“… … Tiểu ngốc cậu sau này thấy gia phụ thỉnh tránh ba mét, té ra ngu ngốc thực sự sẽ lây truyền.”
Tiểu ngốc thở dài: “Thế nhưng… Nếu như sau này lại xuất hiện một cô em thư ký như vậy thì làm sao đây? Khi đó tôi mặt không đẹp tuổi không còn trẻ thậm chí không có ngực, phải làm sao đây?” Tiểu ngốc tuy rằng ngốc, nhưng mà cậu so với ai khác đều quan tâm và mẫn cảm hơn.
Không biết xấu hổ thở dài, đi tới bên giường, ngồi xuống ôm tiểu ngốc vào lòng: “Hôm qua biểu đạt của tôi vẫn thiếu phải không? Vậy thì hiện tại tôi nói cậu nghe, nói lại lần nữa cho cậu nghe nhé?”
Tiểu ngốc gật đầu, không biết xấu hổ hài lòng tiếp tục nói: “Tiểu ngốc, cậu biết tôi là một thương nhân, mặc kệ làm chuyện gì đều chỉ biết xuất phát từ lợi ích, hơn nữa tôi không thể bảo chứng tương lai, tôi không dám nói cái gì cả đời không đổi lòng, đời người dài như vậy, bây giờ nghĩ việc rất trọng yêu, chính là vài năm sau lại quay đầu lại nhìn, sẽ thấy rất buồn cười. Với tôi mà nói, tình yêu, giống như là một công cuộc, nếu như tôi có thể cứ vậy tới 60 tuổi về hưu, như vậy tôi còn có 27 năm, ở lúc tôi thấy cậu, lúc biết rõ cậu rồi, thật giống như tôi xác định một mục tiêu đi làm công cuộc, chuyện này tôi mất thời gian một tháng, sau đó giở trò mưu kế tốn tâm tư xác định quan hệ cho cậu và tôi, chính là giai đoạn bắt đầu sự nghiệp, cần mất thời gian một nă, chính là chúng ta hiện cùng một chỗ đã qua một năm rồi, sau này chúng ta hai bên thích ứng và tín nhiệm, chuyện này phải mất thời gian 5 năm, tựa như một công ty đi vào quỹ đạo mở rộng, sau đó 10 năm tiếp theo, chúng ta cần chống đỡ trở thành sinh mệnh đôi bên, tựa như công ty mở rộng quy mô đưa ra thị trường, sau đó đến lúc lên đỉnh, tôi không dám nói, tôi sẽ không đổi lòng hay là khiến cảm tình đôi bên phai nhạt, thế nhưng tôi khẳng định chính là, tôi không có thâm niên 16 năm tiếp theo đi xác định và chống đỡ một đoạn sự nghiệp khác.”
Trong thế giới của không biết xấu hổ, chỉ có thành phẩm học và lợi ích, cho nên trong sự nghiệp tình yêu, anh không dám đồng y vài thập niên sau này anh đều đạt lợi nhuận, thế nhưng anh sẽ ở trong 16 năm có thể cho cậu, khiến đôi bên như nhau, tựa như hai cây mây và dây leo quấn cùng một chỗ, cuối cùng biến thành một gốc cây, 16 năm dài, anh sẽ biến thành một bộ phận của thân thể đối phương, lúc cùng một chỗ, không có cảm giác, một ngày xa nhau, chính là đau điếng người…
“Sai.” Tiểu ngốc chui đầu vào vai không biết xấu hổ nói, “Tôi so với người thường ngốc, cho nên anh cần thời gian 16 năm, ta đại khái cần 32 năm, cho nên… Thời gian anh 60 tuổi khả năng còn chưa có về hưu.”
“(^_^) Nếu chọn cậu, hơn nữa đầu tư một năm rồi, tôi đây có biện pháp ư? Chỉ có thể chậm rãi thả bước, cùng cậu 32 năm, khiến xương cốt chúng ta biến thành của đối phương…”
=============
E rằng kết cục cuối cùng chính là đoạn xin nghỉ trên bảng thông báo kia đi?
Tiểu ngốc: “Tôi lại có rồi… Xin nghỉ 1 tháng…”
Chủ tịch: “Phê chuẩn… Mặt khác, tôi bồi vợ an thai, xin nghỉ một tháng…”
************************
Lời tác giả:
Tiểu ngốc và không biết xấu hổ ra đời, là lúc ta nóng rần lên ngủ không yên YY mà thành, quả nhiên là tự trị hết gì đó của mình, thế nhưng lúc hết, linh cảm hình như cũng theo điểm ôn độ này nhất tề tiêu tán, biết đâu… đây là lễ vật ông trời phái tới chữa hết bệnh của ta? Nếu hết, như vậy liền kết thúc đi, ta không muốn vì bọn họ mà tiếp một đoạn kết thối nát nữa, chỉ cần cứ như vậy hạnh phúc thì tốt rồi?
Ta không phải một người viết văn, toàn bộ văn của tôi, bất quá tự tiêu khiển tự vui mà thôi, thế nhưng tôi thích chút chút sáng tạo ra những người này, bọn họ là lý tưởng của ta, tình yêu của bọn họ là lý tưởng của ta, sở dĩ ta thương bọn họ, cảm ta cho ta nhắn lại mỗi người, cảm tạ các người cùng tiểu ngốc và không biết xấu hổ của ta, mong muốn mỗi người đều có thể có một người như vậy, mỗi ngày đều có thể có một chút hạnh phúc nho nhỏ đơn thuần, sau đó làm bạn đi hết đoạn đường đời tuyệt đối không có khả năng ngược.
⊙︿⊙
Lời editor: 1 đoạn văn ngắn đã qua, tuy nó vừa hài vừa bỉ vừa bựa, nhưng ko phải ko có ý nghĩa, cứ bình bình đạm đạm sống qua những ngày như thế là được rồi, cầu gì nhiều hơn đây, …. vấn đề là …. ta biết tìm sự bình yên đó nơi đâu?
Hoàn