• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy nên có nghĩa là muốn anh ngủ một mình sao?” Phó Tây Từ nhìn cô rồi nói với giọng điệu bình tĩnh.

Thư Dư cảm thấy có chút thấy có lỗi, dù sao vừa rồi cũng là anh cùng cô chăm sóc cho Bánh trôi nhỏ, không có công lao cũng coi như là có khổ lao, sau khi xong việc, cô một mình ôm Bánh trôi nhỏ rồi ngủ cùng nhau, quả thật cũng không tốt lắm.

Nhưng cô hy vọng Phó Tây Từ có thể hiểu chuyện một chút.

Hai mắt Thư Dư sáng lấp lánh, "Anh có thể không?"

"Không thể." Phó Tây Từ tàn nhẫn dập tắt hy vọng của cô, nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt cô, anh nói thêm: " Bánh trôi nhỏ nhỏ quá, một mình em có thể không ứng phó được đâu."

Cũng có lý.

Cô cũng coi như là người mới trong việc chăm sóc trẻ em, trong trường hợp khẩn cấp cũng có Phó Tây Từ để thương lượng.

"Được rồi."

Thư Dư thỏa hiệp và quay người để anh vào.

Vấn đề cũng bắt đầu ùa đến, giờ có thêm Bánh trôi nhỏ thì ngủ thế nào được đây?

“Để Bánh trôi nhỏ ngủ ở giữa, chúng ta ngủ ở hai bên?” Thư Dư cố tỏ ra công bằng, nghĩ rằng Phó Tây Từ cuối cùng cũng thích trẻ con, nên cho anh cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.

Phó Tây Từ cũng không kén chọn, anh gật đầu: “Được.”

Thư Dư cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng bị cậu bé Bánh trôi nhỏ kéo trượt xuống cổ lên rồi mới nằm xuống, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu bé với đôi mắt căng tròn.

Đôi mắt của Bánh trôi nhỏ to và đen, lông mi rất giống với Phó Tây Từ, dài và cong lên, giống như một chiếc quạt nhỏ.

Cô cẩn thận chạm vào mặt cậu nhóc, nó mềm mại và đàn hồi, cảm giác thật tuyệt.

“Sao có thể đáng yêu như vậy.” Thư Dư thở dài.

Cô cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc.

Thở dài một hơi, cô lại hỏi: "Thằng bé rất giống anh khi còn nhỏ sao? Ai ai cũng hay nói cháu trai thì thường giống chú mình?”

"không nhớ."

Anh không có nhiều ký ức về thời thơ ấu của mình, chứ đừng nói đến việc anh trông như thế nào.

Khi nói về thời thơ ấu của mình, Thư Dư nghĩ đến cái tối hôm mà cô ngủ chung với Thư nữ sĩ, được bà kể cho nghe cái chuyện rất k1ch thích kia.

“Mẹ nói khi còn bé chúng ta đã gặp nhau, anhkhông nhớ sao?” Cô tạm thời ngừng ghiền trẻ nhỏ, chuyển sự chú ý sang một người đang nằm bên phải Bánh trôi nhỏ.

Phó Tây Từ quả thật không nhớ, nhưng anh không chắc đây có phải là một vấn đề trả lời không cũng không được mà trả lời được cũng không xong hay không, vì vậy anh không trả lời thẳng.

Thư Dư cũng không thèm để ý anh có nhớ hay không, dù sao cô cũng không nhớ, liền nhích lại gần Bánh trôi nhỏ, càng ngày càng gần cậu bé hơn.

“Anh có biết lúc đó anh đã nói gì với em không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

"Cái gì?"

Thư Dư mím môi cười, mở to hai mắt nói láo nói: "Anh nói là cô em gái này xinh đẹp thật, lớn lên anh muốn cưới em!”


Dù sao anh cũng không nhớ, cho nên dù cô có nói nhảm cỡ nào cũng anh cũng không thể chứng thực đúng hay sai.

“Phải không?” Phó Tây Từ một chữ cũng không tin, xác định mình không có đột nhiên thay đổi tính cách nhanh như vậy.

"Thật mà.” Thư Dư nói cứ như thật, "Nhưng lại bị em từ chối rồi, lúc đó ai bảo em cứ thích chuyên tâm học hành."

Ai bảo anh lúc đó chê em có thể khóc, còn nói sẽ không chịu lấy em, nhưng cuối cùng lại cưới em đấy!

Phó Tây Từ hỏi, "Lúc đó em bao nhiêu tuổi?"

“Lúc em gần năm tuổi."

Phó Tây Từ cũng không phủ nhận, chỉ là ngẫm nghĩ rồi nói: "Còn đang học mẫu giáo, chương trình học khi đó mà đã vất vả như vậy, cần phải chuyên tâm học hành dữ vậy cơ á?"

Trong lời nói của anh như thể đang ẩn ý bảo cô quá ngốc.

Thư Dư nghiến răng, đành phải vì bánh trôi nhỏ mà hạ giọng: "Anh mới vất vả đấy, em chính là kiểu người hăng say học hành, đó gọi là học nữa học mãi!"

“Ừm, học nữa học mãi.”

Mọi biểu hiện dù chỉ là nhỏ nhất của cô cũng đều lọt vào mắt anh, anh nói: "Thế thì Thư đại tiểu thư, người hăng say học hành, cuối cùng vẫn là kết hôn với anh thôi.”

Thư Dư: "..."

Cô buồn bã khi nhận ra rằng dù bản thân có nói xạo thì cuối cùng cô vẫn không giành lại chiến thắng cho mình lúc nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Phó Tây Từ phải dậy sớm để đi làm.

Anh tắm rửa xong quay lại, một lớn một nhỏ vẫn còn nằm trên giường, mặt đối mặt ngủ ngon lành, nhưng tư thế ngủ rất không đàng hoàng, chăn đã tuột xuống eo, gót chân lộ ra.

Sau khi Thư Dư thất bại trong trận chiến đêm qua, cô cũng không định chia sẻ mùi hương sữa của Bánh trôi nhỏvới anh, cô duỗi tay ra ôm chặt lấy cậu bé, như thể sợ đến nửa đêm sẽ bị anh giành mất.

Tuy lo lắng kiểu này là thừa nhưng cô vẫn làm rất chăm chỉ.

Phó Tây Từ đi qua, cúi người xuống đắp chăn cho họ, Thư Dư dường như đã cảm nhận được nên cô xoay người lại nằm thẳng, cảm giác có người trước mặt, cô còn tưởng rằng đó là mẹ Thư, liền đưa tay ra ôm lấy cổ anh theo bản năng.

Cô không mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Phó Tây Từ dừng một chút, "Sáu giờ."

“Còn sớm như vậy sao.” Thư Dư than thở một tiếng, buông tay tiếp tục ngủ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Phó Tây Từ từ từ đứng thẳng dậy, như thể hơi ấm của cô vẫn còn ở sau gáy, giống như ném một viên đá xuống mặt hồ, gợn sóng sẽ kéo dài rất lâu.

Thư Dư cả ngày không đến công ty, cả ngày ở nhà chơi với Bánh trôi nhỏ.

Cô mua đất sét với nhiều màu sắc khác nhau, chất đầy bàn cà phê rồi làm đồ thủ công với bánh trôi nhỏ suốt cả buổi chiều.

Bánh trôi nhỏkhông thể khống chế tốt lực tay, viên đất sét nhào bị xẹp, Thư Dư chịu trách nhiệm phụ giúp ở bên cạnh, vo tròn viên đất sét lại rồi đưa lại cho cậu.

Cuối cùng, một bức tranh được hoàn thành bằng đất sét.

Thư Dư cầm bức tranh lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy Bánh trôi nhỏ rất có thiên phú dị thường, bởi vì là nghệ thuật nên cũng rất trừu tượng, nhất thời cô không thể nhìn rõ những gì được vẽ trong bức tranh.

Cô chỉ vào quả bóng và hỏi: "Đây là gì vậy con?"


Bánh trôi nhỏ nghe tiếng, dùng ngón tay út chỉ chỉ vào: "Chú nhỏ đấy ạ!"

Phụt.

Nếu biết đây là đầu của Phó Tây Từ , lúc đó cô đã không vo tròn như vậy rồi, cô hình dung ra khuôn mặt của Phó Tây Từ rồi không khỏi bật cười.

Phó Tây Từ bị sưng vù.

Trong lúc Thư Dư đang bật cười, có tiếng mở khóa cửa, Phó Tây Từ đẩy cửa đi vào.

Bánh trôi nhỏ giống như một con chó con nghe thấy âm thanh không thể không chạy đến chào anh, cậu bé vẫn còn xấu hổ và không dám đến gần anh, vì vậy chỉ có thể vui vẻ đứng tại chỗ giẫm chân jiojio.

Phó Tây Từ thay giày xong, giơ tay lên và chạm nhẹ vào đầu cậu.

Bánh trôi nhỏ vui vẻ cười toe toét, lại chạy đến, nhào vào trong ngực Thư Dư, lấy đôi tay nhỏ bé che mặt và mỉm cười.

Mới chạm có một tí, có đến mức phải vui dữ vậy không?

Thư Dư nhớ lại bình thường khi cô hôn cậu, có thế nào cũng không thấy cậu ngại ngùng như vậy, không khỏi ghen tị, một tay bảo vệ Bánh trôi nhỏ, một tay cầm bức tranh rồi lại chỉ vào cái chỗ tròn tròn "Anhcó biết đây là ai không?"

“Hửm?” Phó Tây Từ đi tới sô pha, “Một quả bóng?”

“Là anh đấy.” Thư Dư tàn nhẫn cười lạnh một tiếng, “Đây là anh ở trong trí tưởng tượng của Bánh trôi nhỏ đấy!”

Chẳng qua chỉ là một quả bóng, bạn nhỏ nào cũng đều thích, điều này cũng giải thích cho lí do tại sao Bánh trôi nhỏ lại thích Phó Tây Từ.

Chỉ khi nghĩ như vậy, tâm lý của cô mới cân bằng hơn rất nhiều.

Phó Tây Từ một tay đỡ ghế sô pha, tay kia chỉ vào quả bóng đang dựng ở một bên như cục đất sét, hỏi: "Vậy đây là cái gì?"

Bánh trôi nhỏ hết thẹn thùng, cậu bé nhìn sang chỗ anh chỉ rồi ngoan ngoãn giải thích: “Dì nhỏ.”

Thư Dư: "..."

Cục gỗ nhỏ này so với quả bóng kia nhỏ hơn rất rất nhiều, giống như đồ thừa.

Cô tự mình sửa sai, ôm lấy Bánh trôi nhỏ, hôn lên cái miệng nhỏ nhỏ của cậu bé, "Thì ra, ở trong mắt Bánh trôi nhỏ, dì nhỏ của con chính là tiên nữ như tia chớp."

Dù sao, quyền giải thích cuối cùng thuộc về Thư Dư, cô có thể nói bất cứ điều gì mà cô muốn.

Theo cách tính này, đối với quả bóng nhỏ màu trắng bên cạnh, Phó Tây Từ hỏi: "Đây có phải là Bánh trôi nhỏ không?"

Bánh trôi nhỏ xấu hổ mỉm cười rồi gật gật đầu.

Phó Tây Từ tàn nhẫn nói: "Xem ra trong lòng Bánh trôi nhỏ, em ở một vị trí rất xa đấy.”

"..."

“Câm miệng!” Thư Dư vội sửa lại, “Trong lòng Bánh trôi nhỏ, người cậu bé thích nhất chính là dì nhỏ.”

“Thích nhất, chú nhỏ.” Thanh âm tuy rằng mang giọng trẻ con, nhưng cũng có thể nghe ra là nghiêm túc.


Bánh trôi nhỏ là một cái bánh trôi trung thực, bắt buộc phải sửa chữa lại sự hiểu lầm của dì mình.

Phó Tây Từ mím môi cười nhẹ, khen: "Ngoan quá."

Bánh trôi nhỏ được khen lại không khỏi ngượng ngùng, dụi dụi khuôn mặt nhỏ như quả táo đỏ.

Thư Dư quan sát sự tương tác giữa hai người, cảm thấy mình giống như người thứ ba không danh không phận trong "Sự yên tĩnh" của A Tang, trái tim cô đã chết, từ nay về sau cô sẽ phong ấn trái tim mình rồi khóa chặt tình yêu của mình.

“Ăn cơm chưa?” Phó Tây Từ hỏi.

“Vẫn chưa, mới sáu giờ mà?” Thư Dư sau khi nhìn đồng hồ mới phát hiện hôm nay anh tan làm sớm như vậy.

Phó Tây Từ nói: "Anh có mang bữa tối về, cháo rau Bánh trôi nhỏ có thể ăn được."

Bánh trôi nhỏ đã đi theo Phó Tây Từ đến bàn ăn, cậu bé chưa cao đến mặt bàn, nhưng cũng không chậm trễ việc cậu dùng đôi chân nhỏ của mình nhón lên để ăn bữa tối.

Thư Dư đặt cậu ngồi lên trên chiếc ghế trẻ em.

Không biết có phải bởi vì bữa ăn này do Phó Tây Từ mang về hay không, mà tiểu gia tích cực ăn hơn ngày bình thường rất nhiều.

Cháo của Bánh trôi nhỏ còn có thêm tôm luộc chín bóc vỏ trộn lẫn vào cháo để tăng thêm vị ngon và dinh dưỡng, cậu bé dùng thìa không thành thạo lắm, húp hết miếng này đến miếng khác.

Thư Dư ăn phần của mình, rất hợp khẩu vị, mà thực phẩm chính rất ít, chủ yếu là protein và rau, phù hợp với lượng calo bữa tối của cô.

“Chị và anh rể lát nữa sẽ đến đón Bánh trôi nhỏ sao?” Phó Tây Từ hỏi.

“Ừm, Bánh trôi nhỏ quá nhỏ, cũng không thể rời xa mẹ thằng bé quá lâu." Với tình yêu và sự lo lắng của Phó Minh Song dành Bánh trôi nhỏ, có thể để cô giữ Bánh trôi nhỏ hai ngày đã là chuyện không dễ gì rồi.

Thư Dư lau mặt cho Bánh trôi nhỏ, " Bánh trôi nhỏ lớn lên rất đáng yêu đấy chứ nhỉ?”

Nếu không sao lại đáng yêu được như vậy chứ.

Bánh trôi nhỏngừng ăn, cậu bé không biết đáng yêu là gì, vì vậy cô chỉ có thểnghiêm túc giải thích: "Là ăn cơm chăm chỉ thì mới lớn lên.”

Cô càng thấy không nỡ rồi.

Nhưng dù cho Thư Dư có cảm thấy không nỡ đi chăng nữa, Phó Minh Song và anh rể sẽ đến đây đúng giờ.

Hành lý cũng đã thu dọn xong xuôi được đặt ở phòng khách, chỉ cần đẩy ra để lên xe là xong rồi.

Đồ mang đến cho cậu cũng chưa dùng hết bao nhiêu nhưng cô đã thành công tăng gấp đôi trọng lượng, hành lý chất đầy cả khoang sau.

Anh rể ngồi bên cạnh nói đùa: “Mỗi lần gửi Bánh trôi nhỏ qua là y như đến đây ăn cướp, làm anh có cảm giác như em đang cướp của người giàu chia cho người nghèo vậy”.

"Vậy thì hãy để Bánh trôi nhỏ thường xuyên đến đây đi ạ. Nói thật lòng, em rất thích cảm giác bị cướp." Thư Dư nghiêm túc nói, còn tranh thủ hôn Bánh trôi nhỏmấy cái.

Bánh trôi nhỏ đáp lại, ôm lấy mặt cô và hôn trả lại vài tiếng bo bo lớn.

Sau khi hôn Thư Dư, lại quay sang nhìn Phó Tây Từ, co co ngón tay út, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Không cần nói, cậu bé như đã viết tất cả trong lòng, cậu bé muốn hôn bo bo lên mặt chú nhỏ của mình.

Giọng nói của Thư Dư không khỏi có chút ghen tị, " Bánh trôi nhỏ muốn hôn anh đó."

Giọng điệu hung ác giống như nhân vật phản diện trong phim truyền hình: "Còn không mau quỳ xuống nhận ân điển?”

Chỉ trong hai ngày, Phó Tây Từ đã làm rất nhiều điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm, anh vẫn nhớ cảm giác ôm Bánh trôi nhỏ lúc cậu bé không mặc đồ gì, anh sững người tại chỗ, cảm nhận sự mềm mại và mong manh của một sinh mệnh nhỏ bé.

Nhưng ở đây, không có bo bo.

“Chú nhỏ hôn con nhé.” Thư Dư kéo tay Phó Tây Từ, ra hiệu bảo anh ngồi xổm xuống.

Anh ngồi xổm xuống một cách mất tự nhiên, không chỉ cơ thể mà cả khuôn mặt cũng cứng đờ.


Phó Minh Song đứng cách đó một bước, cụp mắt mím môi, muốn cười nhưng chỉ có thể kìm lại, quả thật cô rất muốn chụp một tấm ảnh về khung cảnh lịch sử này.

Bánh trôi nhỏ chạy tới, còn chưa kịp hôn đã chu môi ra, rồi hôn nhẹ lên mặt Phó Tây Từ.

Mùi sữa thoang thoảng, Phó Tây Từ khựng lại một chút, anh coi như cũng đã có thể hiểu tại sao Thư Dư luôn muốn lừa hôn Bánh trôi nhỏ.

Bánh trôi nhỏ hôn xong liền bỏ chạy, xoay người nhào vào trong ngực Phó Minh Song, có vẻ thẹn thùng.

Đây có vẻ như là niềm vui hạnh phúc của một người hâm mộ sau khi được tiếp xúc thân mật với thần tượng của mình. Thư Dư không biết ở thế giới Bánh trôi nhỏ rốt cuộc là như thế nào, làm sao cậu bé có thể si mê Phó Tây Từ như vậy?

Phó Minh Song cúi người bế Bánh trôi nhỏ lên, "Nào, con chào tạm biệt chú nhỏ, dì nhỏ đi.”

Bánh trôi nhỏ bất đắc dĩ giơ cánh tay ngắn ngủn vẫy vẫy hai người, "Chú nhỏ, dì nhỏ, tạm biệt.”

Anh rể còn cố ý thúc giục: "Mau lên, mau lên, anh sợ chậm một bước sẽ có người xông lên cướp con mình mất."

Người này không cần gọi đích danh, biểu cảm của Thư Dư đã nói lên tất cả.

Phó Tây Từ nắm tay cô, không biết là cố ý hay không, là kiểu mười ngón tay đan vào nhau, anh nói: “Không sao, người em có thể khống chế được.”

Thư Dư nhìn thấy hai người kẻ hát người hò chỉ có thể cười tức giậ: "Trông em giống người không tuân thủ luật pháp như vậy à?"

“Em là vậy đấy.” Anh rể ôm Bánh trôi nhỏ lên xe trước.

Thư Dư: "..."

“Tạm biệt.” Phó Minh Song vẫy tay rồi cô cũng lên xe.

Xe đã lái ra khỏi biệt thự, không còn thấy đuôi xe đâu nữa, Thư Dư vẫn đang luyến tiếc nhìn theo.

Cô đột nhiên cảm thấy sầu muộn, "Mặc dù ví dụ này rất không phù hợp cho lắm, nhưng em thực sự cảm thấy như thể nuôi con xong, khi đưa nó vào đại học nửa năm sẽ không thể gặp được, loại phiền muộn và bất đắc dĩ."

Còn chưa sinh con, đã phải chịu đựng nỗi đau của việc nuôi dạy một đứa trẻ từ trước.

“Là rất không phù hợp,” Phó Tây Từnói, “Nhưng chuẩn bị để thích nghi trước cũng tốt, sau này đỡ phải chuẩn bị.”

“Sau này?” Thư Dư quay đầu lại.

Vì hai người vẫn đang trong tình trạng mười ngón đan ngón tay vào nhau nên khoảng cách giữa cả hai là rất gần.

“Sau này chúng ta cũng sẽ có một đứa con.” Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này để tránh hiểu lầm, anh nói thêm: “Một đứa con chung gen của chúng ta.”

"Nếu em muốn, có thể sinh hai đứa. Anh tôn trọng mong muốn của em."

“……”

Chờ một chút, Thư Dư nhất thời không theo kịp cú quay xe diễn ra một cách đột ngột của anh, không hiểu vì sao đột nhiên nhảy tới chủ đề sinh con của bọn họ.

“Nhưng mà… không có tình cảm sao có thể sinh con được?” Cô mở mắt ra, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, vẫn là lo lắng như trước.

Phó Tây Từ hỏi, "Chúng ta có phải là một cặp vợ chồng hợp pháp không?"

"……Ừm."

Ánh mắt âm trầm của Phó Tây Từ, ngữ khí bình tĩnh, "Từ nay về sau chúng ta có thể bồi đắp tình cảm."

Đêm nay quá yên tĩnh, chỉ có những ngọn đèn đường dường như đứng gác, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt không nói một lời, trên tấc đất nơi bọn họ đang ở, có thể nhìn thấy ngọn cỏ mảnh khảnh mọc trong con đường lát đá cuội ngay ngắn, bị gió thổi và đang đung đưa.

Thư Dư bởi vì quá kinh ngạc mà nói năng có hơi lắp bắp một chút, nắm lấy lòng bàn tay anh mà các ngón tay đã trở nên ướt sũng, "Bồi dưỡng tình cảm, phải, ý anh là bắt đầu yêu đương phải không?”

Tay đẫm mồ hôi, không biết là của anh hay của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK