• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Tiểu thư, Hòa tổng quản muốn đuổi ta và Dung ma ma ra khỏi phủ, ô ô..." Buổi sáng, nàng và Dung ma ma vừa rời giường, Hòa bá đã gọi hai người bọn họ tới, trả cho mỗi người một ngàn lượng bạc, "Ô ô...!tiểu thư, người xem!"
Tô Oản Nhan nhìn tiểu nha đầu cầm trong tay một ngàn lượng ngân phiếu, không khỏi híp híp mắt, "Thời điểm Hòa bá cho các ngươi, bên cạnh có những người khác hay không?"
"Không có, chỉ có ta và Dung ma ma ở đó." Thược Dược lắc đầu, "Tiểu thư, ta và ma ma đều không muốn rời khỏi tiểu thư, cầu tiểu thư đừng để tổng quản đuổi chúng ta rời đi."
Tô Oản Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Tiêu Hàn nằm ở trên giường, nghi ngờ trong mắt dần dần biến thành tìm tòi nghiên cứu, một lúc lâu sau, nàng nở nụ cười, đẩy ngân phiếu trong tay tiểu nha đầu trở về, "Thược Dược, các ngươi tin tiểu thư nhà ngươi không?"
Thược Dược trả lời không chút do dự, "Ta và ma ma đương nhiên là của tin tiểu thư."
Tô Oản Nhan gật đầu, "Tốt, vậy các ngươi chờ sau khi ta tiến cung, lập tức mang theo châu báu nữ trang, rời khỏi vương phủ, nếu có người hỏi tới, cứ nói là bổn tiểu thư ta thương cảm cho các ngươi, khôi phục tự do cho các ngươi..."

"Không! Tiểu thư, chúng ta không đi...!Ô ô...!" Thược Dược vừa nghe liền gấp gáp, nàng thừa dịp cơ hội tới hầu hạ tiểu thư rửa mặt, để có thể cầu tình với tiểu thư, tại sao tiểu thư cũng muốn đuổi các nàng đi chứ?
Tô Oản Nhan xoa xoa gò má Thược Dược, "Vừa rồi chẳng phải đã nói tin ta sao?"
"Tiểu thư, ta cùng ma ma làm sao có thể bỏ lại tiểu thư một mình mà đi?" Ngày hôm qua Thược Dược nhìn thấy kết cục của những nô tài khóc lóc cầu xin không muốn bị đuổi ra vương phủ, đều bị thị vệ vương phủ trực tiếp ném ra cửa, nếu nàng cùng Dung ma ma cũng bị ném như vậy, phỏng chừng, xương cốt đều phải rã rời đi?
Tô Oản Nhan nở nụ cười, dỗ dành nói: "Nha đầu ngốc, tiểu thư ta làm sao lại bỏ lại các ngươi được? Vốn dĩ Hòa bá không đuổi người, ta cũng muốn đuổi các ngươi rời đi, ngoan đi, sau khi các ngươi ra ngoài liền làm như vậy..."
Tô Oản Nhan thấp giọng bên tai Thược Dược, cẩn thận dặn dò một hồi lâu, lúc đầu Thược Dược còn rất kinh ngạc, nhưng càng nghe, sắc mặt của nàng càng trắng, thẳng đến khi nghe được suy đoán của tiểu thư rằng không lâu sau Tiêu vương phủ có thể sẽ bị xét nhà lưu đày, Thược Dược sợ tới mức cả người run rẩy, ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng khóc, nàng một tay bắt lấy tay Tô Oản Nhan, nhỏ giọng cầu xin nàng: "Tiểu thư, người...!Người đi cùng chúng ta đi! Ta cùng ma ma nhất định liều chết bảo vệ tiểu thư!"
Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu!
Gặp phải nguy hiểm, liền nghĩ làm thế nào để bảo vệ tốt cho Tô Oản Nhan trước, ngược lại cũng không uổng phí tình chủ tớ của ba người.

"Không cần, yên tâm đi, tiểu thư ta sẽ không có việc gì." Tô Oản Nhan cũng không thể rời đi, nàng đã là Tiêu vương phi, ai chạy cũng được, chỉ có nàng là không.

Lại nói, đời trước ở dưới tình huống không có chuẩn bị, Quý Tiêu Hàn còn có thể bảo vệ nguyên chủ cùng nhau lưu đày, đời này nàng đều đã có chuẩn bị, chẳng lẽ còn có thể không vượt qua được hay sao?
"Nhưng mà..." Thược Dược còn muốn nói gì nữa, liền bị Tô Oản Nhan cắt đứt.
Tô Oản Nhan cười cười, "Được rồi, mau hầu hạ ta rửa mặt thay y phục, một hồi ta còn phải vào cung! Đừng bỏ lỡ canh giờ."
Thược Dược vừa thút thít, vừa tay chân nhanh nhẹn hầu hạ Tô Oản Nhan rửa mặt, chờ Tô Oản Nhan trang điểm xong, vẫn là một bộ muốn nói rồi lại thôi, "Tiểu thư, Thược Dược không nỡ rời khỏi người..."
Tô Oản Nhan lấy ra mấy trâm cài trân châu từ trong tủ trang điểm, "Thời gian không nhiều, sau khi ngươi cùng Dung ma ma ra ngoài, dựa theo lời ta vừa nói với ngươi, mua đầy đủ đồ vật, sau đó liền tới Thập Lý Đình chờ chúng ta, hiểu không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK