“Tôi thật sự yêu cậu ấy.” Âu Dương Long thu dọn hành lí.
“. . . Bây giờ nhìn chú cứ như mười tám tuổi ấy!” Mục Thu cảm thán.
“Lúc chú theo đuổi Chung Ly Phong Bạch, chỉ số thông minh chỉ bằng đứa nhóc tám tuổi.” Âu Dương Long dè bỉu.
“Ý ông là chú quá ngây thơ!” Mục Thu nổi giận, sao tự nhiên lại nhắc đến chỉ số thông minh? Muốn đánh nhau phải không ?!
Đáp án hiển nhiên là không! Ngài giám đốc hoàn toàn không có tâm tình để ý đến hắn, kéo va li rồi phóng ra khỏi cửa, áo ba-đờ-xuy màu đen bị gió thổi bay, trông ngầu không thể tả!
Mục Thu vẫn còn bực mình chuyện bị xem thường, vì thế trước khi rời đi, hắn mở tủ rượu của Âu Dương Long vơ vét một vòng, không chỉ lấy một chai rượu quý mà ngay cả trái cây trong tủ lạnh cũng không tha!
Nhổ lông chim nhạn*, đúng là quá đê tiện!
*Chim nhạn bay rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhổ được lông của nó, câu này dùng để ám chỉ người thích chiếm tiện nghi của người khác, thấy có lợi ích là nhào vào.
“Sao về trễ vậy?” Lúc Mục Thu về tới nhà thì trời đã rạng sáng, Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng hỏi, “Anh đi đâu đấy?”
Mục Thu mừng thầm, cái kiểu chất vất ông xã về trễ thế này mới tuyệt làm sao!
“Tôi đang hỏi anh đó!” Chung Ly Phong Bạch nổi giận, cười cái gì mà cười!
“Tới nhà Âu Dương, một tiếng nữa hắn sẽ bay sang Ý.” Mục Thu trả lời.
“Đi tìm Nặc Nặc?” Chung Ly Phong Bạch giật mình!
“Chắc vậy.” Mục Thu đặt túi đồ trong tay lên bàn, “Hình như Tô Nặc gọi điện thoại cho hắn, nói muốn về nhà.”
Chung Ly Phong Bạch nghe vậy thì bắt đầu cảm thán.
Trong đêm khuya đen tối!
Một trái tim chân thành!
Lướt qua mặt biển yên tĩnh!
Đi tìm!
Tình yêu thật sự!
Của lòng mình!
Đúng là!
Quá cảm động!
“Anh đi rửa trái cây cho em.” Mục Thu mang chiến lợi phẩm vào nhà bếp.
Chưa ngâm thơ xong đã bị cắt đứt, Chung Ly Phong Bạch vô cùng bất mãn.
Rốt cuộc tại sao mình lại ở chung với cái tên đàn ông không lãng mạn này!
“Qua ăn trái cây đi!” Mục Thu đứng trong phòng khách kêu.
Chung Ly Phong Bạch mang dép lê đi qua.
“Trộm ở nhà Âu Dương đó.” Mục Thu tự hào nói, “Anh còn trộm thêm chai rượu nữa!”
Trời đất ơi. . . Chung Ly Phong Bạch hết biết nói gì, đập đầu vào vai hắn.
Tôi muốn ly hôn!
“Ngày mai em được nghỉ phải không?” Mục Thu vừa dùng khăn ướt giúp Chung Ly Phong Bạch lau tay vừa hỏi.
“Ừ.” Chung Ly Phong Bạch gật đầu.
“Vậy tức là không cần dậy sớm?” Tay của Mục Thu bắt đầu không an phận.
Chung Ly Phong Bạch nâng cao cảnh giác, “Tôi muốn đi ngủ sớm.”
“Một lần thôi.” Mục Thu vô liêm sỉ nói, trực tiếp ôm người vào phòng ngủ.
Chung Ly Phong Bạch lập tức nổi giận!
Ít nhất! Cũng để tôi! Ăn trái cây xong đã!
Thật sự không thể chấp nhận được!
Đạo diễn Chung vô cùng bức xúc!
Nhưng hai chân vẫn không tự chủ vòng quanh hông hắn!
Đúng là quá dối trá!
Phần tiếp theo vẫn kịch liệt và hài hòa như cũ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Chung Ly Phong Bạch tựa lên ngực Mục Thu, một ngón tay cũng không muốn động.
“Mệt lắm à?” Mục Thu vuốt nhẹ lên lưng hắn.
Chung Ly Phong Bạch nhắm mắt lại, cảm thấy rất buồn ngủ nhưng cũng rất yên tâm.
Ở chung với Mục Thu mấy tháng, mỗi đêm không còn mất ngủ nữa.
Thật sự tốt lắm.
Một đêm mộng đẹp.
Nhưng với ngài giám đốc mà nói, tối nay hiển nhiên vô cùng gian nan! Sau mười mấy tiếng bay, cằm của hắn đã mọc đầy râu xanh, bên ngoài khoác thêm cái áo ba-đờ-xuy dài thượt, trông cực kì nam tính!
Từ sân bay đổi xe đến Florence* là lúc trời vừa bắt đầu sáng, vì thế Âu Dương Long tìm khách sạn ngủ một giấc?
*Florence là tên một thành phố ở Ý.
Làm gì có chuyện đó! Thật ra hắn đang bận rộn tân trang nhan sắc một phen!
Đúng là ngầu hết sức!!!
“Nặc Nặc, dậy đi.” Tám giờ sáng, Hàn Uy gõ cửa.
“. . . Biết rồi.” Tô Nặc mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Dậy ăn sáng.” Hàn Uy đẩy cửa vào phòng.
“Mấy giờ rồi?” Tô Nặc dụi mắt.
“Tối qua mấy giờ ngủ?” Hàn Uy nhíu mày, “Sao mắt đầy quầng thâm vậy?”
“Ngủ không ngon, cả đêm gặp ác mộng.” Tô Nặc trả lời có lệ với anh hai.
Nhưng thật ra là do quá kích động nên mới bị mất ngủ! Ba ngày sau hôm nói chuyện với ngài giám đốc, Tô Nặc vẫn bồn chồn không yên, vừa muốn nhìn thấy chồng đẹp trai của mình, vừa sợ bị anh hai phát hiện, tâm tình vô cùng phức tạp, mặt mày cũng gầy xọp!
“Đi rửa mặt đi.” Hàn Uy xoa đầu em trai, xoay người ra khỏi phòng.
Tô Nặc ngồi trên bồn cầu, lén lút mở di động.
Quả nhiên có tin nhắn của ngài giám đốc! Tuy chỉ có ba chữ đơn giản “anh đến rồi” nhưng vẫn tuyệt hơn một bức thư tình đầy chữ!
Tô Nặc vô cùng kích động, hai tay cũng bắt đầu run rẩy! Tình yêu trong lòng trào dâng, vừa cảm thấy có chút tủi thân, cảm giác này làm cho người ta khó chịu quá!
—— Anh ở khách sạn nào?
Tô Nặc trả lời tin nhắn.
Gần như năm giây sau, ngài giám đốc liền gọi điện thoại tới!
Tốc độ cực kì nhanh!
“Dậy rồi à?” Giọng nói của Âu Dương Long vẫn dịu dàng như cũ, còn mang theo chút ý cười thản nhiên.
“Ừ.” Hai mắt Tô Nặc lập tức đỏ lên, cảm giác như cả hai chưa từng rời xa nhau!
“Gửi cho anh địa chỉ chỗ em ở đi.”Âu Dương Long nói.
“Anh ở khách sạn nào?” Tô Nặc do dự, “Em tới tìm anh thì tốt hơn.” Muốn gặp anh hai cũng phải lên kế hoạch trước! Nhất định phải chuẩn bị thật kĩ!
Âu Dương Long cũng không ép buộc hắn, nhanh chóng gửi địa chỉ qua.
Tuy rằng Tô Nặc rất muốn liều mạng chạy như điên đến khách sạn, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực chồng đẹp trai của mình, nhưng điều này chỉ là viễn vông mà thôi! Bởi vì anh hai hắn còn ở dưới lầu! Anh hai đúng là quá phiền!
Tô Nặc buồn bã thở dài, trong nhà có một phụ huynh cáo già ỷ mạnh hiếp yếu, nỗi đau này nào có ai hay!
“Em muốn ra ngoài?” Hàn Uy thấy Tô Nặc mặc áo lông xuống lầu thì sửng sốt.
“Tối qua ngủ không ngon, em muốn ra ngoài dạo một chút.” Nhờ sức mạnh của tình yêu, Tô Nặc diễn y như thật! Trông hắn vừa không có tinh thần vừa không tiều tụy đến mức khiến người ta lo lắng, bây giờ gọi hắn là ảnh đế Tô được rồi!
“Ừ, nhớ tìm quán cà phê ăn điểm tâm.” Anh hai cũng không hỏi nhiều, dặn dò vài câu rồi đồng ý cho đi.
“Em biết.” Tô Nặc ngồi xổm xuống mang giày, sốt ruột đến mức không thắt nổi cọng dây! May là anh hai không có chú ý, chỉ lo đút cơm cho con gái, vì thế em trai mới có thể thuận lợi bỏ trốn!
Ngay giờ phút thành công ra khỏi cửa, Tô Nặc thật sự muốn rơi lệ! Cảm giác này thật tuyệt vời làm sao!
Chia cách lâu như vậy, nhất định phải hôn nhiều một chút!
Nhớ anh ấy quá đi. . . Ngồi trong xe, Tô Nặc cảm thấy mũi mình ê ẩm!
Rõ ràng cả hai đều yêu nhau, sao lại phải cách xa nhau, thật sự quá tàn nhẫn!
Cùng lúc đó, Âu Dương Long đang ở trong khách sạn lo lắng nhìn thời gian, hoàn toàn khác hẳn hình tượng bình tĩnh trầm ổn mọi ngày.
Ngay giờ khắc nghe tiếng đập cửa, hắn cảm thấy tim mình suýt ngừng đập.
Ai ngờ là phục vụ phòng đưa menu cơm trưa.
Âu Dương Long thật sự muốn chửi thề!
Sau khi trở lại phòng, chưa tới ba phút sau, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa lần hai.
Âu Dương Long hít một hơi thật sâu để giúp bản thân bình tĩnh lại, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.
Ai ngờ vẫn là cậu phục vụ kia cười toét miệng nói, “Bởi vì ngài đến từ đất nước Trung Quốc xa xôi nên chúng tôi đã chuẩn bị phích cắm riêng cho ngài!”
. . . . .
Âu Dương Long cảm thấy mình sắp nổi điên!
Tiếng gõ cửa lần thứ ba vang lên, ngài giám đốc tức lắm rồi! Phục vụ kiểu điên khùng gì mà cứ tặng từng món từng món, đưa luôn một lần không được à?!
Âu Dương Long giật mạnh cửa.
Bên ngoài là Tô Nặc.
. . . . .
“Anh, anh không sao chứ?” Tô Nặc bị hắn dọa sợ, sao mặt anh hung hãn quá vậy! Vừa rồi trên xe Tô Nặc vẫn ảo tưởng sau khi hai người gặp nhau sẽ ôm hôn kịch liệt, cảnh tượng này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của hắn!
“. . . Nặc Nặc?” Âu Dương Long không nghĩ sẽ nhìn thấy hắn, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Là em.” Tô Nặc hồi hộp đến mức đầu óc trống rỗng, không nói được lời nào.
Nhưng hắn cũng không cần nói gì, bởi vì một giây sau, ngài giám đốc đã ôm hắn vào lòng.
“Đúng là em rồi.” Âu Dương Long khàn giọng lặp lại lần nữa.
“Phải, là em.” Tô Nặc cảm thấy mũi mình ê ẩm.
“Em có đồng ý về nhà với anh không?” Âu Dương Long ghé vào lỗ tai Tô Nặc hỏi.
“Em đồng ý.” Tô Nặc ôm chặt hắn, nức nở nói, “Cho dù anh hai không đồng ý, em cũng muốn về với anh!”
Lời tỏ tình này thật cảm động biết bao.
“Anh sẽ không để em trở mặt với người nhà.” Âu Dương Long cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cam đoan nói, “Cứ để anh giải quyết anh hai của em.”
Giải quyết là ý gì?! Tô Nặc hoảng sợ nhìn hắn, “Chẳng lẽ anh muốn đánh nhau với anh hai em? Anh hai em đánh nhau giỏi lắm, anh ấy là dân chuyên nghiệp đó! Anh chắc chắn sẽ chịu thiệt! Anh nhớ học cách đánh lén. . . Nhưng mà hai người không được dùng vũ khí!” Nếu ai trong hai người bị thương, mình nhất định sẽ đau lòng chết luôn!
. . . . .
Âu Dương Long nhìn Tô Nặc bằng ánh mắt phức tạp, “Anh chỉ muốn nói chuyện với anh hai em thôi.”
“Nhưng chắc chắn anh ấy không chịu nói chuyện với anh đâu.” Tô Nặc vô cùng tuyệt vọng. Bởi vì anh hai mình là bậc phụ huynh bảo thủ cổ lổ sĩ! Nếu trở về thời dân quốc, anh ấy nhất định là bà thím mặc sườn xám chống quải trượng, suốt ngày ép nhi tử viết chữ đọc sách! Biến thái cực kì!
“Đừng lo, cứ để anh giải quyết.” Âu Dương Long ôm hắn lên giường, “Bây giờ đừng nói chuyện anh hai em nữa, được không?”
Vậy anh muốn làm gì?! Tư thế rất ái muội, Tô Nặc nhịn không được bắt đầu nghĩ tới mấy chuyện kia.
“Em gầy quá.” Âu Dương Long xoa xoa mặt Tô Nặc, sau đó cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán hắn.
Tô Nặc nhắm mắt lại, cảm giác được Âu Dương Long hôn một đường thẳng xuống, từ mắt, mũi, hai má, đến nơi cuối cùng quấn quýt lấy nhau, lãng mạn không thể tả.
Đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa, động tác chuyển từ nhẹ nhàng chậm rãi đến kịch liệt, sự kích thích xa lạ mà quen thuộc, cả hai đều không thể khống chế bản thân.
“Anh muốn em.” Âu Dương Long thì thầm vào tai Tô Nặc.
Em cũng rất muốn anh thậm chí Nặc nho nhỏ cũng đứng lên rồi! Nhưng theo lí mà nói, sau khi chia cách lâu ngày, lẽ ra phải thổ lộ tâm sự một chút, kể lại những ngày không có nhau. . . Sao có thể hôn xong rồi làm ngay chuyện kia! Tô Nặc kiên quyết lắc đầu, “Bây giờ không được!”
“Tại sao?” Âu Dương Long hôn mũi hắn.
“Bởi vì chúng ta cần bàn bạc kế hoạch đối phó anh hai em!” Tô Nặc nghiêm túc nói.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ!!!!!