Trước khi tân nương tử bước ra khỏi phủ đệ, cần bái biệt cha nương, dập đầu với cha nương, dùng hành động này để cảm tạ ân dưỡng dục của phụ mẫu.
Chỉ là khi hỉ nương đỡ Tô Oản Nhan đi vào đại sảnh, Tô Oản Nhan trực tiếp cự tuyệt.
Ha hả! Bảo nàng dập đầu với ả tiểu tam cùng gã cặn bã kia? Nằm mơ đi!
Người nuôi lớn nguyên chủ là mẫu thân nguyên chủ Mạnh Cẩm Vi, có liên quan gì đến Tô Hoành An? Nguyên chủ ăn gạo mua bằng tiền của Mạnh Cẩm Vi, mặc xiêm y mua bằng tiền của Mạnh Cẩm Vi, Tô Hoành An hắn là cái thá gì, có gì tốt đẹp để phải cảm tạ chứ?
Lại nói, Tô Oản Nhan nàng là người từ thế giới hiện thực xuyên tới, vậy nên càng không có ân sinh ân dưỡng gì cả.
Tô Hoành An kia cũng không nhận nội cái cúi đầu của Tô Oản Nhan nàng.
Hỉ nương chỉ sửng sốt một chút, liền lập tức tiếp tục cười hát chúc phúc, nâng Tô Oản Nhan đi về hướng đại môn.
Tô Hoành An dẫn theo hai người Kỷ thị, đoan đoan chính ngồi ở chủ vị đại sảnh, chờ Tô Oản Nhan lại đây bái biệt, hắn cũng muốn nhân cơ hội này chỉnh đốn lại Tô Oản Nhan, để cho nàng dẫn theo người mà hắn đã an bài dàn xếp trước.
Ai ngờ, đợi một hồi lâu, cũng không thấy Tô Oản Nhan tới, quản gia vội vã chạy vào, "Lão gia, đại tiểu thư đã ngồi lên kiệu hoa của Tiêu vương phủ, chuẩn bị rời đi.
"
Tô Hoành An từ trên ghế đứng lên, "Cái gì?! Nghịch nữ này!"
Sắc mặt Kỷ thị càng thêm khó coi, Tô Oản Nhan này vì không bái biệt mình, mà ngay cả cha ruột của nàng đều không thèm quỳ.
Tô Hoành An chịu đựng ánh mắt đồng tình của các đồng nghiệp và phu nhân quan gia, làm bộ bất đắc dĩ, "Hài tử này! thôi, tùy tâm nó đi, người đã sắp xếp cho nó đều mang theo sao?"
Việc có bái biệt hay không, hắn có thể mặc kệ Tô Oản Nhan, nhưng người mà hắn đã an bài, nhất định phải mang theo.
Quản gia cười híp mắt gật đầu, "Bẩm lão gia, đều mang theo, đại tiểu thư còn nhờ lão nô thay mặt cảm tạ lão gia đây!"
Tô Hoành An thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi.
"
Lần này hắn an bài cho Tô Oản Nhan tổng cộng 30 tên nô bộc, trong đó có mười tên là do hắn cùng Cao công công lựa ra, vì phòng ngừa Tô Oản Nhan sau khi thoát ly Tô phủ không nghe lời, ngay cả khế ước bán thân của nô bộc Tô Hoành An cũng không đưa.
Cũng không biết là do Tô Oản Nhan không phát hiện hay căn bản không hiểu những thứ này, cư nhiên không hỏi tới.
Tô phủ không coi trọng chuyện Tô Oản Nhan xuất giá, nhưng Tiêu vương phủ lại phi thường coi trọng, chẳng những phái người thanh lý đường phố trước, còn cho dân chúng đứng ở hai bên đầu đường, mỗi người mười đồng tiền mừng, được mọi người nhất trí trầm trồ khen ngợi.
Chờ kiệu hoa Tô Oản Nhan được đưa tới, dân chúng lấy được tiền mừng cùng hô to, "Cung chúc Tiêu vương cùng Tiêu vương phi tân hôn đại hỉ, vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.
"
Tô Oản Nhan ngồi trong kiệu hoa, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa len lén vén rèm cửa sổ lên nhìn lén.
Ôi trời! Người của Tiêu vương phủ cũng thật biết cách hành xử! Bởi vậy, nếu sau khi Tiêu vương phi gả vào Tiêu vương phủ, bệnh tình của Tiêu vương lại chuyển biến tốt đẹp, vậy những lời chúc phúc hiện tại của dân chúng, chẳng phải chính là dấu hiệu tốt của việc xung hỉ sao!
Xem ra, Tiêu vương phủ tin tưởng vững chắc với tin tức chủ tử bọn họ nhất định sẽ tỉnh lại!
Danh Sách Chương: