“Kẹt xe.” Khâu tiên sinh khoác vai Đường Tiểu Ngữ, “Đúng không?”
Đường Tiểu Ngữ lười để ý đến hắn, xách hành lí vào trong phòng.
Đúng là hết thuốc chữa!
Bởi vì diện tích có hạn nên bên tổ chức chỉ sắp xếp một gian phòng nghỉ dành cho khách quý, sau khi vào cửa, Khâu Tử Ngạn nhìn thấy Tô Nặc đang cúi đầu bấm di động, biểu tình vô cùng khiếp sợ!
“Cậu đang xem gì thế?” Khâu Tử Ngạn tò mò bước qua.
“A!” Tô Nặc bị dọa sợ, thiếu chút nữa ném luôn di động.
“Xin lỗi đã làm cậu giật mình.” Khâu Tử Ngạn dở khóc dở cười.
“. . . Không sao.” Không sao mới là lạ! Tô Nặc rít gào trong lòng!
Hỏi: Ai đáng ghét hơn tên cơ bụng?
Trả lời: Là tên cơ bụng đi không phát ra tiếng!
Đường Tiểu Ngữ đứng phía sau Khâu Tử Ngạn, cười cười chào hỏi Tô Nặc.
Sau đó Tô Nặc đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ giúp anh hai điều tra quan hệ của hai người này!
Thật là. . . Nhức đầu quá đi!
Hoàn toàn không có tâm trạng!
“Tôi đi thay quần áo trước.” Khâu Tử Ngạn cười cười, “Hẹn lát nữa gặp.”
“Ừ.” Lần này Tô Nặc phá lệ không có tính toán chuyện “ai tới trễ hơn thì người đó có đẳng cấp hơn” với Khâu tiên sinh, bởi vì hắn vừa mới bị Loạn thế tình triền làm lọt hố!
Do vẫn còn buồn phiền về chuyện ngài giám đốc, Tô Nặc tiếp tục rầu rĩ ngồi lướt web! Thấy Loạn thế tình triền có cập nhật thì theo thói quen bấm vào, kết quả bị một bức tranh đồng nhân dọa đến trợn mắt há mồm! Mặc dù là vẽ tay nhưng vẫn có thể nhận ra người trong hình là mình! Đã không mặc quần áo thì thôi đi, nhưng mà. . . Cái con trăn vàng to đùng kia là cái gì đây! Con trăn vàng cũng không phải vấn đề chính, vấn đề chính là nó đang quấn lên người mình, trông hệt như đang làm chuyện đó đó!
*đồng nhân: là thể loại truyện được viết ra dựa trên bối cảnh/nhân vật của một tác phẩm gốc (ví dụ như đồng nhân Harry Potter) hoặc có nhân vật là người thật.
Khẩu vị nhân thú nặng quá rồi!
Còn dám vẽ mặt của tôi phê như vậy!
Sao đám con gái bây giờ lại khó đỡ như thế!
Nhất định phải khiếu nại chủ bài post này!
Tô Nặc tức giận vào nick nhắn lại chuyện này không khoa học! Cầu chủ blog xóa bài!
Mấy phút sau, bình luận này đã bị đính lên cao, mọi người đều bày tỏ chủ blog ngu vừa thôi! Chủ blog muốn ăn gạch phải không! Chủ blog bị điên! Tranh vẽ đẹp như vậy mà cũng không biết thưởng thức, đúng là đồ thiểu năng! Chẳng lẽ chủ blog không thấy rất hợp với tình tiết truyện à?!
Hợp với tình tiết nào của truyện! Tô Nặc điên cuồng bấm di động —— Trước giờ làm gì có tình tiết thấy gớm này! Mấy người đừng nói lung tung!
Kết quả lập tức có người hồi âm, chưa xem chương mới mà đã la làng, chủ blog đi uống thuốc giùm cái!
. . . . .
Tô Nặc phẫn nộ mở chương mới, mình chỉ xem sót một chương thôi! Sao lại xuất hiện tình tiết ngược đời như vậy!
Vừa mở đầu là đã thấy kinh khủng! Bởi vì Tô Nhu Nhu bị sảy thai! Đã vậy còn sảy thai một cách nhảm nhí, kiếp trước bị hãm hại tẩm độc bao nhiêu cũng thấy trơ ra đó! Sau khi xuyên không chỉ bỏ ăn vài ngày mà đã sảy thai! Tác giả đúng là hết thuốc chữa! Tô Nặc vô cùng bức xúc.
“Nhu nhi.” Âu Dương Kim Long đau đớn tột cùng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ màn lụa trắng noãn.
Tô Nhu Nhu cười thê lương, “Duyên phận của hai ta đã hết, anh buông tay đi.”
“Không, em trong sáng đẹp đẽ như thế, sao anh có thể buông tay!” Âu Dương Kim Long rũ bỏ bản chất tà mị, khóc lóc như mưa, “Xin em, xin em cho anh một cơ hội có được không, cho anh làm thiên sứ bên cạnh em!”
“Anh chỉ biết trở thành ác ma của tôi.” Tô Nhu Nhu vô cùng kiên quyết, sau đó đột nhiên lấy ra một cái kéo ở dưới gối, nhắm thẳng vào cổ tay gầy yếu của mình, “Nếu anh không thả tôi đi, tôi sẽ chết cho anh xem!”
“Đừng mà!!!!” Âu Dương Kim Long quá sợ hãi, hắn hoảng hốt lùi về sau ba bước, “Em bình tĩnh một chút!”
Tô Nặc cảm thấy buồn bực, sao lại lùi về sau ba bước, người ta có định giết anh đâu. . . Lẽ ra phải nhào tới đoạt kéo chứ?
“Mau thả tôi ra!” Tô Nhu Nhu cắn răng, vạch một đường lên cổ tay mình.
Phía dưới lập tức có độc giả lăn lộn, quá ngược tâm rồi! Tác giả mẹ kế! Tác giả biến thái! Tác giả ăn lẩu không có thịt bò!
Âu Dương Kim Long cảm thấy tim mình như bị dao cắt, đành phải vừa nhích từng bước vừa quay đầu lưu luyến nhìn Tô Nhu Nhu, sau đó lên Boeing 747 nạm kim cương rời khỏi lâu đài.
Trời đổ mưa tầm tã như khóc thương cho mối tình này!
Tô Nặc sốt ruột, chừng nào trăn vàng mới xuất hiện?
Sau đó tới lượt trăn vàng lên sàn, đó là món quà mà hoàng tử Latvia tặng cho Tô Nhu Nhu.
“Đẹp quá.” Tô Nhu Nhu ngây ngốc nhìn trăn vàng, “Ngươi đúng là món quà mà trời ban cho ta.”
Con trăn vàng phun lưỡi, trong mắt tràn ngập khí chất vương giả!
Tô Nặc đột nhiên nhớ tới đôi mắt đen thùi của Sweetheart.
Chẳng có khí phách gì cả! Nhìn ngu kinh khủng!
Tác giả toàn viết bậy viết bạ!
“Từ nay về sau, tên của ngươi sẽ là Niệm Long.” Tô Nhu Nhu ôm con trăn vàng, đau khổ nói.
*niệm = nhớ, Niệm Long = nhớ Long = nhớ Âu Dương Kim Long =))
Tô Nặc phun ra một búng máu, cảm thấy da gà nổi đầy người!
Nhiệt độ cơ thể của Tô Nhu Nhu khá thấp, vì vậy rất thích ôm trăn vàng ngủ.
Thật ra những câu này hoàn toàn không có chút logic nào, bởi vì nhiệt độ cơ thể thấp thì nên ôm túi nước ấm! Ôm trăn vàng nhất định sẽ bị cảm! Nhưng Tô Nặc không có tâm tình để ý cái bug (lỗi) này, bởi vì hắn đã bị cảnh H tiếp theo đập trúng mặt!
Thì ra thật sự có nhân thú! Mẹ nó!
Lại còn viết suốt năm ngàn chữ!
Năm ngàn chữ mới chết chứ!
Thì ra trăn có hai JJ!
Đã vậy còn phân nhánh!
Đúng là phải cảm ơn tác giả đã cung cấp cho độc giả kiến thức vĩ đại này!
Tô Nặc cảm thấy đầu bốc hơi, không nói được lời nào.
Nếu chỉ xem truyện nhảm thì không sao, vấn đề là nhân vật chính trong truyện nhảm lại là mình! Nếu chỉ có một người xem cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ cả một cộng đồng trong diễn đàn đều xem!
Thật sự quá khiếp đảm!
“Nặc Nặc.” Đới An bước vào gọi hắn, “Dạ Phong Vũ đến rồi, hắn đang nói chuyện với đạo diễn Chung, cậu muốn đi qua không?”
“Tôi có quen biết gì hắn đâu.” Tô Nặc buồn bực nói.
“Chào hỏi thôi.” Đới An kéo Tô Nặc dậy, vừa đi vừa dỗ, “Vui lên chút đi, sau hoạt động này là cậu có hơn một tháng nghỉ phép rồi!” Đúng là hâm mộ ghen tị chết đi được!
Tô Nặc đành phải chán nản bước qua.
Trong phòng trang điểm, con lai sáu nước Dạ Phong Vũ đang nói chuyện với đạo diễn Chung, Mục Thu thì buồn bực đứng bên cạnh.
Đúng vậy, tuy rằng công việc bề bộn, nhưng là một trung khuyển công đủ tư cách, tổng giám đốc Mục vẫn tranh thủ thời gian đến nơi tổ chức hoạt động thăm đạo diễn Chung! Đúng là thâm tình hết sức! Nào ngờ vừa vào cửa liền thấy hắn đang vui vẻ trò chuyện với Dạ Phong Vũ, thật sự rất muốn chửi thề!
Nhưng trước khi Mục Thu kịp nổi giận, Chung Ly Phong Bạch đã phóng cho hắn một ánh mắt sắc bén, vì thế hắn đành phải nuốt trở về, đứng lủi thủi một bên như con dâu gặp mẹ chồng, trong lòng âm thầm hành hung Dạ Phong Vũ —— Dám khoác tay lên vai bà xã ông, cái thằng này chán sống rồi phải không!
Nhưng Dạ Phong Vũ hiển nhiên không biết quan hệ giữa hai người, hắn cũng không biết Mục Thu là ai, vì vậy cũng không để ý, ngược lại càng nói càng hăng, cuối cùng được một tấc lại tiến một thước, mời Chung Ly Phong Bạch cùng đi ăn tối sau khi hoạt động kết thúc.
“Khụ!” Mục Thu ho lớn tiếng.
Nhưng không ai để ý tới hắn! Thật sự quá thê thảm!
“Nhà hàng Tây Ban Nha kia ăn rất ngon, anh nhất định sẽ thích.” Dạ Phong Vũ dùng cặp mắt màu xanh đen nhìn đạo diễn Chung, cười vô cùng dịu dàng.
“Khụ khụ!” Mục Thu sắp chịu hết nổi! Ỷ mình đẹp trai đi cua bà xã của người khác đúng là đồ khốn kiếp! Hơn nữa còn rất biến thái! Nhất định phải bị đày đến Taklamakan!
*Taklamakan: tên một sa mạc lớn ở Trung Quốc.
“Vị tiên sinh này, nếu anh bị đau phổi thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi!” Đạo diễn Chung bị Mục Thu làm phiền, quay đầu nghiến răng nghiến lợi.
. . . . .
Mục Thu cảm thấy tủi thân.
“Vị này là. . . Diễn viên đóng thế của Mạc Hằng?” Dạ Phong Vũ đoán.
Mục Thu phun một búng máu, ông đây mà lại làm diễn viên đóng thế cho cái tên biến thái chuyên đóng vai nam phụ hi sinh à?!
“Anh ta là bạn tôi.” Đạo diễn Chung thật sự không muốn nhận thức hắn, thiệt mất mặt gì đâu!
“Vậy hai người nói chuyện đi, tôi đi trang điểm.” Cho dù văn hóa đông tây hoàn toàn khác nhau, Dạ Phong Vũ vẫn có thể nhìn ra Mục Thu đang hừng hực lửa giận, vì thế liền biết điều cáo từ.
“Đàn ông con trai mà còn bày đặt trang điểm, ẻo lả vừa vừa thôi chứ!” Sau khi Dạ Phong Vũ đi xa, Mục Thu lập tức mỉa mai! Thật không ra thể thống gì!
“Anh ẻo lả thì có!” Tô Nặc vừa bước tới thì nghe được câu này, vì thế liền nổi giận. Tôi có chọc gì anh đâu! Sao tự nhiên lại mỉa mai tôi!
“Tôi đâu có nói cậu.” Mục Thu giật mình, cậu ta đứng đằng sau mình hồi nào vậy?
“Đạo diễn Chung cũng trang điểm nữa đó!” Tô Nặc chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Mục Thu càng hoảng sợ, vì thế lập tức vứt bỏ tiết tháo nói, “Trang điểm rất là tốt! Thật ra lúc rảnh rỗi anh cũng thích trang điểm lắm!”
Tô Nặc nghe vậy thì bắt đầu tưởng tượng, Mục Thu rắn rỏi cường tráng ngồi trước gương trang điểm vẽ lông mày hoàng hoa [1], sau đó thẹn thùng dùng tay áo ngủ che nửa mặt. . . Mẹ nó!
“Cậu không sao chứ?” Đới An lo lắng hỏi, sao mặt mũi trắng bệch vậy.
“Tôi mắc ói quá.” Tô Nặc cảm thấy dạ dày sôi trào.
Đới An vội vàng dắt hắn đi toilet.
Mục Thu bị tổn thương nặng nề, vô tội nhìn Chung Ly Phong Bạch, “Cậu ta bị anh làm mắc ói phải không?”
“Tôi cũng mắc ói lắm đây.” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy bất lực, “Anh tới đây làm gì?”
“Định đón em về nhà sau khi hoạt động kết thúc.” Xung quanh nhiều người, Mục Thu không dám có hành động khác thường, dù cho hắn rất muốn nắm tay Chung Ly Phong Bạch!
“Sao tôi phải về nhà anh?” Đạo diễn Chung lập tức quay lại thái độ kiêu ngạo.
“Vậy về nhà em cũng được!” Mục Thu rất ngoan cố.
“Tại sao chứ!” Chung Ly Phong Bạch nổi giận, “Chúng ta không có quan hệ gì hết!”
Mục Thu 囧 囧, rõ ràng cái gì cũng làm hết rồi, sao đến giờ cũng không chịu thừa nhận?!
Tật xấu gì thế này?
“Nếu không còn gì nữa, tôi muốn đi chuẩn bị tham dự hoạt động!” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói.
“Lát nữa hoạt động mới bắt đầu, em uống canh anh đem tới trước đi.” Mục Thu nói, “Anh cố tình dặn đầu bếp nấu đông trùng hạ thảo, có thể trị thần kinh suy nhược.”
. . . Tôi không muốn uống chút nào hết! Đạo diễn Chung cảm thấy không được tư nhiên! Cuối cùng đành phải miễn cưỡng theo hắn vào thang máy.
Xe và tính cách của Mục Thu rất giống nhau, vừa sang trọng vừa oai phong, Chung Ly Phong Bạch ngồi ở ghế phó lái, cầm hộp giữ nhiệt đựng canh lên uống.
“Ngon không?” Mục Thu hỏi.
“Dở tệ.” Chung Ly Phong Bạch không chừa chút mặt mũi nào cho hắn.
Mục Thu bật cười, tình cảm trong mắt càng lúc càng nồng nhiệt, gần như muốn trào ra ngoài!
“Uống xong rồi, tôi đi đây!” Đạo diễn Chung ăn xong liền xách mông bỏ đi, vô cùng bạc tình bạc nghĩa.
Mục Thu kéo người ôm vào trong lòng.
“Anh lại muốn gì nữa!” Chung Ly Phong Bạch rít gào.
Thế giới này!
Tràn ngập dục vọng!
Bên dưới!
Vẻ ngoài tốt đẹp và cao sang!
Là dục vọng thấp hèn!
Trong nội tâm!
“Anh ở đây chờ hoạt động chấm dứt được không?” Mục Thu hôn lên má hắn.
“Không được!” Chung Ly Phong Bạch bực bội trả lời.
“Anh đã nhờ người mua vài thứ về nhà, tối nay anh nấu cơm cho em ăn.” Mục Thu cực kì chu đáo!
“Tối nay tôi có hẹn rồi!” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng nói, “Tôi muốn đi ăn nhà hàng Tây Ban Nha với Dạ Phong Vũ. . . A!” Rốt cuộc ai cho anh cái quyền mỗi lần tôi nói chuyện anh muốn hôn là hôn hả đồ khốn!
Khí lực của Mục Thu rất lớn, vì thế đạo diễn Chung luôn bại trận một cách dễ dàng.
Chung Ly Phong Bạch tránh được hai cái, sau đó đành phải đau khổ đầu hàng.
Môi lưỡi giao nhau, trong miệng Mục Thu có vị ngọt phảng phất. Vì thế đạo diễn Chung càng thêm buồn bực, một tên đàn ông lớn già đầu mà trong miệng lại có vị dâu tây, chuyện này không khoa học! Vì thế hắn đưa lưỡi liếm thử, muốn nếm thử xem rốt cuộc là vị gì.
Đầu lưỡi mềm mại lướt qua răng, Mục Thu cảm thấy trong lòng như bị một con mèo nhỏ liếm liếm.
“Anh thật sự ăn kẹo dâu tây!” Chung Ly Phong Bạch đẩy hắn ra, vừa thở hồng hộc vừa hoảng sợ.
Sao anh ẻo lả quá vậy!
“Trước khi đến anh có hút thuốc trên xe, sợ em không thích.” Mục Thu ôm chặt hắn, “Thế nên mới mua một hộp kẹo.”
Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, “Tôi không thích vị dâu tây!”
“Vậy em thích vị gì?” Trong mắt Mục Thu tràn ngập ý cười.
“. . . Tôi không thích vị gì hết!” Chung Ly Phong Bạch bị hắn nhìn đến đỏ mặt.
Mặc kệ Chung Ly Phong Bạch chống chế, Mục Thu tiếp tục thẳng thắn hôn xuống.
Chung Ly Phong Bạch nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng tức giận.
Muốn hôn! Thì hôn đi! Sờ lung tung! Là thế nào!
Mục Thu đặt hắn lên ghế dựa, xoay người đè lên trên.
“. . . Anh biến thái quá.” Chung Ly Phong Bạch rì rầm —— Bởi vì hắn bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt.
Mục Thu đưa tay nắm vòng eo nhỏ, hôn lên cổ hắn.
Thật hài hòa làm sao!
Bên tổ chức hoạt động không tìm thấy Chung Ly Phong Bạch, sốt ruột tìm khắp nơi.
“. . . Đạo diễn có việc đột xuất, nhờ tôi tới xin lỗi mọi người.” Tuy rằng không rõ tình huống cho lắm, trợ lí vẫn biết tùy cơ ứng biến, sau khi bỏ của chạy lấy người mới quýnh quáng gọi điện thoại cho Chung Ly Phong Bạch.
Nhưng người nghe điện thoại lại là Mục Thu!
“. . . Tổng giám đốc Mục?” Trợ lí vô cùng kinh ngạc!
“Đạo diễn Chung cảm thấy không khỏe, tôi tình cờ gặp đạo diễn, bây giờ chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra.” Mục Thu nghiêm túc nói.
“Đạo diễn không sao chứ?” Trợ lí rất lo lắng.
“Không sao, chỉ bị đau thắt lưng thôi.” Mục Thu trả lời.
Chung Ly Phong Bạch bất lực liếc hắn.
“Vậy phiền tổng giám đốc Mục rồi.” Trợ lí nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Mục Thu cúp điện thoại, nhào đến tiếp tục cắn chàng trai nghệ thuật.
“Đồ khốn này! Chậm một chút mới có tình cảm!” Chung Ly Phong Bạch rống giận, vừa bắt đầu mà đã cởi dây nịt, anh có biết xấu hổ không vậy!
“Để dành lần sau đi.” Mục Thu thản nhiên nói.
“Tôi muốn chia tay với anh!” Bực rồi!
“Bảo bối, nâng thắt lưng lên nào.” Dịu dàng.
“Tôi muốn đi tìm người đàn ông khác!” Nổi điên!
“Chân trắng quá.” Khen ngợi.
. . . . .
Đạo diễn Chung đau khổ rơi lệ, cách suy nghĩ của người này và mình căn bản không cùng tần sóng! Sau này phải sống cả đời như thế nào! Mình tiêu rồi!
Trong xe cực kì kịch liệt! Cách đó không xa, Âu Dương Long cảm thấy vô cùng phức tạp.
Lúc đầu nhìn thấy xe Mục Thu, hắn còn định đi qua chào hỏi.
Nhưng mà bây giờ. . . May là không có đi!
Hai người này không sợ bị phóng viên chụp à, ngài giám đốc hết biết nói gì, nhấn thang máy lên lầu.
Lầu 18, cũng là nơi tổ chức buổi hoạt động lần này.
“Đạo diễn Chung đau thắt lưng phải về trước?” Sau khi nghe được tin tức này, Tô Nặc bắt đầu cười hề hề một cách đáng khinh.
Tin này hot đây!
“Gia, trong phòng nghỉ muốn làm thế nào cũng được, ra ngoài đừng có bày vẻ mặt này!” Đới An lải nhải.
“Đương nhiên rồi, tôi đâu có ngu!” Tô Nặc tự tin nói, giả bộ cao sang không ăn khói lửa còn ai hơn được tôi!
Đới An nhủ thầm trong lòng cậu mà không ngu à, cậu ngu đến mức chết người luôn thì có!
Đang yên lành tự nhiên lại chạy đến thắt nơ bướm cho Khâu Tử Ngạn, không phải ngu chứ còn gì nữa!