• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hớp tách cà phê nóng, Đăng vừa ngồi ngắm đường phố vừa suy nghĩ đến chuyện của mình và Nhi. Đã nhiều lần Đăng gọi điện nhưng Nhi không bắt máy, chỉ để lại tin nhắn rằng “Em xin lỗi, mọi chuyện đã chấm dứt rồi.”

Thật ra, Đăng cũng không biết cái lý do mình theo đuổi Nhi là gì. Nếu nói yêu thì cũng không hẳn vì Đăng chắc chắn Nhi không yêu mình, và cả Đăng cũng chưa đến mức yêu mà chỉ là có cảm tình, cảm thấy thích hợp. Vậy thì tại sao vẫn cố đuổi theo?

Có lẽ là vì Đăng muốn một người con gái của gia đình như Nhi.

Nhưng nhiều khi Đăng cũng tự hỏi làm vậy có đáng không? Trong khi Nhi không phải là người con gái duy nhất. Lúc đầu đăng ký hồ sơ cho công ty Sợi Chỉ Đỏ cũng là với mục đích tìm bạn gái đấy thôi, chứ Nhi đâu nằm trong dự định.

Quả thật là dạo này không đi cùng Nhi nữa mà Đăng cũng không có nhiều cảm giác nhớ nhung. Những ngày đi hẹn hò cùng nhau, Nhi cũng ít khi thân mật với Đăng. Đăng còn không thể nhận ra mùi nước hoa Nhi thường dùng.

Vậy thì còn luyến tiếc cái gì? Đăng suy nghĩ. Có phải vì Đăng không phục vì đã thua Tú, một người con gái khác?

Đăng phải nhận xét rằng cô ta rất có nhan sắc, có một vẻ đẹp phi giới tính. Không biết Nhi có vì vậy mà ngộ nhận tình cảm của mình hay không? Thử hỏi nếu cô ta để tóc dài, ăn mặc nữ tính hơn thì Nhi có còn có tình cảm với cô ta hay không? Có thể đây chính là lý do khiến Đăng nghĩ ngợi, vẫn chưa cam tâm mà rút lui.

Tiếng chuông điện thoại reo lên làm đứt khoảng suy nghĩ. Đăng cho tay vào túi tìm điện thoại và có hơi bất ngờ khi thấy người đang gọi đến là mẹ của Nhi. Bà tìm Đăng có việc gì? Chẳng lẽ bà vẫn chưa biết?

Đăng bắt máy. “Cháu chào bác.”

“Chào cháu. Bác mẹ của Nhi đây. Cháu khoẻ không?”

“Thưa bác cháu khoẻ ạ.” Đăng đáp.

“Cháu với Nhi vẫn tốt phải không? Mà dạo này sao bác không thấy cháu đến nhà chơi?”

Thế là mẹ Nhi vẫn chưa biết mọi chuyện. Nhưng cũng đúng. Đăng không nghĩ Nhi sẽ nói với bà về việc kết thúc với Đăng, và càng không nghĩ Nhi dám chia sẻ về mối quan hệ của mình với Tú. Cả với Đăng mà Nhi cũng chưa bao giờ thừa nhận. Vậy có nên nói với bà sự thật?

“Sao thế cháu?” Mẹ Nhi hỏi khi thấy Đăng vẫn chưa trả lời. “Hai đứa có chuyện thật rồi sao?”

“Thưa bác...cháu với Nhi đã chấm dứt rồi ạ.” Đăng thú thật. “Cháu cứ nghĩ bác đã biết nên cháu cũng không thưa với bác.”

“À...thế à.” Giọng của bà đầy thất vọng. “Nhi không có nói gì với bác hết. Gần đây không thấy cháu sang nhà chơi thì cứ nghĩ cháu bận thôi.”

Đăng không biết nói gì tiếp theo. Kể rõ cho mẹ Nhi biết về con gái bà với Tú? Nhưng làm vậy chẳng khác gì một kẻ nhiều chuyện. Vả lại, danh dự của một thằng đàn ông như Đăng cùng cần được giữ. Kể chuyện người ta chia tay mình để đến với một người con gái khác chỉ để bị chê cười.

“Tụi cháu không tìm ra được điểm chung nên kết thúc thưa bác.” Đăng nói.

“Bác hiểu rồi. Bác cũng mến cháu nhưng nếu cháu và Nhi nhà bác không thể tiếp tục thì cũng đành chịu.” Bà thở dài. “Thế thì bác không phiền cháu nữa nhé.”

“Vâng, bác giữ gìn sức khoẻ. Cháu chào bác ạ.”

Xong cuộc điện thoại, Đăng lại cầm tách cà phê lên nhâm nhi. Cảm thấy có phần nào đó thoải mái hơn khi chính mình nói ra và chấp nhận là đã chấm dứt. Dù sao lần trước đứng nói chuyện với Tú ở đầu hẻm, Đăng cũng đã nói rằng nếu Nhi đã chọn một người thì người kia phải rút lui không dây dưa.

Đàn ông đã nói thì phải làm được.

Tách cà phê đã nguội. Đăng uống một lần cho hết rồi đứng lên rời khỏi quán.

***

“Hay là mình đưa An Yên đi ra ngoại ô cắm trại và ngắm sao đi. Con bé được nghỉ hè rồi.” Tú đề nghị khi đang cùng Nhi ăn trưa tại công ty. Tú đã nhờ Linh xem chừng bệnh viện để Tú có thể nghỉ cả buổi sáng làm bữa trưa.

“Ý kiến cũng hay đó. Con bé chưa được chính thức ngắm sao bao giờ.” Nhi gắp một miếng đậu hũ chiên cho vào miệng. “Cả em cũng thế.”

“Bảo đảm sẽ thích mê cho xem.” Tú nói khẳng định. “Khoảng thời gian từ mười đến mười lăm tuổi thì ba hay đưa Tú đi cắm trại lắm. Hồi lần đầu mới đi, nhìn lên trời và thấy rất nhiều sao xung quanh thì cảm giác như mình đang ở một thế giới khác vậy.”

“Thế á? Có chỗ cho mình thấy được nhiều sao vậy ư?”

Tú gật đầu, tay gắp cho Nhi phần gà. “Ra ngoại thành Tú biết có chỗ họ cho thuê cả một căn nhà nghỉ dưỡng có sân vườn, hồ bơi, và cả ao câu cá.”

“Mình chọn một ngày đi.” Nhi nói háo hức.

“Hay là ngày mốt?” Tú hỏi. “Ngày mốt là thứ bảy. Tuy có hẹn nhưng Tú sẽ hỏi dời cuộc hẹn sang ngày mai rồi giao bệnh viện cho Linh và các nhân viên khác.”

“Bỏ bê công việc vậy sao? Mình đi chủ nhật cũng được.”

“Vì cái này phải ở qua đêm mới vui. Đi chủ nhật thì không thể ở lại, mà ở lại thì cũng phải nghỉ một ngày.” Tú giải thích. “Thôi cứ đi thư giãn đi. Em và An Yên cũng chưa được đi bao giờ mà.”

Thấy Tú nói cũng đúng, Nhi đồng ý. No bụng sau bữa trưa, Tú cũng phải gấp gáp chạy về bệnh viện để đón khách. Nhi tiễn Tú xuống lấy xe mà cứ tủm tỉm cười. Tú bận bịu như vậy mà cũng làm cơm và chạy qua ăn với Nhi. Trong lúc ôm nhau tạm biệt, Nhi lén đút vào túi Tú một tờ giấy.

Trở lên văn phòng, Nhi thấy hai chị đang trò chuyện khá sôi nổi. Hỏi thì mới biết rằng có một người khách ở quận Tư vừa gọi điện đến báo tin sẽ đến mời thiệp cho mọi người ở công ty. Nhi cảm thấy vui mỗi lần được khách mời dự tiệc cưới bởi Nhi cảm thấy công ty đã giúp được cho họ đến với nhau.

“À mà nè, người hồi nãy không phải là khách của công ty mình sao? Chị nhớ có làm qua hồ sơ của bạn đó.” Chị Diễm lên tiếng hỏi.

“Đúng rồi chị, nhưng cũng đã huỷ hợp đồng lâu rồi.”

“Thấy cũng thân với em quá, cùng ăn trưa nữa.” Đến chị Trang nói. “Mà chị thấy có vẻ thích em đó Nhi. Em không muốn rắc rối thì nên đề phòng.”

Nhi không nghĩ hai chị sẽ để ý đến vậy. Nghe chị Trang nói thế làm Nhi cảm thấy run. Hai chị không thể biết được. Chưa ai có thể biết. Chắc Nhi phải chú ý hơn về những cử chỉ của mình với Tú trước mặt mọi người.

“Dạ không sao đâu chị. Em với Tú...chỉ là bạn thôi. Cũng hơi thân.”

“Ừ, chị thấy em hiền lành nên nói vậy thôi để em không bị lợi dụng rồi thiệt thòi.”

Lợi dụng và thiệt thòi ư? Từ lúc quen nhau đến giờ, Nhi cảm thấy mình có phần nôn nóng hơn Tú nhiều. Nhưng không trách được vì chị Trang không biết.

Vừa quay trở vào trong, Nhi đã nhận được tin nhắn của Tú.

Tú: Phát hiện em bỏ tờ giấy trong túi. “Tú là bác sĩ thú y tài ba nhất mà em từng gặp”? Em quá khen:P

Nhi: Em nói thật đó! Em cũng là bệnh nhân của bác sĩ đây.

Tú: Em đâu phải thú vật đâu:))

Nhi: Nhưng mà bệnh này của em chỉ mỗi bác sĩ là chữa được thôi bác sĩ à.

Tú: Được rồi, vậy ngày mai gặp nhau ở nhà ba mẹ Tú nha.

Nhi: Ở đó thì sao bác sĩ chữa bệnh cho em đây?

Tú: Sẽ khám cho em trước khi vào nhà, chịu chưa cô bệnh nhân đáng yêu?

Nhi: Ok, lấy hẹn với bác sĩ rồi nhé.

Nhi vừa gửi tin nhắn mà vừa tủm tỉm cười. Thì ra yêu nhau, hẹn hò là phải như thế này. Những tin nhắn có phần trêu chọc này không làm Nhi thấy ái ngại mà còn rất thoải mái. Chẳng bù với Đăng, mỗi ngày Nhi chỉ nhắn một tin trả lời là cùng.

Tự dưng Nhi thấy yêu đời đến lạ.

***

“Con chào ba mẹ.” Tú nói to khi bước vào nhà. Ba đang lau mấy bộ tủ, còn mẹ thì như thường lệ trong bếp nấu bữa tối. “Ba mẹ xem hôm nay có ai đến chơi nè.”

Nghe Tú nói vậy, ba mẹ tò mò nhìn và thấy rằng sau Tú có Nhi và An Yên. Con bé thấy ông bà thì không cần ai nhắc nhở, tự động chạy vào mà chào hỏi. Nhi cũng lễ phép đến chào ba mẹ Tú. Nhìn thấy An Yên, mẹ Tú vui hẳn lên.

“An Yên, lâu ngày không gặp sao mà ốm quá vậy nè.” Mẹ nói, lấy tay vuốt mặt con bé. “Hôm nay đến nhà bà là phải ăn nhiều vô đó nha.”

Con bé bắt đầu hỏi bà hàng loạt câu hỏi về những món ăn hôm nay, thế nên mẹ Tú rủ An Yên và cả Nhi vào bếp với bà. Tú nhìn theo Nhi và An Yên cho đến khi cả ba vào hẳn trong bếp. Ba cũng nhìn Tú với ánh nhìn thắc mắc. Tú biết ba muốn hỏi gì nên ra dấu cho ba cùng mình ra sân nói chuyện. Ba nên được biết.

Ra đến ngoài sân, ba châm điếu thuốc rồi hút một hơi dài. Tú nhìn khói thuốc bay dưới ánh đèn mà có hơi bất ngờ. Cứ tưởng ba đã bỏ thuốc lá lâu rồi.

“Ba à, thuốc lá có hại cho sức khoẻ.”

“Lâu lâu ba hút vài điếu cho khuây khoả.”

“Sao vậy ba, ba có chuyện làm ba bận tâm hả ba?”

“Con đó.” Ba nói, khói bay ra từ trong miệng. “Dạo này ba cứ nghĩ không biết làm sao để chuẩn bị tinh thần cho mẹ con.”

“Con...con chưa định cho mẹ biết đâu ba.” Tú nói.

“Sớm muộn thôi mà Tú. Trong đầu con đã nghĩ sẽ nói với mẹ như thế nào chưa?”

“...Dạ chưa.”

Ba lắc đầu. “Nay con dẫn bạn gái về nhà rồi, con không nên giấu mẹ con quá lâu nữa.”

“Sao ba biết...sao ba biết là tụi con đã...” Tú ấp úng, không biết dùng lời nào để nói.

“Yêu nhau mà có giấu được sao?” Ba cười. “Ánh mắt hai đứa nhìn nhau đầy yêu thương thế kia thì sao lại không biết? Ba cũng là người từng trải mà.”

Tú vẫn chưa cảm thấy quen khi ba nói những chuyện này với mình.

“Ngày mười ba tháng sau là sinh nhật con. Mới đây mà đã hai mươi bảy năm và đứa con gái này đã lớn rồi. Ba mẹ cũng đã lớn tuổi. Nếu như con cảm thấy Nhi là người con muốn nắm tay đi đến cuối cùng thì phải giữ cho kĩ, và cũng mau tìm cách cho mẹ con hay mọi chuyện. Đến lúc đó con có muốn cưới, ba mẹ sẽ hỏi cưới cho con.” Nói rồi ba lắc đầu cười. “Không ngờ có một ngày ba sẽ có con dâu chứ không phải con rể.”

Tú không ngờ ba lại bàn sâu đến vậy. Ba hút hết nửa điếu thuốc rồi thả xuống đất, lấy chân giẫm lên. “Đừng hút thuốc nha Tú, có hại cho sức khoẻ đó.” Thanh thản, ba bước vào nhà. Tú thì vẫn đứng đó, ngước nhìn lên trời mây và ngẫm về những câu nói của ba, về việc sớm muộn cũng nên cho mẹ biết. Mãi lo suy nghĩ mà không biết Nhi đã ra đứng cạnh mình từ lúc nào.

“Có tâm sự gì kể em nghe được không?”

Tú nhìn Nhi, định nắm tay nhưng lại nhớ mình đang đứng giữa sân nhà. “Không, nói chuyện với ba xong làm Tú nghĩ ngợi này nọ.”

“Bác nói gì?”

“Ba bảo Tú nên nói với mẹ về chuyện của chúng ta.”

“Gì chứ?” Nhận ra mình nói hơi to, Nhi hạ giọng. “Ba...ba Tú biết rồi sao?”

“Việc Tú yêu em, ba biết lâu rồi. Ba tinh mắt lắm.”

“Thế bác phản ứng ra sao?”

“Cũng khá tốt. Đó cũng là một sự bất ngờ với Tú. Bây giờ chỉ còn mẹ, Tú đang suy nghĩ làm cách nào để nói với mẹ.”

“Không được.” Nhi phản đối.

“Sao?”

“Tú không được nói. Em không đồng ý. Mình chưa thể để mọi người biết.”

Tú thở dài, biết Nhi vẫn còn chưa sẵn sàng, và cả chính mình cũng thế.

“Em yên tâm, Tú cũng chưa biết phải nói với mẹ ra sao. Chuyện này mình sẽ tính sau.”

“Em xin lỗi, nhưng đây là một chuyện lớn.”

“Khờ quá.” Tú xoa đầu Nhi. “Có gì đâu. Thôi đi vào ăn tối.”

Vào trong, cả hai thấy An Yên đang giúp bà mang từng chén cơm ra bàn. Nhi đi đến phụ An Yên, nhưng con bé bảo con bé tự làm được. Chuẩn bị xong, mọi người ngồi vào bàn và An Yên mời từng người ăn cơm. Tú và Nhi cũng lễ phép mời ba mẹ.

Hôm nay, mẹ Tú nấu sườn xào chua ngọt, đậu que xào trứng cùng với canh rau củ thịt heo. Bà gắp cho con bé khá nhiều đồ ăn. Nhi biết con bé sẽ không ăn hết, nhưng vì bà gắp nên con bé không kêu ca gì mà từ tốn ăn. Tú nhận ra được sự việc nên giả vờ gắp một miếng sườn từ chén của con bé qua bên mình. “Miếng sườn này nhìn ngon quá, An Yên cho Tú nha.”

“Dạ.” An Yên cười, rồi múc một miếng khác nữa qua cho Tú. “Cái miếng này cũng ngon nè Tú.”

“Chà, An Yên có sợi dây chuyền đẹp quá ta.” Mẹ Tú chú ý đến sợi dây chuyền con bé đang đeo và mở lời khen. Bà nhìn qua Tú, thấy Tú cũng đeo một sợi giống y. “Ủa, Tú, con cũng có nữa nè.”

Vội vàng, Nhi nhét sợi dây của mình vào trong.

“Dạ, hôm bữa ngày quốc tế thiếu nhi nên con mua quà tặng con bé thôi.” Tú nói. Tú thấy ba đang nhìn Tú. Chắc ba cũng có phát hiện sợi dây rồi. Mẹ khen Tú có mắt thẩm mỹ và tiếp tục bữa tối của mình.

Giấu được sợi dây chuyền vào rồi mà Nhi vẫn còn run. Xém chút nữa là mẹ Tú đã thấy. Nếu mẹ Tú thấy thì bà có nghĩ hai người là bạn bè bình thường không hay là có gì hơn thế? Theo dõi mẹ Tú, Nhi thấy cũng may bà không quan tâm mấy đến sợi dây nữa. Nhi cũng quên mất là người lớn họ thường để ý con cái của họ. Về nhà, chắc Nhi cũng phải giấu sợi dây chuyền ra khỏi tầm mắt của mẹ.

Nhi có thể đã dám đối mặt với Tú nhưng với sự thật nghiệt ngã ngoài kia thì chưa.

***

Sáng hôm sau, Nhi gọi An Yên dậy sớm để chuẩn bị. Mẹ biết Nhi đưa con bé đi chơi vì hôm qua lúc về nhà Nhi đã nói, nhưng mẹ không biết là chuyến đi này chỉ có Tú chứ không có thêm mấy chị ở công ty như Nhi đã thông báo. Do dạo này mẹ hay hỏi về Tú như có phần nghi ngờ gì đó nên Nhi không dám nói cho mẹ biết thêm thông tin của chuyến đi này, chỉ nói rằng sẽ nhắn tin liên lạc với mẹ.

Nhìn Nhi bỏ vài thứ cuối cùng cần mang theo vào giỏ, mẹ lên tiếng hỏi. “Con với cái con bé Tú đó quan hệ ra sao vậy?”

“Gì đâu mẹ, tụi con là bạn mà.” Nhi trả lời nhưng tránh ánh mắt của mẹ.

“Thế ư? Vậy mà mẹ cứ nghĩ khác nữa đấy.”

“Mẹ nghĩ nhiều quá rồi.” Nhi kéo khoá giỏ lại rồi đi vào phòng khách gọi An Yên ra chào bà. Nhi quyết định dẫn An Yên ra đầu hẻm đứng đợi Tú, chứ ở trong nhà mẹ sẽ hỏi thêm nhiều câu hỏi.

Tạm biệt mẹ, Nhi đưa An Yên ra ngoài với lý do đi mua chút đồ ăn rồi gọi cho Tú để báo với Tú biết. Nhi cũng chưa nói cho An Yên biết là đi đâu để tránh con bé lỡ miệng khoe với bà. Con bé chỉ biết rằng hôm nay được đi chơi với mẹ và Tú. Như vậy cũng đã đủ làm con bé nôn nao.

Đợi một thời gian không lâu thì Nhi đã thấy bóng dáng chiếc xe màu trắng quen thuộc của Tú chạy đến. Xuống xe, Tú giúp Nhi cho hai túi đồ vào cốp rồi mở cửa cho hai mẹ con lên xe. Vào chỗ ngồi, An Yên tự động biết lấy dây an toàn mà cài, không cần ai giúp. “An Yên năm tuổi rồi mẹ ạ.” Con bé đã nói như thế khi Nhi định giúp cho con bé.

“Thế An Yên năm tuổi có biết hôm nay mình sẽ đi đâu không?” Tú hỏi, cho xe chạy đi.

“Mẹ nói với An Yên là chúng ta đi chơi.”

“Tú đưa con và mẹ đi lại một ngôi nhà thật to, rồi chúng ta sẽ chơi thả diều nè, bơi nè, câu cá nữa nè. Tối thì cho An Yên ngắm sao, có chịu không?”

Vì quá thích thú, con bé vỗ tay tán thưởng. Nhi không thể nào không mỉm cười. Nếu như không có Tú, mùa hè này của An Yên chắc có lẽ sẽ không vui như vậy.

Xe chạy một hồi rồi ra khỏi thành phố, và chạy thêm một đoạn nữa là có thể thấy cánh đồng và những con bò đang gặm cỏ. Nhi được Tú cho biết căn nhà này là do một người bạn học hồi cấp ba của Tú xây lên rồi cho thuê. Người này không cho thuê ở dài hạn mà chỉ cho các gia đình thuê theo kiểu nghỉ dưỡng.

Khi đến nơi, Nhi không ngờ nó lại rộng lớn đến vậy. Trước nhà là cả một sân vườn có bàn ghế để ngồi ăn, có hồ bơi, có cả khu trò chơi của con nít. Đằng sau ngôi nhà là khu đất trống với một dòng sông trải dài, to đến mức có thể thả diều như Tú nói.

Ngôi nhà cũng rất to. Nó có hai tầng, nhưng trần nhà khá cao khiến cả ngôi nhà nhìn trông rất đồ sộ. Trong nhà có đầy đủ tiện nghi. Tầng trên thì có bốn phòng, trong phòng cũng được trang trí đầy đủ. Nếu như không biết thì Nhi sẽ tưởng nhà này có người đang ở.

Không biết Tú đã thuê với giá bao nhiêu nữa, vì Tú không chịu nói.

“Em để đồ ở dưới này cũng được. Tú có mang theo lều, tối nay mình ngủ lều cho vui, cho giống đi cắm trại.”

“Hèn gì lúc nãy trong cốp em có thấy.” Nhi để giỏ xuống ghế rồi cùng Tú ra ngoài mang hết đồ vào. An Yên cũng giúp mang những món nho nhỏ. Xong xuôi, Tú hỏi An Yên muốn làm gì thì con bé bảo ngay là muốn đi bơi.

Thay cho An Yên bộ đồ bơi màu xanh da trời có in hình nàng tiên cá, Nhi đợi Tú thay đồ rồi giao con bé cho Tú. An Yên cùng Tú ra hồ, còn Nhi thì ở trong nhà chuẩn bị trái cây. Dâu thì không cần cắt, còn xoài với bưởi Nhi cắt và lột bỏ vỏ ra rồi cho vào tủ lạnh. Phía nhà bếp có thể nhìn ra sân nhà ngoài trước nên Nhi đưa mắt nhìn ra hồ. Tú đang cố gắng thổi phồng cái phao cho An Yên, con bé thì đang đu trên lưng Tú cứ như một chú khỉ con.

Cũng muốn tham gia, Nhi mở giỏ lấy bộ đồ tắm. Đã lâu lắm rồi Nhi không xuống hồ bơi hay tắm biển bởi lúc nào Nhi cũng sợ vết sẹo trên mặt sẽ bị hỏng. Bất giác đưa tay lên má trái của mình để chạm vào vết sẹo rồi chợt nhớ rằng đã lâu mình đã không còn dán nó lên nữa, Nhi tự hỏi sao Tú lại không đưa ra thắc mắc gì về nó. Dù sao từ đầu Tú cũng đâu biết nó là giả?

Nhìn ngắm mình trong gương một vài lần nữa rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nhi có chút hồi hộp, bởi đây sẽ là lần đầu tiên Tú thấy Nhi trong bộ đồ bơi hai mảnh này. Mặc dù phần dưới thì Nhi mặc quần bơi ngắn chứ không phải quần tam giác, nhưng mà cũng có một chút ngại ngùng. Chưa bao giờ Nhi cảm thấy tự tin với vóc dáng của mình.

Đang đứng phân vân không biết có nên ra hay không thì Nhi nghe tiếng An Yên nói cười từ ngoài vang vào. Thấy chuyện này cũng chẳng có gì lớn lao và chẳng đáng để ngại nên Nhi quyết định bước ra. Tú đang đứng giỡn với con bé, xoay lưng lại với Nhi. An Yên phát hiện Nhi đã ra, nhưng Nhi ra dấu để con bé đừng phản ứng gì. Từ đằng sau, Nhi nhẹ nhàng bước xuống hồ rồi nhảy chồm lên Tú. Giật mình, Tú xém ngã vì mất thăng bằng. An Yên cười khúc khích trong khi Nhi lại giấu mặt vào gáy cổ của Tú.

Tú cố gắng thả Nhi xuống để xoay lại nhìn nhưng Nhi quyết không buông. “Tú à,“ Nhi nói nhỏ, “Khoan nhìn em, em ngại lắm.”

“Biết rồi.” Tú cười, lấy tay vỗ đầu Nhi. “Nhưng mà em đang siết cổ Tú hơi chặt đó.”

Nhi nới lỏng tay một chút.

“Mẹ ơi, qua đây chơi với An Yên nè.” Con bé ngồi trong phao, hai chân đạp nước, vẫy gọi Nhi. Lấy hết can đảm, Nhi dần bỏ tay khỏi Tú rồi đi qua bên An Yên. Tú nhìn theo Nhi, biết lý do vì sao Nhi lại ngại nhưng rồi chỉ cười và đi theo sau. Với tay lấy cây súng nước trên thành hồ, Tú bắn nước vào An Yên. Con bé tìm Nhi làm lá chắn, trốn ra sau lưng. Thấy vậy, Tú cũng bắn luôn vào Nhi, khiến Nhi và An Yên chạy từ bên này qua đến bên kia tìm chỗ trốn.

“Mẹ ơi, tạt nước lại Tú đi!” An Yên hét. Nghe theo con bé, Nhi không nhượng bộ nữa mà dùng tay tạt nước tấn công lại. Do hai mẹ con hợp sức nên chẳng mấy chốc, tình thế đã đổi và Tú đã bị lấn át. Đầu hàng, Tú thả cây súng xuống và giơ hai tay lên. An Yên khoái chí vì đã thắng, Nhi cũng cười không ngớt.

Trời đã vào giờ trưa nên rất nắng. Trông thấy da của Nhi và An Yên bắt đầu hơi đỏ, Tú đề nghị lên nghỉ ngơi. Nãy giờ mải chơi nên Nhi cũng quên đi mất sự ngại ngùng của mình. Tú không hề đề cập đến, và Nhi cũng thầm cảm ơn về điều đó. Lên khỏi hồ, Nhi mới chợt nhớ rằng lúc nãy mình đã quên không bôi kem chống nắng. Chưa kịp vào nhà để tìm thì Tú đã cầm tuýp kem đi đến.

“Em tìm cái này phải không?”

“Sao Tú biết?”

“Thấy da em đỏ nhanh hơn An Yên là biết rồi. Quên bôi kem chứ gì.” Tú mở nắp, cho một ít vào lòng bàn tay rồi đưa tuýp kem cho Nhi. “Nè, em thoa hai tay đi, Tú thoa lên lưng cho.”

Gật đầu, Nhi đưa lưng cho Tú bôi kem. Tú bảo rằng đã thấy đường lằn ở trên lưng ngay chỗ thắt dây áo rồi làm Nhi cảm thấy tiếc nuối, nhưng rồi Tú lại kề tai nói với Nhi rằng, “Chỉ là một đường nhỏ, và chỗ này có mỗi Tú thấy được thôi nên em đừng lo.”

Nhi chau mày, quay lại nhìn Tú. “Thế á? Chắc chắn như vậy á?”

Nhếch miệng cười, Tú choàng hai tay qua eo Nhi rồi kéo sát lại mình. “Dĩ nhiên rồi. Chúng ta đã là của nhau rồi mà.” Tú hôn lên môi Nhi. “Nụ hôn đầu tiên của ngày hôm nay.”

Không chịu thua, Nhi cũng hôn một cái đáp trả. “Nụ hôn thứ hai.”

“Thứ ba.” Tú chạm môi thêm một lần.

Định hôn lần thứ tư nhưng Nhi lại nghe một tiếng thở dài quen thuộc. Cả hai nhìn qua bên trái của mình thì thấy An Yên đang đứng ôm cái phao, nước chảy nhỏ giọt từ tóc xuống đất.

“An Yên lạnh với đói rồi ạ.” Con bé nói. Nghe thế, Nhi lật đật chạy lại lấy cái khăn đã được để sẵn trên bàn choàng qua người con bé. Tú gãi đầu xin lỗi An Yên và nói con bé với Nhi ngồi đợi, Tú sẽ làm đồ ăn mang ra.

Vào nhà bếp, Tú mở thùng đá và lấy phần thịt bò đã ướp sẵn từ đêm qua ra để xào. Khoai tây cũng đã được Tú cắt sẵn. Cho dầu vào hai bên chảo, Tú cùng nấu một lần. Sau khi thịt bò và khoai đã chín, Tú chia ra ba đĩa rồi mang ra ngoài.

“An Yên cũng thích món này nữa nè Tú ơi.” Con bé nói khi Tú đặt xuống bàn.

“Vậy là đúng ý của An Yên rồi phải không nè.” Tú cười rồi trở vào trong để lấy nước.

“Sao có lần mẹ nấu, con có bảo thích đâu?” Nhi hỏi.

“Bây giờ đói bụng thì thích ạ.”

“Vậy con phải ăn nhiều vào nhé.” Nhi gắp thêm một số thịt bò qua cho con bé. “Con ăn hết là Tú sẽ làm cho con ăn nữa.”

Con bé cầm nĩa và ghim ăn từng cục thịt. Nhìn An Yên ăn ngon miệng, Nhi cảm thấy rất vui vì dạo này con bé có hơi ốm. Nhi cầm miếng khoai tây chiên chấm vào tương cà rồi đút cho An Yên. Tương cà làm dính miệng nên con bé đưa tay lên lau. Lúc này, Nhi mới phát hiện ra một vết bầm nhỏ ở cổ tay của An Yên.

“Hồi nãy chơi va chạm vào đâu hả con?” Nhi cầm tay xem xét. An Yên lắc đầu, không biết và tiếp tục ăn. Nhi hỏi con bé có đau hay không nhưng An Yên bảo không. Thấy cũng không phải là lớn lao, con nít sẽ mau lành nên Nhi không để ý đến nữa.

“Có nước cam vắt rồi đây.” Tú mang ra ba ly cam. Nhìn An Yên ăn ngon lành mà Tú cũng ấm lòng. Con bé thích ăn đồ Tú nấu là được.

Sau bữa ăn, Nhi tắm sạch cho An Yên rồi bắt con bé ra phòng khách ngủ mặc cho An Yên vẫn muốn chơi tiếp. “Mình ở đến ngày mai lận mà An Yên. Con phải ngủ để chiều đi thả diều rồi tối còn thức ngắm sao nữa.”

Đành ngậm ngùi nghe lời mẹ, An Yên lên ghế sofa nằm. Nhi lấy trong giỏ ra hai con thú bông và đưa cho con bé. Một lát sau, An Yên đã rơi vào giấc ngủ. Nhi đi vào bếp xem Tú nãy giờ đang ở trong đây làm gì thì thấy Tú đang chuẩn bị cho bữa tối.

“Sao Tú không gọi em vào giúp.” Nhi tiến đến bên cạnh. Tú đã cho thịt và đồ biển mỗi loại vào một đĩa để ướp.

“Em đi tắm đi để lạnh, xong rồi ra phụ cũng được.” Tú nói.

“An Yên ngủ rồi, Tú định đứng đây ướp thịt sao?”

Tú không nhìn Nhi mà tiếp tục công việc của mình. Nhi thì đứng nhìn Tú một hồi, và quyết định đi vào trong nhà tắm. Xả nước ấm vào đầy bồn, Nhi cho một viên sủi xà phòng vào. Nó làm ra tiếng kêu xèo xèo vài lần rồi dần hoà tan trong nước. Đã có đủ bọt, Nhi bước chân vào. Hương thơm hoa hồng của nó khá dịu, đã vậy còn có vài cánh hoa từ viên sủi nổi lềnh bềnh trên mặt nước cùng với bọt nữa.

Lúc nãy, đáng lẽ là Nhi muốn có một chút không gian riêng với Tú, nhưng Tú có vẻ không hiểu mấy. Nhi cho An Yên đi ngủ cũng chỉ vì muốn thế, mà Tú chỉ mãi lo ướp đồ ăn.

Có phải Nhi đã đi quá nhanh hơn Tú muốn không? Nhắm mắt lại, Nhi tựa đầu vào thành bồn để thư giãn. Cũng vừa lúc đó, Nhi nghe được tiếng gõ cửa.

“Em...tắm xong chưa?”

“Em chưa xong đâu.” Nhi nói vọng ra.

“Tú mang khăn vào cho em nè.”

“Em có khăn rồi.”

“Em lấy khăn mới này đi. Nó có mùi thơm hơn.” Tú giải thích.

Bộ khác nhau ở mùi thơm sao?

“Tú vào đi, em không có khoá cửa.”

Nắm cửa được vặn và Tú bước vào, nhìn Nhi một cái, Tú đi lại máng treo và treo khăn lên. Xong việc Tú vẫn chưa ra ngoài mà nán lại.

“Em không thấy ở trong này nóng quá à?” Tú hỏi, cảm thấy mặt mình đang nóng dần.

“Không...nước trong bồn rất ấm nên em quen với nhiệt độ rồi.”

“Tú thử nước có được không? Xem...có ấm không?”

Nhi nhìn Tú, dần hiểu được sự tình. Cái lý do đổi khăn mới và thử nước của Tú đưa ra có hơi buồn cười, nhưng Nhi cũng đồng ý. Có sự cho phép, Tú tiến đến bồn tắm và quỳ gối xuống cạnh bồn, cho tay vào nước. Đúng là nước ấm như Nhi nói.

“Sao Tú nhìn em dữ vậy?” Nhi hỏi, cố gắng không cười.

“Em tắm bằng gì mà thơm thế?”

“Viên sủi xà phòng mùi hoa hồng.” Nhi lấy bàn tay của mình lên khỏi mặt nước. “Tú ngửi xem, thơm không?”

Cầm lấy tay Nhi, Tú đưa lên ngửi. Rất là thơm. Mùi hương dịu dàng mà không gắt. Nó khiến Tú cảm thấy ngất ngây.

Tú đặt một nụ hôn lên bàn tay đó.

Nhìn lên, Tú thấy Nhi đang nhìn mình với ánh mắt rất mãnh liệt. Nhìn vào đôi môi của Nhi, nó hồng hào và có phần ướt át. Tú dịch lại cận mặt Nhi hơn, mặc dù trong đầu đang đấu tranh với lý trí. Chưa được đâu Tú à! Hai đứa vẫn chưa công khai, vẫn chưa nói với mẹ. Đi xa quá, lỡ sau này có gì thì chỉ làm khổ nhau.

Hai mắt Tú vẫn nhìn Nhi không rời. Bây giờ, cảm tính lại nói với Tú rằng hãy sống cho phút giây này. Nếu đang được hạnh phúc thì cứ tận hưởng đi. Ngày mai ra sao thì đâu ai biết được.

Cảm tính đang có lợi thế bởi Tú đã kề sát mặt vào Nhi. Khi Nhi quyết định hôn Tú cũng là lúc lý trí của Tú đã thua cuộc. Giữ mặt Nhi thật chặt, Tú dùng lưỡi của mình để tách môi Nhi ra. Nhi ngồi chồm dậy nhưng Tú lại đẩy Nhi xuống và vào trong bồn với Nhi. Những cánh hoa hồng theo nước tràn ra ngoài, rơi xuống nền gạch vì giờ đây trong bồn lại có thêm trọng lượng. Tú hít một hơi thật sâu, dứt nụ hôn trên môi rồi đi xuống cổ, đặt lên đó những nụ hôn nhỏ. Một tay ở dưới nước ôm eo Nhi, tay còn lại đỡ nơi phía đầu để Nhi không bị đau bởi cái thành cứng.

Những nụ hôn dần đi xuống ngực. Tú dừng lại đôi chút nhưng rồi cũng tiếp tục. Nước đã dần lạnh đi nhưng cả hai vẫn cảm thấy nóng. Nhi bắt đầu thở mạnh và kéo mặt Tú lên, giữ lấy môi Tú không buông. Đã ở trong này bao lâu rồi? Nhi không biết nữa. Những giây phút này với Tú luôn làm cho Nhi mất đi khái niệm thời gian.

Mặc dù Tú đang mặc một chiếc áo thun cùng một chiếc áo bó, nhưng Tú cũng có thể cảm nhận được những gì ở dưới mình. Ngưng nụ hôn, Tú nói với Nhi, “Hôm nay em đẹp lắm. Lúc nãy ở hồ bơi vì biết em ngại nên Tú không nhắc đến, nhưng thật sự là em đẹp lắm.”

Nhi cầm lấy tay Tú và nhẹ đặt lên ngực mình. “Em...thân hình của em không hoàn hảo, nên em sợ Tú sẽ...”

“Đừng có nghĩ lung tung. Tú yêu em bởi vì em là chính em. Cả hồi khi em có vết sẹo, Tú cũng cảm thấy em rất cuốn hút rồi. Em đừng tự cảm thấy mình không hoàn hảo mà mặc cảm. Chúng ta ai cũng có khuyết điểm hết, nhưng em nghe nè, Tú không cho đây là khuyết điểm của em.” Tú cúi xuống hôn lên ngực Nhi. “Rất tuyệt trong mắt của Tú.”

Thấy Nhi nhìn mình chằm chằm, Tú hỏi, “Có phải hơi bị sến không?”

“Đúng rồi.” Nhi cười, hôn vào cổ Tú. “Nhưng em thích thế.”

“Tú chưa bao giờ yêu ai mãnh liệt như em cả.” Tú thì thầm vào tai, rồi trở lại với đôi môi của Nhi. Nước đã thật sự lạnh, và đã tràn ra khá nhiều. Mức nước xuống thấp dưới ngực. Tú hít vào mùi hương hoa hồng từ cổ Nhi, và dần cho tay hạ thấp. Qua được rốn, Tú dừng lại, do dự. Việc sắp làm là đúng hay sai? Gấp gáp quá hay là đã có đủ thời gian? Suy nghĩ đã kĩ càng chưa bởi đây không phải là chuyện đùa.

Hiểu được vì sao Tú đang do dự, Nhi nắm lấy bàn tay ấy rồi đan năm ngón tay của mình vào, hôn lên nó.

“Hay là lúc khác nhé.” Nhi nói. “Em biết Tú đang nghĩ cho em, nên em sẽ vì Tú mà nghĩ cho mình. Lúc khác nhé.”

Tú mỉm cười, gật đầu.

“Tất cả những việc này, đều là những điều mới mẻ đối với em. Em chưa bao giờ...cho ai cả. Tất cả những việc này em đều làm theo cảm tính. Thấy Tú luôn suy nghĩ cho em như vậy, thì em biết mình đã không thiệt thòi rồi. Nên Tú đừng bao giờ nghĩ Tú sẽ gây nên thiệt thòi gì với em nhé. Muốn nhảy tango thì phải cần hai người lận mà. Những chuyện này hai đứa mình đều đồng ý.”

Đặt một nụ hôn lên trán Nhi, Tú đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm và lấy cho Nhi cái khăn.

“Ngâm nước lâu quá, em thay đồ mau kẻo lạnh.”

Nhi bước ra, lấy khăn từ tay Tú quấn quanh mình rồi đi ra ngoài, để đến lượt Tú được tắm rửa sạch sẽ.

Những gì vừa trải qua với Tú, Nhi sẽ không bao giờ quên.

***

Chiều đến, khi ông mặt trời đang chiếu những ánh nắng vàng rực rỡ cuối cùng thì An Yên mới thức dậy. Vừa dậy, con bé liền hỏi Tú để đi thả diều. Rửa mặt cho An Yên, Nhi dẫn con bé ra sau nhà để gặp Tú. Con bé chạy lại bên Tú, hớn hở muốn được chơi thả diều.

“Tú đợi An Yên nãy giờ luôn đó.” Tú cầm con diều đã chuẩn bị sẵn lên.

“Nãy giờ câu được con cá nào không Tú?” Nhi hỏi, nhìn vào chiếc cần. Tú đã ra đây câu khá lâu rồi.

“Được vài con nhỏ nên Tú thả rồi. Cá lớn không thấy đâu.”

“Tú ơi, thả diều.” An Yên nhắc. Tú dẫn con bé ra một góc ngược gió, đưa cho con bé cầm diều và dặn dò rằng khi Tú đếm đến ba thì nhảy lên thả ra. Thả dây cho đủ dài, Tú đếm và con bé buông tay thả như lời đã dặn. Tú chạy được một đoạn nhưng diều không bắt gió, rớt xuống đất. Tú nghĩ mình phải chạy nhanh hơn.

Lần thứ hai thử, Tú tăng tốc và quả thật là lần này con diều bay lên cao. Tú gọi An Yên chạy lại rồi đưa cuộn dây để con bé cầm với sự giúp đỡ của mình. Mấy con vịt được thả nuôi cũng tò mò, lại gần kêu quác quác. Con bé nhìn lên con diều màu đỏ với sự thán phục.

“Bay cao quá Tú ơi.”

“Nhờ An Yên giúp Tú cả đấy.” Tú nói vậy khiến con bé khoái chí, cười khanh khách. Nãy giờ đứng ở một bên, Nhi không muốn làm ngắn đoạn khoảnh khắc đáng yêu này. Lấy điện thoại từ trong túi ra, Nhi chụp vài tấm hình rồi quyết định đi vào nhà chuẩn bị bữa tối.

“Hai bố con chơi vui nhé, em vào trong dọn bữa.”

Tú rời ánh mắt khỏi con diều và chuyển ánh nhìn qua Nhi. Lúc này, Nhi mới phát hiện rằng mình vừa gọi Tú với An Yên là hai bố con.

“Em đi nha.” Nhi quay mặt đi với bộ mặt hơi ửng đỏ. Tú thì mãi lo để ý vào Nhi nên không ngó ngàng gì đến con diều, làm nó rơi xuống đất.

“Rơi rồi Tú ơi.” An Yên nói, nhưng Tú không nghe.

“Tú ơi!” Con bé gọi lần nữa khiến Tú giật mình. “Diều rơi mất tiêu rồi. Mẹ vừa gọi bố là bố để diều rơi luôn!”

“Xin lỗi con. Mình chơi lại nhé.” Tú xoa đầu con bé và cả hai trở lại vị trí ban đầu. Tú giờ đây vừa chạy vừa cười. Có một chút sung sướng trong lòng, không phải vì Nhi đã gọi Tú với An Yên là hai bố con, mà là Nhi đã xem Tú như một người trong gia đình của mình. Điều này khiến Tú có hy vọng cho tương lai của cả hai khi đã về một nhà.

Bữa tối là một bữa tiệc thịt nướng với đồ biển ở ngoài trời. Hôm nay, buổi trưa An Yên ăn ngon miệng nhưng đến lúc này thì không ăn nhiều cho mấy. Tú lột cho An Yên ăn được vài con tôm với Nhi đút được vài miếng thịt heo. Đến khi Nhi gỡ cua, con bé lắc đầu rồi chạy đi chơi.

“Dạo này, An Yên kén ăn vậy sao em?” Tú hỏi, vừa gắp miếng thịt bò từ bếp than qua cho Nhi.

“Không hiểu sao, nên em phải cho uống thuốc bổ mỗi ngày.”

“Có thể là do không đi học nên biếng ăn. Trong trường có cô giáo thì chắc cô kèm bắt ăn rồi.”

“Dạ chắc vậy đó. Thường khi vào mùa hè con bé ốm hơn là lúc đi học.” Nhi nhìn theo An Yên. Con bé bây giờ đã lên xích đu, ngồi đong đưa. Thấy mẹ nhìn, An Yên vẫy tay cười với mẹ.

Ăn xong bữa tối và tráng miệng với trái cây, cả ba đi bộ vài vòng quanh sân cho dễ tiêu hóa rồi Tú bắt đầu dựng lều cho tối nay. Tú đã mua loại lều đủ to cho ba người nằm. Chiếc lều được Tú đặt trước cửa nhà. Xong việc, Tú vào nhà mang mền gối vào trong lều. Một cái mền Tú lót ở dưới, cái còn lại để đắp. An Yên và Nhi ngồi trước lều, mắt nhìn lên trời. Ra ngoại thành nên không khí thoáng mát, lại ít nhà cao tầng. Ở đây có thể nhìn lên bầu trời mà đếm sao.

“An Yên thấy nhiều sao chưa?” Tú lại ngồi cạnh con bé. “Con đếm xem có bao nhiêu vì sao trên trời?”

Con bé đưa tay lên chỉ. “Một...hai...ba...bốn...năm...sáu...nhiều quá ạ.”

“Thế nên mẹ luôn bảo rằng mẹ yêu An Yên nhiều hơn những vì sao trên trời, bởi vì trên bầu trời có nhiều sao đến nổi con không thể đếm xuể đâu. Còn cả những vì sao mà chúng ta không thể thấy được bằng mắt thường.” Nhi nói với An Yên. “Thế giới ngoài kia có lớn cách mấy, cũng không lớn bằng mẹ yêu con.”

“Mai mốt An Yên lớn, An Yên sẽ mua tặng mẹ thật nhiều sao.”

“Thật á?” Nhi không khỏi bất ngờ.

“Dạ thật.” Mắt con bé long lanh. “An Yên sẽ tặng mẹ cả một bầu trời luôn, nhưng mẹ phải đợi An Yên lớn mới được. Bây giờ, An Yên mới có năm tuổi à nên chưa có tiền.”

“Con gái có hiếu, em sướng nhất rồi.” Tú cười với Nhi. Có hơi xúc động, mắt Nhi bỗng rưng rưng nên Nhi phải quay mặt đi chỗ khác mà lau nước mắt. Đối với Nhi, con bé đã là món quà lớn nhất rồi.

Ngồi một hồi nữa thì An Yên cũng mệt nên cả ba quyết định đi vào trong lều ngủ. Tú mở một bên dây kéo cho ánh sáng lùa vào qua lớp vải mỏng. Con bé vừa đặt lưng xuống thì đã nhắm mắt ngủ ngay. Nhi sau khi gửi vài tin nhắn cho mẹ thì cũng đặt điện thoại sang một bên rồi nằm nghiêng nhìn Tú, người cũng đang nằm nhìn mình ở bên kia. Tuy là An Yên nằm giữa, nhưng chiếc lều đủ nhỏ để có thể cảm nhận hơi ấm của nhau.

Điều này làm Tú nhớ đến buổi tối hôm ấy khi cả hai ở bãi biển. Hôm đó, Nhi đã ngủ, còn Tú thì không tài nào ngủ được. Nhờ vậy mà Tú cũng phát hiện được chuyện vết sẹo trên mặt Nhi là giả. Hôm nay thì đã khác, Nhi không còn dán nó lên mặt nữa nhưng tới giờ Tú mới nghĩ đến việc Tú chưa bao giờ hỏi Nhi về cái lý do.

Lúc chưa quen nhau, nếu hỏi thì rất bất lịch sự.

Tú đưa tay lên sờ vào bên má trái của Nhi, nơi mà đã từng có vết sẹo ấy. “Em có thể nói cho Tú biết vì sao em lại dán vết sẹo giả đó lên không?”

“Để cho đàn ông xa lánh em.” Nhi trả lời thẳng thắn.

“Em sợ yêu à?”

“Em sợ người ta không thương An Yên, em sợ khi yêu lại bỏ bê con bé mà không lo được.”

Hiểu chuyện, Tú gật đầu.

“Lúc thử hẹn hò với Đăng, do cảm thấy không cần thiết nữa nên em đã tháo ra, vì em nghĩ đã có thể đến với anh ta. Nhưng cuối cùng em không thể. Em không hề có cảm giác. Cả việc nhỏ nhặt như nắm tay, em cũng không thích làm. Bên Đăng thì em chỉ...chỉ nghĩ đến Tú thôi. Tú là người đầu tiên em yêu.”

“Là người con gái đầu tiên em yêu đúng không?”

“Là người đầu tiên cho em biết yêu không phải qua giới tính mà yêu qua những gì mình cảm nhận được. Em cảm nhận được Tú yêu em, và cả con bé nữa. Ở bên Tú, em không phải lo người ta không thương con mình, cũng không phải lo mấy về việc bỏ bê con bé vì Tú luôn quan tâm đến An Yên.”

Chưa bao giờ Tú yêu Nhi nhiều hơn lúc này, và Tú biết nó chỉ sẽ tăng mà không hề giảm. Nó bỗng cho Tú một động lực, và niềm hứng khởi. Tú muốn nói hết với mẹ, chia sẻ cho mẹ biết mình yêu Nhi như thế nào. Tú muốn đường đường chính chính được dẫn Nhi về giới thiệu với mẹ là, “Mẹ ơi, đây là bạn gái của con.”

Nhìn vào mắt Nhi, Tú biết đây sẽ là quyết định đúng đắn. Cả hai không thể lén lút mãi như thế này. Tình yêu của Tú và Nhi đến rất tự nhiên và nhẹ nhàng, không nên cảm thấy hổ thẹn chỉ bởi vì xã hội còn định kiến với tình yêu cùng giới.

“Nhi à,“ Tú gọi, lấy tay vuốt mặt Nhi thật dịu dàng, “Mình nói ra được không?”

“Ý Tú là sao?” Nhi chưa rõ Tú vừa nói gì.

Lấy một hơi mạnh, Tú nói ra đề nghị của mình.

“Chúng ta công khai đi.”

-Hết chap. 23-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK