"Đói bụng, ngủ không được."
Cô bây giờ không thể cứng rắn được, lúc cần thiết nên tỏ ra yếu đuối thì vẫn nên tỏ ra yếu đuối.
Phó Tây Từ không nói nhiều, đứng dậy khỏi giường, xỏ dép đi ra ngoài.
Thư Dư do dự một chút, cô vẫn không tin cái tên cẩu nam này sẽ nấu cơm cho mình, nhưng cô cũng đứng dậy đi theo anh xuống lầu, ôm một thái độ hoài nghi.
Cô đi sau anh như một cái đuôi nhỏ.
Thư Dư đi theo Phó Tây Từ vào phòng bếp, và khi nghi ngờ của cô được xác nhận, cô trở nên ngạc nhiên, mở mắt ra và hỏi: "Anh mà còn biết nấu ăn à?”
"Không biết,”Phó Tây Từ mở tủ lạnh, "Có công thức nấu ăn."
Câu ẩn ý có lẽ là "Công việc nấu ăn này có công thức rồi, rất khó à?"
Đúng vậy, những người có IQ cao có thể làm mọi việc một cách dễ dàng.
Đặt một tay lên bụng, Thư Dư cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát vì trí tuệ nhân tạo đã phát huy đúng vai trò của nó.
Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu, chị Văn mua về rồi phân loại lại, có nhiều đồ đẹp mắt như vậy, làm một bữa no là quá đủ.
Cô bắt đầu mong chờ bữa tối của mình.
“Em muốn ăn cái gì?” Phó Tây Từ xem qua tủ lạnh nguyên liệu, nhìn về phía Thư Dư rồi hỏi.
Chút điều này mà còn phải hỏi cô thật à, lúc đói cái gì mà chẳng muốn ăn, cô ngẩng đầu lên suy nghĩ nghiêm túc, giống như gọi đồ ăn trong nhà hàng vậy, "Em muốn ăn cánh gà sốt, tôm rang muối ớt, thịt heo kho.. ."
Trong lúc cô nói chuyện, Phó Tây Từ đã đóng cửa tủ lạnh và nhìn thẳng vào cô.
Thấy Thư Dư không có ý định dừng lại, anh gọi tên cô: " Thư Dư."
Thư Dư: "Ừm, chính là như vậy."
Chỉ là như vậy thôi, cô lại không nhận ra rằng mình đã gọi quá nhiều.
Phó Tây Từ lấy nguyên liệu từ tủ lạnh và đặt từng thứ lên bàn nấu ăn, sau đó lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm công thức nấu ăn trên Internet.
Thư Dư dựa vào bàn nấu ăn, một tay chống cằm chờ tài nghệ nấu ăn của ông xã mình được ra mắt.
Anh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tập trung, quai hàm bạnh ra, cho dù đối với cô từ nhỏ đã nhìn thấy nhiều làn da đẹp hơn, nhưng phải nói vẻ bề ngoài của anh rất quyến rũ.
Không phải là một chút ưa nhìn, mà là một chút phong trần của vẻ đẹp nam tính.
Sau khi Thư Dư ngắm nghía xong, cô tiếp tục im lặng chờ đợi.
Vài phút trôi qua, vẫn không có gì xảy ra.
Cô chớp mắt, nghĩ có lẽ là do mình gọi nhiều quá, phải tìm công thức lâu lắm.
Khi mười phút trôi qua, bộ hùng biện này không có ý nghĩa gì.
Thư Dư không khỏi hỏi: "Phó tổng, còn chờ cái gì nữa vậy?"
Phó Tây Từ không trực tiếp trả lời cô, mà là một tay cầm điện thoại di động, ngón tay gõ gõ, giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Anh gọi đồ ăn cho em, nửa tiếng, em có thể chờ không?”
“Có thể chờ aa.”
Giọng điệu nghiêm túc, cô bất giác trả lời anh.
Sau khi trả lời, cô cảm nhận được có điều gì đó không ổn, Thư Dư hỏi: "Là ngài không làm nữa sao?”
Còn cố ý dùng từ ‘ngài’, tính mỉa mai cực kì cao.
Có một vết nứt nhỏ trên khuôn mặt như bị liệt lâu năm của Phó Tây Từ, anh rời mắt khỏi cô mà không để lộ bất kỳ dấu vết không tự nhiên nào, "Ừm."
Là bởi vì anh suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng nấu ăn chẳng qua chỉ là chuyện một cộng một, chỉ cần có nguyên liệu cùng công thức đều có thể làm được, nhưng xem ra không phải như vậy, nhìn một đống nguyên liệu, anh cảm giác mình không có cách nào để bắt tay vào làm.
Diễn biến này cũng nằm ngoài dự đoán của Thư Dư.
Thấy người nào đó phong thái đầy tự tin bước vào, cô vốn tưởng rằng sẽ trổ tài, không ngờ lại lấy nguyên liệu ra đi dạo, đi dạo xong lại cất vào tủ lạnh?
Trí thông minh nhân tạo này có vẻ không được thông minh cho lắm.
Thư Dư cuối cùng cũng tìm được cơ hội để có thể cảm nhận được sự xấu hổ khi bị gọi là "tiểu mập mạp", cảm giác vừa rồi bị bản thân bị cảm động vì anh nấu cho mình ăn đã biến mất, thay vào đó là niềm vui được báo thù.
Cô tràn đầy kĩ năng mỉa mai, chế giễu, "Không sao, đừng tự ti, em chỉ là kinh ngạc mà thôi, hóa ra thiên tài như các anh cũng không phải kiểu vừa nhìn liền biết làm nha.”
"Nhưng cũng có thể hiểu được, công thức không dễ hiểu như vậy, anh không biết làm cũng là bình thường."
"Chỉ là không có toàn năng như vậy, rõ ràng là không có bá đạo lắm.”
Niềm hạnh phúc này quả nhiên có thể khiến cô bớt đói.
"..."
Phó Tây Từ nhìn cô nói lảm nhảm, thấy cô không có tí nào là cảm thấy đói, anh nhếch môi nói: "Nếu không đói lắm, có thể hủy đơn hàng."
Thư Ngọc miễn cưỡng ngừng lại, còn không quên nịnh nọt, "Nhưng mà ông xã của em là tốt nhất!"
Tốt cái rắm chứ tốt, tên đàn ông chó này lúc nào cũng đe dọa cô.
Nhưng cô vẫn hiểu cách đánh giá tình hình, trước khi cái bụng được lắp đầy cô sẽ không so đo với anh.
Nửa giờ sau, đồ ăn đã đặt được giao đúng giờ.
Nhìn thấy đó là bao bì bên ngoài của nhà hàng cô thường đến anh, cô cũng không biết là trùng hợp hay anh thực sự nhớ, nhưng cô cảm thấy Phó Tây Từ thật tốt.
Món ăn được cô gọi trước đó, dù trình bày bị hy sinh trong hộp mua mang về nhưng màu sắc, hương thơm rất ngon, lại rất đói khiến cô thèm ăn đến chết đi được.
“Anh có ăn không?" Thư Dư lễ phép hỏi Phó Tây Từ.
“Không ăn.” Anh không khống chế khẩu phần ăn một cách bất thường như người khác, nhưng cũng có nếp sống của một cán bộ kỳ cựu, mấy thứ như đồ ăn đêm anh tuyệt đối sẽ không đụng đến.
Không ăn thì thôi.
Thư Dư hỏi xong cũng không có tâm lý gánh nặng, yên tâm bắt đầu ăn cánh gà.
Phó Tây Từ ở dưới tầng uống một ly nước xong rồi anh đi lên lầu trước, để cô ăn từ từ, vốn dĩ cô muốn ăn đến khi no 70%, nhưng có lẽ ban nãy kiểm soát quá nghiêm ngặt nên có chút phản kháng trả đũa, ăn no 100%.
Thư Dư đã tự mình quét sạch hầu hết các món.
Thấy trước mắt chẳng còn bao nhiêu, cô tự an ủi mình bữa ăn gian, chỉ cần ngày mai không lên cân thì sẽ không béo.
Thư Dư chỉ dọn dẹp qua loa rồi lên lầu ngủ.
Khi bước đến cửa phòng ngủ, mỉm cười, nhưng đó chỉ là nụ cười khinh bỉ và u ám.
Chính chiếc cân điện tử của cô đã đứng sẵn trước cửa, lặng lẽ đợi cô từ rất lâu.
Nó như thầm nhắc nhở cô: Xin hãy tự trọng
Thư Dư hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời, cô thật sự muốn làm chuyện phạm pháp trên người của cái tên cẩu nam này.
Ngày hôm sau, tất cả bạn bè trong danh sách của Thư Dư đều như cùng nhau hẹn trước, ùn ùn ló đầu ra, chúc mừng cô đã thành công mang thai.
Ngay cả Dụ Y cũng gửi tin nhắn hỏi cô là thật hay giả, nhưng cũng không tin lắm như những người khác, dù sao cô mới gặp rắc rối vì chuyện này vài ngày trước.
Thư Dư giải thích mấy câu, truy tìm nguồn gốc căn nguyên câu chuyện ở đâu, và cuối cùng nhận ra rằng tất cả đều là hiểu lầm, Đoạn Cảnh nói là cô chuẩn bị mang thai, nhưng ai ngờ 1 truyền thành 2, 2 truyền thành 4, chữ chuẩn bị thì biến mất, thay vào đó lại là cô đã mang thai.
Lý do này thực sự thuyết phục cô rằng cô thực sự may mắn khi có một người chị em như vậy.
Sau khi biết sự thật, cô mới thở phào nhẹ nhõm, điều đó còn có thể chấp nhận được hơn là bị mập lên.
Trên đường đến công ty, một người bạn cũ đã lâu không liên lạc gửi tin nhắn chúc mừng cô mang thai, hai người xóa tin nhắn nhưng vẫn lưu lại tin nhắn hôm hôn lễ của cô và Phó Tây Từ, chính anh đã chúc phúc cho đám cưới của cô.
Đỗ Dịch Hành là học trưởng của cô thời còn học đại học, và hai người cô gặp nhau trong khóa học tự chọn về nhiếp ảnh, anh hơn cô và Dụ Y một khóa.
Anh cũng thực sự xuất sắc, về cơ bản, các giáo viên đã đứng lớp các khóa học đều có ấn tượng sâu sắc về anh và không ngớt lời khen ngợi anh, sau khi tốt nghiệp, anh đã ra nước ngoài với tư cách là một sinh viên trao đổi.
Đỗ Dịch Hành: 【Tiểu Thư, anh vừa mới biết em có thai, chúc mừng em. 】
Thư Dư dừng lại một chút, cô không ngờ tin đồn này lại truyền đến tận bờ biển bên kia nên chỉ giải thích đơn giản đó là hiểu lầm thôi, chứ cô không có thai.
Đỗ Dịch Hành đã gửi một gói icon "dở khóc dở cười".
Đỗ Dịch Hành: 【Xem ra anh cũng bị tin đồn lừa gạt, xin lỗi, anh không biết rõ tình hình mà đã chúc mừng bậy bạ. 】
Thư Dư: 【 Không sao, anh cách xa như vậy, không phân biệt được là bình thường. 】
Đừng nói là anh, thật khó hiểu khi những người xung quanh cô mà vẫn có thể tin vào điều đó.
Đỗ Dịch Hành: 【Sau này sẽ không xa nữa. 】
Đỗ Dịch Hành: 【Anh sắp về nước rồi, xem ra có cơ hội mời em ăn tối, đích thân xin lỗi. 】
Thư Dư cũng không ngờ anh đột nhiên về nước, ngoài việc cảm thấy bất ngờ ra thì cũng không có cảm giác gì khác, cô tiện tay lịch sự trả lời lại anh, cuộc trò chuyện đến đây đã kết thúc.
Bên này vừa mới trả lời tin nhắn xong, tin nhắn của Dụ Y đã gửi đến cùng lúc.
Dụ Y: 【 Cậu có biết Đỗ Dịch Hành sắp về nước rồi không?!】
Thư Dư bình tĩnh trả lời:【Tớ biết rồi.】
Dụ Y:【?Anh ấy liên lạc với cậu rồi à?】
Thư Dư trả lời lại một chữ ‘ừm’, 【Anh ấy cũng tưởng là tớ mang thai nên chúc mừng tớ.】
Dụ Y lại gửi một icon ý tứ sâu xa, 【Thế bây giờ có phải tâm tình cậu rất phức tạp hay không hả?】
Thư Dư cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: 【Tại sao tâm tình của tớ phải phức tạp vậy?】
Dụ Y:【Cậu quên là cậu còn yêu thầm người ta rồi à.】
Thư Dư:【……Đó đã là chuyện từ hồi não hồi nao rồi, vả lại cũng chỉ có một ngày mà thôi nha!】
Lời nhắc nhở này của Dụ Y khiến cô nhớ lại chuyện của mấy năm trước/
Đỗ Dịch Hành có dáng vẻ thư sinh dịu dàng, làn da trắng hơn so với con gái, ngũ quan và đường nét khuôn mặt rất giống người bước ra từ truyện tranh.
Cùng với hào quang của một học bá, các cô gái trong trường thích anh đều có thể lập thành một khoa riêng.
Thư Dư rất nhạy cảm với các vấn đề tình cảm, mà cô đã gặp rất nhiều người đẹp từ khi còn nhỏ, vì vậy Đỗ Dịch Hành cũng không quá sốc với cô.
Hai người sau khi quen biết cũng thường xuyên gặp gỡ qua lại.
Đỗ Dịch Hành là người có tính cách biết chăm sóc người khác, vả lại còn có thiên phú chụp ảnh bẩm sinh, tấm ảnh nào anh chụp cũng có thể giành huân chương cấp quốc gia.
Anh mời Thư Dư làm người mẫu ảnh, đi ra ngoài để chụp ảnh phong cảnh.
Thư Dư nghĩ cũng chẳng có chuyện gì, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt nên cô đã đồng ý.
Hôm đó thời tiết có vẻ tốt, nhưng giữa buổi chụp thì lại gặp chút vấn đề, vì ở ngoại ô nên hai người không có chỗ nào trốn, Đỗ Dịch Hành ôm máy ảnh đưa cô đến vọng lâu nhỏ phía trước để trú mưa.
Thư Dư chưa bao giờ xấu hổ như vậy trước đây, cô hoàn toàn ướt sũng.
Đỗ Dịch Hành phản ứng rất nhanh, cởi áo khoác ngoài cho cô mặc để tránh mưa, cô cầm lấy, quay đầu nhìn anh.
Anh bị đông cứng nghiêm trọng, máu trên môi không còn, chuyển sang màu tím.
Chính là vào những năm tháng tuổi trẻ, không thể tránh khỏi bị loại tình tiết phim thần tượng này cám dỗ, cũng không tránh khỏi, lúc ấy cô liền bị say mê trước vẻ đẹp của Đỗ Dịch Hành.
Sau khi trở về, cô nói với Dụ Y rằng có lẽ cô có hơi thích Đỗ Dịch Hành.
Ngay khi Dụ Y nghĩ rằng người chị em tốt của cô ấy sắp thoát khỏi cuộc độc thân và để cô ấy một mình, khi Thư Dư đi đến gặp Đỗ Dịch Hành để tỏ tình, nhìn lại khuôn mặt đó cô lại chẳng còn tí cảm giác gì nữa.
Ngay sau đó cô cảm thấy rất không nói nên lời.
Nghiêm túc mà nói, lần động tâm này còn chưa đến một ngày nữa.