• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghi hoặc về nghi hoặc, Tiểu Ngốc chính mình mặc vào kiện áo khoác màu thâm lam theo Tề Huy đi ra. Đi ngang qua một cửa hàng thì, cậu vô ý thức nhìn một chút thân ảnh hai người chiếu vào tủ thủy tinh, đồng dạng kiểu dáng, đồng dạng nhan sắc, xa xa nhìn lại thật là có điểm vị đạo tình lữ trang. Cậu nhìn chằm chằm ảnh ngược trên kính, sau đó thỏa mãn nở nụ cười.

Tề Huy luôn luôn bị tươi cười đột nhiên triển lộ trên mặt cậu khiến cho mạc danh kỳ diệu. Vỗ đầu của cậu, nhịn không được hỏi: “Uy, em lại vờ ngớ ngẩn sao? Vô duyên vô cớ cười cái gì?”

Tiểu Ngốc sờ sờ đầu, cười đến càng hoan, “Kế tiếp, chúng ta đi đâu?”

Tề Huy nhìn đầu tóc cậu, phiết miệng, “Đừng đùa, em xem tóc em mau che hết cả mặt rồi, chúng ta đi trước tìm hiệu cắt tóc nào đó làm tóc một chút.”

Nói xong câu đó, Tề Huy nghĩ chính mình tựa như gia trưởng của Tiểu Ngốc luôn luôn lo lắng, không riêng muốn xen vào ăn uống, còn muốn giúp cậu mua quần áo, hiện tại thấy tóc cậu quá dài, sợ lộng thương con mắt, liền muốn mang cậu đi cắt tóc. Không ngờ cậu luôn luôn nhu thuận nghe lời lại từ chối.

“Tôi không cắt! Không cắt!” Tiểu Ngốc lấy tay hộ đầu thoáng cái nhảy ra xa.

“Vì sao?!” Tề Huy buồn bực, cắt tóc là chuyện rất đáng sợ sao? Cócần phải làm ra phản ứng lớn như vậy không?

Tiểu Ngốc lại lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn hắn: “Tôi không muốn cắt, như này cũng rất tốt.”

Nói vậy cũng như không, hiển nhiên không làm Tề Huy thoả mãn. Hắn nhíu mi chậm rãi tới gần, đem Tiểu Ngốc bức đến góc tường: “Em cho là em là phi chủ lưu a? Thẳng thắn để đầu dài  nhuộm thành đỏ thẫm có được hay không?”

Tiểu Ngốc ngưỡng cổ phản bác: “Tóc anh dài như vậy, tôi nếu như phi chủ lưu, anh liền so với phi chủ lưu còn bỉ chủ lưu.”

“Ha, em còn dám theo anh tranh luận?!” Tề Huy sắp nôn đã chết, mái tóc dài hắn từ trước đến nay vẫn cho là ngạo cư nhiên bị người nói thành phi chủ lưu, cái này kêu hắn dùng cái gì kham a!

Dưới tình huống thông thường, khi Tề Huy sinh khí biến sắc mặt, Tiểu Ngốc tự nhiên sẽ thỏa hiệp thân thủ thuận mao cho hắn, thế nhưng ngày hôm nay lại không làm như vậy. Tiểu Ngốc có ý nghĩ của chính mình, từ lần trước cậu thấy hình ảnh hài hòa của Tề Huy cùng Chu Trữ vai kề vai đi ra trường học, trong lòng cậu liền âm thầm làm một quyết định, để khiến hai người càng thêm gần gũi, cậu cũng muốn để tóc dài. Tuy rằng cậu biết ngoại hình chính mình cùng Tề Huy chênh lệch quá lớn, hai người đứng chung một chỗ cũng không ai nói bọn họ rất xứng, thế nhưng dù cho chỉ có như vậy nhất đinh điểm tương tự, cậu nghĩ nỗ lực của cậu cũng không có uổng phí.

Tề Huy tự nhiên không biết ý nghĩ trong lòng cậu, chỉ là nghĩ tiểu tử này có điểm khác thường, không muốn cắt tóc cũng liền thôi, thế nhưng cậu liền nguyên nhân cũng nói không rõ, đồng thời còn học xong tranh luận, các loại hành vi dị thường đều chứng minh cậu hiện tại càng ngày càng không đem chính mình để vào mắt. Nam nhân tự cho mình là độc nhất như Tề Huy lúc này triệt để phiền muộn, giằng co mấy hiệp sau rốt cục bại trận, hắn ở trong lòng thoải mái nói: có điểm tiểu tính tình, đùa giỡn điểm tiểu tính tình cũng không phải cái gì chuyện xấu, nhân sinh không phải là cùng người mình thích cãi nhau sao? (có sao?) Hơn nữa, vợ mình mình sủng, mọi việc tùy tâm sở dục là tốt, muốn chơi liền chơi, muốn ăn liền ăn, không muốn cắt tóc thì ta cũng đừng cắt!

Tề Huy đem tay quàng lên vai cậu, nhếch miệng cười: “Được rồi, theo em, không cắt nữa, chúng ta đi ăn.”

Sau đó hai người vẫn duy trì tâm tình khoái trá vẫn ngoạn đến muộn mới về trường học. Tuy rằng đã muộn một ngày đêm, nhưng đây là sinh nhật vui nhất từ trước đến nay của Tề Huy, không có yến hội xa hoa không gì sánh được, cũng không những món quà có rực rỡ muôn màu, chỉ là có một người yêu hắn bồi bên người, thật giống như toàn bộ hạnh phúc trên thế giới đều quay xung quanh người, loại hạnh phúc này khiến hắn nghĩ liền không khí cũng đều ngọt.

Qua ngày sinh nhật này, hai người lại khôi phục trạng thái sinh hoạt như hình với bóng kia. Để có thể cùng Tiểu Ngốc lúc nào cũng khắc khắc đều ngốc cùng một chỗ, Tề Huy còn cùng Tiểu Tiện trao đổi phòng ngủ, cứ như vậy không riêng phương tiện mọi người, còn tránh cho xấu hổ vào nhầm.

Hai người bọn họ mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ cùng một chỗ, cũng không giống như người khác nói, nếu như hai người cùng một chỗ ngốc lâu lắm sẽ mất đi đương sơ như lửa nùng tình, sinh hoạt cũng sẽ biến đần độn vô vị. Tương phản, bọn họ tựa như một đôi say mê với mối tình đầu, tại trong ngực, đối phương chính là toàn bộ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lễ Giáng Sinh mỗi năm một lần sắp xảy ra. Tiểu Ngốc nguyên bản dự định cùng Tề Huy cùng nhau quá một đem bình an ấm áp hạnh phúc, nói không chừng còn có thể có một hồi yêu đương ngọt ngào. Chỉ là trước đêm Giáng Sinh, một cú điện thoại khiến kế hoạch của cậu hoàn toàn phá vỡ.

Tiểu Ngốc vẫn lẳng lặng đứng ở bên người Tề Huy nghe hắn nói điện thoại, đại thể cũng có thể đoán ra người gọi điện thoại cùng nội dung họ nói chuyện. Nguyên lai mẹ Tề Huy sinh bệnh, người nhà của hắn gọi hắn lập tức trở lại.

Quải điện thoại sau, Tề Huy hít sâu một hơi nói rằng: “Em cũng nghe thấy, mẹ anh bị bệnh, chứng u buồn, đĩnh nghiêm trọng.”

Tiểu Ngốc gật đầu, không có tiếp lời, chỉ là đợi hắn tiếp tục nói xong.

“Anh phải cùng mẹ đến bệnh viện tiếp thu tâm lý trị liệu.”

Tiểu Ngốc chính gật đầu, mẹ bị bệnh, làm con phải bồi tại bên người.

“Đến Pa-ri, vé cũng đã mua, sáng mai đi, hiện tại anh phải về thu thập đông tây.” Dứt lời, Tề Huy cúi đầu nhìn Tiểu Ngốc, trong mắt tràn ngập không muốn cùng bất đắc dĩ.

“Đến, đến Pa-ri?!” Tiểu Ngốc kinh ngạc trừng to mắt, tựa hồ không thể tin được những gì mình nghe thấy. Cậu nghĩ thầm không thể ở trong nước trị liệu sao, vì sao muốn đi xa như vậy? Song cậu cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng không có nói ra, lại nghe Tề Huy nói, “Pa-ri mới là nhà của bà, là nơi sinh ra nuôi dưỡng bà, lần này đi trở về, phỏng chừng bà sẽ không bao giờ đến Trung Quốc nữa. Mấy năm nay đối ba mẹ, anh có quá nhiều oán hận, cũng không có ở bên người bọn họ tẫn quá cái gì hiếu đạo, thế cho nên bà bị bệnh cũng không phát giác lai, choi nên anh phải bồi bà trở lại, chờ bà bệnh tình ổn định rồi trở về.”

Nghe qua giải thích sau, Tiểu Ngốc có thể lý giải hắn, cũng hiểu được hắn quyết định đúng, chỉ là rất muốn hỏi hắn, lần này đi muốn bao lâu? Sẽ cùng mình cắt đứt liên hệ sao? Sẽ nhớ mình sao? Do dự một hồi, cuối cùng lại phun ra một câu: “Vậy, vậy, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

“Anh lập tức phải đi, em không có gì muốn nói với anh sao?” Tề Huy nhìn mắt cậu, tựa hồ muốn nhìn đến đáy lòng cậu.

Tiểu Ngốc là một người đặc biệt dễ e lệ, cậu bị ánh mắt đó nhìn cho cả người mất tự nhiên, lần thứ hai trở nên khiếp đảm: “Cái kia… Cái kia… Chúc bác gái sớm ngày khang phục…”

Nghe một câu như vậy, Tề Huy liền trợn mắt 1 cái, ý tứ như là tại khinh bỉ cậu nhu nhược.

“Quên đi, em không nói, anh nói! Thứ nhất, phải nhớ nghĩ anh. Thứ hai, phải cùng anh bảo trì liên hệ. Thứ ba, lão lão thật thật đứng ở trong trường học chờ anh về. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi nghỉ đông anh sẽ về. Bình thường đừng chạy lung tung, em lộ manh trái phải không phân, liền đường cái cũng bị em làm thành mê cung, chỉ cho phép chạy trong trường học. Còn có, không nên cùng Hướng Thành liên hệ, liền điện thoại cũng không được tiếp, nếu anh biết hai người đi chơi, xem anh về thế nào thu thập em! Nếu buồn chán, liền gọi điện, reo một tiếng liền tắt, anh sẽ gọi lại. Không có việc gì thì nhiều nghĩ anh….” Nói đến đây, Tề Huy bỗng nhiên vươn tay nâng mặt cậu, nhãn thần nhìn cậu trở nên dị thường ôn nhu, ngưng mắt nhìn một hồi, thanh âm so với gió còn nhẹ chậm rãi phiêu tiến tai cậu, “Bởi vì anh cũng sẽ nhớ em.” *rùng mình* mẹ ơi, ngọt chết ruồi!

Tề Huy đi, Tiểu Ngốc không có đi tống biệt. Có lẽ là sợ thấy hai người ly biệt thì không muốn, hoặc là cảm giác nước mắt nghẹn trong cổ họng nỗ lực thế nào cũng nói không nên một câu. Chỉ là tính đúng giờ, tại 1 khắc máy bay cất cánh, nhìn phía ngoài cửa sổ ở trong lòng yên lặng đối hắn nói lời từ biệt.

Đối với Tề Huy ly khai, Tiểu Ngốc có rất nhiều lo lắng. Cậu sợ đối phương hội quên cùng cậu liên hệ, cậu sợ cảm tình hai người sẽ theo thời gian trôi qua cùng cự ly xa dần mà chậm rãi phai nhạt, đợi lần thứ hai gặp lại thì tựa như 2 người xa lạ, liền 1 câu chuyện cũng không có, cũng không biết nên nói cái gì. Cậu vì chính mình nhu nhược mà cảm thấy hối hận, hối hận lúc đó vì sao không nói những lời tận đáy tim ra. Giờ người đều đi, hối hận cũng vô dụng, cậu chỉ có thể ngồi đợi bên di động hoặc máy tính chờ tin tức của đối phương.

Ngay tại khi Tiểu Ngốc đang miên man suy nghĩ, Tề Huy vừa xuống sân bay liền gọi ngay cho cậu. Đầu tiên là báo bình an, sau đó là bô bô một hồi, nào là lên án đồ ăn trên máy bay khó nuốt, nào là oán giận Pa-ri quá lạnh, đều mau dưới 00 lạnh chết người, cuối cùng lại lấy quy ước ra nói lại một lần.

Nghe hắn lải nhải, Tiểu Ngốc cảm thấy rất hưởng thụ, lo lắng lúc nãy nhất thời biến mất.

Sau, hai người tùy ý hàn huyên vài câu. Trước khi quải điện thoại, Tiểu Ngốc thấp giọng nói một câu: “Tề Huy, tôi sẽ nhớ anh.”

Sự thực chứng minh Tiểu Ngốc lo lắng là dư thừa, Tề Huy mỗi ngày đều chủ động cùng cậu liên hệ. Trung Quốc cùng Pháp có sai giờ, để không quấy rối cậu nghỉ ngơi, Tề Huy sẽ tính hảo sai giờ, tại Pa-ri hừng đông cũng chính là giờ Bắc kinh buổi sáng mới gọi điện thoại cho cậu. Săn sóc của đối phương khiến cậu rất cảm động, cậu không hề miên man suy nghĩ, mà là hưởng thụ phần ngọt ngào chỉ thuộc về mình này.

Trong nháy mắt Tề Huy đã đi hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Tiểu Ngốc hoàn toàn dựa theo ý nguyện của hắn mà sinh hoạt, mỗi ngày ngoại trừ đi học, ăn, thời gian còn lại đều lão lão thật thật đứng ở phòng ngủ.

Khoảng thời hian Tề Huy mới vừa đi, Hướng Thành bình thường chạy tới trường, song mỗi lần đến đều là thất vọng mà về, cuối cùng Tiểu Ngốc minh xác nói cho hắn, Tề Huy không thích bọn họ lui tới thân thiết, hắn mới ít đến hơn.

Hướng Thành là người thông minh, hắn biết Tiểu Ngốc chỉnh trái tim toàn bộ đặt ở Tề Huy trên người, căn bản không có chỗ dung nạp hắn, cho nên hắn không muốn cưỡng cầu cái gì, dù sao cảm tình miễn cưỡng là không đến, tuy rằng ngực có chút khó chịu, nhưng Tiểu Ngốc có thể hạnh phúc, cũng có thể khiến cho hắn cảm thấy an tâm. Chỉ là hắn sẽ không dựa theo Tề Huy nói đi làm, hắn tuyệt không cùng Tiểu Ngốc chặt đứt liên hệ. Tới ít tịnh không có nghĩa là không đến, chỉ cần có thời gian rảnh, hắn chính dẫn theo bao lớn bao nhỏ thực vật cùng đồ dùng sinh hoạt đi tới trường học nhìn Tiểu Ngốc. Nếu không làm tình nhân, hắn sẽ lấy thân phận anh trai tới chiếu cố Tiểu Ngốc.

Còn có hai ngày, nghỉ đông sẽ tới rồi. Tiểu Ngốc một mực chờ Tề Huy trở về, thế nhưng đợi đến cuối cùng cũng không thấy được nhân ảnh của hắn, hơn nữa hắn tựa như bốc hơi, điện thoại đột nhiên gọi không thông, gửi nhiều tin nhắn như vậy, cũng không có nhắn về một cái.

Tiểu Ngốc cùng Tiểu Tiện đều là người phía nam, thành phố hai người sống cũng cách nhau không xa. Tiểu Ngốc sợ Tề Huy sau khi trở về tìm không được cậu, vốn định ở lại trường học nhiều ngốc vài ngày, thế nhưng Tiểu Tiện sợ xuân vận khó mua vé, đã sớm đặt tốt hai vé xe lửa, chuẩn bị cùng cậu kết bạn về nhà.

Ngày đó rời trường, Tiểu Ngốc chính vẫn không gọi được cho Tề Huy. Mang theo vẻ mặt thất lạc, cậu mang hành lý, bước lên xe về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK