Chương 25.1: Lời ít ý nhiều
76.
Lúc này mới là sáng sớm.
Nếu bọn họ nhanh chân hơn, trong sáng nay tìm được người theo như lời Bộc Dương Tĩnh nói thì y vẫn còn kịp nghĩ cách cứu vãn chuyện này.
Trương Tiểu Nguyên theo dõi sát sao đỉnh đầu Bộc Dương Tĩnh, một lát sau, rốt cuộc thấy mấy hàng chữ liên tiếp nhảy ra.
"Tình báo sáng, trong thành có một lão ăn mày tên "Lục Chỉ", là đệ tử Cái Bang, thường mua bán tin tức giang hồ với bên ngoài, có thể từng qua lại với cô nhi của tiên đế năm xưa, chưa kinh động đến người, để lại ba thuộc hạ theo dõi."
"Sao y lại ở trong phòng hoàng thượng?"
"Rốt cuộc y có quan hệ gì với hoàng thượng?"
"Tại sao lại là y?"
??
Ba câu sau là tình huống gì đây?!
Chẳng lẽ trong phòng Triệu Thừa Dương còn có người khác? Là vì người đó mà Triệu Thừa Dương mới quyết định mãi đến đầu giờ chiều mới đi gặp Lục Chỉ? Người nhiều khả năng ái muội không rõ với hoàng đế nhất đã biết, chỉ có Tiêu Mặc Bạch.
Vậy... vì sao sáng sớm tinh mơ Tiêu Mặc Bạch đã ở trong phòng của Tiêu Thừa Dương? Rồi vì sao mà Triệu Thừa Dương lại hoãn đến chiều mới đi gặp Lục Chỉ?
Trương Tiểu Nguyên cảm thấy có lẽ mình chung chạ với Văn Đình Đình lâu quá rồi, không hiểu sao cũng bắt đầu không kìm chế được nghĩ quàng nghĩ xiên!
Y gõ gõ đầu mình, quyết định đóng cửa lại không mơ màng xa xôi nữa.
Một khắc cuối cùng trước khi khép cửa sổ, y thấy Triệu Thừa Dương đẩy cửa phòng ra thêm một chút, mà Tiêu Mặc Bạch khoác áo ngoài hôm qua Triệu Thừa Dương đã mặc đứng ở ngay cạnh, thậm chí còn mỉm cười với Bộc Dương Tĩnh.
Trương Tiểu Nguyên:...
Y đoán trúng rồi?!
Tay kéo cửa sổ khựng lại giữa không trung, y trợn tròn mắt, thấy trên đầu Bộc Dương Tĩnh lại nhảy ra ba chữ "cẩu hoàng đế".
Trương Tiểu Nguyên:...
Khoan khoan, không phải chứ?
Tại sao Bộc Dương Tĩnh lại muốn mắng Triệu Thừa Dương là cẩu hoàng đế.
Y đầy mặt bàng hoàng, còn chưa nghĩ kịp nghĩ gì nhiều, bỗng thấy một đống chữ bay qua ngoài cửa sổ.
"Aaaaaaaaaa cuối cùng thế mà lại là hai người đó?!"
"Ta rơi lệ thay Bộc Dương Đô thống!"
Trương Tiểu Nguyên giật mình nhìn sang bên đó, quả nhiên thấy Văn Đình Đình ôm Thí Đôn run rẩy trong sân.
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên đóng hẳn cửa sổ lại, không muốn nhìn thêm.
77.
Lục Chiêu Minh lấy nước ấm quay về liền thấy Trương Tiểu Nguyên ánh mắt lấp lánh chờ mong trông sang mình.
Lục Chiêu Minh bị y nhìn đến rợn người, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Trương Tiểu Nguyên nói: "Đại sư huynh, huynh còn nhớ đêm qua đã đồng ý với đệ là sẽ đổi vỏ kiếm mới không?"
Lục Chiêu Minh đáp: "Ta nhớ."
Trương Tiểu Nguyên: "Dù sao hôm nay cũng không phải luyện công, đệ lên phố đặt cho huynh một cái mới nhé!"
Lục Chiêu Minh hơi bất ngờ: "Ta đi cùng đệ."
"Không cần đâu." Trương Tiểu Nguyên nói, "Bất ngờ mà, huynh phải không biết vỏ kiếm mới trông như thế nào mới là bất ngờ!"
"Đệ đi một mình?" Lục Chiêu Minh đương nhiên không quá an tâm, "Chân đệ..."
"Hôm nay đỡ nhiều lắm rồi." Trương Tiểu Nguyên còn xuống đất đi lại mấy bước minh hoạ, "Đệ cũng chỉ dạo quanh huyện thành thôi mà, không có gì nguy hiểm."
Lục Chiêu Minh miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi."
Trương Tiểu Nguyên: "Có điều vỏ kiếm cần đặt theo kiếm, đại sư huynh, chắc đệ phải mượn kiếm của huynh một chút..."
Khi Trương Tiểu Nguyên nói những lời này có hơi chần chừ. Y biết đối với hiệp khách giang hồ mà nói, thứ đồ thiếp thân như kiếm - cũng là mạng sống của kiếm khách, chắc không dễ dàng để rời người. Mà y chỉ muốn tìm một cái cớ đánh bài chuồn đi tìm Lục Chỉ, nếu đại sư huynh không thể đưa kiếm cho y có lẽ y còn phải tính kế khác.
Nhưng Trương Tiểu Nguyên không ngờ Lục Chiêu Minh hành động dứt khoát thực sự, trực tiếp tháo bội kiếm xuống đặt vào tay y.
"Cẩn thận một chút." Lục Chiêu Minh cũng không biết phải dặn dò y cái gì, ngẫm nghĩ mãi cuối cùng nói, "Ta chờ đệ về ăn cơm."
Trương Tiểu Nguyên vỗ ngực: "Sư huynh yên tâm!"
Y cầm kiếm của sư huynh đi ra ngoài, việc đầu tiên là đến một tiệm nhỏ bán vải vóc y phục mua một mảnh vải đen to quấn quanh kiếm.
Bộc Dương Tĩnh còn phái người ở gần bên Lục Chỉ theo dõi, y không thể để thân phận bị bại lộ.
Bọc gọn kiếm rồi, y lại mua áo tơi đấu lạp ở cửa hàng bên cạnh, lấy khăn che mặt lại - nói chung người ăn mặc như thế này trong giang hồ tương đối phổ biến. Bộc Dương Tĩnh cũng biết Lục Chỉ là đệ tử Cái Bang chuyên buôn bán tin tức giang hồ, Lục Chỉ qua lại với nhân sĩ giang hồ cũng không phải việc gì kì lạ.
Cải trang ổn rồi tâm trạng của Trương Tiểu Nguyên vẫn còn rất căng thẳng. Y ôm thanh kiếm bọc trong vải đen lượn lờ quanh thành, rất nhanh đã tìm thấy chỗ Lục Chỉ và Tiểu Bả Cước ngồi.
Bước tiếp theo là xác định người của Bộc Dương Tĩnh đang ở đâu.
Y nhìn trái nhìn phải, khu vực Lục Chỉ và Tiểu Bả Cước xin ăn luôn là nơi náo nhiệt nhiều người qua lại, xung quanh rất đông khách đi đường và tiểu thương buôn bán. Trong thời gian ngắn khó mà nhận ra ai là cơ sở ngầm Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ cài vào. Nhưng đối với Trương Tiểu Nguyên mà nói thì chẳng có gì khó, y phóng mắt nhìn, trên đầu mọi người ting ting nhảy chữ, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra ba người trên đầu có mấy chữ to "Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ".
Một đôi vợ chồng ân ái đang xếp vải vóc linh tinh và một đại ca ngồi nghe hát trong quán trà ven đường.
Mà người vợ trong đôi vợ chồng kia... hình như cũng là một anh con trai mặc đồ nữ.
Có Đô thống như Bộc Dương Tĩnh, thuộc hạ học được mấy kĩ xảo đặc thù... nói chung cũng quá là điều bình thường rồi.
Bọn họ mới theo dõi Lục Chỉ, chưa tiến thêm một bước hành động nào. Trương Tiểu Nguyên hít thật sâu, đang định đi qua đó bỗng trông thấy một dáng người quen thuộc.
Là Hình Nghiên mấy ngày không gặp.
Nàng đến trước mặt Lục Chỉ, ném bạc vào cái bát mẻ của ông ta, mở miệng hỏi ngay:
"Mấy kẻ mới tới nha huyện rốt cuộc có thân phận gì?"
Trương Tiểu Nguyên cẩn thận nhìn quanh, quả thật mấy người Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ đã biết bình thường Lục Chỉ đều làm loại mua bán này. Hình Nghiên đến hỏi tin tức bọn họ không bất ngờ chút nào, càng không có hành động gì ngăn cản.
Cũng đúng, trong mắt Bộc Dương Tĩnh, chuyện Triệu Thừa Dương đến huyện Phượng Tập tìm huynh trưởng không có người ngoài nào biết, đương nhiên cũng không ai có thể nhúng tay làm loạn, hắn vốn không cần đề phòng quá nhiều.
Lục Chỉ liếc Hình Nghiên, lần này ông ta lại không nhận bạc, chỉ dẩu môi nói: "Vụ mua bán này chúng ta không làm."
Hình Nghiên ngẩn ra: "Không làm?"
Lục Chỉ gật gù: "Không nói được."
Hình Nghiên nhíu mày suy nghĩ, dường như đã loáng thoáng hiểu ra.
"Hình hộ pháp này, ta khuyên cô cũng đừng hỏi nhiều." Lục Chỉ cười ha ha, "Yên tâm đi, bọn họ không tới để làm khó chủ nhân nhà cô đâu."
Hình Nghiên cũng không lấy lại bạc, chỉ gật đầu đáp: "Ta hiểu rồi, bạc ông lấy mua rượu uống đi."
Nàng quay bước rời khỏi đó, ba người theo dõi kia vẫn làm những chuyện y như hồi nãy, cùng lắm là liếc nàng một cái, không có hành động gì.
Trương Tiểu Nguyên hít sâu một hơi, biết đến lúc mình phải lên sân khấu rồi.
Y nghênh ngang đi ra trong dáng vẻ hoàn toàn khác mình mọi khi, mấy bước tới trước mặt Lục Chỉ, ném tờ ngân phiếu một trăm lượng vào cái bát mẻ.
Trái tim của y, đang rỉ máu.
Nhưng vì bảo vệ nhị sư huynh, một trăm lượng thì một trăm lượng! Tiền mất rồi kiếm lại được, sư huynh mất rồi sẽ mất mãi mãi.
Lục Chỉ chậm rì rì ngẩng lên nhìn y. Trương Tiểu Nguyên bịt mặt còn kéo thấp đấu lạp che chắn, ông ta không thấy rõ, bèn định từ binh khí phán đoán y là ai, nhưng Trương Tiểu Nguyên đã bọc kiếm của đại sư huynh kín mít, ngoài lớp vải đen còn chẳng nhìn ra là kiếm hay là đao. Lục Chỉ đành bỏ cuộc, nói với y:
"Thiếu hiệp muốn hỏi gì?"
Trương Tiểu Nguyên ngồi xuống trước mặt lão, trầm giọng chậm rãi mở miệng: "Hỏi ông có còn muốn cái mạng này không?"
Lục Chỉ chăm chú tỉ mỉ đánh giá y, hồi lâu sau mới cười một tiếng hỏi:
"Đại hiệp đang uy hiếp lão khất sao?"
Trương Tiểu Nguyên nói: "Ta đang muốn cứu mạng ông."
Lục Chỉ cuối cùng cũng nghiêm mặt lại, nhìn y chòng chọc hỏi: "Có ý gì?"
"Đôi vợ chồng buôn vải và râu quai nón nghe hát trong quán trà trước mặt." Trương Tiểu Nguyên nói, "Tất cả đều đang theo dõi ông sát sao."
Y tin rằng người từng trải như Lục Chỉ, nhắc nhở một câu thôi là ông ta có thể cảm nhận được mấy người đến theo dõi kia có gì không thích hợp.
Quả nhiên Lục Chỉ hơi nhíu mày có chút nghi hoặc: "Đó là ai?"
Cái Bang buôn bán tình báo mấy trăm năm nay, giang hồ có ai không biết Cái Bang tin tức linh thông?
Cũng chính vì nguyên nhân đó mà người bình thường tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện gây sự với Cái Bang. Lục Chỉ buôn tin mười mấy năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện bị người ta theo dõi.
Trương Tiểu Nguyên đáp: "Không nói được."
Lục Chỉ ngạc nhiên nhìn y.
"Bọn họ muốn hỏi ra vài chuyện từ chỗ ông." Trương Tiểu Nguyên nói, "Ông cứ suy nghĩ cẩn thận xem có nên tiết lộ cho bọn họ việc đó hay không."
Lục Chỉ lòng đầy bất an: "Việc gì?"
Trương Tiểu Nguyên đáp: "Việc nước, cũng là việc nhà."
Lục Chỉ đã hiểu.
Sáng sớm nay ông ta vừa biết được mấy người mới tới nha huyện là ai. Lúc này Trương Tiểu Nguyên nói thế, ông ta ngộ ra ngay thân phận của mấy kẻ theo đuôi này.
Ngoài Thiên Cơ Huyền Ảnh Vệ Bộc Dương Tĩnh ra thì còn ai vào đây?
Mà việc nước cũng là việc nhà, không phải chuyện huynh trưởng của hoàng thượng lưu lạc dân gian thì còn chuyện gì?
"Việc nhà đã khó, việc nước càng khó hơn." Trương Tiểu Nguyên mọi cách ám chỉ, "Vì một mẫu đất đã có thể tranh giành đến đầu rơi máu chảy, vì thiên hạ này..."
Y ngừng lại, hơi mỉm cười, nói: "Lời ít ý nhiều, tự giải quyết cho tốt."
Danh Sách Chương: