• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đoạn sau
 
Mặc dù người này nói chuyện rất ấu trĩ, nhưng ý nghĩ lại không khác Tống Triết là bao. Người như Tống Triết, anh luôn cho rằng mình có quyền được sở hữu “Đồ vật”, bất kể là người hay vật, đều có dụ.c vọng chiếm hữu cực mạnh.Khi bọn họ còn nhỏ anh không vui vì cô nói chuyện với người khác, càng không vui khi cô nói chuyện cùng nam sinh khác. Loại lời nói này tuy rằng anh không nói thẳng ra, nhưng lại dùng hành động để biểu hiện quan điểm của mình vô số lần. Vì thế tại thời điểm xuất hiện câu nói này, Dương Vi cảm thấy phảng phất như Tống Triết phiên bản thiếu nhi xuất hiện ở trên mạng.
 
Dương Vi trầm mặc kinh ngạc một lát, mà màn hình đã muốn nổ tung.
 
“Ha ha ha ha ha người này từ nhà trẻ ra sao? Đổi lại bạn cũng không được chơi với những người khác ……”
 
“Bạn nhỏ có phải dùng tài khoản của mẹ đăng nhập hay không? Không cần tùy tiện nạp tiền kẻo mang đến phiền toái nga!”
 
“Không được , tôi bị con gà tiểu học này chọc cười muốn chết……”
 
……
 
Nhìn những bình luận này, Tống Triết đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ hùng dũng đi lên, lúc này anh mới ý thức được, mình viết câu nói kia, đích xác rất giống học sinh tiểu học……
 
Anh tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết miêu đại hiệp là anh.
 
Giây phút đó, anh rất nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc những gì mình thể diện trong cuộc đời này, dường như đều bị mất hết tại đây.
 
Tống Triết không nói, Dương Vi nhìn bình luận, lập tức có một loại cảm giác khả năng người bạn nhỏ này đã bị tổn thương rồi. Cô ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thay đổi ngữ điệu, dịu dàng nói “Miêu đại hiệp, đây có phải tài khoản của mẹ bạn hay không ?”
 
“Không phải, cô yên tâm, tôi không phải trẻ vị thành niên.”
 
Tống Triết có cảm giác tức giận nhưng không thể phát ra được, anh vừa trả lời, vừa nghiêm túc tự hỏi —— anh ở chỗ này chịu tội là vì cái gì? Rời khỏi phòng livestream, đóng màn hình, anh nên làm cái gì.
 
Nhưng lại thấy không đúng , anh rời đi rồi ai sẽ nhìn chằm chằm Dương Vi cùng anh Văn? Tên anh Văn này vừa nhìn liền biết không phải cái thứ gì tốt lành.
 
Tưởng tượng đến đây, Tống Triết liền cảm thấy, anh không thể đi, anh không chỉ không thể đi, anh còn muốn nhìn chăm chú vào chỗ này, để cản trở Dương Vi nói chuyện cùng anh Văn. Anh muốn cho Dương Vi biết, đàn ông bên ngoài đều không phải thứ gì tốt lành, tất cả đều là một đám dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
 
Nhìn thấy miêu đại hiệp không phải trẻ vị thành niên, Dương Vi yên tâm hơn chút, cô tiếp tục livestream nói chuyện phiếm, lần này miêu đại hiệp im lặng hơn rất nhiều. Từ trước tới nay anh Văn cũng không phải người nói nhiều, vì thế cả đêm bình an không có việc gì cứ trôi qua như vậy.
 
Tống Triết một mặt mở livestream của Dương Vi, chiếu hình Dương Vi đang livestream lên tường, một mặt bắt đầu làm việc.
 
Dương Vi nói chuyện thanh âm thoải mái lại ôn hòa, nhưng cách mà cô nhả chữ đều thực rõ ràng, mang theo một loại lực độ không tiếng động, có thể dẫn người nghe tới phương hướng mà cô muốn đi đến.
 
Mỗi người đều có thể kể chuyện cười, nhưng không phải ai cũng có thể kể chuyện cười tốt như thế. Cô như được sinh ra để làm nhà diễn thuyết , lời nói của cô khi phát ra đều mang theo mục đích, đồng dạng trong cùng một câu, giọng điệu khác nhau, thời gian tạm dừng khác nhau, thậm chí thay đổi âm điệu cũng chỉ là rất nhỏ, nhưng lại mang lại cảm giác hoàn toàn bất đồng.
 
Tống Triết vừa nghe giọng nói của cô vừa làm việc , dừng lại một lát sẽ không tự chủ được mà hồi tưởng, thật lâu trước kia khi bọn họ còn học trung học, Dương Vi có thể nói như vậy sao?
 
Thời điểm bọn họ cùng nhau học sơ trung, anh ngồi cùng bàn, tan học đến lớp học bổ túc, bàn của anh và cô rất gần nhau.
 
Cô luôn nhút nhát sợ sệt, không dám nói chuyện cùng anh, ngày thường lúc anh ngủ thì cô làm bài tập, giáo viên tới cô mới có thể khẩn trương gọi “Tống Triết, đừng ngủ, dậy nhanh lên!”
 
Dường như cô không nói nhiều như vậy ……
 
Nhưng mà tưởng tượng lại cũng không phải.
 
Ở trên lớp, ở lớp học bổ túc, thời điểm có người, cô vẫn luôn không nói nhiều như vậy, bởi vì cô biết, anh không thích cô quá gần gũi với anh ở trước mặt người khác.
 
Thời điểm chỉ có hai người ở bên nhau, kỳ thật Dương Vi nói rất nhiều. Nhưng không phải cô vẫn luôn nói, cô là thử bắt đầu nói, thấy anh không phản ứng, lá gan của cô sẽ càng lúc càng lớn, sau đó một mình cô có thể bô bô thật lâu.
 
Trên lớp truyền ra các loại tin đồn như tin đồn , tai tiếng , cô cái gì cũng đều rõ ràng, khác hoàn toàn với ấn tượng về một cô gái xinh đẹp thích học tập ít nói ít cười.
 
Khi đó anh đặc biệt thích bộ dáng này Dương Vi , anh rất hưởng thụ cái cảm giác độc nhất vô nhị vì chỉ mình anh biết Dương Vi như thế. Thời điểm cô nói chuyện, anh sẽ ở bên cạnh chơi game, cô luôn giúp anh chép bài tập, vừa chép vừa nói thầm, anh nghe thấy liền không kiên nhẫn, sẽ nói với cô “Ai nha cô đừng nói nữa, nhanh chóng viết xong tôi dạy cô chơi game.”
 
Dương Vi vừa nghe thấy anh nói vậy, chạy như bay viết xong bài tập về nhà, và đến bên cạnh anh, hai người ngồi trên thảm dựa vào giường, cô nhìn anh đánh, giống như chính mình đang chơi game, cô vừa khẩn trương sẽ nói nhiều hơn.
 
 
“Đánh đánh đánh, mau đánh nó!”
 
“Ai nha anh thật lợi hại!”
 

“Tống Triết thao tác này của anh thật tuyệt !”
 
……
 
Dương Vi là người đúng giờ đi ngủ, anh thì chơi game muộn, có đôi khi Dương Vi sẽ ngủ, gục đầu lên vai anh, anh sẽ thuận tay lấy cái thảm bên cạnh đắp lên người cô, sau đó bản thân tiếp tục điên cuồng chơi game.
 
Chỉ là không có người cố vũ nên trò chơi trước sau sẽ có chút không thú vị, đánh một lát liền cảm thấy mệt mỏi, có đôi khi anh vui vẻ, sẽ để Dương Vi dựa như vậy trong chốc lát, còn mình ngẫu nhiên cũng sẽ nhẹ nhàng tựa đầu lên đầu cô.
 
Anh rất thích cảm giác kia, lúc đấy trong một phút anh sẽ cảm thấy, nội tâm mình dịu dàng lại viên mãn, hai người bọn họ giống như đang phiêu bạc trên thuyền, hai người gắt gao nương tựa, cho nhau an ủi.
 
Đó đều là những việc vặt trong sinh hoạt thời niên thiếu, trước kia khi anh ở nước ngoài ngẫu nhiên sẽ nhớ tới, nhưng khi đó còn trẻ, nhớ tới đa phần đều là phẫn nộ khinh thường lớn hơn hoài niệm. Sau này kết hôn, mỗi ngày cô đều bên cạnh anh. Một người ở bên cạnh lâu rồi, sẽ trở nên giống như không khí, không có bất cứ trọng lượng nào, cũng khó có thể phát hiện.
 
Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành , cô rời đi , còn anh thì nhớ lại hồi ức thời niên thiếu.
 
Lúc ban đầu trong một khắc kia anh cảm thấy như vậy có vài phần dịu dàng, sau đó liền mang theo hoài niệm, chờ tới khi quay đầu lại, nhìn lên màn hình thấy Dương Vi đang học Ukulele, anh ngẩn người.
 
Anh đột nhiên cảm thấy có cái gì đó trào ra , loại cảm xúc này làm anh cảm thấy ngực khó chịu.
 
Anh giống như một con cá đang sống trong bể, có người lấy đi một chút nước trong bể, dường như anh ý thức được, nhưng anh lại không biết rốt cuộc có ý nghĩa gì, nước từ chóp mũi anh bắt đầu đi xuống, anh bắt đầu sợ hãi, nhưng anh chỉ biết cúi đầu, liều mạng chìm vào trong nước .
 
Bằng không anh có thể làm sao bây giờ ?
 
Anh không thể ném cái ống đi, nhưng cũng không giữ được người kia.
 
Thời điểm Dương Vi kết thúc livestream, anh vẫn còn có chút mờ mịt, cả người hoàn toàn không có tinh thần, anh cứ ngơ ngác ngồi trong phòng sách, rất lâu sau, anh mới đứng lên, ma xui quỷ khiến anh vào trong phòng Dương Vi.
 
Sau khi bọn họ kết hôn, Dương Vi liền dọn vào phòng của anh, phòng Dương Vi liền biến thành nhà bảo tàng mỗi ngày đều được quét tước, nó triển lãm chuyện xưa trước khi Dương Vi gả cho anh. Nơi đó đại đa số là sách, trong ngăn tủ còn có một ít quần áo cô không mặc vừa nữa, notebook, tranh cô vẽ, và một ít ảnh chụp.
 
Anh rút trong ngăn kéo, thấy một cái máy chơi game, cái máy chơi game này khi còn nhỏ anh vẫn chơi đùa. Có một khoảng thời gian Dương Vi không thỏa mãn với việc chỉ nhìn anh chơi, muốn học để hai người cùng chơi, anh vẫn luôn cho rằng cô chỉ nói mà thôi, hiện tại nhìn trò chơi này , anh mới phát hiện, ồ, người này thật sự ở phía sau lưng anh mà trộm luyện tập.
 
Anh nhịn không được cười ra tiếng, tay nhẹ nhàng lướt qua cái máy chơi game kia.
 
Trong nháy mắt, anh đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Dương Vi, muốn nói với cô, trở về đi.
 
Nhưng những lời này anh đã nói qua hai lần.
 
Anh không thể để mình lại đi nói lần thứ ba.
 
Vì thế anh ngồi trong phòng Dương Vi, bắt đầu lật xem notebook của cô , không khí cứ yên tĩnh như vậy rất lâu.
 
Mà Dương Vi livestream hàng ngày xong, từ ngày hôm sau cô bắt đầu dựa theo sắp xếp của Lãnh Mân, lên phố làm phỏng vấn. Tống Triết nhận được tin tức, để Cao Lâm bỏ trống 3 tiếng, anh một mình lái xe qua, từ xa nhìn Dương Vi đang chuẩn bị ở ven đường.
 
Lãnh Mân và Hướng Duy đi theo phía sau cô, trong tay cầm DV, Dương Vi cầm microphone, tâm tình có chút khẩn trương. Lãnh Mân đã từng nói với cô, một người nếu muốn làm trò khôi hài, trừ phi có hiệu ứng đặc biệt, bằng không phải tận lực gần gũi với mọi người một chút, đặc biệt là với diện mạo này của Dương Vi.
 
Một người lớn lên càng tinh mỹ, càng xinh đẹp, càng dễ dàng có cảm giác về khoảng cách, mà khoảng cách đối với hài hước một trở ngại rất lớn, đi ngược hoàn toàn với khôi hài. Phụ nữ làm tiết mục khôi hài thường có một vài người gặp phải hoàn cảnh xấu, cũng lời nói ấy, hành động ấy, đàn ông làm thì gọi là hài hước, mà phụ nữ làm thì lại không vui.
 
Một người phụ nữ đẹp, bạn có thể gợi cảm, có thể mỹ lệ, có thể thanh thuần, nhưng một khi bạn cố gắng trở nên hài hước, chỉ cần hơi chút lơ đãng, sẽ biến thành lẳng lơ còn chưa tính, đáng sợ nhất chính là, lẳng lơ rồi nhưng vẫn không thú vị.
 
Mọi người sẽ đem ánh mắt tập trung ngắm nhìn diện mạo, rất khó chú ý tới nội dung bạn nói.
 
Vẻ đẹp là một loại ưu thế, nhưng trong một số hoàn cảnh nhất định, nó là một bất lợi.
 
Cho nên hôm nay Dương Vi không trang điểm, mặc một bộ quần áo giản dị, nhìn qua rất giống một học sinh.
 
Chủ đề tương tác với mọi người ngày hôm nay là “Cha mẹ đối xử với bạn như thế nào trong kỳ nghỉ ? hay bạn đối xử như thế nào với con cái trong kỳ nghỉ”, thời điểm cô đứng ở ven đường cảm giác có chút khẩn trương, Lãnh Mân bên cạnh vỗ bả vai cô nói “Đi.”
 
Dương Vi hít sâu một hơi, cầm microphone, theo bản năng giương lên nụ cười ưu nhã, hướng tới những người đi qua đi lại ở ven đường, mở đầu bằng câu đầu tiên “Xin chào…… Tôi……”
 
Đối phương một câu cũng chưa nói, trực tiếp đi ngang qua luôn.
 
Nét tươi cười bên miệng Dương Vi cứng đờ, tiếp tục thay đổi đối tượng “Xin chào……”
 

Lần này là một anh chàng trẻ tuổi, đối phương nhìn cô một cái, ánh mắt dừng trên gương mặt cô một chút, sau đó nói “Ngại quá, tôi đang vội.”
 
Liên tiếp bị cự tuyệt như vậy vài lần , rốt cuộc gặp một ông chú, đối phương dừng lại nói chuyện cùng Dương Vi, ngay từ đầu rất hiền lành, nhưng khi biết được Dương Vi là streamer, thì đôi mắt lại không nhịn được ngó lên người Dương Vi. Dương Vi nắm chặt microphone có chút tức giận, muốn cầm microphone trực tiếp đập lên đầu người này, vì thế cô duy trì mỉm cười nói một câu “Ngại quá, hết thời gian.”
 
Sau đó liền quay trở về .
 
Nhưng người đàn ông kia lại đuổi theo, đi phía sau Dương Vi cười nói “Người đẹp, cô là streamer sao? Phòng livestream của cô ở đâu ? Tôi nghe nói thu nhập chủ yếu của mấy người chính là dựa vào quà tặng ? Cô ở trong giới này muốn nhiều hay ít……”
 
Thanh âm gào thét của ông ta thật sự rất lớn, những người xung quanh đều ngừng lại, tất cả mọi người nghe ra sự suồng sã trong mấy lời này, Dương Vi dừng bước chân, cô nắm chặt tay, tức giận đến cả người đều phát run. Bên cạnh Hướng Duy đang mang DV nói với cô “Đi thôi, đừng nói chuyện cùng loại người này, không tốt với cô.”
 
Mà đối phương thấy Dương Vi dừng lại,ngay tức khắc cười càng thêm sáng lạn , đứng phía sau nói “Tôi biết , các cô là streamer sao……”
 
“Này,” người đàn ông này còn chưa nói dứt lời, một giọng nam mang theo ý cười liền vang lên. Mọi người theo thanh âm nhìn qua , liền thấy Tống Triết mặc một bộ âu phục giản dị màu vàng nhạt, đôi tay đút trong túi quần, toàn bộ thân mình dựa vào bồn hoa, chân đặt gấp khúc trên mặt tường để chống đỡ thân mình, thần sắc trên mặt cười như không cười, “Ông già,” anh ôn hòa mở miệng, “Bộ dáng ông đi theo phía sau người ta như vậy, rất giống một con chó con nha.”
 
Vừa nghe lời này, sắc mặt người đàn ông ngay tức khắc liền thay đổi, bên cạnh có tiếng cười, gương mặt người đàn ông đỏ lên nói “Thằng nhãi ranh……”
 
Lúc này, Lãnh Mân ở bên cạnh bình tĩnh mở miệng “Tống tổng.”
 
Hướng Duy cũng nhanh chóng mang DV đi qua, làm ra vẻ nịnh nọt tươi cười, cao hứng nói “Tống tổng.”
 
Người đàn ông kia nghe được lời này, tuy rằng không biết Tống Triết là ai, nhưng cũng ý thức được người này dường như không phải người ông ta có thể trêu chọc. Ông ta nghẹn nửa ngày, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi.
 
Tống Triết lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái, quay đầu nhìn sang Dương Vi, phát hiện Dương Vi đang đứng thẳng lưng, bàn tay nắm chặt, đưa lưng về phía anh, không nói một lời.
 
Nếu nói vừa rồi gặp được loại lưu manh kia nên cô tức giận, đến giờ khắc này bị Tống Triết nhìn thấy, Dương Vi liền cảm thấy, có một loại bối rối không thể tả được lấp đầy trong cô.
 
Cô không chấp nhận được việc Tống Triết thấy mình nghèo túng, cũng không thể để Tống Triết thấy mình thất bại. Cô có thể ở một mình hoặc bên cạnh người bạn nào đó yên lặng liế.m láp miệng vết thương , lại không muốn bất cứ người nào trong Tống gia thấy mình máu tươi đầm đìa.
 
Tống Triết nhìn bóng dáng Dương Vi, nhất thời không nói gì, một lát sau, anh phất tay về phía Hướng Duy cùng Lãnh Mân, đi đến gần Dương Vi.
“Tôi đã nói cô không nên làm streamer,” anh mở miệng trào phúng, “Lần này tin chưa?”
 
Dương Vi không phản ứng , tiếp tục đi lên phía trước. Anh liền đi theo  phía sau, chậm rì rì dạo bước nói “Dương Vi, cô có thể từ bỏ, cô làm bất kỳ công việc nào cũng tốt. Làm chuyện này đối với cô một chỗ tốt đều không có, đối với cô đây không phải cách kiếm tiền nhanh nhất, nó cũng không có chỗ gì tốt, thậm chí cô còn chưa kịp đi qua đã bị nó hủy diệt rồi.”
 
“Cô không có thiên phú, cô cũng không làm được chuyện này. Cô ngẫm lại xem, cô là người sinh ra đã tài giỏi nhưng lại đi làm loại chuyện này, không có ai hiểu, người khác đều sẽ cảm thấy, a, người này phải kém cỏi tới mức nào mới phải làm loại chuyện này?”
 
“Nhiều năm đọc sách như vậy, nỗ lực nhiều như vậy cũng uổng phí, nếu cô sớm nói cô muốn làm streamer, thì cần gì phải lao lực đọc sách làm gì? Cô không làm được, đừng uổng phí công sức .”
 
“Vậy nếu tôi sớm nói tôi muốn gả cho anh làm Tống phu nhân,” Dương Vi rốt cuộc nghe không được nữa, cô dừng bước chân, lạnh lùng nói, “Tôi cố sức trở nên ưu tú như vậy làm gì?”
 
“Tôi quay về” Dương Vi quay đầu, cô đỏ mắt, cắn răng, lớn tiếng nói, “Để anh nuôi không phải đủ rồi sao?!”
 
Bước chân Tống Triết dừng một chút, anh muốn đi an ủi cô, nhưng đối mặt với sự hét to của cô, anh theo bản năng muốn phản kích “Cô cho rằng ai tôi cũng nuôi sao? Muốn tôi muôi cũng phải nhìn xem cô có xứng hay không !”
 
Dương Vi không nói lời nào, cô thở hổn hển, rất lâu sau, cô trào phúng mở miệng.
 
“Đúng vậy, tôi không xứng.”
 
Cô nghiêm túc nói “Tống Triết tôi nói cho anh biết, tôi đọc sách, tôi thi đại học, tôi tranh thủ học ở trường tốt nhất, chuyên nghiệp nhất, chưa bao giờ vì muốn tìm một công việc tốt, hoặc sau này kiếm tiền thật nhanh. Cả đời người, anh học đại học gì, cái gì chuyên nghiệp và cuối cùng anh làm công việc gì không quan hệ, vai trò lớn nhất của giáo dục, chính là dạy chúng ta học như thế nào để trở thành một người tốt, và sống một cuộc sống tốt. Tống Triết,” cô chậm rãi nói, “Tôi cầu xin anh. Bước đầu tiên để làm người chính là, quản lý bản thân thật tốt, đừng quản chuyện của người khác nữa!”
 
Nói xong, Dương Vi đi đến ven đường, cản một chiếc xe taxi, quay trở về nhà.
Tống Triết ngẩn người, rất lâu sau, anh thấp giọng nhẹ nhàng mắng một câu “Bỏ đi”.
 
Sau đó anh đứng ở tại chỗ, vẫn luôn không nhúc nhích.
 
Anh cảm thấy chính mình cần phải đi, nhưng lại do dự và suy nghĩ, kỳ thật, có lẽ, anh nên đuổi theo, nói một câu thực xin lỗi.
 
Mà Dương Vi ngồi ở trên xe taxi , trong đầu quanh quẩn cảnh tượng xấu hổ khi ngay từ đầu cô đã bị người qua đường cự tuyệt, gặp người đàn ông ghê tởm kia lại không thể tức giận cùng thể hiện sự ghê tởm, cuối cùng là những lời đó của Tống Triết .
 
“Cô không có thiên phú……”

 
“Cô không được……”
 
“Muốn tôi nuôi cũng phải nhìn xem cô xứng hay không!”
 
……
 
Nỗ lực là bởi vì lo âu, kiêu ngạo là nguồn gốc của sự tự ti.
 
Trong xương cốt của cô dường như trước sau đều mang theo sự nhút nhát nào đó, khiến cô khi đối mặt với thất bại luôn nhạy cảm không thôi. Mà Tống Triết vĩnh viễn có thể nhận thấy nhược điểm lớn nhất của một người, sau đó không tiếc sức lực đi đả kích.
 
Dương Vi cắn chặt răng , nước mắt nhịn không được chảy xuống.
 
Lúc này Chu Văn vừa mới diễn xong đang nghỉ ngơi, anh nhắn tin cho Dương Vi.
 
“Hôm nay thế nào?”
 
Dương Vi thấy lời này, không biết vì sao, ủy khuất che trời lấp đất mà kéo đến, cô run rẩy muốn dùng một tay gõ một chữ tốt, nhưng cái gì cũng đánh không ra. Nước mắt dừng trên màn hình, cô lau nó đi, nhưng vẫn không gõ được chữ.
Chu Văn thấy cô đã lâu rồi mà vẫn chưa trả lời tin nhắn, thấy cô vẫn đang online, liền ý thức được tình huống có chút không đúng. Anh suy nghĩ, cuối cùng anh quyết định gọi điện thông qua ứng dụng cho cô , Dương Vi đang ở sát màn hình, không cẩn thận liền ấn nghe .
 
Sau đó Chu Văn liền nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nghẹn ngào rất nhỏ của Dương Vi.
 
Chu Văn trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc mở miệng “Vi Vi, làm sao vậy, Cô nói với tôi được không ?.”
 
“Anh Văn……” tiếng Dương Vi run rẩy, “Có phải, có phải tôi không thích hợp làm streamer hay không. Có phải tôi không làm tốt hay không ……”
 
Chu Văn không nói chuyện, âm điệu của Dương Vi mang theo nức nở “Tôi rất nỗ lực, mặc dù tôi vẫn cảm thấy khó khăn, nhưng tôi lại không muốn nhận thua, tôi cảm thấy, tôi muốn làm chuyện tôi thích, vì sao phải có nhiều thành kiến như vậy, vì tôi làm không tốt sao?”
 
“Anh ta nói tôi không được……”
 
Dương Vi khụt khịt ra tiếng “Anh ta nói tôi không được, tôi không tốt……”
 
“Vi Vi,” Chu Văn bình tĩnh lên tiếng, “Trên thế giới này mỗi một việc đều rất khó khăn, bất cứ ai muốn hoàn thành mục tiêu, đều rất khó. Chưa từng có ai không được, chỉ cần cô đi làm, ngay từ một phút đồng hồ khi cô bắt đầu quyết định là cô có thể làm được điều đó rồi.”
 
“Ai nói đã làm thì nhất định phải có kết quả? Cô thích một người, thì nhất định phải có một kết quả sao? Cô thích làm một chuyện, thì nhất định phải có kết quả sao? Cả đời chúng ta, khi thích một người liền liều mạng thích, thích làm một việc liền nỗ lực đi làm. Không có cái gì không thể làm được.”
 
Dương Vi lẳng lặng nghe, nước mắt liều mạng lăn xuống, cô cắn răng không lên tiếng.
 
Chu Văn thở dài mở miệng “Vi Vi, thất bại cũng không đáng sợ, nhưng bởi vì…… cô vẫn luôn cô gắng đạt được sự hoàn mỹ trước mặt một người trong một thời gian dài. Cô thất bại trước mặt chồng trước của cô, đúng không?”
 
“Cô không có cách nào chịu đựng cảnh mình thất bại trước mặt anh ta, đối với anh ta trong lòng cô vẫn mang một loại áp lực sợ hãi không thể đánh vỡ. Nhưng nếu cô đối mặt với anh ta, vượt qua anh ta, cô sẽ thấy anh ta cũng không khác gì những người bình thường, nếu có một người bình thường nói với cô những lời khiến cô đau lòng như vậy , cô sẽ làm gì?”
 
Dương Vi không nói chuyện.
 
Một lúc lâu sau, cô hít sâu một hơi, nói với Chu Văn “Tôi hiểu rồi.”
 
“Cảm ơn anh, anh Văn , tôi biết tôi muốn làm gì.” Dương Vi bình tĩnh lên tiếng, sau đó cô treo máy, mở miệng nói cùng tài xế taxi “Bác tài, phiền bác cho tôi quay trở lại vị trí lúc đầu , nhanh một chút!”
 
Bác tài gật đầu, tiếp theo quay xe chở Dương Vi quay trở về “Cô gái là streamer sao? Có phải bị bắt nạt hay không?”
 
“Vâng,” Dương Vi lên tiếng, “Tôi là streamer hài hước, nhưng mọi người luôn hiểu lầm tôi.”
 
“Đó là chuyện bình thường ” bác tài cười nói, “Có rất nhiều loại người, ngành sản xuất chia thành ba bảy loại, chúng tôi cũng thường xuyên chịu bắt nạt, nhưng trong cả đời người, đây đều là những việc ta cần phải trải qua, muốn cả đời thuận lợi thanh thản, vậy thì có ý tứ gì? Cô gái nhỏ,” bác tài quay đầu lại nói, “Cố gắng làm thật tốt là được rồi.”
 
Dương Vi nghe bác tài nói, nín khóc bật cười, thời điểm xuống xe, cô còn dịu dàng nói “Bác tài, bác cũng cố lên nha.”
 
Nói xong, cô đóng cửa xe taxi lại, sau đó cô nhìn thấy Tống Triết vẫn còn đứng tại chỗ.
 
Tống Triết thấy cô, trên mặt người phụ nữ mang theo nước mắt, anh sửng sốt một lát, sau đó mím môi, thấy cô sải bước về phía anh, anh dùng hết sức lực, mới gian nan phát ra tiếng “Vừa rồi lời nói của tôi, đối……”
 
Câu thực xin lỗi kia còn chưa kịp thành tiếng, một cái tát liền hung hăng “Bang” một tiếng trên mặt anh, thanh thúy lại vang dội, dường như trút hết sức lực của người phụ nữ này.
 
Đau đớn làm đầu óc Tống Triết ngây ngốc , sau đó anh nghe thấy Dương Vi nói “Tống Triết, tôi mặc kệ được hay không được, đều không tới phiên anh nói ra nói vào. Tôi thích làm việc này, tôi sẽ làm, tôi làm tốt hay không , đều không có quan hệ gì với anh. Trước khi cuộc đánh cược kết thúc, phiền anh đừng tới tìm tôi nữa. Nếu lần sau anh còn nói những lời làm tôi khổ sở , một cái tát này, tôi còn muốn đánh.”
 
“Dùng lời nói chẳng khác nào dao cứa vào lòng người khác, nhiều năm như vậy từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai, người khác cũng sẽ không tùy tiện nói, anh tưởng mọi người đều ngốc sao? Tất cả mọi người đều không thông minh bằng anh sao?”
 
“Không phải,” Dương Vi bình tĩnh, “Là bởi vì chúng tôi biết, một người sống ở trên đời , phải biết tôn trọng người khác, suy nghĩ cho người khác, ngôn từ không khác gì đao, không ai sẽ nhẫn nại với anh cả đời. Tôi có rất nhiều lời nói nặng, nhưng tôi chưa bao giờ nói với người khác , lúc này đây, tôi muốn nói với anh một lần.”
 
“Tống Triết,” cô nhìn ạnh, thanh âm so với đao còn sắc bén hơn “Người như anh vậy, xứng đáng bị mọi người chán ghét.”
 
Tống Triết hơi sửng sốt, liền nghe thấy Dương Vi mở miệng nói từng câu một “Mặc kệ anh trả giá nhiều hay ít, mặc kệ anh ở sau lưng nỗ lực cỡ nào, mặc kệ anh để ý người khác bao nhiêu, người như anh , sẽ luôn bị người chán ghét. Khi anh còn nhỏ tất cả mọi người đều chán ghét anh, anh nhìn xem thời trung học ngoại trừ Giang Hoài An cùng Võ Ấp còn ai có thể chịu đựng được anh, nếu anh không phải con trai của chú dì, bọn họ cũng sẽ mệt mỏi vì anh , ngay cả tôi ——”
 

“Cô câm miệng!”
 
“Cũng chán ghét anh.”
 
Lời này rơi xuống, cả người Tống Triết ngơ ngác đứng tại chỗ. Dương Vi nắm chặt tay, tim đập nhanh như bay, nhưng cô vẫn buộc mình phải mắng ra tiếng “Tôi chán ghét anh ấu trĩ, anh ích kỷ, anh ghê tởm. Anh không hiểu được cách tôn trọng, cũng không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, tất cả mọi người sẽ rời khỏi anh. Anh càng chiếm hữu, càng muốn, sẽ càng mất đi.”
 
“Đều rời đi thì thế nào?” Tống Triết gian nan cười rộ lên, trên mặt tái nhợt nhưng anh vẫn nỗ lực duy trì nét tươi cười, “Tôi để ý sao? Tôi không để bụng, cô cứ tùy tiện , các người cứ đi hết đi. Các người đi rồi cũng không sao cả, tôi để ý sao? Một mình tôi cũng có thể sống thật tốt. Cô cho rằng tôi không bận sao? Tôi rất bận! Tôi có rất nhiều việc , ở bên mấy người tôi còn cảm thấy phí thời gian, cô cho rằng tôi rất vui lòng? Cho dù tôi cô đơn, thì tôi cũng có rất nhiều bạn bè , đúng đúng đúng, bọn họ đều vì tiền, bọn họ đều không thật lòng, thì thế nào?!”
 
Tống Triết lui một bước, hốc mắt đỏ ửng, nói năng khí phách “Tôi không để bụng! tôi rất tốt, không có cô, không có các người, tôi cũng sẽ trôi qua đặc biệt tốt!”
 
Dương Vi không nói chuyện, cô lẳng lặng nhìn Tống Triết.
 
Lần đầu tiên trong đời, cô phát hiện, cô thắng.
 
Thời điểm đối mặt với Tống Triết, cô có thể đứng thong dong, tại đây đối đầu với anh, cô thắng.
 
Cô buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, hô hấp bình tĩnh, lau khô nước mắt ở trên mặt, rất lâu sau, cô cười khẽ rời đi.
 
“Đừng sống đáng thương như vậy.” cô bình tĩnh lên tiếng, “A Triết, một người trưởng thành quá muộn, sẽ rất đau.”
 
Tống Triết cắn răng không nói chuyện, Dương Vi thở dài, xoay người rời đi.
 
Tống Triết nhìn bóng dáng cô càng ngày càng xa, anh chợt cảm thấy sự sợ hãi đang anh dũng đi lên, anh đuổi theo, hét lớn “Cô nói ai đáng thương? Cô dựa vào cái gì mà nói tôi đáng thương? Cô có tư cách nói tôi đáng thương sao?!”
Dương Vi không nói chuyện, cô kéo cửa xe taxi ra ngồi xuống, Tống Triết cất bước đuổi theo, lớn tiếng nói “Cô đứng lại! cô đứng lại đó cho tôi!”
 
Dương Vi ngồi vào trong xe, xe nhanh chóng chạy đi, Tống Triết đuổi theo phía sau xe, gào thét nói “Dương Vi, cô dừng lại! mẹ nó cô đừng đi!”
 
Tuy nhiên, không có gì xảy ra.
 
Người kia không hề có ý muốn dừng lại. Tống Triết đứng tại chỗ, anh có chút nôn nóng đưa tay nắm tóc, đi qua đi lại.
 
Nước mắt đều bị anh đè trong hốc mắt, anh hô hấp dồn dập, ép mình cười rộ lên.
 
“Người nào nói.”
 
Anh cười ra tiếng “Thế này sao được coi là nói nặng lời ? Ai thèm để ý .”
 
Rồi sau đó anh cắn răng , móc di động ra , run rẩy gọi điện thoại cho Dương Vi.
 
Dương Vi nhìn tên Tống Triết xuất hiện trên màn hình.
 
Số điện thoại của anh cô gần như có thể đọc thuộc lòng.
Nhưng mà giờ khắc này, cô lẳng lặng nhìn, rất lâu sau, cô ấn tắt cuộc gọi.
 
Cô đưa anh vào danh sách đen.
 
Tống Triết gọi liên tục hai lần đều nghe thấy tiếng báo máy bận, động tác của anh dừng lại.
 
Anh đứng trên đường cái, người đến người đi, nghe tiếng người nhỏ giọng nghị luận, bên tai là tiếng máy bận.
 
Đô đô đô.
 
Anh nghĩ , Dương Vi nhất định là đang nói chuyện điện thoại cùng người khác.
 
Không có việc gì, anh kiên trì gọi, cứ tiếp tục gọi như vậy.
 
Anh đứng ở đầu đường vẫn luôn gọi điện thoại cho Dương Vi, qua gần nửa giờ, Cao Lâm đuổi tới đây, nôn nóng nói “Tiên sinh, hôm nay ngài có hẹn Triệu tổng ăn cơm, hiện tại nên đi rồi.”
 
Tống Triết không nói lời nào, anh gật đầu, theo Cao Lâm lên xe, sau đó bắt đầu sạc điện thoại.
 
Anh rất bình tĩnh, anh vẫn luôn gọi điện thoại, không ngừng gọi.
 
Cao Lâm phát hiện ra sự khác thường của anh, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
 
“Tiên sinh,” Cao Lâm thật cẩn thận nói, “Ngài gọi điện thoại cho Dương tiểu thư, là để làm gì vậy ?”
 
“Vừa rồi tôi có một câu chưa nói xong.”
 
Anh còn một câu thực xin lỗi, chưa nói xong.
 
 
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK