Chu Mịch vừa trả lời xong email của khách hàng, vừa cười vừa cảm thấy người này đúng là kỳ quái, cô mím môi một lúc: [Em đã hỏi chưa?]
Trương Liễm nói: [Chưa.]
Chu Mịch: [Vậy?]
Trương Liễm nói: [Không biết, chắc là do thói quen.]
Một tay Chu Mịch chống má, gương mặt và hàm răng bị ánh sáng màn hình chiếu trắng bóng: [Em không quan tâm lắm.]
Lại cười: [Thói quen của anh duy trì cũng lâu thật.]
Trương Liễm trả lời: [Anh cũng thấy lạ.]
Chu Mịch mím môi, cảm xúc vừa có chua chát vừa có vui vẻ, không liên quan gì đến nhau: [Ngày mai anh còn đi truyền không?]
Trương Liễm nói: [Xem tình hình.]
Nghĩ đến hôm nay anh chưa thật sự xác nhận mình đã hạ sốt, Chu Mịch bất giác muốn làm rõ: [Xem tình hình là ý gì? Là vẫn phải đi sao?]
Trương Liễm trả lời: [Ngày mai chú ý phòng làm việc của anh nhiều hơn một chút là biết thôi.]
Chu Mịch hừ một tiếng từ khoang mũi: [Không có thời gian, em không thèm nhìn.]
Trương Liễm trả lời: [Vậy thì chỉ có thể ngồi ở chỗ làm việc đoán thôi.]
Chu Mịch: [Nghĩ nhiều quá rồi đấy, em không có thời gian để đoán được không, công ty của anh bận thế nào trong lòng anh không biết sao?]
Trương Liễm: [Tốt lắm, đi làm nên có dáng vẻ khi đi làm, anh thích nhân viên chuyên tâm.]
Chu Mịch chạm vào mũi, quái gở gõ chữ: [Được thôi, tùy anh. Lớn tuổi như vậy rồi, vẫn là nên chú ý giữ ấm.]
Trương Liễm: [Cảm ơn lời khuyên của người trẻ tuổi.]
Chu Mịch cười mà hai mắt híp lại, biến thành miếng sô-cô-la đen hình mặt trăng lưỡi liềm.
Cô cầm điện thoại chống lên mũi, tiếp tục đọc tin nhắn mới đến của Trương Liễm.
Anh hỏi: [Đã tắm chưa?]
Chu Mịch nói: [Vẫn chưa, vừa trả lời email khách hàng.]
Trương Liễm hỏi: [Công ty nào?]
Chu Mịch liếc nhìn màn hình: [Tai nghe của RZ, mấy ngày nay thời tiết không tốt, việc quay phim cũng bị trì hoãn.]
Bên đó không có động tĩnh nữa.
Qua một lúc, Trương Liễm đột nhiên gửi đến một tấm ảnh: [Ô này em còn cần không?]
Chu Mịch mở ra xem, là chiếc ô màu vàng của mình, ở giữa quả thực có một nan ô màu bạc đã gãy đến mức không còn hình dạng gì nữa, thế là trả lời: [Anh vứt đi.]
Trương Liễm nói: [Em thật sự rất thích “vứt đi”.]
Chu Mịch nghẹn lại, đột nhiên nhớ đến cái cây mọng nước thối rễ lần đó, còn có chiếc nhẫn mà anh có ý muốn trả về, trái tim bỗng chốc như bị nứt ra một đường rạn, ồ ạt giải phóng tình cảm bị bịt kín bấy lâu, không phải là oán giận, cũng không phải là phẫn nộ, mà là cảm giác đau xót lúc ẩn lúc hiện, cũng như nước chảy đá món: [Không phải anh cũng đổi cho em một chiếc khác sao? Có vấn đề không?]
Trương Liễm không lên tiếng nữa.
Một lúc sau anh nói: [Sửa xong rồi thì trả cho em.]
Chu Mịch ồ một tiếng: [Đã nói không cần rồi.]
Trương Liễm nói: [Được. Ngủ ngon, Chu Mịch.]
Chu Mịch nói: [Ngủ ngon, sếp.]
Lại là một đêm khó ngủ, trong lúc trằn trọc, đầu mũi và vành mắt của Chu Mịch trướng lên mấy lần, giống như lơ lửng trên mặt biển mênh mông bát ngát, thỉnh thoảng lại thiếu không khí, cuối cùng cô cố gắng hít thở, điều hòa, mới sức cùng lực kiệt khép mắt đi vào giấc ngủ.
Ngày tháng bình lặng trôi qua, mưa gió cũng im ắng rời đi sau một trận làm càn, tiết trời lại khôi phục sự trong xanh mà ngày xuân nên có, đóa hoa giống như câu chữ rực rỡ sắc màu, dệt thành bài thơ trong những ô vuông ở vườn ươm bên đường.
Kết thúc buổi quay ngoài trời của tai nghe RZ, Chu Mịch đón chào kỳ nghỉ cuối tuần sau những ngày bận rộn.
Ở nhà ngủ đến khi tự tỉnh, Chu Mịch ăn một bát yến mạch đơn giản để lót dạ, sau đó đến tiệm giặt khô gần đó lấy áo dệt kim của Trương Liễm.
Chiếc áo hơn một vạn bày trong túi bảo hộ nửa trong suốt, tràn đầy cảm giác xa cách.
Để tránh gặp mặt Trương Liễm một lần nữa, Chu Mịch gọi một chân chạy vặt, lại gọi điện cho dì Trần.
Ngữ điệu của dì Trần nghe ra được sự kinh ngạc vui mừng và cảm thán.
Chu Mịch đi thẳng vào vấn đề: “Trương Liễm có một cái áo để ở chỗ cháu, một lúc nữa cháu nhờ người đưa qua, hôm nay dì ở Hoa Quận không? Giúp anh ấy nhận một chút.”
Dì Trần nói: “Thật là không khéo, dì về quê rồi. Cháu nói với Trương tiên sinh đi, chắc là cậu ấy đang ở nhà.”
Chu Mịch: “…”
Chu Mịch chỉ có thể gọi cho Trương Liễm, bên đó nhận rất nhanh, nhưng không lập tức nói chuyện, giống như đang đợi cô mở miệng trước.
Chu Mịch ngồi về bên bàn, nói một mạch: “Áo của anh em lấy được rồi, một lúc nữa em gọi một người chạy vặt đến nhà anh, hóa đơn trong túi áo, anh nhớ thanh toán đấy.”
Trương Liễm nói: “Được.”
Hai đầu điện thoại lại im lặng, nhưng cũng không cúp luôn tại đó.
Lồng ngực Chu Mịch hơi co lại: “Em cúp đây.”
Trương Liễm nói: “Đừng gọi người đưa qua nữa, anh đến chỗ em lấy.”
Ngón tay Chu Mịch nóng nảy vỗ bàn: “Vậy thì đúng lúc trả nhẫn cho em luôn.”
Trương Liễm hỏi: “Nhẫn gì.”
Âm thanh Chu Mịch không rõ ràng: “Cartier đó.”
Trương Liễm nói: “Không phải em bảo anh vứt đi rồi sao.”
Tâm tư Chu Mịch ảm đạm như mảng bụi, nói chế giễu: “Người ngay cả chuông điện thoại cũng không nỡ thay thật sự có thể vứt nhẫn đi sao?”
Trương Liễm không tranh luận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: “Muốn nhẫn làm gì?”
Chu Mịch lẩm bẩm: “Bán đi, lấy tiền nộp tiền nhà.”
Trương Liễm bị chọc cười, âm mũi nhẹ mà thấp: “Em muốn nhẫn là để nộp tiền nhà?”
Chu Mịch cao giọng: “Nếu không thì sao?”
Trương Liễm nói: “Được, tìm một chỗ nào đấy, anh đưa cho em.”
Gọi điện xong, Chu Mịch nhanh chóng sửa soạn một chút, không hiểu sao còn phá lệ trang điểm tỉ mỉ, sau khi chia tay với Quý Tiết cô rất ít khi làm dáng làm vẻ ra ngoài gặp mặt thế này rồi.
Sau khi xác định cô gái trong gương nhìn không có tỳ vết nào, cô mới khoác lên một chiếc áo sơ mi trắng cổ lật và váy xòe vạt lớn màu xanh đậm ra ngoài.
Không chồng chất những yếu tố đáng yêu lên người là để bản thân nhìn trầm ổn, bình yên, ưu nhã, gánh vác được câu “Người đã xinh đẹp, không sợ cũng không lo”.
Nhưng sau khi gặp mặt, da đầu Chu Mịch lại căng chặt hối hận không thôi, cô hoàn toàn không ngờ cách ăn mặc của cô và Trương Liễm không hẹn mà cùng là hệ màu đen trắng, trong mắt người ngoài nghiễm nhiên là một đôi tình nhân, chỉ thiếu mỗi dắt tay và khoác tay thôi.
Khi bước song song, Chu Mịch có hơi ngượng ngùng cách xa anh hơn mười phân.
Nhưng cũng không thể ngăn cản được ngoại hình hợp nhau và bắt mắt của hai người giống như nam nữ chính trong phim điện ảnh Anh.
Ngồi vào trong quán cà phê, Chu Mịch đưa cái túi giấy màu đen mà cô cầm cả đường ra: “Áo ở bên trong, anh kiểm tra thử xem.”
Trương Liễm nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ để nó vào bên trong sô pha nhung tơ màu xanh, lại đưa thực đơn đến: “Xem xem muốn uống gì.”
Chu Mịch tiện tay giở ra xem: “Thật ra em vẫn chưa ăn cơm trưa.”
Đuôi lông mày Trương Liễm hơi nhếch lên, liếc nhìn đồng hồ: “Hai giờ rồi.”
Chu Mịch vô thức oán giận: “Vậy thì sao?”
Đôi môi Trương Liễm cong một độ cong nhỏ: “Vậy em gọi đồ ăn trước đi.”
Chu Mịch gọi một phần mỳ Ý hải sản.
Trong khi đợi món, cô thấy Trương Liễm không nói gì thì thẳng thắn phát biểu ý đồ: “Đồ của em đâu?”
Trương Liễm ngước mắt, đưa túi giấy đen của mình cho cô.
Chu Mịch nhận lấy, gác trên đùi để kiểm tra. Khoảnh khắc vạch miệng túi ra, cô kinh ngạc mở lớn miệng, cằm dưới cũng như tạm thời trật khớp trong phút chốc.
Ánh mặt trời hừng hực, trong nhà hàng người đến người đi, có người nói chuyện vui đùa, cũng có người đơn độc thưởng thức bữa ăn một mình, cảnh tượng tràn ngập huyên náo.
Chu Mịch ngại chất vất và tức giận, cũng không dám tùy tiện lấy thứ đồ quý giá trong túi ra, chỉ ngửa đầu đối mắt với Trương Liễm: “Thứ em muốn là chiếc nhẫn này sao?”
Đầu mày Trương Liễm hơi chau lại: “Cái này không phải càng tốt hơn sao, đủ để em nộp tiền nhà lâu hơn.”
Cằm anh hếch lên: “Giấy chứng nhận cũng ở trong đó, tiện cho em làm thủ tục.”
Chu Mịch đè ép lửa giận, vui vẻ cười nhận lấy: “Ok, em sẽ nhanh chóng bán đi.”
Trương Liễm vẫn bình tĩnh: “Ừm.”
—
Trở về căn nhà thuê, Chu Mịch mới lấy hộp nhẫn màu xanh đậm trong túi ra, mở ra nhìn một cái, chiếc nhẫn lớn kẹt trong đó vẫn sáng chói mắt người, không có gì khác với trước kia.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, cô khép hộp lại, để về trên mặt bàn, lại cầm ô nhỏ màu vàng được gấp vô cùng ngay ngắn ở một bên.
Cô mở nút khóa ở bên trên ra, đứng dậy tìm một chỗ trống, bung ô ra, mặt ô màu vàng giống như hoa mai đột nhiên nở rộ, mỗi một nan trong đó đều trở nên hoàn hảo không hao tổn gì, sáng bóng như mới, phảng phất chưa từng chịu đựng sự tấn công của mưa gió.
Chu Mịch đứng ở đó, xoay ô một vòng, lại một vòng, tuyết đọng trong nội tâm tan ra, để lộ thảm cỏ xanh tươi mềm mại.
Qua một lúc, điện thoại trên bàn rung lên.
Chu Mịch thu ô lại, ngồi về chỗ mở ra, là tin nhắn chuyển tiền qua Wechat của Trương Liễm, 250 tệ đúng, là phí thanh toán giặt quần áo của cô.
Chu Mịch trả lời một icon giơ ngón cái rất mang tính thương mại, nhận lấy mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Chuyên tâm làm PowerPoint mấy tiếng, sắc trời đã dần tối đi, đèn neon ngoài cửa sổ nhấp nháy nửa xanh nửa hồng trong hoàng hôn dịu dàng.
Chu Mịch đột nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của Hạ Diệu Ngôn, nói cô ấy và bố cãi nhau một trận lớn, hỏi xem tối nay có thể ngủ nhờ chỗ cô không.
Chu Mịch đồng ý, dáng vẻ đứng đắn: “Hoan nghênh ghé thăm, bổn nhà thành tâm thu nhận các loại nhi đồng vô gia cư.”
Hạ Diệu Ngôn cười một tiếng: “Mày nghe giống bọn buôn người thật.”
Gần đến bảy giờ, Hạ Diệu Ngôn xách một đống nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt mới mua ở siêu thị đến thăm nơi đây.
Chu Mịch vội vàng mở cửa giúp cô ấy, lại chạy về phòng bếp nhỏ hẹp tiếp tục nhặt rau: “Tao còn nghĩ làm tạm hai bát mì cho xong, rốt cuộc là mày đến ở nhờ hay đến tăng thêm gánh nặng cuộc sống cho tao vậy.”
Hạ Diệu Ngôn vén cao ống tay áo, cũng chen vào: “Đừng sợ, tao đến giúp mày.”
Cuối cùng hai chị em ở nhà ăn hai hộp lẩu tự sôi nóng hổi, tiếng cười trong phòng không ngừng vang lên.
Sau khi thu dọn đống bát đĩa hỗn độn ổn thỏa, lau sạch rồi cất về chỗ cũ, Hạ Diệu Ngôn mới mệt mỏi nằm bò lên ghế của Chu Mịch vuốt bụng.
Ngồi xuống chưa được mấy giây, cô ấy tinh mắt nhìn thấy hộp nhẫn trên bàn, bị logo màu vàng ở bên trên làm cho chói mắt, lập tức mở ra xác nhận: “Cái này không phải là cái mày nói với tao sao, chiếc nhẫn có giá trị bằng một chiếc xe trước đây kết hôn giả anh ta tặng cho mày….”
Chu Mịch vẫn đang lau nhà vòng cuối cùng, liếc mắt nhìn thử, không định giấu diếm: “Đúng vậy.”
“Vãi đạn.” Cô ấy kinh ngạc quay đầu: “Lần đầu tiên nhìn thấy vật thật… Không phải, mày lại hợp lại với Trương Liễm rồi??”
Chu Mịch treo cây lau nhà lên, đứng thẳng người tại chỗ suy nghĩ phán đoán: “Chắc là không tính.”
Hạ Diệu Ngôn quan sát chiếc nhẫn bên trong không chớp mắt: “Vậy thứ này là chuyện gì? Sao lại về lại tay mày rồi?”
Giọng điệu Chu Mịch bình tĩnh, sắc mặt cũng vậy: “Anh ấy cho tao đổi tiền nộp tiền nhà.”
Hạ Diệu Ngôn phụt cười, không thể tin được: “Chúng mày đùa sao, thứ đồ hơn ba trăm nghìn, tình thú kiểu gì thế này, lần đầu tiên tao gặp phải, tao tâm phục khẩu phục, cạn lời đệ nhất vũ trụ.”
Chu Mịch không lên tiếng nữa, nhấc cây lau nhà ra ban công giặt.
Hạ Diệu Ngôn cầm hộp nhẫn chạy bạch bạch đi theo, ngó đầu ra cười gian tà: “Tao có thể đeo một chút không?”
Chu Mịch quay đầu, hào phóng gật đầu: “Đương nhiên là được, ngài cứ việc đeo.”
Hạ Diệu Ngôn chọn một ngón tay có độ lớn phù hợp đeo lên, lập tức cười tươi như nở hoa, rơi vào trạng thái đắm đuối lâng lâng: “Mẹ kiếp…. Tao bê tráp cho mày nhé, phụ trách bê nhẫn, cái này cũng quá đẹp quá sang rồi, lập tức có thể cảm nhận được giá trị con người mình tăng lên gấp bội.”
Chu Mịch ngây ra: “Đừng nói những lời xui xẻo được không?”
Hạ Diệu Ngôn hưng phấn múa may tay phải: “Nhanh nhanh nhanh! Đợi một lúc nữa phải tháo ra rồi, chụp cho tao bức ảnh làm lưu niệm đi.”
Chu Mịch nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô ấy, cũng vui vẻ vội vàng quay về trong phòng tìm điện thoại.
Hạ Diệu Ngôn để thẳng ngón tay: “Chụp cam thường! Không cần quan tâm tay tao trắng hay không! Trọng điểm là nhẫn kim cương phải đủ rõ nét!”
Chu Mịch chụp liền mấy bức ở các góc độ, đưa cho cô ấy chọn lựa.
Hạ Diệu Ngôn hài lòng, đặt nhẫn kim cương về chỗ cũ, dè dặt cắt đi.
Hơn mười giờ, hai người tắm rửa xong thì chen lên chiếc giường nhỏ, tự chơi điện thoại của mình.
Hạ Diệu Ngôn lơ đãng suy nghĩ một hồi, đột nhiên đưa ra kết luận với giọng điệu “Bùn loãng không chét được lên tường”: “Mẹ nó, quay quay vòng vòng vẫn là cái tên Trương Liễm.”
Chu Mịch liếc mắt, vẻ mặt không hiểu: “Đang yên đang lành đột nhiên nhắc đến anh ấy làm gì?”
Ánh mắt Hạ Diệu Ngôn như đao: “Lần ngày hai người tiến triển đến mức độ nào rồi?” Lại cảnh giác, lạnh giọng nói tiếp: “Anh ta từng ngủ trên chiếc giường này chưa? Không phải là vị trí tao đang nằm này chứ?”
Chu Mịch trừng mắt, buông tay: “Không có có được không?”
Lúc này Hạ Diệu Ngôn mới thở phào một hơi: “Vậy thì được.”
“Ài.” Sắc mặt cô ấy đột nhiên trở nên giảo hoạt: “Có muốn đùa tên đàn ông chó chết, cộng thêm khảo nghiệm một chút không?”
Chu Mịch cũng mờ ám liếc mắt qua, nhỏ giọng: “Định làm gì?”
Hạ Diệu Ngôn xấu xa nói: “Đăng ảnh tao đeo chiếc nhẫn đó lên, đặt chế độ chỉ có anh ta xem được, xem anh ta có phản ứng thế nào, có nhận ra đây không phải tay mày không.”
Chu Mịch che miệng, ánh mắt lấp lánh: “Cái này cũng được sao?”
Hạ Diệu Ngôn buông tay, ghé lại một chỗ với Chu Mịch: “Thử xem, bàn tay của hai ta vốn cũng hơi giống nhau.”
Chu Mịch cũng xòe năm ngón tay ra, mở ra đóng lại như con bạch tuộc nhỏ tinh nghịch mấy lần liền, gật đầu đồng ý với chủ ý quỷ quái này.
Đầu hai cô gái chụm lại một chỗ, so sánh và chọn lựa cẩn thận, chọn ra một tấm ảnh ngón tay đeo nhẫn có hình dáng giống nhất, cắt bớt phần ngón tay dễ nhận ra nhất, cuối cùng thêm filter, đăng lên vòng bạn bè.
Thao tác của Chu Mịch tương đối thận trọng, nhiều lần xác nhận chỉ có Trương Liễm nhìn thấy được, còn thêm cap: “Đột nhiên không muốn bán đi nữa, đeo lên tay cảm giác cũng rất đẹp [Đáng yêu][Đáng yêu]”
Vừa đăng lên, hai người lập tức cười khầng khậc, trước cúi sau ngửa, làm giường rung đến nỗi long trời lở đất.
Kiên nhẫn đợi một lúc, vòng bạn bè có động tĩnh, Chu Mịch vội vàng mở ra, kéo áo bạn: “Này, đến rồi đến rồi.”
Hạ Diệu Ngôn xông đến, lập tức cụt hứng: “Sau chỉ thích thôi vậy?”
Hai mắt Chu Mịch lóe sáng: “Đợi thêm một lúc, nói không chừng đang soạn tin nhắn.”
Kết quả hai người trừng mắt nhìn màn hình vài phút, trong đó vẫn không có động tĩnh gì cả, ngay cả một tin nhắn riêng cũng không thấy.
Cảm xúc của Chu Mịch hơi tụt dốc, thoát ra ngoài: “Thôi vậy.”
Hạ Diệu Ngôn la một tiếng: “Đi hỏi anh ta đi!”
Chu Mịch cụp mí mắt, giả vờ không để ý chuyển về giao diện Weibo: “Không muốn hỏi.”
Hạ Diệu Ngôn nói trúng tim đen: “Không hỏi hôm nay mày tuyệt đối không ngủ được, sau đó tao chắc chắn cũng đừng mong ngủ ngon.”
Chu Mịch: “…”
“Hỏi đi!” Bạn thúc giục xô đẩy cô.
Chu Mịch xoay bả vai ỡm ờ: “Được thôi được thôi…”
Cô trở về giao diện nói chuyện Wechat với Trương Liễm, suy nghĩ một lúc, nói bóng nói gió: Ấn thích là có ý gì?
Câu trả lời của Trương Liễm nhìn có vẻ thờ ơ: Đeo trên tay rất đẹp.
Chu Mịch nghiến răng nghiến lợi: Tay của ai anh không biết?
Bên kia lập tức hỏi ngược lại: Nhẫn của ai em không biết?
Chu Mịch ngây ra vài giây, không được tự nhiên sờ sờ lông mày, gò má bởi vì cật lực nín cười mà hơi run nhẹ lên.
“A…” Hạ Diệu Ngôn đứng xem toàn bộ quá trình biểu cảm đau khổ kêu lên một tiếng, lập tức kéo chăn vùi đầu bọc mình thật kín: “Đôi tình nhân chó chết!!!!! Tại sao tao lại phải tự làm tự chịu chứ!!!!!!!!!”