• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ hai, Chu Mịch mặc một bộ đồ hoàn toàn mới, nuốt miếng cơm nắm cuối cùng xuống, lao vào thang máy cùng với đám nhân viên công sở trong giờ cao điểm.



Cô cố ý mặc một chiếc váy đỏ kiểu Pháp, cầu nguyện một sự bắt đầu mới thật rực rỡ cho mình.



Chín giờ sáng, trong công ty vẫn ít người như cũ, làm việc phục chức mà cô tự cho là long trọng mất đi một chút cảm giác nghi thức.



Nhưng tâm tình của Chu Mịch không vì thế mà trầm xuống, ngược lại còn tự tại hơn, suýt nữa thì biến lối đi thành sàn nhảy, lướt một bước moonwalk đến đoàn tụ với bạn bè đồng nghiệp của mình.



Mở máy tính lên, Chu Mịch đến phòng trà rót một cốc cà phê, lúc quay lại thì nhìn thấy có người đứng gần bàn làm việc, là giám đốc của bọn họ Nguyên Chân, hình như cô ấy đang lật tìm gì đó ở chỗ Diệp Nhạn.



Chu Mịch dừng cách đó không xa, cất tiếng gọi: “Chị Chân Chân.” Cô ấy thích để hậu bối trong công ty gọi mình như vậy, nghe giống tên một ca sĩ của Hồng Kông.



Nguyên Chân quay nửa người lại, có chút bất ngờ: “Mimi, em quay lại rồi à, sức khỏe tốt không?”



Chu Mịch “Ừm” một tiếng, hai vai kéo căng, thận trọng hỏi: “Chị đang tìm gì vậy?”



Nguyên Chân vẫy tay: “Em đến đúng lúc lắm, có việc gì phải làm không?”



Chu Mịch đi lại gần hai bước, lắc đầu: “Không có.”



Nguyên Chân vuốt mái tóc xoăn, một tay chống nạnh: “Giúp chị xuống tầng tìm một kiện chuyển phát nhanh, là bộ dưỡng da bên Anno gửi đến, hôm qua nói Diệp Nhạn lấy về rồi để ở chỗ ngồi, chắc là cô ấy bận quá quên mất rồi.”



Chu Mịch dùng sức gật đầu: “Vâng vâng, bây giờ em đến chỗ nhận đồ.”



Nói xong liền quay đầu rời đi.



Nguyên Chân gọi cô lại: “Em… Này, Minnie, em đợi đã.”



Chu Mịch quay đầu, chớp chớp mắt: “Sao vậy?”



Nguyên Chân bật cười: “Em định bê cốc xuống đấy sao?”



Lúc này Chu Mịch mới phản ứng lại, gương mặt nóng lên, thấp giọng nói một câu “Ngại quá”, sau đó chạy vội về trước bàn làm việc đặt cốc sứ xuống rồi mới bước nhanh đến lối ra của công ty.







Chu Mịch không ngờ Anno gửi đến mấy hộp quà liền, đều là bản giới hạn hoa anh đào mùa xuân, thể tích lớn ngoài dự liệu, mấy hộp chồng lên nhau giống như một căn bảo tháp.



Thím ở chỗ nhận chuyển phát nhanh liếc nhìn thẻ nhân viên của cô, hỏi: “Chỉ có một mình cháu à?”



Chu Mịch đứng trước cửa sổ nhỏ ký nhận biên lai: “Vâng, chỉ có một mình cháu.”



Thím nhìn về phía mặt đất, lại ngắm dáng người nhỏ nhắn của Chu Mịch: “Chắc là một lần bê không hết được.”



Chu Mịch rướn người ngó đầu vào nhìn, thử phán đoán: “Chia thành hai lần có lẽ là được.”



“Cô thấy vẫn không chắc chắn.”



“Sẽ được thôi.”



Thím nói: “Được, cháu vào lấy đi.”



Chu Mịch vòng vào từ cửa bên, thử bê một hộp lên ước lượng trước, nói: “Cũng được, không quá nặng.”



“Bê nhiều là sẽ nặng thôi.” Thím cúi người giúp cô xếp những hộp còn lại lên, đến khi cảm thấy xếp thêm một hộp nữa thì sẽ cao hơn đỉnh đầu của cô gái mới nói: “Còn muốn để thêm không?”



Khuỷu tay Chu Mịch ôm chặt: “Để thêm một hộp nữa đi.”



Thím nói: “Được thôi.”



Lần này thật sự đã che kín cả gương mặt của cô, thím không khỏi lo lắng: “Còn nhìn thấy đường không, đừng đụng vào đâu đấy.”



“Không sao, như vậy có thể nhìn được.” Chu Mịch ló nửa mặt ra từ sau những chiếc hộp, con mắt đen tròn như con sóc nhỏ lanh lợi đằng sau thân cây thông, lại cúi đầu xuống đếm số hộp còn lại: “Cháu lên trước, còn lại ba hộp chút nữa cháu xuống lấy.”



“Cháu đi chậm thôi…” Nhìn cô đi từ từ ra khỏi cửa nhỏ, thím vội vàng thêm một câu dặn dò.







Trở lại dưới ánh đèn, Chu Mịch nâng cao mấy cái hộp trơn tuột, ôm chặt chúng đi lên cầu thang, bước nào cũng chậm chạp và cẩn thận.



Dòng người bên cạnh như thoi đưa, bề ngoài ngăn nắp gọn gàng, có vài người liếc nhìn để ý cô, nhưng phần lớn đều thờ ơ không quan tâm.



Những tòa nhà cao tầng nối liền nhau chọc thẳng lên tầng mây giống như một lớp mặt nạ bằng kim loại có góc cạnh rõ ràng, mang theo những sinh mạng sống đã đóng quân thật lâu ở đằng sau nó, bọn họ đều tô lên một tầng vị kỷ tinh xảo, một sắc điệu lạnh lùng cao không thể với tới.



Một đoạn cầu thang không tính là cao, cánh tay Chu Mịch mỏi nhừ, cảm thấy bản nhân mình như đi được cả một năm rồi, không khỏi sinh lòng hối hận, nên nghe lời thím ở phòng nhận đồ chuyển phát từ sớm, chia thành nhiều lần đi lấy hơn.



Khó khăn lắm mới lết được vào đại sảnh.



Chu Mịch ngồi xổm để hộp giấy xuống, vỗ nhẹ phần tóc mái đã chẽ nhánh, thở dài một hơi thật ngắn ngủi, cô quyết định để hai hộp ở tầng một trước, nếu không lát nữa vào thang máy chắc chắn sẽ đụng vào người khác.



Chu Mịch vừa đứng dậy nói với lễ tân vài câu, cô nghe thấy có người gọi tên mình: “Chu Mịch?”



Chu Mịch nghiêng đầu, nhìn thấy một đôi chân dừng lại bên cạnh mình, ánh mắt thuận theo đó hướng lên trên… Một gương mặt hoàn toàn không quen thuộc.



Đối phương là một người đàn ông trung niên, khoảng tầm ngoài bốn mươi tuổi, màu da hơi đen, dáng người khá khỏe mạnh, nhưng lại không cao.



Bởi vì sau khi Chu Mịch hoang mang đứng lên, tầm mắt cô gần như là ngang bằng với ông ta.



Hai tay cô vỗ vào nhau để phủi bụi, khẽ gật đầu: “Chào chú, xin hỏi có việc gì không?”



Người đàn ông cúi lưng, bắt đầu xếp hộp lên: “Tôi giúp cô cầm lên.”



Chu Mịch ngây ra, ngăn lại: “Đợi một chút, chú là ai vậy?”



Người đàn ông nói: “Tôi là tài xế của Trương tổng.”



Chu Mịch: “…”



Đây là phim thần tượng đô thị xuất hiện trong hiện thực gì vậy? Cả người cô lạnh lẽo, tầm mắt do dự quét một vòng cực nhanh, tìm kiếm kẻ chủ mưu, thế nhưng không thu hoạch được gì trong đám người qua lại. Vừa định từ chối khéo phần ý tốt quái lạ này, chú tài xế đã bê gần hết những hộp giấy ở bên chân lên mà không tốn chút sức nào.



Chu Mịch bỗng nhiên cảm thấy ngại, chỉ đành sửa lời: “Cảm ơn chú…”



“Khách sáo gì chứ.” Người đàn ông trung niên cười một tiếng thẳng thắn, lại nói: “Cái hộp trên đất chắc là phải để cô cầm rồi, Trương tổng bảo tôi để lại một hộp cho cô chuyển.”



Bức tranh ngôn tình xuất hiện một vết nứt, Chu Mịch nghẹn lại: “Được thôi, vẫn rất cảm ơn chú.” Sau đó cô nhanh chóng ôm lên.



Chú tài xế chỉ đưa đến cửa, sắp xếp mấy cái hộp xong, Chu Mịch lại xuống tầng một chuyến, đi lấy mấy hộp còn lại.



Lúc đi qua phòng làm việc của Trương Liễm, cô vô cùng khắc chế mới không liếc mắt vào trong cửa.



Đi ra khỏi thang máy tầng một, cô không nhịn được nữa, gửi một tin cho Trương Liễm.



Ba dấu hỏi: [???]



Đối phương như là đang đợi tin nhắn của cô, cũng trả lời lại: [?]



Chu Mịch: [????]



Trương Liễm lập tức kết thúc đoạn hội thoại không giống người này: [Lời cảm ơn đâu.]



Chu Mịch không thèm thuận theo ý anh, chỉ nghi ngờ: [Sao anh lại nhìn thấy em?]



Trương Liễm trả lời: [Cô bé quàng khăn đỏ.]



Chu Mịch đứng lại, trên mặt đột nhiên nóng đỏ lên như phơi nắng hồi lâu.



Cô nhớ lại một lần hẹn nào đó vào mùa thu năm ngoái, cô mặc chiếc váy màu đỏ giống với hôm nay. Lần nó Trương Liễm trực tiếp ôm cô ngồi lên chân anh, cổ tay áo sơ mi màu đen cởi một nửa, anh chậm rãi kéo khóa đằng sau lưng cô như bóc một quả vải. Cánh môi anh ở bên gáy cô lúc xa lúc gần, cùng với giọng nói cực thấp, gọi cô: “Cô bé quàng khăn đỏ.”



Hơi thở và ngón tay ấm nóng của người đàn ông đang thưởng thức từ nông đến sâu, khó mà né tránh, khó mà chống cự, Chu Mịch cảm thấy bản thân như tan ra, như cây kem chảy xuống mặt đường nhựa đen trong ngày hè, vô lực tràn ra, chảy xuôi về bốn phương tám hướng. Cô chỉ có thể quấn chặt cổ anh, gần như là khóc lóc cầu xin, nói với anh rằng không chịu nổi nữa, mắng anh là con sói xám thối tha…



Đường ngực Chu Mịch phập phồng, quyết định cất điện thoại vào túi nhắm mắt làm ngơ, cô nghĩ nghĩ một lúc lại dừng, ấn nút cho nó sáng lên, gửi lại mấy chữ mang tính phản kích y như vậy:



[Sói giả bà ngoại.]







Sau khi nộp mấy hộp quà cho Nguyên Chân, Chu Mịch trở về chỗ làm việc, liếc mắt nhìn Wechat, bật cười một tiếng, hiển nhiên Trương Liễm không muốn để ý đến mấy câu làm cụt hứng của cô.



Cô kéo kéo ghế trượt về phía trước như muốn tự làm bản thân kẹt chết, thiết lập một hàng rào bảo vệ toàn diện, sau đó mới bắt đầu lạch cạch làm báo cáo tuần.



Gần đến mười giờ rưỡi, Diệp Nhạn cũng đến rồi, vừa nhìn thấy Chu Mịch đã cong mắt, nhiệt tình gọi: “Mimi, em trở về rồi.”



Những ngày không gặp nhau, cô ấy đổi một màu tóc nhạt hơn, giống như màu trà sữa loãng. Trên người mặc một chiếc áo cardigan màu lam, quần ống rộng, khi chuyển động sẽ làm lộ ra một phần nhỏ eo thon và cái rốn, cả người thon thả trắng sáng, giống như thành viên của một nhóm nhạc nữ Hàn Quốc.



Chu Mịch nghiêng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười: “Đúng.”



Đang định nói với cô ấy về đống quà bị chất như hàng tạp hóa trong hộc bàn, Diệp Nhạn đã chú ý đến nơi đó. Mắt nhìn thấy logo trên hộp giấy, cô ấy bỗng nhiên hoàn hồn, kinh ngạc hỏi Chu Mịch: “Ai bê đống này lên vậy?”



Chu Mịch nói: “Em cầm lên đấy, buổi sáng chị Chân Chân tìm đến.”



“A.” Diệp Nhạn cào tóc, vẻ mặt bi thương: “Mi, cảm ơn em, khoảng thời gian này chị bận sắp chết rồi.”



Cô ấy quỳ xuống bóc hộp, rút ra một chai toner, thán phục: “Đẹp quá!”



Mấy đồng nghiệp nữ xung quanh nghe thấy tiếng cũng nhấc người lên vây xem: “Cái gì đấy?”



Diệp Nhạn lập tức giơ cao quay 360 độ, đầu ngón tay lướt qua nắp chai hình hoa màu trắng bạc và hoa văn bọt nước hoa anh đào trên toàn thân: “Đỉnh luôn, vật thật còn đẹp hơn cả hình ảnh, có thể nói là dùng tư duy của nước hoa để thiết kế ngoại hình cho chai toner.”



Một AE khác nói: “Câu này có thể trực tiếp dùng làm slogan cũng được.”



Diệp Nhạn bật cười: “Cô phải hỏi bên sáng tạo xem người ta có đồng ý hay không đã.”



Mọi người đều bắt đầu cười.



Diệp Nhạn đứng ở đó nhắn tin Wechat một lúc, sau đó đột nhiên ôm vẻ mặt tang thương ngồi về ghế, khịt khịt cái mũi, lấy một thanh ngũ cốc hồng sâm từ trong hộp bút rồi bóc ra.



Nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, cô ấy lại quay lại nhìn Chu Mịch đang hết sức chăm chú làm việc bên cạnh, cô ấy dịch ghế lại gần, nhắn tin riêng cho cô: [Mi, hai ngày này em có bận không?]



Chu Mịch có chút bất ngờ, liếc nhìn cô ấy một cái, trả lời: [Không bận lắm.]



Diệp Nhạn nhắn: [Ngày mai đi đến hiện trường chụp ảnh với chị không?]



Chu Mịch kinh ngạc mất khả năng ngôn ngữ trong một giây: [Thế được không ạ?]



Diệp Nhạn liếc nhìn đôi mắt to sáng long lanh cho dù có nhìn từ sườn mặt của cô: [Sao lúc nào em cũng có biểu cảm như đang nằm mơ vậy?]



Chu Mịch cứng người, thả chậm tốc độ đánh chữ: [Em chỉ là…]



Cô khó có thể miêu tả sự cảm kích này: [Nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, chị còn đồng ý dẫn dắt em, chỉ là rất ngạc nhiên và mừng rỡ, cũng thấy hổ thẹn đi.]



Diệp Nhạn cười: [Đứa trẻ này sao lại khờ như vậy nhỉ.]



Lại nói: [Đồng ý dẫn dắt em là vì cảm thấy đầu óc em nhanh nhạy, chịu học hỏi, đúng lúc lại rơi vào khoảng thời gian này.]



Chu Mịch nói: [Nhưng bây giờ em còn chưa đủ chuyên nghiệp, sợ sẽ ngáng chân chị.]



Diệp Nhạn nói: [Em thấy những người chuyên nghiệp đó có ai mà không phải trải qua giai đoạn như em. Chuyên nghiệp cái gì mà chuyên nghiệp, chẳng qua là nhìn nhiều người khác làm thế nào, sau đó biết được mình nên làm thế nào, từ chuyên nghiệp này không có cao không thể với tới như vậy đâu, nhìn nhiều học nhiều mới là chân lý.]



Chu Mịch đột nhiên tỉnh ngộ, không hề động đậy ngồi yên ở chỗ, như một gốc cây đang quang hợp, yên lặng hấp thu và tiêu hóa ở trong lòng.



Diệp Nhạn lại khuyên: [Vừa vặn em cũng đi lại nhiều hơn một chút, đừng ngồi mãi.]



Chu Mịch: [Dạ?]



Diệp Nhạn quan tâm: [Mông đít của em… Ok không?]



“…” Chu Mịch trầm mặc hai giây, quyết tâm nhân cơ hội này rửa sạch cho bản thân: [Mông đít cái gì chứ?]



Diệp Nhạn: [Không phải em vừa làm xong cái đít đấy sao. Phẫu thuật mắt?]



Chu Mịch bĩnh tâm tĩnh khí: [Không phải, phẫu thuật ruột thừa.]



Diệp Nhạn thở phì phò, suýt nữa là thổi bung vỏ của thanh ngũ cốc ra, cô ấy vội vàng đi lướt tin nhắn để xác nhận: [Xin lỗi xin lỗi. Sao chị lại nhìn thành em làm phẫu thuật trĩ nhỉ, gần đây đầu óc chị thật sự không ổn lắm, thật sự là quá cạn lời rồi.]



Chu Mịch nhếch môi mỉm cười, khúc mắc được cởi bỏ toàn bộ: [Không sao.]







Ngày đầu đi làm lại, cũng là lần đầu tiên Chu Mịch ở lại công ty đến 10 giờ.



Mẹ gọi điện đến, Chu Mịch nói mình vẫn đang ở công ty, bà còn không tin, nhất quyết đòi gọi video để xác nhận, sau đó lại làm mặt không vui cằn nhằn: “Về sớm một chút, làm gì công ty nào phải chịu khổ như vậy” mới không tình nguyện kết thúc cuộc gọi.



Trên thực tế, cho dù đã đến giờ này rồi, nhân viên ở công ty vẫn còn đông đúc, đã có nhóm nhỏ bắt đầu tụ tập thảo luận để chọn món ăn khuya.



Ngày ngủ đêm thâu, linh cảm thường đến sau khi mặt trời đã lặn, đây là trạng thái thường thấy của ngành quảng cáo.



Chu Mịch thu dọn văn kiện, vừa mới tắt máy tính, điện thoại đột nhiên ting một tiếng.



Chu Mịch nhấp vào, là tin nhắn Wechat của Trương Liễm: [Sao còn chưa về nhà.]



Cô quay đầu lại đầy đề phòng, nhìn bốn xung quanh, kết quả là không nhìn thấy bóng dáng của người này. Sao anh lại thần không biết quỷ không hay, không chỗ nào là không để lại dấu vết vậy? Cô gãi đầu trả lời: [Về luôn đây.]



Trương Liễm: [Em đến chỗ gần cửa A đợi đi.]



Trương Liễm: [Một chút nữa anh sẽ xuống, anh đưa em về.]



Chu Mịch từ chối: [Không cần.]



Trương Liễm trả lời: [Giờ này em không gọi được xe đâu.]



Chu Mịch đổi sang giao diện app thử xem, phía trước thế mà còn hơn hai mươi người đang xếp hàng, tình hình quả thật như anh đã nói.



Chu Mịch hủy xe đã đặt, nhíu mày: [Vậy em ngồi tàu điện ngầm.]



Bên kia không có hồi âm nữa, Chu Mịch thở ra một hơi, bắt đầu kiểm tra và thu dọn đồ đạc, đeo túi lên, Trương Liễm lại trả lời tin nhắn: [Em hục hặc gì chứ?]



Chu Mịch thề thốt phủ nhận: [Em chỉ làm việc và sinh hoạt theo tiết tấu vốn có của bản thân, sao lại thành hục hặc rồi.]



Sau khi gửi đi, cô đứng một lúc ở bên cạnh bàn, tin nhắn hệt như đá chìm đáy biển, khung chat yên lặng không tin tức. Chu Mịch không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng trùng xuống, nhưng chỉ là thoáng qua trong giây lát, căn bản không kịp để phân tích cụ thể.



Chu Mịch kéo lại túi xách cho cân, bước nhanh về phía thang máy.



Vừa bước vào trong, cụp mắt ấn vào nút 1F, cô đã liếc nhìn thấy có người đi vào.



Chu Mịch giương mắt lên nhìn, trái tim đập lên thình thịch.



Người đàn ông dừng lại ở bên cạnh cô, có lẽ là do dáng người cao, không gian vốn không được tính là chật hẹp vì sự xuất hiện của anh mà trở nên tràn ngập cảm giác áp bức, giống như đang ở trong một khu rừng rậm che lấp mặt trời.



Chu Mịch không lên tiếng, lặng lẽ di chuyển ra xa mười cen-ti-mét.



Người bên cạnh cũng không có biểu cảm gì, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay tùy ý nhấn hai cái vào nút 1F, hủy bỏ tầng lầu đó, sau đó ấn B1.



Anh thu tay, ung dung đứng thẳng.



Thang máy bắt đầu đi xuống, Chu Mịch ngạc nhiên ngước mắt, quét mắt nhìn anh hai cái, lại ấn vào số 1 một lần nữa, lực đạo mạnh mẽ vô cùng.



Anh không nói chuyện, cũng không động đậy nữa, từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng về phía trước.



Chu Mịch lại nín thở, trái tim như bị treo cao ở trên đỉnh.



Thang máy vững vàng dừng ở tầng một, cánh cửa mở ra một khe nhỏ, dường như khi ấy mới có khí ô-xy tràn vào. Chu Mịch cúi đầu đi ra bên ngoài, bước chân có hơi vội, ngay vào khoảnh khắc chân sau vừa rời khỏi thang máy, âm thanh nhẹ nhàng bâng quơ truyền đến từ đằng sau:



“Anh cố hết sức rồi, sau khi về em tự báo cáo kết quả với mẹ nhé.”



Chu Mịch dừng lại, ngạc nhiên quay đầu. Mà cửa thang máy màu bạc đã bắt đầu khép lại, Trương Liễm ở trong đó, ánh sáng trắng mờ phản chiếu thân hình anh như một con quỷ hút máu nhã nhặn lại lạnh lùng. Ngay giây sau, khóe môi anh nhếch lên một độ cong cực nhỏ, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK