĩ đến chuyện của Dung Hoa, trong lòng hắn bắt đầu không thoải mái, khẩu khí đối với y cũng tệ đi.
Chu Cẩn Hành hai mắt nhìn hắn, chỉ biết rằng chắc chắn có chuyện xảy ra, hơn nữa phân nửa là nhằm vào y.
Cơm nước xong y liền cùng Linh Linh và Dập Dập ra ngoài chơi, một chút thời gian để hai người ngồi với nhau cũng không có.
Ban đầu Đinh Tiểu Vĩ còn ngồi bên cạnh chờ y, chờ cùng y ngả bài tính sổ, cuối cùng không những mất kiên nhẫn, ngay cả cơn tức cũng bị tiêu tan đi không ít.
Đến khi hai đứa nhỏ đã ngủ rồi, rốt cuộc hai người mới có thời gian, nhưng hắn lại bắt đầu thấy buồn ngủ.
Chu Cẩn Hành cười ha hả nhìn hắn, "Anh Đinh, anh định nói gì với em vậy?"
Đinh Tiểu Vĩ ngáp một cái, "Tôi hỏi cậu, chuyện của Dung Hoa, không phải cậu ở sau giở trò đấy chứ?"
Chu Cẩn Hành đang cởi quần áo, nghe vậy tay hơi dừng lại một chút, sau đó nhanh nhẹn cởi áo, lộ ra thân trên thon dài với đường cong rắn chắc, mỉm cười nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ nuốt nước miếng, "Tôi ngày đó vì chuyện hộ khẩu mà cùng bố của Dung Gia gặp mặt, thấy trên giấy đăng kiểm xe điền tên công ty cậu. Cậu nói xem, rốt cuộc sao lại như thế?"
Chu Cẩn Hành cười đáp: "Dung Hoa chăm sóc anh với Linh Linh lâu như vậy, em là nể mặt anh, thấy bọn họ gặp khó khăn mới hỗ trợ, có gì sai chứ." Đinh Tiểu Vĩ kinh ngạc nhìn y, sao y có thể biến mình thành người tốt bằng cách nói ra vài ba câu đó?
"Không phải, cậu giúp xong thì Dung Hoa ly hôn với tôi. Cậu nghĩ tôi ngốc à?"
"Em chưa bao giờ nghĩ anh ngốc. Vì vậy anh ngẫm lại xem, nếu mình là Dung Hoa, liệu anh có tiếp tục không hay là trở về với chồng cũ, trở về với cha ruột của con mình?"
Nhất thời Đinh Tiểu Vĩ nghẹn lời.
Chu Cẩn Hành chậm rãi nhích lại gần, thổi khí vào tai hắn, "Thật sự em không biết mình làm sai điều gì. Nhà bọn họ gặp khó khăn, nể mặt anh em mới giúp, đối với Dung Hoa cũng là một biện pháp có lợi, mà anh... Em biết anh không thích chị ấy." Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng ngậm vành tai Đinh Tiểu Vĩ rồi liếm dọc theo, "Chuyện này chẳng lẽ không đáng để vui mừng?"
Đinh Tiểu Vĩ nhận ra, cho dù hắn nghĩ về một sự việc như thế nào, tới miệng Chu Cẩn Hành, sự việc đó hoàn toàn không giống như trước nữa.
"Này, vậy vì sao cậu không nói cho tôi biết!" Đinh Tiểu Vĩ đẩy y ra, ngồi về mép giường.
Bàn tay Chu Cẩn Hành bắt đầu không thành thật mà vuốt ve sau lưng Đinh Tiểu Vĩ, y cũng rướn mình lên, "Nếu em nói với anh, khi đó liệu anh có thản nhiên nhận sự giúp đỡ của em không?"
Đinh Tiểu Vĩ ngẫm lại, cũng đúng, lúc ấy mình còn đang chán ghét y.
Không phải, vốn hắn định tìm y để tính sổ, ngược lại y nói hành động của mình là đúng, tình hình có thể thông cảm được, chính hắn lại cái gì cũng chưa làm, người ta đã có lòng giúp đỡ rồi.
Hắn có cảm giác như đấm vào cục bông, càng ra sức đấm lại càng rối rắm.... Rốt cuộc là mấy ngày qua hắn đã làm cái gì nhỉ.
Cứ sửng sốt như vậy, thân mình Chu Cẩn Hành đã nhanh chóng đè lên, vừa hôn vừa sờ, chỉ trong chốc lát đã khiêu khích Đinh Tiểu Vĩ cương lên.
"Đừng...... Mỗi lần nói cái gì với cậu xong, cậu sẽ lại thế này......"
"Lần này không phải nói thêm nữa......" Chu Cẩn Hành mập mờ: "Ngày mai anh đưa em đi xem căn hộ."
"Không cần đi, anh giao tiền rồi."
"Em muốn xem, đưa em đi xem."
"A...... Được, được...... đi xem, mẹ nó đừng cắn, nhả ra! Đưa đi xem là được chứ gì..."
Chu Cẩn Hành thấp giọng cười, "Anh Đinh, em có tin tốt."
"Gì cơ..."
"Ngày mai anh có thể sẽ nhận được tiền."
"Tiền......" Tâm trí Đinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên quay trở lại, "Hai trăm vạn kia?"
Chu Cẩn Hành chớp mắt, "Đúng, thấy phấn khích không?"
"Thật á!" Đinh Tiểu Vĩ không biết bộc lộ sự xúc động ra sao, "Thật ư, nhanh như vậy?"
Chu Cẩn Hành nhân cơ hội kéo quần lót của hắn xuống, "Thật mà... Đừng nhúc nhích, tách hai chân ra một chút."
Đinh Tiểu Vĩ lúc này cái gì cũng nghe không vào, tiền tràn ngập con tim, hiện tại trông Chu Cẩn Hành như vàng bạc đá quý.
Chu Cẩn Hành thở hổn hển trêu đùa tay chân hắn, trong lòng có chút hối hận vì đã nói ra, "Anh đừng lộn xộn, tách chân ra đi, cho em tiến vào..."
Đột nhiên Đinh Tiểu Vĩ gắt gao ôm lấy y, xoay người một cái đặt y dưới thân mà cuồng nhiệt hôn.
Chu Cẩn Hành không kịp phản ứng lại với một Đinh Tiểu Vĩ cuồng nhiệt như vậy, chỉ tại đã rất lâu chưa nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, hiện tại trừ bỏ nhiệt tình phối hợp, y cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Rồi sau đó căn phòng vẽ lên cảnh xuân sắc, hai người vật lộn nhau đến tận hơn nửa đêm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sắp tốt nghiệp, nhân sinh thực con mẹ nó tốt đẹp.