• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tốt lắm,” Dụ Y gật đầu, “Tiếp tục phát huy.”

Lời này vừa dứt, tiếng thở dài của Lý Thừa Ngôn càng thêm rõ ràng.

Cô cười thầm trong lòng.

Tống Kỳ quay đầu lại, "Học tỷ, để em giúp chị."

Anh ấy còn chưa nói xong, Lý Thừa Ngôn đã nhìn thấy cái đ ĩa trong tay của Dụ Y bị người đoạt lấy, Lý Thừa Ngôn nói: "Để tớ làm."

Tống Kỳ: “?” Thằng bạn này bình thường được nuông chiều đến động tay cũng không thèm, hôm nay lại chủ động như vậy.

“Cảm ơn, chị đi trước nhé.” Dụ Y chào hỏi người phía trước.

"Tạm biệt, tiền bối."

"Chị, chị vất vả rồi."

Lý Thừa Ngôn đặt đ ĩa cơm tối trên bàn thức ăn bỏ đi, quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng Dụ Y.

Nói một cách chính xác, họ chỉ gặp nhau trong một giờ, được phân bổ cho bảy ngày một tuần và mỗi ngày còn chưa đến mười phút.

Lý Thừa Ngôn thở dài.

Vẻ mặt của Tống Kỳ trở nên ngạc nhiên, liếc nhìn anh một cái, "Lý Thừa Ngôn, gần đây cậu thật sự không bình thường."

*

Khi Dụ Y trở lại văn phòng, cô có thể nghe thấy những cuộc thảo luận sôi nổi bên trong, bởi vì có sinh nhật của anh Diệp Lương, muốn hẹn cùng nhau đi ăn bữa cơm rồi hát hò.

Vài ngày sau, trên đường đến KTV sau bữa tối, Dụ Y chủ động gửi tin nhắn cho Lý Thừa Ngôn, hỏi anh đang làm gì.

Anh đã gửi một video ai đó đang hát và trả lời: 【Hát với bạn bè. 】

Sau khi trả lời, anh lại gửi một cái khác: 【Có thời gian. 】

Giống như một chú chó chờ được gọi bất cứ lúc nào.

Dụ Y nhìn thấy tên của ktv, giống tên của quán mà họ chuẩn bị đi, vì vậy cô mỉm cười rồi trả lời: 【Thật vui. 】

Lý Thừa Ngôn đợi vài phút, sau đó hỏi: 【Hết rồi? 】

【Ừm. 】

Lý Thừa Ngôn đã gửi một biểu tượng cảm xúc đau lòng.

Qua điện thoại, Dụ Y có thể nghĩ đến vẻ mặt của anh, cô cụp mắt xuống, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy đàn chị đi cùng nói.

Khi đến phòng riêng, cô tùy tiện gửi địa điểm rồi đặt điện thoại xuống.

Diệp Lương, chủ nhân của bữa tiệc, được đẩy lên hát trước, và sau khi hát xong lại bị kéo lại chơi xúc xắc và uống rượu.


Dụ Y thua và uống nửa ly.

“Hôm nay ngày sinh nhật của anh, anh đã ước gì thế,” chị gái nói đùa, “Anh đã độc thân hai năm rồi, anh có ước năm nay thoát khỏi cảnh độc thân không?”

“Ồ, em không nói thì quên mất.” Diệp Lương đẩy kính xuống, giả vờ làm bộ mặt sầu não.

“Anh Diệp Lương quá xuất sắc, rất nhiều nữ sinh thích anh ấy còn cần gì phải ước chứ, chúng ta đều độc thân, ước rằng chúng ta thoát khỏi cuộc sống độc thân mới không uổng một điều ước vào hôm sinh nhật."

Sư tỷ vỗ vỗ vai Dụ Y, "Nói đến thoát khỏi cảnh độc thân, Dụ Y sẽ phải xếp thứ nhất, sớm cho cô ấy tìm bạn trai đi. Cứ tiếp tục như vậy chắc con bé sẽ chịu không nổi, trực tiếp đi tìm bạn trai luôn mất."

Dụ Y cười nói: "Nói đến sư huynh Diệp Lương, chị trêu chọc sang em làm gì?"

"Bởi vì độc thân là có tội, các ngươi có cơ hội không yêu, hiện tại nên bị kết tội hết đi!"

Diệp Lương ngượng ngùng cười cười, "Anh không phải, Dụ Y mới là người các em phải công kích đấy."

"Kỳ thật sư huynh, anh với Dụ Y cũng rất xứng đôi."

Có người đột nhiên nhếch miệng, thành công đem đề tài đá sang hai người, muốn tranh thủ cơ hội kết đôi.

Dụ Y: "Em không dám tranh giành với nữ sinh trong trường đâu."

Diệp Lương đẩy kính, nhe răng cười, lộ ra hai hàng răng trắng đều tăm tắp.

Ngoại hình của anh ấy không quá xuất sắc, nhưng ngũ quan anh tuấn, khí chất nho nhã, dễ gần, khi ở cùng mang đến một cảm giác rất thoải mái.

"Không cần khiêm tốn, hai người đều là một người thiếu bạn trai, một người thiếu bạn gái, vừa vặn!"

"..."

Ai đó còn đang hát đến bài “Tỏ tình" đúng lúc khiến bầu không khí càng trở nên mập mờ.

Diệp Lương đứng lên nói đỡ cho Dụ Y, "Đừng làm loạn nữa, Dụ Y làm gì mà có chuyện không có bạn trai."

"Đây là bắt đầu bảo vệ nhau rồi, ở bên nhau đi, ở bên nhau đi!"

Khi bầu không khí náo nhiệt đang sôi nổi, phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người cao lớn xuất hiện, ánh mắt ưa nhìn mang theo một tầng mê mang, tựa hồ đột nhiên xông vào.

Những người trong phòng riêng bị anh làm cho giật mình, họ chớp mắt và bỗng chốc quên bén chuyện đang la hét.

Một tay Lý Thừa Ngôn còn đang nắm cửa phòng riêng, ánh mắt rơi vào đám người trong phòng riêng, đụng phải ánh mắt của Dụ Y.

Dụ Y bị làm sững sờ.

Anh nhếch môi cười, khuôn mặt vốn đã ưu tú khiến người ta không thể rời mắt.

"Lý Thừa Ngôn?"

Diệp Lương là người đầu tiên nhận ra anh.

Đưa mắt nhìn đi chỗ khác, Lý Thừa Ngôn nhìn người bên cạnh Dụ Y, nụ cười không hề biến mất, "Học trưởng Diệp Lương.”

"Thật xin lỗi, em đi nhầm phòng bao, quấy rầy mọi người rồi."


Diệp Lương ngay lập tức giới thiệu với những người khác, nói rằng hai người đã chơi bóng cùng nhau và là học sinh năm hai trong trường của chúng ta, "Không sao, đến cùng bạn sao?"

“Ừm," Ánh mắt của Lý Thừa Ngôn có chút xa lạ, ngữ khí có chút tùy ý, "Em nghe nói học trưởng bên này đang có người thiếu bạn trai, em cảm thấy mình rất thích hợp."

*

Ý định ban đầu của Dụ Y là đợi một lúc nữa sẽ rời đi, sau đó hai người sẽ trực tiếp gặp nhau ở đại sảnh.

Cô không mong đợi Lý Thừa Ngôn sẽ đến.

Lạ thật, cô không nhắn số phòng, làm sao mà anh tìm ra được.

Làm thế nào để tìm thấy Dụ Y vẫn chưa được biết, nhưng Lý Thừa Ngôn nhờ sự lì lợm xã giao cũng như da mặt dày trăm lớp của mình, đã thành công ở lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô, trò chuyện rôm rả với Diệp Lương.

Diệp Lương giới thiệu Dụ Y với Lý Thừa Ngôn, "Đây là chị gái của Nghiên Nhất, Dụ Y, người làm trợ giảng cho giáo sư Ngô. Không biết em đã học lớp đó chưa."

“Chị Dụ Y tính tình rất tốt, thường xuyên giải đáp mọi vấn đề của chúng em.” Lý Thừa Ngôn tùy ý nói tiếp.

Hai người giao tiếp nhau bằng ánh mắt.

“Em khá khát.” Lý Thừa Ngôn nói.

Dụ Y: "..."

Diệp Lương rót cho anh một ly nước, "Ly này chưa ai uống, khát thì uống một chút."

“Cám ơn tiền bối.” Lý Thừa Ngôn cầm lấy.

Các chàng trai dường như có vô số chủ đề để nói, từ bóng rổ đến game, từ ngôi sao bóng đá đến tuyển thủ thể thao điện tử, và họ trò chuyện như thế này suốt cả ngày.

Dụ Y cảm thấy xấu hổ.

Không phải không thể bắt chuyện, mà là có người dần dần xâm phạm địa bàn của cô, anh nghiêng người, giống như là bởi vì trong ktv quá ồn ào không thể nghe được lời nói, giống như bị ép tới gần.

Nó phóng đại đến mức Dụ Y đã có thể nhìn thấy mặt nghiêng của anh mà không cần quay đầu lại.

Nếu chỉ có hai người bọn họ, cô tất nhiên sẽ lợi dụng lợi thế mình hơn anh ba tuổi và ba năm kinh nghiệm sống để giở trò lưu manh.

Nhưng với rất nhiều người ở đây, cô không thể làm gì được.

Như kiểu chỉ được xem chứ không được ăn.

Cứ như thể anh đang cố hành hạ cô vậy.

“Sư huynh Diệp Lương hát với em đi, mau tới đi.” Một sư tỷ đến gọi Diệp Lương, nhưng tính cách anh vốn ngại ngùng nên liên tục từ chối, cuối cùng bị kéo qua.

Người đang tán gẫu bị kéo đi, chỉ còn lại có Lý Thừa Ngôn.

Anh đột nhiên nói: "Sư tỷ sao không đi?"

“Tôi bị điếc về nhạc lý nên không hát được.” Dụ Y cảm thấy thú vị, cậu học sinh tiểu học vừa rồi vẫn duy trì tư thế, nói chuyện cũng không thèm nhìn cô.


Xét về cuộc tình ngầm, anh thận trọng hơn cô.

Âm nhạc đã bắt đầu, và tiền bối có giọng hát hay, hát bài “Tình ca” của Trần San Ni.

Lý Thừa Ngôn đột nhiên quay đầu, không biết là vô tình hay cố tình mà lướt qua môi của cô một cái, "Nhưng em cảm thấy giọng nói của sư tỷ rất hay, vậy thì hát nhất định cũng rất hay."

Cái chạm tay ngắn ngủi để lại hơi nóng như thiêu như đốt của những hòn than đỏ rực.

Dụ Y cắn môi trong tiềm thức.

Bên tai chỉ còn lại tiếng một người sư tỷ thấp giọng hát:

"Em nghĩ anh vẫn đang ở trong phòng của em.”

"Nếu còn làm em đau hơn nữa, em sẽ chọn rời đi"

“Em hát như một bản tình ca quá cẩn thận"

"Làm cho anh trở nên nhớ anh.”

"..."

Không ai chú ý đến tình tiết nhỏ kéo dài chưa đầy một giây này, căn phòng rộn ràng tiếng hát, tiếng nói và tiếng cười.

Trái tim của Dụ Y lại trở nên yên tĩnh một cách đáng kinh ngạc, và tiếng tim đập nổi bật như tiếng trống.

Đây là bí mật của họ, không ai khác biết điều đó.

*

Dù sao, Lý Thừa Ngôn chỉ là nửa đường lẻn vào, nói vài câu cũng nên rời đi.

Anh quay trở lại phòng riêng của mình, nơi Tống Kỳ đang hết mình gào thét, như thể nếu anh ấy không hát một bài hát bằng cả lá phổi thì sẽ không tôn trọng bài hát đó.

Nhìn thấy Lý Thừa Ngôn, Tống Kỳ đỏ mặt hỏi to vào micro: "Sao mà cậu vào nhà vệ sinh lâu vậy, chúng tớ còn tưởng cậu đi tiểu."

“Tớ đi trước đây, cứ tính cho tớ đi.” Lý Thừa Ngôn cầm lấy đồ đạc của mình.

“Chuyện gì vậy hả, tại sao mới ngồi được một lúc lại rời đi, còn chưa hát nữa, lát nữa sẽ còn có bạn gái Ale, cô bạn đó sẽ dẫn theo bạn cùng phòng đến nữa."

Tống Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói bạn cùng phòng của chị dâu đều rất xinh đẹp, có quen không hả?"

"Không có hứng thú."

"Bây giờ cả hai chúng ta đều là sinh viên năm hai, chỉ trong nháy mắt sẽ từ năm ba rồi năm tư sau đó nhảy thẳng đến lúc tốt nghiệp. Với nhan sắc này của cậu mà cứ độc thân như vậy không cảm thấy quá lãng phí hay sao?" Tống Kỳ lầm bầm ở phía sau, vì có sự hỗ trợ của micrô, mọi câu nói dường như đều có hiệu ứng âm thanh được khuếch đại.

“Có tớ ở đây, cậu càng khó mà thoát ế được." Lý Thừa Ngôn trêu chọc nói.

Tống Kỳ sửng sốt một chút, cho là cũng có lý, nhưng sau đó vẫn đổi ý nói: "Đám anh em của cậu là loại người này sao? Cậu như này thật giống như hòa thượng a, tớ đang cảm thấy lo lắng cho cậu đấy."

Lý Thừa Ngôn đã lấy xong đồ của mình, quay lại và đối mặt với Tống Kỳ.

Tâm trạng của anh đang rất tốt, anh giơ tay vỗ vai Tống Kỳ.

Tống Kỳ nhìn vào vai mà anh đặt tay lên vỗ, cảm thấy khó hiểu.

“Không cần phải lo.” Lý Thừa Ngôn nói.

Tối nay nhà sư sẽ phạm giới thôi.

*


Dụ Y cũng đang tìm cớ để rời đi trước.

Cô học được rằng khi còn đi học, cô không thể xin nghỉ với lý do bị ốm, nếu không cuối cùng cô sẽ phải trả giá bằng việc chính mình bị ốm đau.

Diệp Lương hỏi: "Sao em lại về sớm như vậy, không vui sao?"

"Không có, vừa rồi thầy có gửi cho em một tin nhắn, bảo em xem qua giáo trình ngày mai, có một số thứ cần sửa đổi." Dụ Y mặt không chút thay đổi nói.

Chỉ đành không đúng với ngài thôi, giáo sư Ngô.

Diệp Lương cũng hiểu tầm quan trọng trong lời nói của giáo viên, nên cũng không nhiều lời, dặn dò cô đi đường cẩn thận.

Dụ Y gật đầu, cảm thấy khó chịu vì chính mình đã lừa dối một người đàn ông trung thực.

Cô cầm túi xách đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tiếng nhạc bên trong trở nên êm tai hơn rất nhiều, quay đầu lại liền nhìn thấy Lí Thừa Ngôn đã đứng ở đó đợi, không biết từ bao giờ.

Lý Thừa Ngôn đứng thẳng, hơi nhếch cằm và nở nụ cười đặc trưng với cô.

Điều thú vị là họ đã không nói với nhau trước, cứ như vậy họ đã thực hiện một hành động ngầm.

Dụ Y thổi bay tóc còn vương lại trên trán, nhưng vẫn không nhịn được cười.

Đôi khi cô quả thật không biết rốt cuộc là ai nắm đằng cán ai nữa.

Dụ Y lắc đầu, ném câu hỏi ra khỏi đầu rồi cứ thế đi về phía Lý Thừa Ngôn.

Dù sao ktv cũng đang đông đúc không tiện, sau khi ra ngoài, hai người bắt taxi đến căn nhà gần trường học của Lý Thừa Ngôn.

Khi ở trong xe, cả hai đều rất kiềm chế.

Dụ Y thậm chí còn nghiêm túc hỏi lại những câu hỏi mà cô đã trả lời khi được mời đến đó vào ngày hôm đó, để xem liệu anh có chú ý đến lớp hay không.

Lý Thừa Ngôn trả lời một cách trôi chảy, không giống như dáng vẻ bị mắc kẹt ngày hôm đó.

Bầu không khí học thuật mạnh mẽ như vậy đã lây nhiễm cho ông chủ taxi, ông thẳng thừng nói rằng sau này sẽ gửi con đến đây.

Hai nhà hàn lâm thận trọng đã kết thúc chủ đề để không gây rắc rối cho con cái của họ.

Nhà Lý Thừa Ngôn là một hộ một thang máy, vừa vào thang máy cũng không vội quẹt thẻ, anh ôm eo Dụ Y đi vào thang máy.

Giữa hai người có sự chênh lệch về chiều cao nên khi nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, việc một người cúi đầu, một người ngẩng cao là điều khó tránh khỏi.

“Làm gì vậy?” Dụ Y hỏi.

Nhưng Lý Thừa Ngôn lại nói: “Sư tỷ uống rượu.” Giống như nắm lấy cái đuôi nhỏ của cô.

"Mới có nửa cốc thôi. Cậu là chó à?"

Lý Thừa Ngôn cúi đầu, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Chị, em có biện pháp đặc biệt để làm cho chị tỉnh rượu."


‘Chị có muốn thử không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK