• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Mục Thu biết Chung Ly Phong Bạch muốn diễn cảnh giường chiếu với người khác, hắn nhất định sẽ nổi điên khiêng người về nhà, nói không chừng còn giận cá chém thớt chém luôn cả nam diễn viên hợp tác!

Đúng là quá sức thô lỗ!

Ngài giám đốc khinh bỉ loại hành vi này, bởi vì hắn luôn đi con đường tâm lí!

Vì thế sau khi bóp méo chai nước, Âu Dương Long thản nhiên thả kịch bản xuống, rút khăn tay ra lau mặt cho Tô Nặc.

“Anh không sao chứ?” Tô Nặc hỏi.

“Dĩ nhiên là không.” Âu Dương Long khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày, “Chỉ là đột nhiên tôi muốn thử lực tay một chút.”

Tô Nặc liếc nhìn cái chai thê thảm kia, ghen tị nghĩ, muốn khoe cơ bắp thì nói đại đi!

Thừa dịp thợ trang điểm tới, Âu Dương Long kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Chung Ly Phong Bạch.

“Chú em qua đây làm gì?” Mục Thu vô cùng bất mãn! Cái bóng đèn này thiệt chói mắt hết sức!

“Xem kịch bản một chút, nhân tiện chia sẻ một chút ý tưởng với đạo diễn Chung.” Âu Dương Long rất có thành ý.

Mục Thu nghe xong càng tức giận, “Hiểu biết về nghệ thuật của chú còn chưa bằng tôi mà bày đặt chia sẻ ý tưởng gì!” Đúng là kì quái!

Chung Ly Phong Bạch không thèm nể mặt Mục Thu, nhiệt tình nhìn Âu Dương Long, “Anh xem kịch bản của tôi rồi?”

“Đúng vậy.” Âu Dương Long gật đầu.

“Anh cũng xem rồi đây này.” Mục Thu tranh thủ xen mồm vào, hơn nữa còn vô liêm sỉ ca ngợi, “Thật sự rất cảm động, anh đã khóc rất nhiều lần!” Dối trá đến mức không thể dối trá hơn!

Tiếc là Chung Ly Phong Bạch hoàn toàn không để ý tới hắn!

Tổng giám đốc Mục đành phải thở dài, cuộc đời thật phũ phàng làm sao.

“Bản thân tôi không nghĩ như thế.” Âu Dương Long nhìn Chung Ly Phong Bạch, “Có vài chỗ sửa lại một chút sẽ tốt hơn.”

“Chú thì biết cái gì!” Mục Thu giận dữ, cư nhiên dám phê bình, muốn đánh nhau phải không!

“Anh đừng có ngắt lời bọn tôi nữa!” Chung Ly Phong Bạch không thể nhịn được nữa, bắt đầu muốn xù lông, “Chúng tôi đang thảo luận về nghệ thuật!”

Anh cũng đang thảo luận về nghệ thuật mà! Tổng giám đốc Mục lòng đau như cắt!

“Ví dụ như cảnh giường chiếu này.” Âu Dương Long mở kịch bản ra, “Tôi cảm thấy Hiên Viên Vô Lệ không cần phải cởi quần áo.”

Sát! Mục Thu giật mình, quanh co lòng vòng nửa ngày thì ra là vì vậy!

Thế là trong mắt hắn lập tức tràn ngập khinh bỉ! Cái tên này đúng là chẳng hiểu gì về nghệ thuật!

“Thật ra cũng được mà.” Chung Ly Phong Bạch sờ sờ cằm, “Nói thật lúc đầu chúng tôi định cho Hiên Viên Vô Lệ mặc một bộ sa y mỏng màu đỏ, như ẩn như hiện cũng rất có ý tứ!”

Âu Dương Long lắc đầu, “Như vậy không khoa học.”

Chung Ly Phong Bạch kinh ngạc, “Sao lại không khoa học?”

“Sở dĩ Hiên Viên Vô Lệ nữ giả nam trang là vì mang thâm cừu đại hận, cho nên mới lẫn lộn giới tính hòng che giấu tai mắt.” Âu Dương Long phân tích, “Hơn nữa trong kịch bản đã ghi rõ ràng, Hiên Viên Vô Lệ sống là vì báo thù!”

“Đúng vậy.” Chung Ly Phong Bạch gật đầu.

“Thế thì sao Hiên Viên Vô Lệ có thể bỏ qua kế hoạch báo thù chỉ vì một người đàn ông?” Âu Dương Long nói, “Huống hồ Long Cửu Tiêu lại còn là đại hiệp chính phái, sao hắn có thể quên mất sứ mệnh, đi theo ma giáo chỉ vì một đêm xuân với Hiên Viên Vô Lệ?”

Mục Thu tặc lưỡi, ngã tư đường có bán thuốc tăng lực cũng không có chào hàng cho chú em đâu!

*ở đây chắc nói là anh Long nói sung quá nên có bán thuốc tăng lực cũng không bán cho ảnh =))

“Tôi muốn nhấn mạnh tình yêu vĩ đại ở khúc này!” Chung Ly Phong Bạch giải thích cho hắn nghe. Vì tình vứt bỏ tất cả, nghe thật quá cảm động!

“Có rất nhiều cách để nhấn mạnh tình yêu vĩ đại.” Âu Dương Long nói, “Thậm chí tôi cảm thấy bọn họ hoàn toàn không cần lên giường! Mà phải đổi thành như vầy —— Lúc vừa bắt đầu, Hiên Viên Vô Lệ không rõ tình cảm của mình dành cho Long Cửu Tiêu rốt cuộc là ơn nghĩa hay ái mộ, vì vậy chịu đủ giày vò cũng không dám vượt rào; còn Long Cửu Tiêu, tuy rằng bị Hiên Viên Vô Lệ hấp dẫn nhưng lại ngại thân phận đại hiệp chính phái của mình, vì thế cũng không dám thổ lộ tiếng lòng! Rõ ràng hai người đều có ý với nhau, suốt ngày sớm chiều ở chung nhưng lại không thể đến với nhau, chẳng lẽ đạo diễn không cảm thấy tình yêu này mới làm lòng người đau xót hơn sao?!”

“Hình như rất tan nát cõi lòng.” Chung Ly Phong Bạch có cảm giác như nhìn thấy ánh sáng trong màn đêm, “Tình tiết này quá sâu sắc!”

Rõ ràng là nói nhăng nói cuội! Nói ngon nói ngọt ghê tởm! Mục Thu giận đến nghiến răng, đồng thời lại có chút khâm phục, cảm giác rất mâu thuẫn!

“Rồi vào một ngày nào đó, khi Long Cửu Tiêu rốt cuộc suy nghĩ thông suốt, quyết định vượt qua định kiến để đến với Hiên Viên Vô Lệ, hồ yêu vừa khôi phục nguyên khí đột nhiên xuất hiện, tàn nhẫn vô tình kết thúc sinh mạng của Hiên Viên Vô Lệ! Cảm giác trơ mắt nhìn người mình yêu chìm xuống đáy hồ, còn mình lại bất lực như vậy, nhất định sẽ khiến người xem khóc lóc như mưa!” Âu Dương Long nói cứ như đúng rồi, “Ngoài ra tình tiết làm nền này cũng giải thích tại sao sau này Long Cửu Tiêu lại bạc tình với hồ yêu —— làm gì có ai lại đi yêu một kẻ đã giết chết mối tình đầu của mình, người xem nhất định sẽ thông cảm cho nhân vật, đạo diễn cũng không muốn nam chính trở thành nhân vật phản diện đâu đúng không?”

“Anh đúng là biên kịch chuyên nghiệp!” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy hận vì không gặp nhau sớm hơn!

Mục Thu nhìn mà thèm, vì thế nhàn nhạt nói, “Có rất nhiều vai nam chính đều là nhân vật phản diện!” Sự thật chứ không phải hùng biện!! “Chú em sai lầm rồi.”

Âu Dương Long lắc đầu, “Không có người nào, không có nhân vật nào thật sự là nhân vật phản diện, tất cả đều mang trên lưng đủ loại ẩn tình, vì vậy mới bất đắc dĩ đi sai đường!”

“Không ngờ giám đốc Âu Dương lại nhìn xa trông rộng như thế!” Chung Ly Phong Bạch dùng hai tay đưa danh thiếp cho hắn, “Có thời gian, tôi thật sự hi vọng có thể cùng anh uống trà.”

. . . . .

Mục Thu lập tức siết chặt nắm tay, dùng ánh mắt cảnh cáo Âu Dương Long —— Không! Được! Gạt! Vợ bạn!!

“Đương nhiên.” Âu Dương Long hoàn toàn không để ý đến Mục Thu, lịch sự lễ độ trao đổi danh thiếp với Chung Ly Phong Bạch, “Tôi thật sự hi vọng đạo diễn Chung có thể đạt được giải Bách hợp vàng.”

“Tôi sẽ xem xét lại tình tiết một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều.” Chung Ly Phong Bạch đứng lên, vốn định ôm Âu Dương Long, thế nhưng lại bị tổng giám đốc Mục kiên quyết ngăn cản, vì thế đành phải tiếc nuối từ bỏ.

Cả hai đều là!

Thương nhân!

Nhưng sự khác biệt!

Quá xa!

Nỗi buồn này không thể dùng ngôn từ để diễn tả!

Như sương khói cuồn cuộn!

Trong không khí!

Và!

Sâu tận đáy lòng!

Vì thế không đợi Tô Nặc trang điểm lại xong, Chung Ly Phong Bạch vội vàng thông báo ngày quay tiếp theo tạm thời hủy bỏ! Cụ thể đổi đến ngày nào chưa xác định!

Tô Nặc nghe vậy thì lập tức nổi giận, rất muốn rống lên thời gian của tôi quý lắm có biết không! Nhưng ngại xung quanh toàn là người xa lạ, đoá hoa cao quý đành phải bình tĩnh điềm đạm nói, “Tại sao?”

“Bởi vì tôi muốn sửa lại tình tiết cho khoa học một chút!” Chung Ly Phong Bạch trả lời.

Tô Nặc lại rít gào lần nữa, tình tiết không khoa học mà còn gọi người ta đến diễn! Sao lại có loại đạo diễn không đáng tin như thế này! Năm đó đạt giải Bách hợp vàng chắc chắn là dùng tiền để mua rồi! Rốt cuộc tại sao mình lại quen biết hắn chứ!

Tuy rằng cực kì cực kì không hài lòng, nhưng dù sao Chung Ly Phong Bạch cũng là đạo diễn lớn của studio, Tô Nặc đành phải thỏa hiệp, thay đồ xong định đi ăn một bữa thật ngon.

“Về nhà ăn cơm đi.” Đới An nói, “Sau khi cơm nước xong thì ngủ một lát, buổi tối còn có tiệc.”

“Tiệc gì vậy?” Tô Nặc trước giờ đều mơ hồ về công việc.

“Cửa hàng mới của tập đoàn Nhân Thụy tổ chức lễ chúc mừng khánh thành.” Âu Dương Long đi vào phòng hóa trang, thay người đại diện trả lời vấn đề này.

“Ồ.” Tô Nặc buồn bực, “Tôi bắt buộc phải đi sao?”

“Cậu đương nhiên phải đi.” Âu Dương Long nghiêm túc nói, “Cậu là người mẫu tạp chí mua sắm của chúng tôi.”

“Vậy Khâu Tử Ngạn có đến không?” Tô Nặc hỏi.

Ngài giám đốc có chút không vui, bất quá sẽ không biểu lộ ra ngoài, “Cậu không muốn gặp lại hắn?”

“. . . Thật ra cũng không sao.” Tô Nặc gãi gãi cằm, quyết định che giấu chuyện mình hâm mộ người ta!

Tên cơ bụng thích mặc đồ phụ nữ! Tên cơ bụng thích mặc đồ phụ nữ! Tên cơ bụng thích mặc đồ phụ nữ! Sau khi lặp lại nhiều lần, người mẫu Tô cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều!

“Vậy chúng tôi đi trước.” Đới An nói tạm biệt Âu Dương Long, “Buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.” Âu Dương Long cười vô cùng lịch sự, nhưng Tô Nặc không phát hiện, bởi vì hắn đang bận vào nick chửi hình mới của tên cơ bụng!

“Đi đường đừng chơi di động.” Âu Dương Long lấy điện thoại của Tô Nặc, nhét vào trong túi áo, “Mắt của cậu không tốt, coi chừng ngã.”

Mặc dù có hơi nhiều chuyện, nhưng mà. . . Cũng đáng cho thẻ người tốt! Tô Nặc vẫy vẫy tay với Âu Dương Long, sau đó cùng người đại diện ra bãi đỗ xe.

Ngài giám đốc nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy rất đau đầu, sao lại có người ngốc như vậy.

“Đêm nay thật sự không thể tới nhà em sao?” Mục Thu giống như thú cưng cỡ lớn vẫy đuôi đi theo sau Chung Ly Phong Bạch.

“Không!” Đạo diễn Chung vô cùng lạnh lùng!

“Anh đã tìm 3 bộ phim lịch sử điện ảnh Đức xem suốt đêm.” Mục Thu tủi thân nói.

“Vậy thì sao?” Chung Ly Phong Bạch hỏi lại.

“Chẳng lẽ em không muốn nói chuyện với anh dù chỉ một chút?” Trong mắt Mục Thu tràn đầy chân thành.

“Không.” Chung Ly Phong Bạch nói thẳng, “Đêm nay tôi có hẹn với biên kịch, làm ơn đừng quấy rầy công việc của tôi.”

. . . . .

Mục Thu đành phải không cam lòng giúp hắn mở cửa xe, “Vậy ngày mai anh gọi điện thoại cho em.”

Chung Ly Phong Bạch đạp chân ga, vô tình bỏ lại tổng giám đốc Mục!

Thật sự quá tàn nhẫn!

Âu Dương Long đi vào bãi đỗ xe, vừa lúc thấy một màn như vậy, vì thế đồng tình vỗ vỗ vai của hắn.

“Ánh mắt của chú là ánh mắt gì!” Mục Thu nổi giận, “Hơn nữa chú cũng không khá hơn tôi chút nào đâu!”

Âu Dương Long bình tĩnh đáp, “Loại chuyện này không thể gấp gáp được.”

“Ít ra đạo diễn Chung cũng biết tôi thích hắn!” Mục Thu châm chọc, “Cái vị kia của chú chắc còn chưa biết gì đi!” Đàn ông ba mươi tuổi còn bày đặt thầm mến, tôi không nỡ nhạo báng chú ha ha ha ha!

“Muốn nói sao thì nói.” Âu Dương Long đi đến hướng đối diện mở cửa xe, đột nhiên nổ máy nhằm về phía tổng giám đốc Mục!

Sát! Mục Thu quá sợ hãi, tên này sẽ không tông chết mình chỉ vì vài ba câu nói chứ!

Xe hơi cán thẳng lên vũng nước, thành công biến quần tây màu sáng của tổng giám đốc Mục thành quần đốm!

“Âu Dương Long!!!!!!” Mục Thu rống giận!

Ngài giám đốc chậm rãi bật CD nghe nhạc, cười một cách vô sỉ.

Bởi mới nói, lòng tự trọng của đàn ông. . . Không thể tùy tiện chọc bậy được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK