Dương Vi tỉnh lại từ trong mộng.
Tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, cô thấy người đàn ông ngồi trên ghế ngoài ban công, anh mặc áo sơmi màu trắng, cúc áo sơmi được mở dưới xương quai xanh, trong tay cầm một điếu thuốc, đốm lửa ở trong đêm đen sáng sáng tối tối.
Thành phố sau lưng anh mang theo ánh sáng lẻ tẻ, anh lẳng lặng nhìn cô, dường như nhìn rất lâu rồi.
Đột nhiên Dương Vi liền thanh tỉnh, cô chống chính mình đứng dậy, nhìn người trước mặt, kinh ngạc nói: “Sao anh không ngủ?”
Tống Triết thảm hại bật cười, búng búng tàn thuốc vào trong gạt tàn: “Ngủ không được.”
“Làm sao vậy?” thanh âm Dương Vi ôn hòa, “Anh lại đây, tôi giúp anh xoa bóp.”
Tống Triết không nói chuyện, anh nhìn người con gái trước mặt thần sắc bình tĩnh thậm chí còn mang theo vài phần dịu dàng, trái tim anh đau đớn một cách bén nhọn.
Anh không nhúc nhích, Dương Vi liền nhận thấy không đúng, thần sắc cô lộ ra vài phần cảnh giác, nhíu mày nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Em không biết sao?” Tống Triết cười khẽ lên, trong lòng Dương Vi lộp bộp một tiếng, trực giác của cô không thể nói ra đó là điều gì, cô cầm di động bên cạnh, đứng dậy nói, “Anh nói cái gì tôi nghe không rõ.”
Nói xong, cô đi ra ngoài, đồng thời nhanh chóng nhắn tin cho Chu Văn: “Tống Triết đã biết, tìm Hạ Pi Pi hỗ trợ.”
Hiện giờ người duy nhất có thể quản Tống Triết, đại khái cũng chỉ còn lại Giang Hoài An.
Cô mới bắt đầu gõ tin nhắn, phía sau Tống Triết đã lạnh băng lên tiếng: “Em muốn đi đâu?”
“Uống nước.”
Dương Vi bình tĩnh trả lời, Tống Triết đứng dậy đi theo sau cô, Dương Vi tới trước bàn ăn, cô rót nước cho chính mình, cúi đầu lên tiếng: “Có chuyện gì ngồi xuống nói đi.”
Nói xong, cô cũng rót nước cho Tống Triết.
Nhìn bộ dáng cô bình tĩnh như vậy, Tống Triết cũng hiểu rằng cô đã biết, anh kéo ghế ra ngồi xuống, thần sắc có chút tiều tụy.
Dương Vi ngồi đối diện anh, hai người lẳng lặng nhìn chăm chú vào bộ dáng của đối phương trong bóng đêm.
“Anh cho rằng,” Tống Triết cười rộ lên, anh mở miệng trước, trong thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào, “Em thật sự hồi tâm chuyển ý.”
Dương Vi uống một ly nước đá trong chiếc cốc thủy tinh thuần khiết, hỏi lại anh: “Tôi khi nào nói qua tôi đã hồi tâm chuyển ý?”
“Vậy em có ý tứ gì?” Tống Triết nắm chặt tay, “Đối xử rất tốt với anh, lại nói với anh em không có ý này, em cho rằng anh là cái gì? Vui đùa sao?”
Dương Vi không nói tiếp, hơi thở Tống Triết nặng nề: “Một mặt em đối xử tốt với anh, một mặt lại muốn xuất ngoại cùng Chu Văn . Em đối xử tốt với anh, em ở cạnh anh, chính là vì để Chu Văn nhận giải thưởng, để anh không tìm Chu Văn gây phiền toái, sau đó thuận tiện cho ngày hôm nay rời đi luôn, phải không?!”
Hai cánh tay Dương Vi khoanh trước ngực, trầm mặc không nói, Tống Triết đột nhiên đề cao âm thanh: “Em nói chuyện đi!”
“Tôi nên nói cái gì?”
Dương Vi giương mắt nhìn anh: “Trong lòng anh, không phải đã kết luận rồi sao?”
Tống Triết nắm chặt tay, anh gắt gao nhìn cô chằm chằm , anh đã chật vật như vậy, nhưng đối phương lại vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, nếu như đây là một ván cờ, dường như ngay từ lúc bắt đầu, người này đã bố trí tất cả. Cô cao cao tại thượng, nhìn xuống anh trong ván cờ đang ý loạn tì,nh mê.
Tống Triết nhìn cô, trong lòng anh biết rõ ràng, trận đánh này anh đã thua từ sớm . Anh đón nhận ánh mắt của đối phương, nghe Dương Vi mở miệng: “Anh buộc tôi lưu lại, buộc tôi ở cạnh anh, kết quả lại trách tôi ở bên anh , đây là cái đạo lý gì?”
Dương Vi cười khẽ mở miệng: “Đối xử tốt với anh là tôi không phải, đối xử không tốt với anh cũng là tôi không phải, Tống thiếu gia, anh có thể nói cho tôi hay không, rốt cuộc tôi làm như thế nào mới là đúng?”
“Yêu anh……”
Tống Triết run rẩy lên tiếng, anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp đẫm nước mắt, môi anh nhẹ nhàng run rẩy, kìm nén cảm xúc, trong nháy mắt khi anh mở miệng, nước mắt chảy xuống dưới, anh lên tiếng dò hỏi: “Yêu anh, khó như vậy sao?”
Dương Vi không nói chuyện, cô cúi đầu, lúc này cô không biết nên làm ra biểu tình gì, cô có chút trào phúng bật cười, rất lâu sau, cô nâng lên tay, hắt nước trong chiếc cốc thủy tinh lên mặt bàn.
“Tống Triết,” cô cúi đầu nhìn ánh sáng phản chiếu dưới mặt nước, thanh âm mang theo bất đắc dĩ, “Anh có biết cái gì gọi là nước đổ khó hốt không?”
“Nếu có thể yêu anh mà không hề có khúc mắc” cô nhìn anh, nghiêm túc nói, “Tôi cũng nghĩ tới.”
“Anh vẫn luôn cảm thấy bởi vì tôi không thấy sự thay đổi của anh, cảm thấy anh không tốt cho nên mới tồn tại sự ngờ vực với anh. Tuy nhiên không phải, Tống Triết, anh rất tốt, anh thay đổi, tôi đều nhìn ở trong mắt, tôi chưa từng hoài nghi qua.”
“Tôi chỉ không có cách nào yêu anh như tôi đã từng yêu anh.”
Cô nói thật sự bình tĩnh: “Anh giống như một giấc mộng trong quá khứ của tôi. Kỳ thật thời gian gần đây, không phải tôi thật sự có ý định lợi dụng anh, thời điểm tôi và anh ở bên nhau, tôi luôn nhịn không được nhìn lại quá khứ. Giữa chúng ta có quá nhiều tiếc nuối……”
“Tất cả đều có thể bổ sung!”
Tống Triết vội vàng lên tiếng, Dương Vi nhìn anh, trong mắt mang theo thở dài: “Không có ý nghĩa.”
Cô nói một cách vân đạm phong khinh (*): “Thời gian này chúng ta trải qua rất khá, tôi thật cao hứng, nhưng cũng chính thời gian này đã cho tôi biết, cho dù bổ sung từng việc tiếc nuối trong quá khứ, bất quá cũng chỉ như vậy.”
(*) Mây gió điềm nhiên
“Tống Triết,” cô quay đầu đi, trong thanh âm mang theo chút cô đơn, “Dường như tôi đã mất đi năng lực yêu một người”.
“Vậy em không cần yêu.” thân mình Tống Triết hơi hơi phát run, anh hốt hoảng đứng dậy, khẩn cầu nhìn cô, “Chỉ cần em đừng rời khỏi anh, chỉ cần ở bên cạnh anh, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, yêu hay không đều không quan trọng.”
Dương Vi nhìn bầu trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên , cô ôm lấy chính mình.
Sáng sớm luôn là thời khắc lạnh nhất, cũng u ám nhất.
Cô không dám nhìn Tống Triết, cô gắt gao nhìn chằm chằm toà nhà cao tầng nơi xa, chậm rãi nói: “A Triết, đừng nói lời nói dối.”
“Anh và tôi không giống nhau, tôi từng yêu một người, bị thương, đã chết tâm. Nhưng anh không giống, anh mới yêu một người.”
Cô rũ đôi mắt xuống, trong thanh âm mang theo một chút hâm mộ: “Anh vẫn cần đáp lại, cần yêu thương. Nhưng tôi không có cách nào đáp lại anh, tôi không hy vọng anh mất một khoảng thời gian dài, cuối cùng cũng giống tôi.”
Lời này khiến trái tim Tống Triết phát run.
Anh quá rõ ràng lời Dương Vi nói là có ý tứ gì, đó đều khoảng thời gian của cô trong quá khứ, nhưng sau khi cô đi qua đoạn thời gian này, cô đối với anh không oán không hận, còn tận lực bảo vệ anh.
Tình yêu khiến cô đối xử tốt với anh trở thành bản năng, đã khắc vào trong xương cốt. Tống Triết nhìn người trước mặt, gian nan lên tiếng: “Anh nguyện ý.”
Dương Vi quay đầu nhìn anh, ánh sáng ban mai dừng trên gương mặt cô , ánh mắt cô mang theo sự kinh ngạc. Tống Triết nhìn cô chằm chằm, trong mắt như đang nghiêm trang muốn chịu chết.
“Mặc kệ tương lai đoạn tình cảm này trở thành bộ dáng gì, anh đều nguyện ý vẫn luôn yêu em.”
“A Triết,” Dương Vi thở dài, “Không cần ấu trĩ.”
“Anh muốn.”
Tống Triết cố chấp lên tiếng: “Anh sẽ đi qua con đường em từng đi, anh muốn chịu đựng tất cả mọi thứ em đã từng phải chịu đựng, anh phải ấu trĩ như vậy, cực đoan như vậy, cố chấp như vậy!”
“Cả đời này mọi chuyện anh đều có thể bình tĩnh lý trí,” anh chậm rãi thả nhẹ thanh âm, nhìn Dương Vi, nghiêm túc lên tiếng, “Duy chỉ có em, anh không thể.”
Dương Vi không nói chuyện, cô hạ đôi mắt.
Rất lâu sau, cô đứng dậy, nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Nói xong, cô liền hướng vào trong phòng, Tống Triết kích động đứng dậy, đi theo phía sau cô, cuống quít nói: “Em đi đâu?!”
Dương Vi không nói chuyện, cô đi lấy quần áo, Tống Triết vọt tới trước mặt cô, bắt lấy tay cô, rống giận ra tiếng: “Em không được đi!”
Dương Vi giương mắt nhìn anh: “Nếu tôi phải đi thì sao?”
Tống Triết thở hổn hển, thần sắc Dương Vi bình tĩnh: “Nếu tôi nhất định phải đi, anh muốn như thế nào?”
Bàn tay Tống Triết bắt lấy tay cô dần dần nắm chặt, Dương Vi bởi vì đau đớn mà nhíu mày, cô lạnh lùng lên tiếng: “Buông ra.”
“Em đừng như vậy……” trong thanh âm của Tống Triết mang theo sự sợ hãi,
Dương Vi đề cao âm lượng: “Buông ra!”
“Anh không bỏ!” thanh âm Tống Triết lớn hơn nữa, anh lấy một chiếc váy từ bên cạnh sau đó kéo cô ra phòng khách, Dương Vi bắt đầu giãy giụa, cô hết cào lại cắn, Tống Triết chịu đựng đau đớn, kéo cô tới bên cạnh ghế sô pha, Dương Vi giơ tay giữ anh lại, anh liền ấn tay Dương Vi , Dương Vi giơ chân đá anh, anh liền dùng chân đè trên đùi Dương Vi. Sự chênh lệch giữa nam và nữ tại một khắc này hiện ra vô cùng rõ ràng, lần đầu tiên Dương Vi gặp một Tống Triết như vậy, dường như anh đã mất đi hoàn toàn lý trí, sức lực lớn đến mức làm cô có cảm giác sợ hãi.
Lần đầu tiên trong đời cô đối mặt với bạo lực một cách trầ,n trụi như vậy, cho dù người này không đánh cô, nhưng loại ưu thế áp đảo tuyệt đối này cũng làm cô sợ hãi.
Cô biết rõ ràng anh đang làm gì, nhưng động tác của anh lại càng khiến cô có ý niệm chạy trốn hơn.
Tình cảm không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy.
Cuộc sống của cô, tuyệt đối không nên trói chặt với người như vậy.
Cô cần phải rời đi, cần phải chạy trốn, không màng tất cả rời khỏi kẻ điên này!
Phải……
Tại một phút đồng hồ này, rốt cuộc cô cũng ý thức rõ ràng ——
“Tống Triết anh điên rồi!”
Cô mắng to ra miệng, sau đó khi Tống Triết ngây người , một ngụm cắn vào tay Tống Triết, Tống Triết đau đến mức run rẩy, anh nắm cằm cô, cô liền bắt đầu tay đấm chân đá, thần sắc Tống Triết bình tĩnh, anh gắt gao nhìn cô chằm chằm , đây không chỉ đơn giản là một màn đọ thể lực, nó cũng là một màn đấu ý chí. Thần sắc anh nhìn không ra nửa phần cảm xúc, bình tĩnh có chút đáng sợ.
“Anh sẽ không để em đi.”
Nước mắt còn lưu lại dấu vết trên mặt anh, nhưng phần mềm yếu lại giống như bị anh cắn xé mở ra, anh tách môi răng cô, giải cứu bàn tay từ giữa môi răng của cô, cô nghe thấy anh mở miệng lạnh lùng đến mức có chút biế,n thái: “Trừ phi em giết anh, bằng không anh sẽ không để em đi.”
Giết anh……
Sao cô có thể giết anh?
Cả đời cô, sao có thể vì một phần tình cảm, mà trở thành một tội phạm giết người?
“Anh xứng sao?”
Cô phẫn nộ lên tiếng: “Để tôi vì anh mà trả giá cả đời, anh xứng sao?!”
Tống Triết hơi mỉm cười, anh vặn tay cô kéo ra sau ghế, bắt đầu xé váy thành mảnh vải quấn lên, anh rũ đôi mắt xuống, trên mặt mang theo ý cười: “Em nhìn xem, Dương Vi, cả đời của em, có chỗ nào giống như đã từng yêu anh?”
“Anh thích một người có thể yêu đến 100%, còm em thích một người, anh ta có thể chiếm cứ 50% trong sinh mệnh em ,cũng đã đủ rồi.”
Dương Vi không nói chuyện, cô không giãy giụa, cô thở hổn hển, vặn vẹo tay mình, khiến cánh tay căng ra một khoảng trống.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng th,ở dốc.
Cô không suy nghĩ được gì, trong đầu óc chỉ có một ý niệm.
—— cô phải đi, cô nhất thiết phải rời đi.
Tống Triết như vậy quá nguy hiểm, cô không biết người này sẽ làm ra chuyện.
Vì thế cô chỉ có thể cố ý nói chuyện với anh, phân tán lực chú ý của anh: “Cho nên, anh vẫn luôn ghi hận năm đó tôi không xuất ngoại cùng anh, phải không?”
“Anh không ghi hận.” Tống Triết cúi thân mình xuống, dùng một loại tư thế gần như là ôm lấy tay cô, thấp giọng nói, “Cái gì anh cũng không hận, anh chỉ nghĩ nhìn về phía trước.”
“Đó là bởi vì anh không dám nhìn lại!”
Dương Vi gầm ra tiếng, Tống Triết ngẩn ngơ, cũng chính trong nháy mắt này, Dương Vi đột nhiên dùng một chân đá vào người anh, Tống Triết chịu đau lui một bước, Dương Vi đột nhiên dùng sức lật cổ tay thoát khỏi mảnh vải anh chưa kịp trói chặt, Tống Triết gấp đến độ muốn đè lại tay cô, Dương Vi theo bản năng túm được cái bình hoa ở bên cạnh , và đập nó xuống!
Tống Triết ngồi xổm thân mình trên sàn nhà, máu trên đầu chảy ra trong nháy mắt , anh thống khổ bưng kín phần đầu, Dương Vi sửng sốt, cô nhìn Tống Triết trên mặt đất, một lát sau, cô đột nhiên nhảy dựng lên, vọt vào phòng ngủ, một mặt tìm kiếm hộ chiếu và các giấy tờ chứng minh thân phận, một mặt gọi 120, thanh âm cô run rẩy, nước mắt ứa ra, cô dùng tất cả lý trí khắc chế chính mình, nói đứt quãng tình huống cùng địa chỉ cho 120.
Sau khi cúp điện thoại , cô đã thu thập thật tốt tất cả các đồ vật tất yếu, mặc áo gió và đeo túi xách, sau đó chạy ra ngoài phòng khách, cô cắn chặt răng, cầm di động Tống Triết bắt chước miệng lưỡi Tống Triết gửi tin nhắn cho Cao Lâm, sau đó theo lời 120 nói sơ cứu cơ bản nhất cho Tống Triết. Ý thức của anh có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt khi cô đứng lên, vẫn túm được ống quần cô.
“Đừng đi……”
Anh khàn khàn lên tiếng, Dương Vi nắm chặt tay. Cô nhìn người đàn ông cau mày thống khổ trên mặt đất, anh dùng tất cả sức lực bắt lấy góc áo cô, suy yếu mở miệng: “Đừng đi……”
Dương Vi không nói chuyện, cô cảm giác hết thảy trước mắt đều mơ hồ, cô ngồi xổm thân mình xuống, máu của Tống Triết làm ướt đế giày cô, cô nắm lấy ngón tay anh, bẻ tùng ngón tay ra, khàn khàn nói: “Lúc này đây, anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh.”
“Đừng đi……”
Tống Triết cảm nhận được cô đang cố chấp bẻ ngón tay anh ra, anh vừa vội vàng lại vừa thống khổ, nhưng không có cách nào dùng sức lực ngăn cản cô tách từng ngón tay anh ra.
Sau đó cô đứng lên, vội vàng rời đi, anh nghe tiếng đế giày cô đạp lên mặt đất thì cảm thấy hốt hoảng, anh nằm giữa vũng máu, thống khổ nhắm mắt lại.
Giữ không được.
Những người đã được định sẵn là phải rời đi, thì có hao tổn tâm cơ, vẫn không giữ được.
Dương Vi lao ra khỏi cửa phòng, trốn vào lối an toàn, nhưng mà ở một phút kia, thế nhưng bước chân của cô đột nhiên bất động.
Cô lẳng lặng chờ ở lối an toàn, thẳng đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cô mở ra một khe hở, thấy Cao Lâm dẫn theo người tiến vào, không bao lâu, xe cứu thương cũng tới rồi. Dương Vi nhìn mọi người vội vàng nâng anh đi ra ngoài, rốt cuộc cô cũng thở dài một hơi, cô đứng lẳng lặng ở lối an toàn trong chốc lát, mới xoay người rời đi.
Cô đứng một mình trong bóng thật lâu, lối an toàn một người cũng không có, cô đi xuống từng tầng một, thời điểm đi đến bãi đỗ xe, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu. Cô bước ra từ cửa thoát hiểm, đã thấy xe Chu Văn ngừng trước cửa, Chu Văn đứng bên cạnh xe, thần sắc phức tạp nhìn cô. Anh cái gì cũng không hỏi, rất lâu sau, anh thở dài nói: “Đi thôi.”
Dương Vi gật đầu, đi theo anh ngồi vào ghế phó lái, hai người cái gì cũng chưa nói, Chu Văn dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía sân bay.
Lúc này, Tống Triết đã bị đưa lên xe cứu thương, anh miễn cưỡng mở to mắt, thấy Cao Lâm ở bên người, anh duỗi tay bắt lấy tay áo Cao Lâm, miễn cưỡng mở miệng.
“Đi sân bay……”
Thanh âm anh suy yếu, lại dị thường quyết tuyệt: “Ngăn cô ấy lại……”
Cao Lâm ngẩn người, nháy mắt phản ứng lại.
Anh vội vàng nói: “Ngài yên tâm, tôi lập tức cho người đi ngăn phu nhân lại , cho dù như thế nào đều sẽ dẫn cô ấy về !”
Nghe được lời này, rốt cuộc Tống Triết mới yên tâm, nhắm mắt lại và ngủ.
Mà Dương Vi ngồi trên ghế phó lái trong xe của Chu Văn, rất lâu sau, mới chậm rãi phục hồi tinh thần .
“Anh ấy muốn cản tôi……” Dương Vi lên tiếng, nói năng có chút lộn xộn, “Tôi lấy bình hoa đập anh ấy……”
“Tôi nói với Mộ Nhu, nếu cô ấy tiếp tục bức tôi, tôi sẽ đi tìm chết.”
Thanh âm của Chu Văn mang theo sự mỏi mệt, Dương Vi quay đầu lại nhìn anh, Chu Văn cười khổ: “Cô xem, chúng ta vẫn luôn đồng bệnh tương liên như vậy.”
Dương Vi lẳng lặng nhìn Chu Văn, rất lâu sau, cô mới dò hỏi: “Vui vẻ sao?”
“Cái gì?”
“Lập tức có tương lai mới, anh vui vẻ sao?”
Chu Văn trầm mặc xuống, Dương Vi quay đầu lại, cô nhìn về phía trước, vẻ mặt mang theo chút mờ mịt: “Tôi không nhận thấy được sự vui vẻ mà tôi nghĩ, nhưng tôi rất bình tĩnh, ít nhất tôi biết, tôi không thể trở về. Tôi đi tiếp về phía trước sẽ không thống khổ. Nhưng mà Chu Văn, anh nói tôi với anh, thật sự giống nhau sao?”
Xe chạy rất nhanh, Chu Văn hít sâu một hơi: “Đừng nói những lời này, nếu là tôi mời cô, tôi sẽ không đổi ý lúc nửa đường”
Dương Vi không nói nữa, cô quay đầu, nhìn cảnh sắc dần thối lui ở ven đường, chậm rãi nói: “Anh ấy sẽ không có việc gì chứ?”
“Chờ chúng ta tới nước Mỹ rồi, tôi sẽ giúp cô hỏi thăm.”
Lời này vừa ra, hai người liền không nói chuyện nữa, cách sân bay càng gần, thần sắc Chu Văn càng trầm trọng. Dương Vi cùng anh tiến vào sân bay, cả hai người đều đeo kính râm và khẩu trang, đi lối VIP đổi vé máy bay, khi họ bắt đầu kiểm tra an ninh, Dương Vi và anh liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Đi qua rồi, không được quay đầu lại.” Dương Vi nhắc nhở anh, “Anh xác định sao?”
Chu Văn không lên tiếng, anh nắm chứng minh thư và vé máy bay, kéo rương hành lý đi lên phía trước, nhưng trong nháy mắt trước khi bước qua đường vàng, di động anh chợt vang lên, anh lẳng lặng nhìn tên trên màn hình.
“Mộ Nhu.”
“Nhận đi.”
Dương Vi nhìn anh do dự, ôn hòa nói: “Một cuộc điện thoại cuối cùng , nhận đi.”
Chu Văn ngẩng đầu nhìn cô một cái, hít sâu một hơi, ấn nhận cuộc gọi.
Anh không có dũng khí nghe một mình, nên mở loa ngoài, vì thế thanh âm trống vắng của Mộ Nhu vang lên trong sân bay ầm ĩ.
“Chu Văn, anh vượt qua kiểm tra an ninh chưa?”
Thanh âm cô rất bình thản: “Chắc hẳn anh đang chờ máy bay, em nghĩ anh và Dương Vi ở chung sẽ thật sự vui vẻ. Tương lai của hai người có lẽ sẽ trôi qua rất khá phải không?”
“Anh không nói lời nào, cũng không sao, nhưng em còn muốn nghe giọng nói của anh.”
Cô ho nhẹ một cái: “Thực xin lỗi Chu Văn, em không có cách nào từ bỏ anh.”
“Em đang ở đâu?” Chu Văn nghe ra giọng điệu Mộ Nhu có chút quái dị, Mộ Nhu cười rộ lên, “Không ở nơi nào, em đang tắm rửa.”
“Thời điểm này em gọi điện thoại cho anh, làm cái gì?” Chu Văn nhíu mày.
“Không có gì,” thanh âm cô khàn khàn, “Chỉ muốn nghe giọng nói của anh. Đây đại khái là lần cuối cùng em được nghe giọng nói của anh, anh nói em không đủ thích anh, nhưng mà, anh không rõ.”
“Chu Văn,” cô nghẹn ngào mở miệng, “Anh chính là sinh mạng của em .”
Chu Văn không nói chuyện, Dương Vi từ điện thoại nghe được tiếng giọt nước, cô đột nhiên ý thức được không đúng, trong đầu cô hiện lên lời Tống Triết nói.
—— trừ phi em giết anh.
Dương Vi run nhè nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Văn, quát chói tai ra tiếng: “Anh trở về!”
Chu Văn ngẩn người, Dương Vi lập tức nói: “Cô ấy muốn chết! Anh trở về đi!”
Chu Văn không nói chuyện, cả người anh đều ngây ngốc rồi, Dương Vi bắt đầu đẩy anh, phẫn nộ quát: “Anh trở về! Mau Trở về a!”
“Vậy cô……”
Chu Văn chần chờ mở miệng, Dương Vi giương mắt nhìn anh: “Tôi cái gì mà tôi?! Chúng ta đã từng yêu nhau sao, hay anh từng phụ bạc tôi?! Một phút đồng hồ này anh còn chần chờ cái gì? Trở về nhanh! Anh- một người đàn ông, yêu chính là yêu, thua chính là thua, nếu cô ấy chơi anh anh liền đi, anh sợ cái gì ?!”
Một tràng mắng này khiến Chu Văn sửng sốt, Dương Vi đột nhiên đẩy mạnh: “Chạy nhanh đi !!”
Chu Văn mím môi, anh hít sâu một hơi, bất ngờ ôm Dương Vi một cái thật sâu, thấp giọng mở miệng, nói câu: “Cảm ơn.”
Sau đó anh cũng không quay đầu lại, xông ra ngoài.
Dương Vi đứng tại chỗ, cô nhìn bóng dáng Chu Văn, cúi đầu nhìn vé máy bay của mình.
Cô nhịn không được mỉm cười.
Chu Văn không đi nước Mỹ, mà đó là nơi cô đã từng rất quen thuộc, đối với cô mà nói, dường như cũng không có nhiều ý nghĩa.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu du lịch ở sân bay, Châu Âu.
Cô mím môi, đeo một chiếc túi nhỏ, bước nhanh về phía quầy bán vé.
“Xin chào,” cô đưa hộ chiếu qua, mỉm cười nói, “Tôi muốn một vé sớm nhất đi Luân Đôn.”
Danh Sách Chương: