Trương gia bên này coi như may mắn hơn mấy hộ đó nhưng nửa đêm nghe gió thổi bên ngoài trong lòng vẫn rất thấp thỏm lo lắng. Thẩm Thiệu Thanh nằm trên giường cũng không dám ngủ cả đêm cứ nghe thấy tiếng gió đập mạnh trên mái nhà tức thì nhìn chằm chằm đến nơi đó. Hắn tính toán rồi, nếu chẳng may cái căn nhà này có bị gì hắn sẽ mở không gian cho mọi người vào để trú ẩn. Tính mạng mới là quan trọng nhất.
May mắn cả đêm không xảy ra chuyện gì nhưng hai mắt Thẩm Thiệu Thanh thì sớm đã đen xì như gấu trúc. Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi. Mới một đêm thôi mà lớp tuyết đã phủ trắng xóa mọi nơi, nhìn ra phía xa là điều hoàn toàn không thể, bởi nơi đó đã ngập tràn trong tuyết rồi.
Trương Đại Bảo và Trương Tam Bảo mặc áo bông dày, cổ và đầu cũng được phủ kín mũ khăn. Đây là chuẩn bị cho hai người trèo lên mái nhà gạt tuyết xuống. Tuyết rơi chất đống sẽ khiến mái nhà không chịu được nặng mà sụp xuống.
Mãi tới buổi chiều hôm ấy, gió đột nhiên mạnh hơn, từng trận mưa tuyết bắt đầu đổ xuống. Âm thanh gió thổi đến hệt như một con thú khổng lồ đang gào thét điên cuồng vậy. Từng trận gió và tuyết hòa lại một chỗ liền dâng lên một trận lốc xoáy lớn nhưng may mắn là tan nhanh nếu không sẽ đặc biệt nguy hiểm.
Một nhà Trương gia từ khi bão tới đã tập trung hết tại nhà chính. Trận bão này không biết sẽ kéo dài bao lâu và sẽ có hậu quả thế nào, mọi người tránh tản ra, tập hợp lại một chỗ có chuyện gì còn kịp thời cứu nhau.
Bên trong phòng được bày bốn cái lò sưởi nhưng vẫn không xua đi được cái lạnh đang tràn vào từng lỗ nhỏ qua khe cửa. Trương gia mọi khi náo nhiệt nhưng hôm nay lại đặc biệt tĩnh lặng.
Chăn nệm sớm đã được bố trí ngăn nắp cho từng người. Bốn người Thẩm Thiệu Thanh, Trương Nhị Bảo và hai hài tử nằm nép vào trong một góc. Năm hài tử sớm đã được dỗ ngủ trước, giờ chỉ còn lại mấy người lớn trằn trọc không dám ngủ. Thậm chí đèn cũng không dám tắt, khi dầu gần cạn cha mẹ Trương sẽ dậy để châm thêm.
Rầm.
Tiếng đổ vỡ vang lên giữa không gian yên tĩnh khiến mấy người lớn và cả đám hài tử đều giật mình ngồi dậy. Trương Đại Bảo khoác áo bông cầm đèn dầu hướng ngoài cửa đi ra. Mấy người còn lại cũng lục đục đi ra theo xem chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi liên tục không hề có dấu hiệu ngừng thậm chí gió còn thổi mạnh hơn buổi chiều rất nhiều. Thẩm Thiệu Thanh vừa mới đứng vững ở bên ngoài liền bị gió thổi suýt nữa té ngã. Cũng may Trương Nhị Bảo vẫn luôn đi theo sau kịp thời đỡ lấy mới coi như bảo tồn được hàm răng.
Trương Đại Bảo cầm đèn dầu rọi xuống nơi phát ra tiếng động. Mọi thứ xung quanh tối om nhưng khi đèn dầu vừa hướng đến khu vực đó liền khiến mấy người chứng kiến không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Căn phòng được cất lên cho vợ chồng Trương Đại Bảo bị gió mạnh quật sập dù nghe thấy tiếng đổ là ra liền nhưng căn nhà đã sớm bị tuyết vùi lấp một khoảng trắng xóa. Gió vẫn rít gào mạnh mẽ, ánh sáng từ đèn dầu lắc lư qua lại khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Nếu như mọi người không tập trung lại một chỗ có khi thật sự không cứu được một ai nữa cả.
Năm người quay lại nhà chính trên mặt ai cũng toát lên sự sợ hãi. Mẹ Trương thấy bọn họ như vậy liền biết không ổn: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Cha Trương thở dài não nề. Đem áo khoác đã dính tuyết trắng xóa cởi ra: "Căn phòng của bọn lão đại bị gió thổi sập rồi"
Chỉ nghe vậy thôi tâm trạng mọi người tức khắc trầm xuống. Tô Cẩm Hương đem mấy hài tử đang mở tròn con mắt ra vì không hiểu chuyện gì mà ôm vào lòng.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn khung cảnh này lòng cũng quặn lại, rất muốn cho mọi người biết hắn sẽ không để bất kỳ ai trong nhà xảy ra chuyện gì. Trương Nhị Bảo vẫn luôn im lặng quan sát hắn liền biết hắn đang suy nghĩ gì: "Tức phụ, đừng sợ"
Thẩm Thiệu Thanh bị chính suy nghĩ của mình làm cho lo sợ nhưng khi vừa nghe được thanh âm ôn nhu của Trương Nhị Bảo hắn liền bình tĩnh lại "Ừm ta không sợ"
Trận bão này kéo dài tới gần 2 ngày mới kết thúc. Ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Không chỉ mình Trương gia bị sập nhà mà trong thôn cũng đã có vài hộ bị như vậy.
Sau 2 ngày tuyết đã sớm ngừng rơi khắp nơi chỉ còn lại một màu trắng lạnh lẽo. Khi Trương gia đang cầm xẻng để xúc tuyết đi liền thấy lý chính từ xa đi tới. Trên mặt ông tràn ngập vẻ sầu bi thấy mấy người Trương gia thì cũng chỉ gật đầu chào hỏi, mãi lâu sau mới nói được nguyên nhân: "Đêm qua nhà Hà lão bá bị tuyết lở làm cho sập nhà. Đáng tiếc....chúng ta không đến kịp Hà lão bà đã..."
Vừa nghe đến đây sắc mặt mọi người liền trở nên trầm trọng, trong mắt cũng đã bao phủ một tầng hơi nước. Lý chính có nói, nhà Hà lão bá khá gần núi vậy nên khi tuyết lở liền là nhà đầu tiên bị hứng chịu. Sự việc xảy ra rất nhanh nên không ai kịp thời phản ứng. Hà lão bà bị tuyết và nhà sập xuống liền không cứu được còn lại Hà lão bá cũng bị nhà đè lên chân không thoát ra được. Cũng may buổi sáng có thôn dân gần đó sáng sớm ra ngoài xem xét liền thấy nhà Hà lão bá sập mới chạy đi gọi những nhà khác lại cứu. Tuy cứu được nhưng chân phải của ông cũng đã bị gãy, sức khỏe cũng rất yếu, khí lạnh tràn vào cơ thể quá lâu khiến cho các bộ phận trên cơ thể gần như là bị tê liệt.
Người trong thôn vào giúp đỡ cũng đã tìm thấy được thi thể đã lạnh ngắt của Hà lão bà. Cơ thể lạnh cứng như đá nhưng trên nét mặt lại là sự yên tĩnh hệt như đang ngủ. Có lẽ sự việc quá đột ngột khiến cho chính bản thân bà cũng không biết xảy ra chuyện gì cứ như vậy mà lặng lẽ ra đi.
Sau đó mấy hán tử khỏe mạnh trong thôn được cử ra để làm lễ rồi chôn cất bà kế bên mộ người con trai đã mất cách đây mấy năm...
Vì sự việc đột ngột này mà không khí trong thôn vốn không vui vẻ nay lại sầu muộn hơn. Trong thôn nhà ai không bị sập liền được cử đi sang mấy nhà bị sập khác giúp đỡ họ vài hôm.
Những ngày khổ sở ấy cũng mau chóng qua đi. Ai cũng có cuộc sống của họ vậy nên những chuyện đã qua liền cho vào quá khứ. KHÔG QUẢG CÁO, đọc ện ại ﹛ TUmT en.n ﹜
Sau trận bão tuyết ấy tuyết cũng đã giảm bớt đi tuy nhiên nhiệt độ lại giảm rất nhiều. Bây giờ cũng đã bước vào giữa đông cũng chính là thời gian lạnh nhất trong năm. Điều này cũng chứng tỏ cho một năm nữa lại sắp qua đi, một năm tươi sáng khác đang chờ đón bọn họ bước tới.