95.
Trương Tiểu Nguyên không dám nói tiếp nữa.
Y vốn tưởng rằng, giang hồ này cùng giang hồ trong miệng cha y nói giống nhau, đao quang kiếm ảnh, khoái ý ân cừu.
Chính là chính, tà là tà, nhưng nào ngờ rằng thủ lĩnh hai bên rốt cuộc lại có một chân a! Y còn nhỏ! Y chỉ là một thiếu niên! Y không muốn biết cái bí mật đáng sợ đó của chốn giang hồ đâu!
Trương Tiểu Nguyên lại nghĩ kĩ càng, nếu như Hình Nghiên thật sự trở về bẩm báo lại với Mạc Vấn Thiên, Mạc Vấn Thiên hỏi Hình Nghiên lời đồn do ai truyền ra, kia y có phải cứ thế liền toi mạng?
Không được! Trương Tiểu Nguyên chắc chắn phải cứu lấy bản thân, nếu không được thì ít nhất cũng phải phủi sạch quan hệ của chính mình với đống lời đồn kia!
"Bất quá đại sư huynh nói đúng, đây đều là tung tin vịt." Trương Tiểu Nguyên nghiêm túc gật đầu, "Ta cũng là nghe được người khác nhắc tới, cũng chỉ là những câu chuyện được kể ra mà thôi, không chắc là sự thật ."
Lục Chiêu Minh lúc này mới gật đầu, trả lời y: "Ừm, thật giả lẫn lộn nhưng ít nhiều cũng có một nửa là sự thật."
Trương Tiểu Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy xong rồi.
Cũng có một nửa là sự thật? Kia nói cách khác, tuy rằng giang hồ tung tin vịt có lẽ đã thổi phồng đôi chỗ, nhưng ít nhiều vẫn có một số việc là hoàn toàn có căn cứ.
Trương Tiểu Nguyên không khỏi khẩn trương mà nhìn nhìn Hình Nghiên.
Hình Nghiên đang ở trong lòng chửi Bùi Vô Loạn, có thể nói là nhiều đến nước chảy thành sông .
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, y quả thật có thể phủi sạch quan hệ, nhưng còn Bùi Vô Loạn đại khái thảm rồi.
Thực xin lỗi, Bùi minh chủ.
Kỳ thật Trương Tiểu Nguyên cũng không thực sự nghĩ như vậy!
......
Giữa trưa ngày hôm sau bọn họ rốt cuộc đến được phụ cận của thành trấn, quyết định tạm ở chỗ này nghỉ ngơi đến ngày mai. Hình Nghiên không có đi tìm Bùi Quân Tắc nói chuyện mà là lập tức đến chỗ chủ quán khách điếm mượn giấy và bút mực, nói rằng phải viết thư báo bình an về cho người nhà, sau đó liền đóng cửa ở lì trong phòng, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới cầm ra một phong thư thật dày, đi dịch quán gửi thư.
Trương Tiểu Nguyên nhìn độ dày của bao phong thư kia, cảm giác áy náy trong lòng đối với Bùi Minh Chủ không khỏi càng ngày càng lớn.
Đợi Hình Nghiên gửi thư xong trở về, bọn họ lần thứ hai từ trấn nhỏ này xuất phát, đi tới Bạch Thương Thành tham gia Đại Hội Võ Lâm.
Đại hội Võ Lâm dù sao cũng là sự kiện trọng đại trong chính đạo, có thể nói môn phái từ khắp nơi đều hội tụ tại đây, cho nên càng đến gần Bạch Thương Thành, bọn họ càng được thấy nhiều đệ tử của các môn phái .
Trương Tiểu Nguyên cũng càng ngày càng kích động.
Y đã nghe được tiếng rất nhiều bạc leng keng trong túi mình!
Y sợ đầu óc của bản thân không thể ghi nhớ hết đống tin tức kia, nhưng lại không dám ở trước mặt Lục Chiêu Minh cùng Hình Nghiên quang minh chính đại mà ghi chép, đành phải giở lại trò cũ, mỗi ngày một bộ dáng vờ vịt vẽ tranh, dùng những hình thù chỉ có y mới hiểu mà ghi chép lại đống tin tức tuyệt mật kia.
Hiện giờ bọn họ còn chưa tới Bạch Thương Thành mà y cũng đã vẽ chi chít hai quyển sách.
Trương Tiểu Nguyên quả thực có loại kích động không nói nên lời.
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, con đường làm giàu của chính mình đang phát sáng ở phía trước!
......
Bọn họ vốn định trước tiên tìm một khách điếm để trọ lại, nhưng toàn bộ khách điểm ở Bạch Thương Thành hôm này đều đã chật kín chỗ, bọn họ tới quá trễ, rất nhiều môn phái mấy tháng trước đã sớm ở đây, cứ thế một gian phòng trống cũng không còn dư lại cho bọn họ. Bùi Quân Tắc vốn muốn trực tiếp về Võ Lâm Minh, hiện giờ thấy bọn họ đi khắp nơi cũng không tìm được một chỗ để ở lại thì suy tư một lát, hướng bọn họ nói: "Không bằng...... Các ngươi trước hết cùng ta đến Võ Lâm Minh?"
Võ Lâm Minh trang đương nhiên cũng có nơi cho người ngoài ở lại, chẳng qua số lượng gian phòng cũng không phải nhiều, đều là dành cho chưởng môn các phái hay để tử thân truyền trú lại , hoặc là bằng hữu tốt của Bùi Quân Tắc tạm ở, bọn người Trương Tiểu Nguyên đương nhiên không có loại danh phận này.
Trương Tiểu Nguyên có chút do dự, nhỏ giọng nói: "Này không được tốt đi?"
"Không sao, liền nói các người là bằng hữu tốt của ta, cha ta cũng sẽ không để ý." Bùi Quân Tắc cười cười, "Chẳng qua cho dù là minh trang, phòng ở cũng không đủ, có lẽ phải ủy khuất các ngươi rồi, chỉ có thể chia ra hai người ở cùng nhau."
Tưởng Tiệm Vũ trực tiếp mở miệng nói: "Này thì tính là có gì ủy khuất, sư môn của ta trước kia còn chỉ có một phòng, mọi người cũng có thể chen chúc mà ngủ."
Trương Tiểu Nguyên rất muốn che miệng hắn lại.
Không, chúng ta trước kia và hiện tại không giống!
Hiện giờ sư môn của chúng ta đã có rất nhiều gian, còn được lợp ngói đỏ đàng hoàng!
Bùi Quân Tắc luôn luôn rất có hảo cảm với mấy người bọn họ, Tưởng Tiệm Vũ đã nói như thế, hắn liền cứ vậy mà cười theo, lại xoay người cùng Hình Nghiên nói: " Còn Hình cô nương...... Ta tận lực dặn gia nhân chuẩn bị cho ngươi một gian phòng riêng, nhưng nếu là không có, chắc ngươi cũng phải chịu khó ở cùng các nữ đệ tử."
Trương Tiểu Nguyên cho rằng Hình Nghiên sẽ cự tuyệt, nàng đường đường Hữu hộ pháp của Ma giáo, tùy tiện tiến vào Võ Lâm Minh, thật sự là cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Hình Nghiên nghe vậy liền bắt lấy cơ hội mà gật đầu lia lịa, nàng biết mọi người hiện tại đều đang hoài nghi thân phận mình, mà nàng lại vốn nói dối vụng về, đã sắp lộ ra đến nơi rồi thì dứt khoát liền không thèm giấu giếm mục đích của mình nữa, thậm chí còn đúng lý hợp tình nói: "Được , dù sao ta cũng chưa thể về nhà mẹ đẻ được ."
Hoa Lưu Tước trong mắt hiển nhiên chỉ có mỗi Hình Nghiên, hắn một mặt gật đầu, liếc mắt đưa tình mà muốn nắm tay Hình Nghiên, một mặt nói: "A Nghiên, mấy ngày nữa, ta bồi ngươi cùng trở về."
Hình Nghiên đem tay nhấc lên, Hoa Lưu Tước chỉ bắt được tay áo nàng, cứ vậy giữ chặt không buông, vì thế Hình Nghiên liền liều mạng muốn từ trong tay Hoa Lưu Tước đòi lại ống tay áo của mình, một mặt kia còn phải bảo trì thể diện trước thiếu cung chủ, khẽ mỉm cười nói: "Vậy đa tạ Bùi công tử."
Tưởng Tiệm Vũ nhịn không được: "Ngươi cũng không thắc mắc cha hắn là ai?"
Hình Nghiên cười trầm ngâm đáp: "Này không quan trọng."
Chỉ có Hoa Lưu Tước ngây ngốc nhìn Hình Nghiên, giống như cái gì đều không chú ý tới.
Trương Tiểu Nguyên lại là nhìn không được.
Y chọc chọc tay của Lục Chiêu Minh, nhón chân nhỏ giọng đối Lục Chiêu Minh nói: "Đại sư huynh, môn quy!"
Lục Chiêu Minh lấy lại tinh thần, nhíu mày nhìn Hoa Lưu Tước, sau đó cầm lấy kiếm của mình, hoàn hảo hướng đùi Hoa Lưu Tước gõ mấy cái.
Chân Hoa Lưu Tước run lên, nhanh chóng buông lỏng tay áo Hình Nghiên, sau đó lui vài bước, đầy mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Lục Chiêu Minh.
Lục Chiêu Minh không có nói thêm lời nào nữa, hắn quay sang Bùi Quân Tắc làm tư thế ôm quyền: "Đa tạ."
Bùi Quân Tắc cười: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Bùi Quân Tắc mang theo mấy người đi tới trước Võ Lâm Minh, bất quá mới đến ngoài cửa của trang viên , thủ vệ gác cổng đã nhận ra hắn, một mặt đưa bọn họ vào trong, một mặt vội vàng kêu người thông báo cho minh chủ .
Trương Tiểu Nguyên mở to mắt thấy Võ Lâm Minh nào là đình nào là viện vô cùng khí thế, lại đem so với sư môn mình nhà cỏ túp lều tranh, nói không nên lời hâm mộ, sau đó y quay đầu, thấy Hình Nghiên nắm chặt nắm đấm.
"Nhìn thấy Bùi cẩu, không thể kích động!"
"Nam nhân tệ bạc nên gϊếŧ đại cho rồi , nhưng giáo chủ không có hạ lệnh muốn gϊếŧ hắn!"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Không, Hình Nghiên tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì!
Ở Võ Lâm Minh trang hành hung minh chủ sao?!
Ngươi hết muốn giữ mạng rồi hả!
Y mới vừa nghĩ như thế, liền nghe xa xa có người vui sướng gọi một câu "Quân Tắc", y quay đầu lại, liền thấy được một người mặc bạch y, phong thái hào hiệp khí thế , kia hẳn là Bùi Vô Loạn, hắn khác xa so với trong suy nghĩ của Trương Tiểu Nguyên, tóc được vấn cao gọn gàng, nhìn qua tựa hồ còn chưa đến bốn mươi.
Mà hàng chữ nhảy ra trên đầu lại càng xác thực thân phận của hắn, quả nhiên chính là Bùi Vô Loạn.
"Bùi Vô Loạn, Võ Lâm Minh minh chủ, kiếm pháp cao thâm khó đoán, cùng Mạc Vấn Thiên đồng thời là giang hồ đệ nhị."
Này ước chừng lại là có thêm một tầng ý nghĩa đi kèm, Trương Tiểu Nguyên nghĩ như thế, lại ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vô Loạn đang đi tới, không khỏi khuôn mặt cứng đờ, có chút xấu hổ.
Đi theo phía sau Bùi Vô Loạn, vừa vặn là Tử Hà Lâu Lâm Dịch, cùng Tán Hoa Cung Mai Lăng An.
96.
Bùi Quân Tắc bước tới mấy bước, phất bay vạt áo, tựa muốn quỳ xuống, Bùi Vô Loạn vội vàng đỡ lấy tay hắn , trên mặt đều là ý cười khó giấu, dường như vui đùa trêu ghẹo nói: "Ở trước mặt ta, không cần phải làm nhiều lễ nghĩa như vậy."
Bùi Quân Tắc đứng lên, lúc này mới lộ ra ý cười, thân mật nói: "Cha, con đã trở lại."
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái.
Con trai đi bụi trở về nhà, nhìn thấy người thân của mình, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại là muốn quỳ xuống? Gia quy Bùi gia nghiêm nghị thế ư? Hơn nữa...... Bùi Vô Loạn nói, ở trước mặt hắn không cần những lễ nghĩa phức tạp như vậy, này lại là có ý tứ gì?
Tử Hà Lâu chủ Lâm Dịch không khỏi cảm khái: "Quân Tắc một lòng hiếu kính, Bùi hiền đệ, lão phu đã bắt đầu hâm mộ ngươi rồi."
Hắn nói xong câu đó, đỉnh đầu lập tức liền theo đó mà nhảy ra một hàng chữ.
"Tử Hà Lâu chủ Lâm Dịch, có tới hơn mười thê thiếp, cũng có bảy đứa con trai cùng tám nhi nữ, hơn nữa bên ngoài còn có thêm năm người con."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Lâm Dịch hình như đã ngoài năm mươi? Này...... Nhiều vợ như vậy?!
Mai Lăng An cũng thở dài: "Nhìn Quân Tắc, đến ta cũng mong ngóng có một hài tử."
Lâm Dịch cười ha ha, nói: "Mai hiền đệ, hiện tại cũng không tính muộn a."
Mai Lăng An lại lo lắng sốt ruột thở dài.
Trương Tiểu Nguyên ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm.
Hiện tại muộn hay không muộn thì chưa biết, nhưng người trong lòng của Mai Lăng An, khẳng định sinh không ra hài tử.
Bùi Quân Tắc cùng bọn họ ôm quyền chào, sau đó liền giới thiệu cho mấy vị này đám người Lục Chiêu Minh, Trương Tiểu Nguyên sớm đã nhận biết Lâm Dịch cùng Mai Lăng An, y ngoan ngoãn cùng nhị vị tiền bối chào hỏi, lại hướng Bùi Vô Loạn hành lễ, Bùi Vô Loạn nghe nói là nhi tử của Trương Cao Lệnh , đối với y rất thân thiết nói: "Năm đó ta cùng với Cao Lệnh huynh tình nghĩa huynh đệ, ngươi ở Võ Lâm Minh trang không cần câu nệ, cứ coi như là trở về nhà mình ."
Bùi Quân Tắc lại giới thiệu Lục Chiêu Minh, hắn vừa nói tên, Bùi Vô Loạn trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Ngươi là Chiêu Minh? Đều đã lớn như vậy?"
Lục Chiêu Minh hành lễ, gọi: "Bùi thúc thúc."
Trương Tiểu Nguyên kinh ngạc nhìn Lục Chiêu Minh một cái.
Y biết Vương Hạc Niên cùng Bùi Vô Loạn là bạn tốt, nhưng y không nghĩ tới Lục Chiêu Minh thế nhưng cũng nhận thức Bùi Vô Loạn.
Lục Chiêu Minh cùng Bùi Quân Tắc tuổi tác hẳn cũng không cách biệt bao nhiêu, nếu Lục Chiêu Minh từ nhỏ liền nhận thức Bùi Vô Loạn...... Hắn hẳn cũng đã biết mẹ ruột của Bùi Quân Tắc là ai?
Trương Tiểu Nguyên càng thêm xấu hổ.
Đại sư huynh khả năng là cái gì cũng đều biết, vậy mà y còn đem biết bao nhiêu là câu chuyện bát quát khi xưa của Bùi Vô Loạn kể cho hắn nghe .
Này không khỏi cũng quá mất mặt đi.
Đối với Tưởng Tiệm Vũ cùng Hoa Lưu Tước, Bùi Vô Loạn dù chưa gặp qua, nhưng đều đã nghe qua tên, hắn biết Tưởng Tiệm Vũ là nhị đồ đệ của Vương Hạc Niên , mà Hoa Lưu Tước...... Hắn không nghĩ tới Vương Hạc Niên thế nhưng thu nhận Hoa Lưu Tước làm đồ đệ, không khỏi hơi có chút giật mình, nhưng chung quy che giấu rất tốt, mãi cho đến khi Bùi Quân Tắc hướng Bùi Vô Loạn giới thiệu Hình Nghiên, đột nhiên liền thấy trên đầu Hình Nghiên nhảy ra một loạt mấy hàng chữ.
"Bùi cẩu!"
"Cẩu đồ vật!!!"
Trương Tiểu Nguyên hoảng sợ luôn.
Bùi Vô Loạn dường như vẫn chưa nhận ra nàng là người phương nào, hắn trước sau đều mang nụ cười ôn hòa, đang muốn cùng Hình Nghiên khách sáo nửa câu, lại bị Hình Nghiên dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn chòng chọc khiến bao nhiêu lời vừa ra đến miệng lại nuốt ngược trở về.
Hắn cảm thấy, nữ tử trước mặt này có chút quen mắt, rất giống người nào đó trong trí nhớ.
Chẳng qua người kia, lùn hơn một tẹo, gầy hơn một tẹo, làn da cũng tái nhợt hơn một tẹo, ngược lại ngũ quan trên gương mặt cũng không giống nhau.
Chính là chút biến hóa này, người biết một ít thuật dịch dụng đều có thể dễ dàng làm được.
Bùi Vô Loạn trầm mặc.
Loại ánh mặt hận không thể đem hắn nghiền thành tro này, không sai được, hẳn là nàng.
Hình Nghiên nghiến răng nghiến lợi hướng Bùi Vô Loạn nở một nụ cười dữ tợn.
Bùi Vô Loạn nâng tay, miễn cưỡng cười nói: "Vị cô nương này, Bùi mỗ vừa gặp cô nương đã thấy thân thuộc như quen biết đã lâu , chúng ta có phải là đã gặp qua ở đâu đó?"
Khóe mắt Bùi Vô Loạn tuy đã có dấu vết của thời gian, nhưng hắn cười lên trông vẫn vô cùng anh tuấn, Trương Tiểu Nguyên bỗng nhiên minh bạch năm đó vì sao trên giang hồ lại truyền miệng nhiều câu chuyện phong lưu của Bùi Vô Loạn như vậy, tuổi trẻ hiệp khách khí thế hiên ngang, làm sao có ai mà không thích.
Bùi Vô Loạn nói xong câu nói kia, Hình Nghiên cười lạnh một tiếng, từng câu từng chữ đáp: "Hẳn là gặp qua đi."
Bùi Vô Loạn là muốn hỏi một chút thân phận của nàng, nàng lại giống như không hề nhận ra gì cả, đỉnh đầu theo sát lại nhảy ra một hàng chữ.
"Cẩu đúng là không đổi được bản tính ăn phân."
"Một bó tuổi rồi! Còn ở khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Về sau nhất định phải bẩm lại, rốt cuộc trước đây vì sao giáo chủ lại động tâm với tên Bùi cẩu này!"
"Bàn về nói lời tán tỉnh, Bùi cẩu so ra còn thua kém cả đại nương bán bánh nướng !"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên quay đầu, nhìn thấy ở đây còn lại vài người.
Cơ hồ trên đỉnh đầu mỗi người đều nhảy ra một hàng chữ.
Lâm Dịch: "Xem ra giang hồ đồn đại không phải giả, Bùi Vô Loạn coi vậy mà cũng là một tên ham mê nữ sắc ngụy quân tử."
Mai Lăng An: "Ai ôi, Tiểu Bùi đến từng tuổi này mà vẫn còn phong lưu như vậy, may mà năm đó ta không có yêu hắn."
Tưởng Tiệm Vũ: " Náo nhiệt trước mặt có vẻ hay!"
Hoa Lưu Tước: "Nghiên Nương...... Nghiên Nương của ta...... Nàng chẳng lẽ lại thích lão nam nhân này......"
Bùi Quân Tắc: "Cha, ta cảm thấy ngươi tiêu đời rồi."
Bùi Vô Loạn: "Ta tiêu rồi."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Sao lại thành thế này!
Y trái phải đều thấy, duy chỉ mình đại sư huynh là trên đỉnh đầu trống không, đúng là chỉ có mình đại sư huynh nhà mình là người bình thường .
......
97.
Bùi Vô Loạn trên môi cười, nhưng có vẻ đã sắp không giữ nổi nữa .
"Kia thật đúng là trùng hợp." Bùi Vô Loạn nói, "Cô nương cũng là tới tham gia Đại Hội Võ Lâm?"
Hình Nghiên rốt cuộc khống chế được biểu cảm cảm dữ tợn trên mặt mình, lắc đầu, nói: "Ta đối với Đại Hội Võ Lâm không có hứng thú."
Bùi Vô Loạn: "Nga? Vậy cô nương tới Võ Lâm Minh làm gì?"
Hình Nghiên nhìn hắn hơi hơi mỉm cười, nói: "A Nghiên ngưỡng mộ đại danh của võ lâm minh chủ đã lâu ——"
Đỉnh đầu theo đó toát ra một hàng chữ.
"Nữ nhân lớn bé khắp thiên hạ đều biết tới danh ngươi là một tên cẩu nam nhân!"
Hình Nghiên: "Cho nên ta đặc biệt tới nhìn một cái."
"Chờ ta bắt được nhược điểm của Bùi cẩu, lập tức liền bẩm báo giáo chủ diệt hắn trừ hại cho dân!"
Bùi Vô Loạn miễn cưỡng nói: "Hiện giờ người đã gặp qua, cô nương......"
Hình Nghiên: "A Nghiên mong được lưu lại để có thể nhìn qua Bùi mình chủ thêm vài lần, Bùi minh chủ hẳn là không ngại đi."
Bùi Vô Loạn khô cằn đối Hình Nghiên cười nói: "Đương nhiên không ngại."
Đỉnh đầu hắn liền cứ thế thay đổi hàng chữ cũ, biến ra năm cái chữ to.
"Ta thật sự tiêu rồi."
......
Bùi Vô Loạn đưa chủ sự của minh trang tới, muốn hắn an bài chỗ ăn ở cho từng người, mọi người đứng nguyên tại chỗ, tuy không gian trước sau im ắng, từng người trầm mặc, nhưng nghe qua cuộc trò chuyện của Bùi Vô Loạn và Hình Nghiên vừa rồi, trong lòng mỗi người đều là gió nổi mây phun, đỉnh đầu xoành xoạch hiện ra các dòng chữ khiến cho Trương Tiểu Nguyên nhìn đến loạn.
Lâm Dịch: "Này đúng là giang hồ a, nam ca nữ xướng."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Người xứng với câu nói này nhất chẳng lẽ không phải ngươi sao! Mười mấy người vợ rồi mà còn mỗi ngày dòm ngó nữ nhân bên ngoài, đúng là ngụy quân tử!
Mai Lăng An thần sắc sâu kín nhìn trời: "Nam nhân a, đều là như thế này, ta đã nhìn thấu."
Mai Lăng An: "Nửa canh giờ không thấy, không biết Tinh Văn như thế nào, kiếm luyện được đến đâu rồi...."
Mai Lăng An: "Có chút nhớ hắn."
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy nhìn không được nữa.
Tưởng Tiệm Vũ: "Võ Lâm Minh diễn thật là đẹp mắt, ta phải ở Võ Lâm Minh nhiều hơn vài ngày mới được."
Hoa Lưu Tước: "Nghiên Nương...... Nghiên Nương của ta......"
Hoa Lưu Tước: "Không! Thiên hạ này nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ! Ta muốn tỉnh lại!"
Hoa Lưu Tước: "Nghiên Nương...... Nghiên Nương của ta...... Ô ô ô......"
Bùi Vô Loạn cách đó không xa: "Chết chắc rồi chết chắc rồi."
Bùi Vô Loạn: "Mặc kệ thế nào, đợi lát nữa đi về trước tiên phải viết phong thư xin lỗi."
Bùi Vô Loạn: "Ta có thể sống ta có thể sống ta hẳn là còn có thể sống!"
Trương Tiểu Nguyên nhịn không được hai mắt trợn trắng, Võ Lâm Minh cùng Ma giáo giáo chủ có một chân cũng liền thôi đi, Bùi Vô Loạn thoạt nhìn còn rất sợ Mạc Vấn Thiên, giang hồ này vô phương cứu chữa rồi, gia nhập chính đạo không có tiền đồ.
Y xem tới trên đỉnh đầu Hình Nghiên liền thấy được cả một bài ca chửi rủa Bùi Vô Loạn, Trương Tiểu Nguyên quyết định nhìn về phía an tĩnh nhất chính là Lục Chiêu Minh.
Lục Chiêu Minh đang nhìn trời, theo hiểu biết của Trương Tiểu Nguyên đối với Lục Chiêu Minh, đại sư huynh rất có thể là đang ngẩn người.
Y thật sự rất bội phục sự bình tĩnh của đại sư huynh , giống như vô luận trước mắt xảy ra chuyện gì, hắn luôn là như thế không chút gợn sóng.
Phong thái thong dong này, y phải hảo hảo học mới được.
Trương Tiểu Nguyên nghĩ như thế, đỉnh đầu Lục Chiêu Minh phá lệ nhảy ra mấy hàng chữ.
"Khí thông nhị mạch, tung hoành tiêu xài, hình đoan kính tuân, cho nên phong hiện ý giấu, kiếm tùy tâm động, tâm đến nơi, tức vì kiếm đến chỗ."
Từ từ, đây là cái gì?
"...... Vô hình chỗ, hữu đủ trình xà diên chi thế, tay trảm bạch long, tay phải bắt với sau...... Kiếm tùy tâm động, nhớ lấy kiếm tùy tâm động, vô hình mới là kiếm thức."
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Trương Tiểu Nguyên cuối cùng nhớ tới đây là cái gì.
Võ Lâm Minh chủ khả năng cùng Ma giáo giáo chủ là một đôi, hay là Võ Lâm Minh chủ cùng một tiểu cô nương mày qua mắt lại, đại sư huynh đối với hai cái này không thèm để tâm cũng thôi đi, cơ mà làm người ta khiếp sợ nhất chính là ——
Đại sư huynh hắn thế nhưng ở đây học thuộc kiếm phổ?!
------------------------------------------------------------
Đây là lần đầu tui edit truyện nên còn non tay mong mọi người thông cảm. Nếu có chỗ nào sai sót mọi người cứ cmt lại để tui chỉnh sửa nha. Dự là thời gian này tui vẫn rảnh nên có thể mỗi ngày đều có chương mới. Sau này bận hơn thì tui vẫn sẽ cố gắng hai ngày một chướng. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
Danh Sách Chương: