Chương 23: Bắt đầu luyện võ
71.
Bộc Dương Tĩnh ở trên nóc nhà.
Tuy hắn giỏi khinh công nhưng chung quy cũng không bì lại chim chóc, chim kia đã sớm bay mất dạng, bảo hắn đi đâu bắt?
Hắn càng nghĩ càng cay, hơn nữa một lúc lâu như thế rồi sao còn chưa có ai đến tìm hắn vậy!
Vừa nghĩ liền nhìn thấy Lục Chiêu Minh xách đồ ăn sáng quay về. Hắn nói đi mua bữa sáng cho sư đệ, quả nhiên chỉ mua đúng phần hai người.
Lúc này Bộc Dương Tĩnh mới nhớ ra mình sáng giờ chưa ăn gì. Hắn nghẹn một bụng lửa, thoạt nhìn càng giận hơn.
Đã thế rồi mà vẫn còn chưa có ai đến tìm hắn!
Cẩu hoàng đế đúng là cẩu hoàng đế.
Cẩu hoàng đế!
Bộc Dương Tĩnh tự nhảy xuống khỏi nóc nhà, chán chường chạy đến phòng bếp định tự làm chút gì đó ăn, không ngờ Trương Tiểu Nguyên đang ngồi ngoài hành lang gặm bánh bao, một bên tò mò nhìn hắn.
Bộc Dương Tĩnh rất không thích ánh mắt của y có điều lúc này Lục Chiêu Minh đang ở ngay đó, hắn chỉ có thể lạnh mặt căng da đầu đi vào, nhưng Văn Đình Đình lại cũng ở trong phòng bếp, trợn tròn mắt nhìn hắn nửa ngày, vừa mở miệng liền hỏi:
"Bộc Dương Đô thống, chim của ngươi đâu?"
Bộc Dương Tĩnh:...
Văn Đình Đình lại nhỏ giọng truy vấn:
"Đến một con cũng không bắt được ư?"
Nàng còn chưa nói dứt câu, Bộc Dương Tĩnh đã quay người, mặt vô cảm đi ra ngoài.
Văn Đình Đình ngơ ngác, gọi Bộc Dương Tĩnh mấy câu nhưng hắn nhất quyết không để ý. Nàng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao thấp giọng lẩm bẩm:
"Ngộ nghĩnh nhỉ, lạ lùng nhỉ?"
Trương Tiểu Nguyên lại biết là làm sao rồi.
Hồi nãy lúc Bộc Dương Tĩnh cất bước ra khỏi cửa, y thấy rõ trên đầu Bộc Dương Tĩnh tâm sự bị đả kích trầm trọng.
Tôn nghiêm của đàn ông!
Yếu ớt dễ vỡ.
"Ta cảm thấy..." Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng thì thào, "Có lẽ hắn lại đi băng nóc bắt chim rồi."
Văn Đình Đình:...
...
Bọn họ ngồi trong phòng bếp một lúc, Văn Đình Đình vội vàng nhét khoai vào lò than còn âm ỉ để nướng, mùi thơm toả ra bốn phía. Trương Tiểu Nguyên đang gặm bánh bao nhưng cứ cảm thấy như bụng vẫn đói. Y ngồi sụp xuống cạnh Văn Đình Đình nhìn chằm chằm bếp than, cùng nhau đợi khoai nướng sắp lên món.
Trương Tiểu Nguyên cắn xong miếng bánh bao cuối cùng, Lục Chiêu Minh hỏi y: "Ăn xong rồi?"
Miệng Trương Tiểu Nguyên nhét đầy bánh, lúng búng gật đầu ứng thanh.
"Được." Lục Chiêu Minh nói, "Thế đi ra đây."
Trương Tiểu Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu.
Đi ra đó? Khoai nướng đã chín đâu đi ra làm gì?
Y nuốt vội bánh xuống, nghẹn đến ho mấy tiếng, hỏi:
"Đại sư huynh, có chuyện gì vậy?"
"Đệ nhập môn cũng lâu rồi." Lục Chiêu Minh đáp, "Hôm qua ta và sư phụ viết thư, sư phụ bảo ta phải đốc thúc đệ luyện võ."
Trương Tiểu Nguyên:...
Tí thì quên.
Y là tới bái sư luyện võ, không phải tới để xem yêu hận dây dưa một cách khó hiểu giữa cái nhóm người thân phận thần bí này.
Nhưng khoai nướng trong bếp...
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng nói: "Sư huynh, chân đệ đau."
"Ta biết." Lục Chiêu Minh gật đầu, "Ngay lúc nhập môn sư phụ đã cho đệ một quyển kiếm phổ."
Hồi đó sau khi Trương Tiểu Nguyên bị cha ấn đầu bái sư, Vương Hạc Niên liền tặng y một quyển kiếm phổ bản môn rách tung rách toé. Kiếm phổ đó đúng là Trương Tiểu Nguyên tuỳ thân mang theo mỗi ngày nhưng cho đến tận bây giờ... y còn chưa đọc đến trang thứ ba.
Mấy ngày nay không phải là bắt tặc thì là xem tấu hài, trong quá trình còn bớt chút thì giờ làm sập hai gian phòng, lấy đâu ra thời gian đọc kiếm phổ cơ chứ.
Nhưng Trương Tiểu Nguyên không dám nói trắng thế, y ấp a ấp úng, cẩn thận ngước mắt nhìn Lục Chiêu Minh:
"Đọc... đệ đọc một ít rồi."
Vải thưa che mắt Thánh, đâu có dễ qua cửa như vậy.
"Chiêu thứ hai trong thiên thứ nhất, khí thông nhị mạch, tung hoành phóng khoáng, nguyên hình thuận sức." Lục Chiêu Minh hơi nhíu mày nhìn y, "Sau đó thì sao?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên còn chưa đọc hết chiêu thứ nhất, y hoàn toàn chưa nhìn thấy mấy cái đó bao giờ!
Y xem ánh mắt của đại sư huynh, cảm thấy hôm nay mình... chết chắc rồi.
"Nguyên hình thuận sức... thuận sức..." Trương Tiểu Nguyên căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh, không biết làm gì bây giờ. Y do dự một lát, quyết tâm ngã về không, chết thì chết, cùng lắm quay về chép kiếm phổ mấy lần, dù sao y cũng chẳng nhớ gì cả...
Ting.
Âm thanh quen thuộc vang lên, Trương Tiểu Nguyên ngẩng đầu theo bản năng, thấy trên đỉnh đầu Lục Chiêu Minh mà mình chưa từng nhìn thấu nhảy ra mấy chữ.
"Khí thông nhị mạch, tung hoành phóng khoáng, nguyên hình thuận sức, ẩn giấu mũi nhọn, kiếm động tuỳ tâm, nơi tâm hướng đến là nơi kiếm đến."
Trương Tiểu Nguyên buột miệng thốt lên:
"Ẩn giấu mũi nhọn..."
Y theo dõi Lục Chiêu Minh thấy vẻ mặt hắn không có gì thay đổi mới nhanh chóng đọc hết chỗ còn lại.
Lục Chiêu Minh khẽ gật đầu: "Chưa lưu loát lắm, quay về tiếp tục học thuộc."
Trương Tiểu Nguyên: "Vâng..."
Trong lòng Trương Tiểu Nguyên tràn đầy nghi hoặc.
Sao đỉnh đầu đại sư huynh... lại đột nhiên xuất hiện kiếm phổ?
Do huynh ấy thấy mình lắp bắp mãi, sốt ruột quá không nhịn được lặp đi lặp lại câu đó, ý niệm mãnh liệt đến bị mình nhìn thấu sao?
Lục Chiêu Minh nói tiếp:
"Hôm nay chân đệ bị thương chưa lành, không đi lại bình thường được."
Trương Tiểu Nguyên gật đầu lia lịa: "Đại sư huynh! Chân đệ vẫn đau, chưa thể luyện kiếm!"
Lục Chiêu Minh khựng lại.
"Luyện kiếm là việc trên tay." Lục Chiêu Minh nói, "Nếu không luyện cước pháp thì ảnh hưởng gì đến chân của đệ?"
Trương Tiểu Nguyên: "Hả?"
"Lực cánh tay và cổ tay của đệ quá yếu." Lục Chiêu Minh nói, "Lúc chấp kiếm chắc chắn không vững chút nào."
Trương Tiểu Nguyên mơ hồ nhận ra điềm xấu.
Lục Chiêu Minh: "Hôm nay luyện lực cánh tay trước đi."
Hắn nhìn quanh, cây nhà lá vườn, lấy ngay thùng nước trong phòng bếp ra, để giảm bớt áp lực cho Trương Tiểu Nguyên, hắn chỉ múc non nửa thùng nước, đặt trước mặt y.
Lục Chiêu Minh: "Nửa canh giờ."
Trương Tiểu Nguyên vẻ mặt đau khổ: "Đại sư huynh..."
"Làm nũng không có ích." Lục Chiêu Minh cương quyết, "Thời gian chưa đủ chưa được ăn cơm."
...
72.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy tay mình sắp gãy.
Non nửa thùng nước lúc mới xách lên thấy cũng sương sương thôi nhưng sau thời gian dài, cả cánh tay y đều đau mỏi xin đình công. Chỉ cần y hơi thả lỏng một tí là bị đại sư huynh cầm kiếm đập thẳng vào eo - y nên mở tiệc ăn mừng vì đại sư huynh cuối cùng cũng học được cách thủ hạ lưu tình, ít nhất lúc đập y không dùng quá nhiều sức.
Văn Đình Đình đã nướng khoai chín ngon rồi, ngồi ở bên vừa lột vỏ vừa thổi nóng, mùi thơm phưng phức toả ra bốn phía, lọt vào mũi Trương Tiểu Nguyên. Y vừa mới ăn bánh bao xong lại đói xỉu.
Y cắn răng, nhìn đại sư huynh một cái. Lục Chiêu Minh biết y muốn gì, nói thẳng:
"Mười lăm phút"
Cái gì? Thế mà mới được có mười lăm phút?
Trương Tiểu Nguyên sắp khóc.
Cánh tay y cứ như không phải của y nữa rồi, mũi y cũng cứ như không phải đang dính trên mặt y nữa rồi.
Nhìn xem, tính đến nay đại sư huynh mới dịu dàng với y được nhiêu ngày! Thế mà y lại quên mất rõ ràng đại sư huynh là cái tên tàn nhẫn độc ác, lừa y đi mặc đồ con gái mà mắt còn không thèm chớp lấy một lần.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, hôm nay mình chưa xách đủ nửa canh giờ đại sư huynh sẽ thực sự không cho đi ăn cơm.
Trương Tiểu Nguyên ấm ức muốn khóc, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tiếp tục đoan chính đứng thẳng.
Tiêu Mặc Bạch tắm rửa thay quần áo sạch sẽ kéo tay Triệu Thừa Dương cùng đi đến phòng bếp.
Tiêu Mặc Bạch cười ngọt ngào nói:
"A Dương, rời xa tay nghề của ta ngươi định sống như thế nào?"
Triệu Thừa Dương cũng cười với y: "Ta..."
Lục Chiêu Minh đập một kiếm vào thắt lưng Trương Tiểu Nguyên, dùng không đáng bao nhiêu sức nhưng tiếng động lại rất lớn, cắt ngang hai người trò chuyên, một bên nói:
"Đứng thẳng."
Có vẻ như đến lúc này Tiêu Mặc Bạch mới nhìn thấy họ ở trong sân, y nhăn mày, hỏi lại Triệu Thừa Dương:
"A Dương, ngươi muốn ăn gì?"
Triệu Thừa Dương đáp: "Ngươi quyết định đi, đơn giản là được rồi."
Tiêu Mặc Bạch xắn tay áo lên đi vào phòng bếp trổ tài nấu nướng. Triệu Thừa Dương ngồi ở hành lang nhìn bọn họ, một lúc lâu sau mới hỏi:
"Lục thiếu hiệp sinh sống tại huyện Phượng Tập từ nhỏ đến lớn sao?"
Lục Chiêu Minh lạnh nhạt đáp: "Không phải."
Triệu Thừa Dương: "Thế Lục thiếu hiệp đến đây từ khi nào?"
Trương Tiểu Nguyên duy trì tư thế, khó khăn liếc mắt nhìn đỉnh đầu Triệu Thừa Dương. Có vẻ Thích Triều Vân đã nói qua với hắn về sư môn của bọn họ. Triệu Thừa Dương đến đây một chuyến chính là vì huynh trưởng của mình. Huyện Phượng Tập cũng không tính là quá lớn, nếu Lục Chiêu Minh đã ở đây đủ lâu... Hẳn là hắn đã trải qua trận dịch bệnh năm xưa.
Nói cách khác, khả năng Lục Chiêu Minh biết được một vài chuyện hồi đó. Hắn có thể tìm được thêm manh mối.
Lục Chiêu Minh đáp: "Hơn mười năm trước."
"Ta nghe nói lệnh sư hành hiệp trượng nghĩa, lúc có dịch bệnh từng cứu rất nhiều người." Triệu Thừa Dương cẩn thận thăm dò, "Lục thiếu hiệp có thể... đưa ta đi gặp lệnh sư một lần được không?"
Trong lòng Trương Tiểu Nguyên căng thẳng tột độ.
Nếu sư huynh đồng ý, Triệu Thừa Dương nhìn thấy nhị sư huynh, vạn nhất giữa hai người họ có cái tín vật nhận thân gì đấy mà Bộc Dương Tĩnh vẫn còn lo lắng cho ngôi vị đế vương của Triệu Thừa Dương, cho dù hoàng thượng ở ngay đây cũng không thể đảm bảo Bộc Dương Tĩnh sẽ không làm gì mất trí.
Y không được để đại sư huynh đưa Triệu Thừa Dương đi gặp sư phụ.
Trương Tiểu Nguyên bất chấp mọi giá.
Y nghĩ cũng chưa nghĩ, hai mắt nhắm lại ngã ngửa ra sau, giả vờ ngất xỉu.
Lục Chiêu Minh đang trả lời: "Không..."
Hắn nói còn chưa dứt câu bỗng thấy Trương Tiểu Nguyên lung lay đổ xuống, tất cả những suy nghĩ khác vỡ tan trong đầu hắn. Lục Chiêu Minh vội vươn tay ra đỡ, may sao phản ứng nhanh nhẹn, một tay bắt được eo Trương Tiểu Nguyên, không để y thực sự bò ra đất. Nhưng thùng gỗ đã lật úp, nước trong thùng bắn lên tung toé, dính đầy người hắn và Trương Tiểu Nguyên.
Trương Tiểu Nguyên đang vờ vịt hôn mê lại bị nước tạt vào mặt ho sặc sụa. Y thầm nghĩ không hay rồi, nếu đại sư huynh biết y đóng kịch sợ là cơm tối nay thực sự mất ăn.
Y vừa ho vừa mông lung mở mắt ra, còn chưa kịp cường điệu diễn xuất vẻ mặt tiều tuỵ bệnh tật thì đã thấy trong đôi mắt ngày thường luôn lạnh nhạt không gợn sóng kia mang theo lo lắng, khoé môi khẽ động, dường như còn hơi hoảng loạn.
Trương Tiểu Nguyên chớp chớp mắt.
Khuôn mặt Lục Chiêu Minh gần ngay phía trước.
Y không kìm được thấp giọng gọi: "Đại sư huynh..."
Lục Chiêu Minh cắt ngang: "Ta đỡ đệ quay về trước."
Hắn nâng Trương Tiểu Nguyên dậy. Mắt cá chân Trương Tiểu Nguyên bị thương, còn đứng lâu như vậy, ống chân đều đang run rẩy. Lục Chiêu Minh dừng lại, dứt khoát bế ngang y lên.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy dường như có chỗ nào đó sai sai.
Thôi kệ, tốt xấu gì y cũng đã cắt ngang được câu chuyện của Lục Chiêu Minh và Triệu Thừa Dương.
Y vờ yếu ớt, nghiêng mặt đi không dám đối diện Lục Chiêu Minh nữa.
Sau đó, y nhìn thấy...
Văn Đình Đình ở bên kia buông khoai lang nướng xuống, hai tay che kín mắt Thí Đôn.
Danh Sách Chương: