• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quả nhiên có gì đó mờ ám ở đây, Yến Trục Quang thầm nghĩ, Tô Kiền Nhi chắc chắn quen biết Cố Sâm, hơn nữa có thể còn có thù hận gì đó.

Yến Trục Quang hiếm khi cảm thấy thú vị thế này, tình huống trước mắt thật là càng ngày càng có ý tứ.
Hệ thống đọc được suy nghĩ của ký chủ thì có chút bất đắc dĩ, ký chủ muốn chơi thế nào thì tùy, chỉ cần đừng quá trớn là được, rốt cuộc vẫn là Đại sư tỷ quan trọng hơn!
Điểm này đương nhiên không cần hệ thống nhắc nhở.
Nàng có hứng thú với Tô Kiền Nhi, nhưng chỉ là do nàng căn cứ vào trường hợp như Vân Trường Nguyệt, bị xếp vào loại đối tượng có động cơ làm hại Đại sư tỷ nên mới có hứng thú mà thôi.
Tô Kiền Nhi vừa bước vào đại điện, liền có vài đạo thần thức dừng ở trên người nàng.
Linh thức của người tu chân từ Phân Thần kỳ trở lên đều đã trả qua quá trình lột xác, tạo thành một hình thái cao cấp hơn.

Để phân biệt nó với linh thức, tu chân giới xưng nó là thần thức.
Tô Kiền Nhi không có tu vi cho nên không cảm giác được, tuy thực lực của Yến Trục Quang chưa đủ để nàng có thể nhận thấy được thần thức của những người tu chân cấp cao này, nhưng đời trước thực lực của nàng không tầm thường, cảm giác của nàng cũng thập phần cường đại, nàng mơ hồ cảm nhận được một ít lực lượng mịt mờ, có vẻ như chính là thần thức.
Yến Trục Quang không cách nào cảm nhận rõ ràng những thần thức đó dừng lại trên người Tô Kiền Nhi để làm gì, nhưng nàng có thể tính ra đại khái thời gian mà những thần thức đó dừng lại trên người Tô Kiền Nhi.
Cũng không ngắn, không phải qua loa dò xét như với người bình thường, ngược lại giống như có mục đích mà điều tra gì đấy.

Hay là, những trưởng lão này cũng như nàng, hoài nghi thân thế của Tô Kiền Nhi?
Thật ra bọn họ có thể nhìn ra được nàng mang thể chất “tiên ma chi tử” nếu Tô Kiền Nhi chưa ăn Thiên Tâm Liên Tử, nhưng hiện tại Tô Kiền Nhi đã được Thiên Tâm Liên Tử chữa trị, không thể nhìn ra bất cứ điểm khác thường nào trên người nàng.
Đáng tiếc, để giữ được Thiên Tâm Liên Tử, nàng cũng chỉ có thể làm cho các trưởng lão chẳng hay biết gì.
Ba người đã vào đại điện được một lúc lâu, nhưng trong điện vẫn chưa có ai mở miệng nói chuyện, bên trong đại điện im lặng đến mức dường như có thể nghe được tiếng của cây kim rơi xuống.

Yến Trục Quang đang quan sát phản ứng của Tô Kiền Nhi, không cảm thấy có gì khác thường.


Tính tình của Vân Mật Tuyết từ trước đến nay ổn trọng, nàng sẽ không bị ảnh hưởng.

Chỉ có mỗi mình Tô Kiền Nhi đang bị mọi người nhìn chăm chú kia khiến trong lòng càng thêm bất an.
Rốt cuộc cũng có một vị trưởng lão trong số đó mở miệng đánh vỡ sự im lặng, hắn nói với Cố Sâm: “Chưởng môn, nếu vị Tô tiểu hữu này đã vào tông môn rồi, chúng ta an trí nàng thế nào đây?”
Cố Sâm ngữ khí không mặn không nhạt, không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì, hắn nói: “Tuy rằng đây là lời thỉnh cầu của chi nhánh gia tộc Kiều gia, nhưng nếu Tô cô nương muốn vào Tiên Tông chúng ta, cũng nên xem trọng quy củ của Tiên Tông.

Không cần nghĩ biện pháp khác, Tiên Tông tuyển nhận đệ tử như thế nào thì an bài nàng làm theo như vậy đi.”
“Ý của Tông chủ là sắp xếp nàng theo tư chất của nàng sao?”
“Đương nhiên.”
“Cũng đúng, cho dù có thân phận đặc biệt thì cũng không có đặc quyền, huống chi là nàng”, các trưởng lão hội ý một chút, đồng ý với sự sắp xếp này, “Vậy thì cứ làm như thế đi.”
Nghe Cố Sâm và các vị trưởng lão nói như vậy, thần sắc Tô Kiền Nhi dường như có hơi u oán, lại có hơi tự giễu, còn có một chút thoải mái, trên người nàng giống như vừa thoát khỏi xiềng xích, cả người cũng không còn trầm trọng như lúc mới đến, có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút.
Vân Mật Tuyết cho rằng nàng khẩn trương do chưa biết tương lai thế nào, hiện giờ được sắp xếp ổn thỏa nên đã thả lỏng lại, vì vậy không hoài nghi gì, chỉ có chút vui mừng.
Mà Cố Sâm trên đại điện tựa hồ cũng nhận thấy được sự thay đổi của Tô Kiền Nhi, hắn nhìn nàng thêm vài lần khiến cho Tô Kiền Nhi không khỏi căng thẳng thêm một chút, nhưng cũng chỉ là như vậy.
Tuy Cố Sâm nói là không cần cho “Nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm” Tô Kiền Nhi hưởng đặc quyền, nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải nhập môn giống những người khác.
Các vị trưởng lão cố ý cử hành nghi thức nhập môn cho nàng, trắc linh căn và thể chất cho nàng, tuy không chính thức như chiêu tân tiểu hội của Yến Trục Quang, nhưng cũng thập phần long trọng đối với Phong Hoa Tiên Tông.
Cho dù Yến Trục Quang lúc trước được Vân Mật Tuyết mang về, cũng không được đãi ngộ tốt đến mức này.
Vân Mật Tuyết có chút tiếc nuối, “Nếu lúc trước không phải do chuyện của chưởng môn tiền nhiệm, ta nghĩ Trục Quang cũng sẽ được đối xử giống Tô cô nương.”
Vốn dĩ Trục Quang không cần chen chúc với các đệ tử khác mà tham gia chiêu tân tiểu hội, kết quả còn bị những đệ tử xin nhập môn kia xa lánh, khinh thường vì thân phận trước đây của nàng.
Yến Trục Quang nhéo nhéo bàn tay Vân Mật Tuyết: “Ta đâu để ý những nghi thức này, với thực lực hiện tại của ta, những kẻ lúc trước khinh thường ta hiện giờ chỉ có thể đứng phía dưới mà nhìn lên, ta còn bất mãn gì nữa cơ chứ?”
“Biết Đại sư tỷ đau lòng ta, ta thật cao hứng.” Yến Trục Quang cười đến xán lạn, ấm áp như ánh mặt trời chói chang, chiếu vào trong mắt Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết vươn một bàn tay khác xoa xoa đầu nàng: “Cho dù thực lực của Trục Quang lợi hại đến đâu, cũng chỉ là kẻ xấu xa của Đại sư tỷ mà thôi.”

Yến Trục Quang cong cong khóe môi: “Ân.”
Hai người đang lén lút nói chuyện với nhau bên kia, Tô Kiền Nhi kiểm tra thiên phú xong xuôi, liền nhìn thấy hai người Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang đứng ở một bên trong đại điện đang nói gì đó, lại lộ ra tươi cười khiến người khác chói mắt, quanh thân cũng vẫn là bầu không khí kỳ quái, khiến người khác dù làm gì cũng không thể xen vào giữa hai người các nàng.
Các nàng đang nói cái gì? Ở đâu ra nhiều lời nói thầm kín nói hoài không hết như vậy chứ?
Tô Kiền Nhi nhìn mà thấy có chút hâm mộ, đời này nàng cũng không biết có thể tìm được một người thân mật với mình như vậy hay không.

Ánh mắt Tô Kiền Nhi có chút xa xăm, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
“Thủy hệ Thiên Linh Căn, không có thể chất đặc thù”, trưởng lão kiểm tra thiên phú cho nàng nói: “Với thiên phú thế này, xứng đáng tiến vào nội môn.”
Tuy rằng Tô Kiền Nhi tiến vào Phong Hoa Tiên Tông qua một số đặc quyền vi diệu, nhưng điểm khác với chiêu tân tiểu hội mà lúc trước Yến Trục Quang tham gia chính là, cho dù Tô Kiền Nhi có tư chất Thiên Linh Căn, cũng không có vị trưởng lão nào mở miệng nói có ý muốn thu nhận nàng làm đệ tử.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài, Phu Nhân Có Thai Rồi |||||
Tuy Thiên Linh Căn là thiên phú rất tốt, nhưng trong những đệ tử mà Phong Hoa Tiên Tông tuyển nhận từ những gia tộc phụ thuộc, rốt cuộc cũng sẽ có một hai người Thiên Linh Căn.

Trải qua bao nhiêu năm, đệ tử dưới trướng các trưởng lão có thực lực Phân Thần kỳ trở lên này cũng không ít, kỳ thật cũng không hiếm lạ lắm với Đơn Thuỷ Thiên Linh Căn.
Đương nhiên, nếu Tô Kiền Nhi không có thân phận vi diệu như thế này, cũng vẫn sẽ có trưởng lão có ý muốn thu nhận nàng.

Đáng tiếc nàng có thân phận đặc biệt, không biết mẫu thân nàng là ai, về sau không biết có rước lấy rắc rối gì hay không.
Thân phận nàng như vậy, hơn nữa lại không có thiên phú tuyệt hảo khiến cho các trưởng lão thích đến mức bất kể hậu quả như Yến Trục Quang, đương nhiên cũng sẽ chẳng có trưởng lão nào muốn dính dáng đến nàng.
Chỉ là, tuy ngoài miệng nói an bài sao thì làm vậy, nhưng cũng không thể mặc kệ nàng giống như những đệ tử khác, huống chi nàng còn chưa từng tu hành.
Sau khi kiểm tra đo lường thiên phú của Tô Kiền Nhi xong, có trưởng lão đề nghị để Vân Mật Tuyết tạm thời hướng dẫn nàng cho đến khi nàng quen thuộc với việc tu hành, rồi mới để cho nàng dọn đến nơi cư trú của nội môn đệ tử.
Thứ nhất, Vân Mật Tuyết thân là Băng Linh Căn, cùng nguồn gốc với linh căn của Tô Kiền Nhi, đủ để làm người dẫn dắt nàng nhập môn tu hành.


Thứ hai, dù sao bên cạnh nàng cũng đã có Yến Trục Quang rồi, thêm một người nữa cũng không sao.
“Không biết chưởng môn nghĩ như thế nào?”
Cố Sâm không có lập tức tỏ thái độ, sắc mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.
Yến Trục Quang không thể hiện ra, nhưng trong lòng thấy bất mãn.

Nàng cùng Đại sư tỷ hai người ở Trú Tuyết Phong tốt đẹp, vì sao phải thêm Tô Kiền Nhi vào? Nàng còn chưa từng được Đại sư tỷ chỉ điểm nhập môn.
Theo như Yến Trục Quang thấy, những trưởng lão kia đẩy Tô Kiền Nhi cho Đại sư tỷ, cũng không phải là bởi vì linh căn có cùng nguồn gốc gì cả, chẳng qua là khi dễ Đại sư tỷ hiền lành nên sẽ không từ chối thôi.
Lập tức, trước khi Vân Mật Tuyết và Cố Sâm mở miệng, Yến Trục Quang nhìn nhìn Tô Kiền Nhi, nói: “Trú Tuyết Phong hàng năm tuyết rơi, giá lạnh phong sương, Tô sư muội bệnh nặng mới khỏi, lại còn chưa từng tu hành, nếu ở trên Trú Tuyết Phong, vãn bối lo lắng nàng không thể thích ứng được.”
“Huống hồ, hiện giờ Đại sư tỷ còn có nhiệm vụ phải làm, chỉ sợ không có thời gian chiếu cố Tô sư muội.

Vãn bối cho rằng để Đại sư tỷ chiếu cố Tô sư muội chỉ sợ có chút không ổn.”
Vài vị trưởng lão nhíu nhíu mày nhìn Yến Trục Quang, tựa hồ bất mãn một tiểu bối như nàng lại dám mở miệng nói chuyện trong trường hợp như thế này.
Vân Mật Tuyết khẽ quát một tiếng: “Yến sư muội không được nói bậy, sao có thể vô lễ với các trưởng lão như thế?” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng nàng lại bước lên trước mặt Yến Trục Quang, chặn lại tầm mắt của các vị trưởng lão hướng về phía Yến Trục Quang.
Sau đó hành lễ với các vị trưởng lão: “Chư vị trưởng lão, tuy Yến sư muội thất lễ, nhưng mà nàng nói cũng có đạo lý.”
“Trú Tuyết Phong lạnh lẽo khổ cực, nếu Tô sư muội đến đó, chỉ sợ có hại cho thân thể nàng.

Huống hồ, lần này Liễn Cơ cũng không ở lại tông môn lâu, không cách nào chiếu cố Tô sư muội.”
Nàng quan tâm nhìn về phía Tô Kiền Nhi: “Vẫn nên mời một vị phong hào sư muội khác chăm sóc Tô sư muội đi thôi.”
Tô Kiền Nhi nhìn ra hai người các nàng không muốn nàng đi Trú Tuyết Phong, nàng không những không cảm thấy bất mãn, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì chính bản thân nàng cũng không muốn đến đó.
Sau khi Yến Trục Quang cùng Vân Mật Tuyết lần lượt mở miệng, nàng cũng nói: “Nhị vị...!sư tỷ nói rất đúng, không cần cố ý mời sư tỷ nào đó chiếu cố, cứ để cho vãn bối giống như các đệ tử khác là được rồi.”
“Này...”
Các trưởng lão có chút không quá tán đồng, rốt cuộc Tô Kiền Nhi có thân phận đặc biệt, để nàng một mình thì không ổn chút nào.
Cố Sâm lên tiếng trước: “Nếu như thế, vậy để cho Tô Kiền Nhi như các nội môn đệ tử khác là được, từ trước đến nay các đệ tử mới nhập môn đều như thế, cũng không cần đặc biệt chiếu cố nàng.” Chưởng môn đã lên tiếng, cho dù các trưởng lão có ý kiến gì cũng phải từ bỏ.
Cố Sâm lại nói với Vân Mật Tuyết: “Ngươi dẫn nàng đến Hồn Đăng Điện thắp hồn đăng, nhớ ghi tên vào danh sách đệ tử, làm những việc như lãnh vật tư nhập môn, an bài cho nàng xong thì đến tìm ta, ta có việc muốn hỏi.”
Cố Sâm muốn giữ Đại sư tỷ lại để hỏi chuyện? Nàng có thể lưu lại được sao?

Yến Trục Quang thử nói: “Hay là để cho đệ tử dẫn Tô sư muội đi, đệ tử biết phải làm thế nào, chưởng môn đã có chuyện quan trọng muốn hỏi Đại sư tỷ, để đệ tử thay nàng dẫn Tô sư muội nhập môn cũng được.”
Tô Kiền Nhi nhìn tới nhìn lui giữa hai người Cố Sâm và Vân Mật Tuyết, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Không sao”, Cố Sâm lại nói với Yến Trục Quang: “Không chỉ mỗi Đại sư tỷ của ngươi, còn có ngươi, ta cũng có chuyện muốn hỏi, hai người các ngươi, ai dẫn nàng đi đều được.”
Yến Trục Quang chớp chớp mắt, cười cười: “Vậy thì đệ tử cùng Đại sư tỷ dẫn Tô sư muội đi được không? Ba chúng ta cùng nhau đến đây đã trở nên quen thuộc, Đại sư tỷ không tiện, vừa lúc để ta giới thiệu cho Tô sư muội phong cảnh của tông môn một lần.”
Cố Sâm gật đầu, “Cũng được.”
Dứt lời, hắn phất tay áo, thân hình tức khắc biến mất khỏi đại điện.

Các trưởng lão còn lại cũng lần lượt rời khỏi.
Chờ bọn họ đi rồi, Yến Trục Quang mới thở phào nhẹ nhõm với Vân Mật Tuyết: “Trưởng lão khí thế thật là lợi hại, ép đến mức ta không thở nổi.”
“Ngươi nha”, Vân Mật Tuyết giận dữ nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật là vô pháp vô thiên, lá gan cũng quá lớn rồi, còn dám ngỗ nghịch với cả trưởng lão.”
Yến Trục Quang ngượng ngùng, nàng đột nhiên đi đến phía sau Tô Kiền Nhi, để nàng ta che trước mặt mình: “Còn không phải là vì ta sợ các trưởng lão quên mất tình trạng sức khỏe cùa Tô sư muội, để Tô sư muội đi Trú Tuyết Phong chịu khổ sao.”
Tô Kiền Nhi nhìn Vân Mật Tuyết vẻ mặt đầy bất đắc dĩ đứng trước mặt mình, sắc mặt có chút xấu hổ.

Các ngươi nói chuyện thôi là được rồi, có thể đừng lôi ta vào hay không?
“Yến sư tỷ cũng là suy xét cho ta, Đại sư tỷ đừng trách nàng.”
Vân Mật Tuyết lắc đầu, nói với Tô Kiền Nhi: “Mặc kệ nàng, giờ chúng ta đi Hồn Đăng Điện thôi.”
Yến Trục Quang lại nói: “Đại sư tỷ, hay là để Tô sư muội đi phi kiếm của ta đi, ta còn chưa thử ngồi chung một cây kiếm với người khác bao giờ.”
“Tô sư muội, để ta thử xem thế nào được không?” Yến Trục Quang chờ đợi nói.
Nếu nàng đã nói vậy, Tô Kiền Nhi đương nhiên là đồng ý.
Yến Trục Quang gọi phi kiếm ra để Tô Kiền Nhi nhảy lên trên, cười cười với Vân Mật Tuyết, vèo một cái bay ra ngoài.

Vân Mật Tuyết há miệng thở dốc, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Đó không phải là hướng đi đến Hồn Đăng Điện, kẻ xấu xa này lại định làm gì nữa đây?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK