• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiệu Thanh khóc chán chê mới nhớ tới vết thương trên người y ngay tức khắc chùi nước mắt sau đó móc thêm một bình nước suối trong ngực đem cho Trương Nhị Bảo uống. Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh nhét cái gì đó vào miệng cũng không để ý, tùy ý đem nước trong cái bình đó nuốt xuống.



Trương Nhị Bảo mặc dù ngốc nhưng vẫn cảm nhận được vết thương trên người y đang giảm đi trông thấy. Nước suối Thẩm Thiệu Thanh cho Trương Nhị Bảo là hoàn toàn nguyên chất không hề pha thêm tí nước nào nên quá trình phục hồi cũng sẽ nhanh hơn. Thẩm Thiệu Thanh sợ bị người khác chú ý tới mấy vết thương trên người Trương Nhị Bảo đang tan đi liền kéo y thuê xe về nhà.



''Nhị Bảo, chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối đừng kể lại với mọi người trong nhà. Kể cả chuyện ta cho ngươi uống thứ kia, biết không?'' Trên xe Thẩm Thiệu Thanh dùng khăn sạch đổ một chút nước suối lau đi miệng vết thương trên mặt Trương Nhị Bảo rồi dặn dò y.



''Ta biết rồi, tức phụ'' Trương Nhị Bảo khàn khàn đáp ứng rồi lại im lặng hưởng thụ đãi ngộ trước giờ chưa từng có, hai mắt nhìn đăm đăm Thẩm Thiệu Thanh mãi đến khi Thẩm Thiệu Thanh nói nhắm mắt lại mới chịu thu lại ánh mắt ấy.



Hai người sớm đã cởi áo khoác ngoài vứt đi trên người bây giờ chỉ còn lại một kiện trung y màu trắng bên trong (áo lót). Xe dừng lại ngoài cổng Trương gia Thẩm Thiệu Thanh liền đưa 4 văn tiền cho phu xe rồi mới đi vào nhà.



Trong nhà đều không thấy bóng dáng ai, có lẽ đều ra sau vườn để phụ nuôi gà và vịt rồi. Thẩm Thiệu Thanh tranh thủ lúc này kéo Trương Nhị Bảo vào phòng thay một bộ y phục khác rồi lại rửa tay chân cho sạch sẽ nhìn qua chẳng khác gì ngày thường.



''Ai đó?'' Tiếng mẹ Trương vang lên trước sân. Chắc bà nghe thấy tiếng động nên mới quay về.



Thẩm Thiệu Thanh thanh thanh cổ họng đáp một tiếng sau đó liền nhìn thấy mẹ Trương bước tới: ''Sao hôm nay lại về sớm như vậy? Trước sân cũng không thấy đồ bán đâu, có chuyện gì xảy ra hay sao?''



''Không có gì a, ta mới nhớ được một chuyện cực kỳ tốt nên đã đem bán mấy thứ đó rồi, kể cả chảo cùng với bếp'' Thẩm Thiệu Thanh nói dối không chớp mắt. Trương Nhị Bảo bên cạnh chỉ im lặng cúi đầu rửa chân không dám lên tiếng.



''Là chuyện gì, rất tốt sao?'' Mẹ Trương có điều ngờ vực nhưng thấy Thẩm Thiệu Thanh nói đến thập phần điêu luyện nên dằn xuống nghi ngờ trong lòng.



''Đúng vậy, là chuyện tốt. Một lát ăn cơm xong ta sẽ cùng mọi người bàn chuyện kỹ hơn''



Sau khi cơm nước xong xuôi, Thẩm Thiệu Thanh bị mẹ Trương thúc giục đành phải kể sơ sơ mọi chuyện: ''Vậy ngươi tính sau này làm gì?'' Nghe Thẩm Thiệu Thanh nói xong thì cha Trương là người hỏi trước.



''Ta sẽ mở một tiệm ăn của riêng chúng ta, không cần phải chung đụng với bất kỳ một ai'' Đáy mắt Thẩm Thiệu Thanh thoáng lên một tia ngoan độc. Chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn còn có uẩn khúc. Hắn sẽ không dễ dàng để cho kẻ sau lưng được ngư ông đắc lợi đâu.



''Tiệm ăn? Chuyện này không thể nói là được đâu. Đệ phu mở một quán ăn cần rất nhiều tiền nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu'' Trương Đại Bảo vừa nghe đến mở tiệm ăn liền hốt hoảng. Đừng nói gì đến Trương Nhị Bảo ngay cả một nhà cũng đều há hốc mồm khi nghe hắn nói đến chuyện này. Trong mắt đều là vẻ nghi hoặc không giấu được.



Thẩm Thiệu Thanh lấy lại tinh thần trấn an bọn họ: ''Đừng lo, ta đã nói như vậy thì chắc chắn sẽ có cách. Việc mọi người cần làm chính là chờ đợi mà thôi''



Ngay trong ngày hôm đó Thẩm Thiệu Thanh đều vùi mình trong phòng nghiên cứu cách kiếm tiền. Cách thì hắn có rất nhiều nhưng hiệu quả nhất có lẽ vẫn là bán công thức nấu ăn thì sẽ dễ hơn. Nếu một món không được liền hai món rồi ba món. Trong đầu hắn có cả 7749 công thức nấu ăn mà người ở đây chắc chắn sẽ không nghĩ ra được.



Nắm chắc được đáp án ngay hôm sau Thẩm Thiệu Thanh tự mình lên trấn một chuyến. Trương Nhị Bảo ngốc nghếch bị bỏ lại nhưng hoàn toàn không phát hiện. Hiển nhiên là bị Thẩm Thiệu Thanh lừa đi làm mấy chuyện giúp hắn sau đó mới lén đi.



Dẫn theo Trương Nhị Bảo cũng được nhưng Thẩm Thiệu Thanh sợ y nhìn lại nơi này sẽ để lại ám ảnh. Dù sau này có thế nào Thẩm Thiệu Thanh cũng sẽ hảo hảo bảo vệ y bằng mọi cách. Ngốc nghếch hay thông minh cũng được. Miễn Trương Nhị Bảo vẫn là Trương Nhị Bảo thì hắn đều nguyện ý.



Thẩm Thiệu Thanh lên đến trấn liền đi đến một tửu lâu tương đối tốt nhất của trấn Ngọc Kỳ. Hỏa ký thấy hắn bước vào liền đánh giá trên dưới hắn nhưng sau đó vẫn bước tới nhiệt tình hướng dẫn hắn đến bàn ngồi. Thẩm Thiệu Thanh thấy thái độ phục vụ của hỏa kế liền tán thưởng cách quản lý của ông chủ nơi đây.



Sau khi nghe hỏa kế báo lên mấy món ăn Thẩm Thiệu Thanh liền gọi 3 món, hai mặn một canh. Hỏa kế đáp ứng liền lui đi. Đại sảnh tửu lâu cũng không đông khách lắm lác đác chỉ có vài người đến ăn. Phần lớn cũng chỉ gọi vài cái màn thầu cùng một món mặn.



Chờ tầm nửa khắc mấy món Thẩm Thiệu Thanh gọi được hỏa kế bưng lên. Thẩm Thiệu Thanh nhấc đũa ăn thử một miếng. Món hắn gọi có tên là Mì Xào Thịt, Cá Chim Sốt Gừng, Canh Cá Dưa Chua. Ba món này được xem như là ba món át chủ bài của quán rồi. Vị cũng tương đối ngon có thể thấy trù bếp là một người tài giỏi và dành tâm huyết rất lớn vào từng món ăn.



Ăn ba món thì chỉ có món Cá Chim Sốt Gừng là hắn đánh giá không cao. Cá chiên quá lửa, sốt thì hơi nhạt, căn bản không làm khơi dậy lên sự thèm ăn.



Thẩm Thiệu Thanh gác đũa nhấp một ngụm trà tráng miệng sau đó gọi hảo kế đến: ''Không biết có thể gọi ông chủ của cửa tiệm ra một chút được không? À, chỉ cần nói ta muốn bàn sinh ý với y là được. Nếu không được liền cáo từ''



Hỏa kế khó hiểu nhìn Thẩm Thiệu Thanh. Trong lòng tuy nghi ngờ nhưng vẫn theo lời hắn mà truyền đạt lại ý cho chưởng quầy bên trong.



La chưởng quầy vừa nghe có một tên nông dân đến bàn chuyện sinh ý lập tức nhíu mày. Cửa tiệm này được thiếu gia mở khắp các nơi trên cả nước. Sinh ý đương nhiên rất tốt nhưng không biết dạo gần đây xảy ra chuyện gì mà các quán tửu lâu do thiếu gia quản lý đều vắng khách một cách kỳ quái.



Hỏa kế thấy La chưởng quầy nhăn mặt còn tưởng ông không thích nhanh chóng nói sẽ đuổi người kia đi để không bị hắn làm phiền.



La chưởng quầy kêu hỏa kế lại sau đó suy nghĩ liền tự mình đi ra đón tiếp. Nghe một chút cũng không sao. Biết đâu tên kia lại cho cửa tiệm một sinh ý không tồi.



......................



...Mì xào thịt...



...Cá chim sốt gừng...



...Canh cá dưa chua...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK