Sau khi nhận nhiệm vụ xong, trên thanh nhiệm vụ liền hiện ra thêm một icon nhỏ giống như kim chỉ nam, ở bên dưới icon còn có một vài ký hiệu cổ quái.
Yến Trục Quang hiện giờ đang ngồi xếp bằng, chờ nàng đứng lên hoạt động icon đó liền bắt đầu xoay trái phải, chuỗi ký hiệu kỳ quái kia cuối cùng cũng bắt đầu không ngừng biến hóa.
Hệ thống nói: "Ta đã quên ký chủ không biết chữ số Ả Rập, ta đổi thành chữ viết ngay đây."
Hệ thống thao tác một chút, lập tức chuỗi ký hiệu kia liền biến thành "539 trượng".
(1 trượng = 3.33m)
Yến Trục Quang thực mau minh bạch ý nghĩa của hình vẽ cùng ký hiệu này: "Thi thể của Hà Sanh ở hướng đó?"
Hệ thống nói: "Hiện tại còn chưa xác định, nhưng nơi đó khẳng định có manh mối."
Yến Trục Quang có chút hiểu biết về Phong Hoa Tiên Tông, Phong Hoa Tiên Tông rất lớn, phạm vi mấy chục dặm đều là địa bàn của Tiên Tông, khoảng cách được đánh dấu trên thanh nhiệm vụ là năm trăm trượng, nói cách khác, Hà Sanh còn chưa rời đi Phong Hoa Tiên Tông.
Từ đó suy ra, giết chết Hà Sanh chỉ có thể là người bên trong Phong Hoa Tiên Tông.
"Ký chủ, ngươi hiện tại muốn đi sao?"
Yến Trục Quang ngẫm nghĩ: "Vân Mật Tuyết đang làm gì?"
Nếu không phải vì đột nhiên phát sinh việc của Hà Sanh, Yến Trục Quang cũng không định rời khỏi băng tuyết tiểu trúc.
Rốt cuộc nàng đã đáp ứng Vân Mật Tuyết, cũng không muốn dễ dàng nuốt lời.
Nhưng mà chuyện Hà Sanh cũng không thể chậm trễ, nàng chỉ có thể trộm nói một tiếng xin lỗi với Vân Mật Tuyết.
Hệ thống nói: "Đại sư tỷ còn đang xử lý việc của tông môn, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại."
Vậy tốc chiến tốc thắng, tranh thủ trước khi Vân Mật Tuyết trở về nhanh chóng đem việc này xử lý xong, chỉ cần Vân Mật Tuyết không phát hiện thì cũng không tính là nuốt lời.
Yến Trục Quang đi hướng ra phía ngoài, một bên nói với hệ thống: "Mở tân thủ đại lễ bao ra."
"Nga nga."
Vài món đồ vật trong tân thủ đại lễ bao thực mau rơi vào ba lô, mà ba mươi khối hạ phẩm linh thạch kia thì hóa thành một chuỗi con số rơi vào khung tiền tệ nằm góc dưới cùng.
"Lấy cho ta mười khối linh thạch."
Mỗi khối hạ phẩm linh thạch đại khái có kích thước bằng nửa bàn tay của Yến Trục Quang hiện giờ, lấy hết mười khối linh thạch ra thực mau liền chiếm hết vòng tay của Yến Trục Quang.
Nàng rõ ràng là ôm một đống linh thạch nhưng không hề cảm thấy chật vật.
Yến Trục Quang hành động thật nhanh, đi qua cửa hiên ngoài sương phòng, bước vào thế giới băng tuyết ở hoa viên nhỏ kia.
Hệ thống tò mò nhìn động tác của Yến Trục Quang.
Nàng một tay đem mười khối linh thạch kia ôm vào trong lòng ngực, một tay phủi đi lớp tuyết trắng dày trên cây xanh ở hoa viên, những cây xanh này chủng loại không đồng nhất, kích thước của các phiến lá cũng không giống nhau.
Yến Trục Quang chọn một gốc cây xanh có lá to, đẩy ra lớp tuyết dưới cây, liền nắm trong tay linh thạch, bắt đầu từng khối từng khối bày biện dựa theo quy tắc nào đó.
Cơ sở dữ liệu của hệ thống thực phong phú, nhưng hiểu biết của nó đối với tu chân giới chỉ giới hạn trong một ít đồ vật được ghi lại trong danh sách.
Yến Trục Quang hiện tại đang bày ra, nó cũng chỉ có thể đoán ra là trận pháp nào đó, cụ thể có tác dụng gì nó cũng không biết.
Nếu là lúc trước, chỉ sợ nó sẽ hỏi ký chủ là rõ ràng đã nói muốn đi tìm Hà Sanh, vì cái gì hiện tại lại ở chỗ này chơi cây cối.
Bất quá hiện tại nó học ngoan, ký chủ nhà nó vừa lợi hại vừa có chủ kiến, nàng làm cái gì đều có kế hoạch, tuyệt đối không làm chuyện vô dụng, như vậy là đủ rồi.
Đương nhiên, càng chủ yếu chính là ký chủ nhà nó nếu đã bắt đầu làm việc thì thập phần tập trung, căn bản sẽ không để ý tới câu hỏi của nó, nó có hỏi đi chăng nữa cũng không được gì.
Yến Trục Quang thật là sẽ không để ý tới thắc mắc của hệ thống, nàng căn bản không phân tâm chú ý tới việc bên ngoài, trận pháp trước mắt đã hao phí toàn bộ tinh thần nàng.
Nói cho cùng, thực lực Luyện Khí tầng thứ ba của nàng hiện tại thật sự quá mức nhỏ yếu, dù cho trận pháp này nàng đã cải tiến qua, còn dùng nhiều linh thạch như vậy, thi triển lên cũng thập phần miễn cưỡng.
Đáng tiếc, vì để kịp thời gian nên nàng cũng không thể không mạo hiểm một lần.
Hà Sanh chết cũng không tầm thường, ngộ sát cơ bản có thể bài trừ.
Như vậy, Hà Sanh chính là bị người cố ý giết chết.
Đối phương vì sao phải giết nàng? Là nàng cùng người khác có hận thù, hay do nàng phát hiện đồ vật gì không nên phát hiện, hay đã biết một ít bí mật không nên biết, hay bị người diệt khẩu?
Còn có một loại, cũng là loại mà Yến Trục Quang lo lắng nhất -- người giết chết Hà Sanh là vì để thực hiện mục đích nào đó, tỷ như hãm hại người nào đó.
Nếu chỉ là do Vân Mật Tuyết vì nàng xử trí Hà Sanh mà đối Yến Trục Quang tâm sinh bất mãn, muốn mượn cái chết của Hà Sanh để đối phó nàng, Yến Trục Quang cũng không bức thiết đến mức như vậy.
Nàng sớm đã quen với những chuyện này, bị người hiểu lầm, bị người bôi nhọ cũng không sao cả.
Nhưng nếu kẻ giết chết Hà Sanh là nhằm vào Vân Mật Tuyết, Yến Trục Quang liền không thể chịu đựng.
Trước mắt Phong Hoa Tiên Tông trên dưới rối ren, người trong tối nhân lúc Vân Mật Tuyết không thể lo toan hết mọi việc mà gây ra chuyện để bôi đen Vân Mật Tuyết cũng không phải không có khả năng.
Đừng nhìn Vân Mật Tuyết nhân duyên tốt, người trong Phong Hoa Tiên Tông dường như đều rất kính yêu nàng, nếu thật là mỗi người đều yêu nàng, vậy thì Vân Mật Tuyết cũng sẽ không trúng Sóc Băng Phi Tuyết.
Có rất nhiều người trước mặt là người, sau lưng là quỷ, Yến Trục Quang là người có tư cách nói những lời này nhất.
Yến Trục Quang bày trận tốc độ thực mau, không bao lâu, chung quanh cây xanh kia liền mang lên một vòng linh thạch, không biết có cái gì thần diệu ở trong đó, cây kia nhìn như thường thường vô kỳ linh thực thế nhưng hơi loé sáng, biến thành một loại màu xanh biếc kỳ quái.
Yến Trục Quang thấy vậy, xoa xoa mồ hôi trên trán, sau đó hít sâu một hơi, hai tay vừa nhấc, ngón tay thật nhanh nhảy lên, bấm nổi lên một loại thủ quyết.
Ngón tay Yến Trục Quang "nhảy múa", nhanh đến cơ hồ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Mồ hôi trên trán nàng càng ngày càng nhiều, trượt xuống dọc theo cái trán, lướt qua những sợi tóc mướt mồ hôi dán sát gương mặt, qua chiếc cổ thật dài, đến xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng hoàn toàn đi vào trong quần áo.
Hệ thống không dám quấy rầy Yến Trục Quang thi pháp, chỉ có thể trầm mê trong sự mỹ mạo của ký chủ.
Ký chủ khi nghiêm túc là dễ nhìn nhất, nhưng đáng tiếc, y phục màu trắng ký chủ mặc trên người luôn có một loại cảm giác không phù hợp.
Hệ thống nghĩ, vẫn là cảm thấy chỉ có màu đỏ rực rỡ lóa mắt, hoặc màu tím thâm thúy mị hoặc sẽ càng thích hợp với ký chủ hơn một chút.
Theo Yến Trục Quang thi pháp càng lâu, màu xanh lục nhàn nhạt từ đầu ngón tay nàng sáng lên, dần dần hóa thành dải lụa xanh lục lan tràn đến toàn thân Yến Trục Quang, ngay sau đó, lục quang quanh thân Yến Trục Quang sáng chói, nàng thu thủ quyết, một chân bước vào trong trận pháp, cả người liền biến mất không thấy.
Hệ thống cảm thấy nó giống như theo ký chủ cùng chui vào bên trong những thân cây này, sau đó không ngừng nhảy lên, từ gốc cây này nhảy đến trên một cây khác, nhanh đến nỗi hoàn toàn không cho nó thời gian phản ứng.
Chờ đến lúc nó đã dần dần có thể thích ứng loại cảm giác này, liền cảm thấy chính mình bị một lực lượng đột nhiên đẩy mạnh, cả nó và ký chủ đều bị đẩy bay ra ngoài, một trận trời đất quay cuồng, ký chủ khinh phiêu phiêu rơi xuống đất, hành trình với tốc độ cực nhanh bằng phương pháp nhảy lên nhảy xuống này mới ngừng lại được.
"Nơi này cách địa điểm mục tiêu của nhiệm vụ không tới mười trượng!" Hệ thống xem xét một chút, ngạc nhiên nói.
Đây là một mảnh rừng cây nhỏ, chung quanh đều là cây cối cao lớn rậm rạp, bất đồng với Trú Tuyết Phong chính là nơi này không có tuyết trắng.
Yến Trục Quang lúc này đang nửa quỳ nửa ngồi dưới gốc một cây đại thụ, một tay đỡ thân cây, thoạt nhìn có chút thoát lực.
"Ký chủ, ngươi không sao chứ?"
Yến Trục Quang lắc đầu đứng lên: "Mở bản đồ nhỏ lên."
Hệ thống ngoan ngoãn mở ra bản đồ nhỏ, Yến Trục Quang tìm kiếm chung quanh, ngoại trừ vài điểm đỏ tượng trưng cho động vật nhỏ thì không có gì khác thường, cũng không có người ở gần đây.
"Ngươi có biện pháp nào để tìm kiếm xem gần đây có dò xét hoặc pháp thuật lưu ảnh gì không?"
Yến Trục Quang làm việc tiểu tâm cẩn thận, nếu suy đoán việc Hà Sanh chết có thể là xuất phát từ hãm hại, cũng không phải không có khả năng đối phương vì càng muốn hoàn thành tốt mưu kế này mà sẽ để pháp thuật ký lục hình ảnh ở gần đây.
Thật ra nàng có thủ đoạn giám sát những pháp thuật này, nhưng lúc trước mạnh mẽ thi triển mộc độn chi thuật khiến cho lượng lớn tinh lực tiêu hao, nàng còn muốn giữ lại một ít thực lực tới ứng phó những tình huống có khả năng gặp phải cho nên chỉ có thể mượn dùng hệ thống vào việc này.
Hệ thống nói: "Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang có trang bị phản lưu ảnh, chỉ cần ký chủ bật nó lên sẽ không bị lưu ảnh pháp thuật ở thế giới này ghi lại, đây là phúc lợi hệ thống mang thêm, điểm này ký chủ không cần lo lắng."
Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang chung quy là hệ thống ngoại lai, việc làm của mỗi một người ký chủ khẳng định không phù hợp với hành động của dân bản xứ, nếu là bị lưu ảnh pháp thuật ghi lại được, vậy thế giới này không phải sẽ rối loạn sao.
Cho nên, trang bị phản lưu ảnh là tất yếu, nhưng loại trang bị này là kỹ năng chủ động, yêu cầu ký chủ chủ động lựa chọn.
"Nếu muốn kiểm tra đo lường các thủ đoạn khác thì cần tốn linh thạch, mỗi lần kiểm tra đo lường trừ hai khối hạ phẩm linh thạch, hơn nữa còn sẽ tuỳ theo độ mạnh yếu của pháp thuật được kiểm tra đo lường ra được mà thu phí một cách thích hợp."
Yến Trục Quang không do dự: "Mở trang bị phản lưu ảnh, mở kiểm tra đo lường."
Hệ thống trừ đi hai khối linh thạch của Yến Trục Quang, dùng phương pháp chuyên nghiệp hướng bốn phía tra xét một lần: "Cũng không có gì dị thường."
Yến Trục Quang gật gật đầu, nhấc chân, chạy nhanh về hướng được icon nhiệm vụ chỉ, chạy chưa được vài bước liền thấy được mục đích của chuyến đi lần này.
Hệ thống nói: "Thi thể Hà Sanh thật sự ở đây."
Yến Trục Quang tới gần thi thể kia, nữ tử vẫn còn duy trì bộ dáng lúc nàng chết, cả người quỳ rạp trên mặt đất, nghiêng đầu, đôi mắt không nhắm lại vẫn còn tàn lưu một tia không thể tin nổi trước khi chết.
Có lẽ do rừng cây nhỏ này quá hẻo lánh, người trong Phong Hoa Tiên Tông lại vội vàng cử hành đại điển kế vị chưởng môn nên không có người đi ngang qua, vì thế thi thể Hà Sanh vẫn chưa bị người khác phát hiện.
Từ lúc Yến Trục Quang phát hiện Hà Sanh đã chết cho đến lúc hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, dùng mộc độn chi thuật đến nơi cũng không có phí bao nhiêu thời gian, theo lý mà nói, xác chết Hà Sanh giờ phút này phải còn ấm.
Mà kỳ quái chính là rừng cây nhỏ này không phải Trú Tuyết Phong, nơi đây rõ ràng còn có chút ấm áp, thi thể Hà Sanh cũng đã lạnh, trên tóc, lông mày, lông mi đều bao trùm một tầng sương trắng.
Con ngươi Yến Trục Quang lạnh lùng, bộ tử trạng này khiến cho người ta vừa nhìn liền biết là bị băng hệ pháp thuật giết chết, Yến Trục Quang không biết trong Phong Hoa Tiên Tông có bao nhiêu người biết băng hệ pháp thuật, nhưng trong đó tất nhiên có Vân Mật Tuyết.
Nếu điều tra quá trình Hà Sanh trải qua trước khi chết, việc Vân Mật Tuyết đem nàng trục xuất Phong Hoa Tiên Tông chính là sẽ càng đem hiềm nghi chỉ về hướng Vân Mật Tuyết.
Tuy rằng ở Tu chân giới giết một hai người cũng không phải việc gì quá đáng, thậm chí có thể nói là chuyện thường ngày với đại đa số người, nhưng trong đó cũng không bao gồm Vân Mật Tuyết.
Dù cho Hà Sanh làm những chuyện như vậy dẫn đến một cái kết cục là bị xử tử cũng không phải quá mức, nhưng việc này cũng không thể để Vân Mật Tuyết làm.
Bởi vì nàng được công nhận là thiện lương, công nhận là quang minh lỗi lạc, không thể có hành vi ngầm xử quyết đệ tử phạm tội như thế này.
Thủ đoạn của kẻ giết chết Hà Sanh để vu oan thực thô kệch vụng về, nhưng đối với Vân Mật Tuyết mà nói lại rất hữu hiệu.
Cho dù cuối cùng tra ra được Vân Mật Tuyết trong sạch, việc này cũng sẽ khiến cho thanh danh của nàng bịt kín một tầng bóng ma.
Yến Trục Quang đang tự hỏi nên xử lý như thế nào thì nghe được hệ thống sốt ruột lại nhanh chóng nói: "Ký chủ ký chủ, mau, có người tới!"
Ánh mắt Yến Trục Quang tối sầm lại, tới thật nhanh.
.
Danh Sách Chương: