• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng hai chân đã trượt xuống, đi dép vào xong rồi, nhưng miệng Chu Mịch vẫn không chịu nhường: “Anh có tay gọi điện thoại, không có tay mở cửa sao?”



Trương Liễm nói: “Tay gọi điện cho em rồi, sao mà mở cửa.”



“Ồ, em đến đây.” Khóe mắt Chu Mịch cong lên, để điện thoại xuống, đi về phía huyền quan, dọc đường cô còn không nhịn được kéo cái lá màu xanh đen của cây cao su ngoài ban công xuống.



Mở cửa ra thì nhìn thấy Trương Liễm cao lớn đứng thẳng người, áo sơ mi trắng sạch sẽ phẳng phiu, không nhìn ra được chút phong trần mệt mỏi nào.



Vẻ mặt anh mang ý cười, trong tay quả thực cầm không ít đồ đạc, cặp tài liệu màu đen, còn có một túi quà màu xanh sẫm có in hoa văn vàng.



Anh nhìn cô không chớp mắt, không nói cũng không động, chỉ đứng nhìn ngoài cửa như vậy.



Hai má Chu Mịch hơi nóng lên. Có vài giây nào đó, một loại cảm xúc gần như là mong đợi như có như không quấn quanh hai người họ, cô cảm thấy Trương Liễm đang đợi gì đó, hoặc có thể nói cả hai người đều đang đợi gì đó. Cuối cùng, cô ép buộc bản thân tỉnh táo lại, mím chặt môi, đứng sang một bên nhường chỗ.



Lúc này Trương Liễm mới bước vào trong hai bước, đưa túi quà trong tay cho cô: “Cho em.”



Chu Mịch ngây ra, nhận lấy và nói cảm ơn.



Anh đi qua người cô rồi thay giày. Chu Mịch cứ đứng ngốc ở bên cạnh nhìn, còn bất giác nín thở.



Đợi anh đi vào nhà vệ sinh để rửa tay như bình thường, hai má Chu Mịch mới phồng lên, thở ra một hơi thật dài, để túi quà hơi nặng lên bàn trà.



Cô mở cái nơ lụa cùng màu hình con bướm ở miệng túi ra, thỏ đầu vào nhìn lén một cái, phát hiện bên trong lại mấy cái hộp quà bằng gỗ, nhất thời khó mà phán đoán được rốt cuộc là thứ gì.



Nghe thấy tiếng Trương Liễm tắt nước, Chu Mịch lại lập tức ngồi thẳng lưng, đưa mắt nhìn anh.



Người đàn ông đi ra, cổ tay áo đã vén lên một nửa, để lộ ra cánh tay có khớp xương rõ ràng. Lúc đi vào phòng bếp, anh liếc mắt hỏi một câu: “Đã xem quà chưa?”



Chu Mịch lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”



Lại hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”



“Ăn rồi.” Trương Liễm đi ra sau bàn bếp rót nước, yết hầu cuộn lên xuống, uống một mạch hết hơn nửa cốc.



Anh gần như có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong thói quen sinh hoạt, sau khi trở về nhà nhất định phải làm hai chuyện: Rửa sạch hai tay, uống nước lọc.



Anh đặt cốc thủy tinh xuống, giương mắt nhìn qua: “Cứ nhìn anh làm gì?”



Ánh mắt Chu Mịch hoảng loạn rời đi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có lẽ là vì anh chính là vật thể di động duy nhất trong căn phòng này đi.”



Anh cong môi, đi qua phía này: “Xé ra xem thử đi.”



Phòng khách nhà Trương Liễm quả thực rất to, khoảng cách giữa sô pha và bàn trà còn cần đứng dậy đi hai bước, Chu Mịch dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bàn trà, lấy từng chiếc hộp to nhỏ khác nhau ở bên trong ra.



Trên mỗi một hộp gỗ đều có logo mạ vàng chữ phồn thể, còn in một dòng địa chỉ rất nhỏ.



Đều là đồ đem về từ Hồng Kông, còn là của cùng một cửa hiệu.



Trương Liễm cũng ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, anh dựa lưng vào ghế sô pha bằng nhung màu xám, tư thế không tập trung.



Chỉ cần động tác lớn một chút, cánh tay cô đã có thể chạm vào anh.



Nhịp tim Chu Mịch nhanh hơn vài phần, không khỏi rụt hai vai lại, bó tay bó chân mở cái bản lề bằng kim loại trên hộp gỗ ra.



Cô chọn chiếc hộp nhỏ nhất trước, vừa mở nắp lên, ánh mắt đã dồn lại tập trung hết vào đồ vật trên đó – Đó là một đôi khuyên tai vô cùng hút mắt, bên dưới con thỏ nhỏ màu vàng là hạt ngọc trai màu trắng sữa.



Tay nghề rất tinh tế tỉ mỉ, con thỏ nhỏ bằng hạt đậu Hà Lan cũng được điêu khắc tạo nên cảm giác mềm mại, giống như đang chuyển động trong gió.



Đáng yêu quá, biết chọn đồ quá. Cô thầm than, liếc mắt nhìn Trương Liễm, trong mắt lấp lánh ánh sao vụn.



Người đàn ông hơi hếch cằm lên, ra hiệu cho cô tiếp tục.



Chu Mịch lại bóc những thứ khác, có một bộ dấu mộc gồm chim sơn ca, lá cây và trăng sao, có cây nến thơm mùi hoa cỏ màu trắng có điêu khắc hình hoa cỏ, móc chìa khóa hoàng tử bé và hoa hồng…



Sự hứng thú chất thành tầng, cho đến khi cô rút chiếc hộp gỗ to nhất ra, mở ra từ mặt bên, bên trong thế mà lại là một hộp nhạc Pinocchio cũ vô cùng tinh xảo, ông già tóc bạc cầm dây điều khiển cậu bé búp bê bằng gỗ có cái mũi dài đứng ở giữa, hai bên trái phải có con gấu nhỏ kéo đàn violin và chú chó đội mũ phớt.



“Cái này đẹp quá đi mất!” Chu Mịch cuối cùng cũng không nhịn được kêu lớn một tiếng.



Cô dùng hai tay lấy nó ra, chầm chậm quay một vòng, nhìn kỹ từ trên xuống dưới 360 độ, cuối cùng lại giơ cao lên trên đỉnh đầu quan sát kết cấu cái đế: “Bên trong này phải lắp pin sao?”



Trương Liễm nói: “Là bằng dây cót.”



Chu Mịch lại ghé sát vào nhìn, hoa văn nền của hộp nhạc quá phức tạp, dẫn đến vị trí của dây cót cũng không được nổi bật, tìm được ra cũng mất một chút công sức.



Trương Liễm thấy vậy thì nghiêng người về phía trước, chỉ cho cô biết ở đâu.



Chu Mịch vặn thử mấy cái dây cót bằng đồng thau.



Cái hộp chỉ nhỏ bằng chiếc cốc lập tức trở nên sinh động, có sinh khí, âm luật kêu ting ting, giống như đang diễn lại một cảnh trong câu chuyện cổ tích bỏ túi.



Chu Mịch hết sức nhẹ tay cẩn thận đặt nó xuống mép bàn trà, dùng ngón trỏ chỉ vào cái mũi của búp bê gỗ: “Mũi của Pinocchio này cũng không dài lắm nhỉ.”



Trương Liễm cũng nhìn thêm vài cái, ánh mắt trở về lại trên người Chu Mịch. Ở góc độ này có thể nhìn thấy một phần lông mi của cô gái, thậm chí còn cả lông tơ như trong suốt dưới ánh đèn.



Cô như bé gái lần đầu tiên nhìn thấy búp bê Barbie, còn hưng phấn tự nói một mình: “Cậu bé này nhất định rất ít khi nói dối.”



Trương Liễm hỏi: “Nói dối mũi sẽ dài ra sao?”



Chu Mịch trả lời: “Đúng vậy, muốn từ một con búp bê gỗ biến thành một cậu bé thật sự thì phải kiềm chế được trước những cám dỗ, học được tính trung thực, nếu cứ nói dối mũi sẽ càng ngày càng dài.”



Trương Liễm cười một tiếng, không đáp lời.



Chu Mịch cảm thấy anh cười là có ý khác, quay đầu phỉ nhổ: “Loại phép thuật này mà biến trên người anh, bây giờ mũi anh chắc còn dài hơn cả Tháp truyền hình Minh Châu Đông Phương*.”




(*Nằm ở Thượng Hải.)



Trương Liễm im lặng một lúc rồi gọi tên cô: “Chu Mịch.”



Chu Mịch quay đầu, lại nhìn về phía anh một lần nữa.



Vẻ mặt Trương Liễm không hề gợn sóng: “Em cho rằng con người anh nói dối rất nhiều?”



Chu Mịch nghiêng đầu: “Chẳng nhẽ không phải sao?”



Mày rậm của anh hơi nhếch lên: “Vậy thì anh nói một câu, em thử phán đoán xem là thật hay giả?”



Chu Mịch gật gật đầu: “Được thôi, anh nói đi.”



Anh nhìn cô chăm chú, gần như là không suy nghĩ: “Bây giờ anh rất muốn hôn em.”



Giống như cú nổ lớn trong bình nước, trái tim Chu Mịch đập nhanh kinh hồn, một luồng nhiệt nóng không kịp đề phòng lan tràn khắp lồng ngực cô, còn nhanh chóng thâm nhập vào tứ chi, xương cốt khắp cơ thể.



Hai gò má và lỗ tai cô đỏ bừng lên.



Dây cót đã chạy hết, âm nhạc ngừng lại, cả phòng khách rơi vào sự tĩnh mịch thuần túy.



Nhưng tầm mắt Chu Mịch không có cách nào di dời, đôi mắt người đàn ông hút chặt cô như đầm lầy màu nâu đậm.



Nước trong khoang miệng giống như đã cạn sạch, Chu Mịch nghẹn lại, ấp úng: “Em không, em không muốn.”



Trương Liễm cong môi, ý tứ chắc chắn: “Mũi em dài ra rồi kìa.”



Chu Mịch giơ một tay ra chạm vào mũi như phản xạ có điều kiện: “Không có…”



Cổ tay rất nhanh đã bị cầm đi, đồng thời tầm nhìn tối đi nhanh chóng như vừa tắt đèn, cơ thể và hơi thở người đàn ông ầm ập phủ đến.



Chu Mịch cảm thấy môi mình bị mút một cái, không nặng không nhẹ, rất nóng ướt, cũng rất triền miên.



Cô trợn tròn mắt lên, thành lũy phòng bị của trái tim mạnh mẽ sụp đổ, có hơi ngồi không vững. Trương Liễm đỡ đằng sau lưng cô, ấn cô trở lại.



Gương mặt anh dừng ở vị trí rất gần, cảm xúc nơi đáy mắt nồng đậm như mây đầy trời trước cơn mưa lớn, che lấp cả mặt trời, làm người ta không cách nào chạy thoát.



Anh nhấc tay khẽ chế trụ cằm cô, dùng ngón cái vuốt ve như đang dỗ dành: “Không từ chối là anh tiếp tục đấy.”



Anh vừa nói, đôi môi xinh đẹp như là có độc.



Đuôi mắt Chu Mịch hồng phiếm, trong cơ thể tràn ra sự khao khát khó mà khống chế, giống như bản năng chỉ dành riêng cho anh, luôn dễ dàng bị kích phát và huy động.



Trương Liễm không gấp gáp hôn môi cô mà dán lại gần, mổ lên đầu mũi cô.



Động tác dịu dàng nhưng bất ngờ, Chu Mịch mẫn cảm ưm một tiếng, ngón tay vùi vào áo sơ mi anh nhanh chóng trở nên trắng bệch.



Trương Liễm lại cười, trượt xuống phía dưới, ngậm lấy cánh môi cô, không nhanh không chậm xâm nhập. Cô như biến thành viên kẹo ngậm, dần dần tan ra từng chút một trong môi lưỡi cực kỳ có nhẫn nại của anh, nhân kẹo vị hoa quả tràn ra ngoài.



Chu Mịch khó kìm lòng nổi mà rên rỉ, đưa tay xoa cằm anh.



Nụ hôn của Trương Liễm dần trở nên mãnh liệt, xâm lấn và tàn phá bừa bãi ở thế trên. Tiếng vải quần áo của hai người ma sát càng ngày càng lớn, nhịp thở cũng gấp gáp đến mức gần như mất kiểm soát.



Chu Mịch không thể không quấn tay lên cổ anh.



Phương hướng hơi thở của anh còn mở rộng thêm nữa ra sau tai, cần cổ, sống lưng Chu Mịch thỉnh thoảng lại bị ép vào ghế sô pha, trong lúc khó khăn ngẩng đầu lên, mái tóc mềm mại của cô lướt nhẹ qua chất vải nhung màu xám hết lần này đến lần khác.



Đèn lớn trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại làm cô chói mắt, là sự đắm chìm và choáng váng khi thiếu oxy.



Như cuộn vào biển lửa, cần hít vào, thở ra không ngừng mới không bỏ mạng trong tay anh.



Đột nhiên vòng giam thân người bên trên được giải phóng, lý trí và không khí cũng trở về, Chu Mịch bừng tỉnh từ trong mộng đẩy anh một cái.



Trương Liễm dừng động tác lại, tay phải rút về từ sau lưng cô, chống trên mặt đất, nửa thân trên vẫn gần trong gang tấc: “Sao vậy?”



Màu mắt anh vô cùng đậm. Chu Mịch trốn tránh ánh mắt ấy, lấy cớ lung tung: “Em chưa tắm.”



Trương Liễm giương môi, trong nụ cười có ý xấu không thèm che đậy: “Anh cũng chưa tắm.”



Chu Mịch chột dạ liếc mắt ra ban công, nói mờ hồ: “Luận văn của em… Còn chưa viết xong, máy tính vẫn còn ở bên ngoài…”



Trương Liễm nhìn cô một lúc, khẽ miết nhẹ đầu mũi cô, rời khỏi vị trí trước mặt cô, đứng dậy bước vào phòng bếp.



Chu Mịch hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra. Cô như khúc gỗ vừa rút ra khỏi đống lửa, toàn thân nóng hầm hập.



Cô nhanh chóng thắt cái khóa sau lưng lại, kéo vạt áo xuống, lại thu quà trên bàn về hộp gỗ và trong túi, nhanh chân chạy ra ngoài ban công.







Chu Mịch ngây người trước dòng chữ đen nhỏ dày đặc trên màn hình, trái tim vẫn không ngừng run rẩy bên trong như dư chấn, gió đêm căn bản thổi không tan, đuổi cũng không đi.



Giữa lúc đó Trương Liễm có đến một lần. Anh rót cho cô một cốc nước ấm, chỉ để bên cạnh máy tính của cô.



Chu Mịch cả quá trình không dám nhìn thẳng, chỉ liếc mắt nhìn theo một đoạn khi anh quay lưng rời đi.



May mà anh không nói chuyện với cô.



Chu Mịch nhấp một ngụm nước, mở Wechat trên máy tính lên nhắn tin cho bạn, còn phụ họa như tàu hỏa Thomas: [Hu hu hu hu hu hu hu hu.]



Hạ Diệu Ngôn sớm đã nắm rõ quy luật, tập mãi thành quen trả lời: [Nói đi, Trương Liễm lại làm sao rồi.]



Chu Mịch: [Hôm nay suýt nữa là tao không giữ được rồi.]



Hạ Diệu Ngôn: [Ồ?]



Chu Mịch: [Mê lực đáng chết của người đàn ông này.]



Hạ Diệu Ngôn: [?]



Chu Mịch: [Kỹ năng vẫn tốt như trước.]



Hạ Diệu Ngôn: [??]



Chu Mịch: [Làm tao bây giờ còn có chút hổ thẹn.]



Hạ Diệu Ngôn: [???]



Chu Mịch chống đầu, chu môi gõ chữ: [Tại sao lại như vậy.]



Hạ Diệu Ngôn không nhịn được nữa: [Tao xin chúng mày, mau làm đi cho tao nhờ.]







Hôm nay lúc tắm rửa không gặp Trương Liễm, Chu Mịch cảm thấy may mắn, lại có chút thất vọng, nhìn ngó xung quanh chuồn về phòng ngủ.



Túi quà lưu niệm lớn đó vẫn được đặt ở cuối giường.



Chu Mịch dừng lại, cụp mắt chầm chập rút hộp nhạc Pinocchio đó ra, dùng hai tay bưng nó ngồi lên thảm.



Cô vặn dây cót hết mức rồi mới đặt nó nằm im trên đất, đối diện với mình. Giai điệu thánh thót tràn ra như ánh sao lấp lánh trong lỗ tai.



Chu Mịch im lặng ngồi nghe, trong đầu toàn là chuyện hôm nay.



Cảm xúc khó mà miêu tả được dâng lên trong lòng, làm cô đột nhiên muốn cười trộm, lại lập tức méo miệng, khóc không ra nước mắt.



Cô rút điện thoại trong túi váy ngủ ra, ấn vào tên được ghim đầu trên Wechat.



Cô đang nghĩ, có cần nói với Trương Liễm cái gì đó không, giải thích thật hợp lý phản ứng lúc nãy.



Thôi vậy, cô thoát ra, ấn tắt màn hình.



Cuối cùng tâm trạng vẫn không yên. Một lúc sau, Chu Mịch lại mở khóa trở vào Wechat, bắt đầu đánh chữ.



Cô nhập liên tiếp tám dấu gạch “—————-” gửi đi, còn giãi bày tiếng lòng: [Hôm nay mũi em dài từng này.]



Lo lắng không yên đợi một lúc.



Bên kia trả lời lại rồi.



Cảm giác chua chát không còn sót lại chút gì, Chu Mịch đỏ bừng mặt, suýt nữa thì bắn lên từ trên mặt đất nhảy ba vòng như con thỏ điên, rồi lại phải nhốt mình vào tủ lạnh để giảm bớt nhiệt.



Trương Liễm: [Anh cũng vậy.]



Trương Liễm:[ Anh không chỉ muốn hôn em.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK