Mà Lâm Hỏa Nhi thì khống chế Lôi Điểu chở theo đám người Lâm gia trở về Hạ Sơn Thành đi.
Có hai vị Vực Chủ Hỗn Loạn Chi Vực hứa tương lai chắc chắn sẽ trông nom Lâm gia, còn có tọa kỵ Lôi Điểu mình đưa cho Lâm Hỏa Nhi, chắc chắn Lâm gia có thể nhanh chóng quật khởi ở Hỗn Loạn Chi Vực này, tương lai cũng không cần hắn quan tâm cái gì.
Về phần đưa Lôi Điểu cho Lâm Hỏa Nhi, Hạ Hâm cũng có tính toán của mình, bây giờ tu vi hắn tăng lên tới Vô Thủy Cảnh thất trọng, đã xem như là cường giả đỉnh cao ở Thần Châu đại địa.
Tọa kỵ vẫn là một yêu thú Hóa Hải Cảnh thì đã không đáng chú ý, hơn nữa tốc độ phi hành của yêu thú Hóa Hải Cảnh có hạn, còn không nhanh bằng tốc độ phi hành của hắn.
Hắn phải hàng phục một con đại yêu khác làm thú cưỡi mới được.
Với cảnh giới của hắn bây giờ, kiểu gì cũng phải hàng phục một con đại yêu Bất Hủ Cảnh làm thú cưỡi mới đủ uy phong.
Suy tư một lát, Hạ Hâm đã rời khỏi khu vực Hỗn Loạn Chi Thành.
Thần Châu đại địa thực sự quá bao la, vô số địa vực lớn nhỏ, từ Hỗn Loạn Chi Vực tiến về khu vực Huyền Vực nơi có vương triều Đại Hạ thì khoảng cách không nhỏ.
Còn xa hơn từ Đạo Tông đến Hỗn Loạn Chi Vực, bởi vì Hỗn Loạn Chi Vực và vương triều Đại Hạ là ngược hướng với Đạo Tông.
Với tu vi Vô Thủy Cảnh của hắn, có tốc độ phi hành nhanh gấp bội Lôi Điểu thì cũng cần ít nhất một ngày mới có thể đến được.
Trong lúc phi hành.
Hạ Hâm cũng tính toán thời gian hẹn gặp mặt nương tử, còn có bốn ngày nữa thì tới ngày hẹn hò với nương tử, rất chờ mong.
Mà cùng lúc đó.
Bên ngoài Hỗn Loạn Chi Vực, dãy núi Huyết Nguyệt.
Di chỉ Huyết Minh Tông, lúc này đã tụ tập không ít người tu hành, đều là đại tu sĩ đến từ thế lực khác biệt, nhân vật đến từ thế lực chính ma hai đạo đều có, trong đó không thiếu cường giả Hóa Hải Cảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng nơi tổng bộ Huyết Minh Tông, vô số tu sĩ líu lưỡi.
Cần phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể tạo thành uy thế như thế, một kiếm triệt để xóa đi Huyết Minh Tông, còn để lại một cái khe rảnh dài vạn mét trên mặt đất.
Có tu sĩ mạnh mẽ đoán hẳn là Vô Thủy Cảnh trở lên để lại.
Chỉ sợ là Huyết Minh Tông chọc phải một chút thế lực viễn cổ, cường giả tuyệt thế của thế lực viễn cổ này rời núi, một kiếm san bằng Huyết Minh Tông!
Dù sao bình thường Huyết Minh Tông cũng không làm chuyện tốt, chỉ làm những chuyện thương thiên hại lí, bây giờ bị người ta một kiếm diệt cũng bình thường.
Một vài kiếm tu xếp bằng ở bên cạnh khe rảnh Hạ Hâm để lại, thể ngộ kiếm ý, bốn phía khe rãnh Hạ Hâm để lại còn tràn ngập kiếm ý kiếm khí mạnh mẽ, kiếm ý do cường giả cái thế như thế này để lại có lợi ích cực lớn với bọn họ.
Ngắn ngủi mấy canh giờ, có không ít tu sĩ mượn nhờ kiếm ý Hạ Hâm để lại mà đột phá cảnh giới!
"Nhất định phải bẩm báo việc này lại cho chủ thượng." Một vài tu sĩ của đệ nhất thế lực ma đạo Thiên Ma Giáo cũng đang có mặt ở đây, kiếm ý để lại ở khu vực này tràn ngập hạo nhiên chi khí, không giống như là ma đạo tu sĩ gây nên.
Trong chính đạo đột nhiên xuất hiện một cường giả như thế này, đối với ma đạo thì cũng không biết là tốt hay là xấu nữa.
Mà Hạ Hâm là người trong cuộc.
Trải qua mấy canh giờ phi hành, rốt cục rời xa Hỗn Loạn Chi Vực, khi trời sắp tối thì đi tới cách Hắc Vực kế bên Huyền Vực chỗ vương triều Đại Hạ.
Hắc Vực có diện tích không lớn, chỉ có một phần mười Huyền Vực, còn nhỏ hơn Hỗn Loạn Chi Vực.
Phi hành trên bầu trời Hắc Vực, đi ngang qua rừng rậm trong một dãy núi, Hạ Hâm bị một trận truy đuổi phía dưới hấp dẫn sự chú ý.
Nói chuẩn xác hơn là một đám người tu hành đang đuổi giết một tiểu nữ hài bảy tám tuổi.
Tiểu nữ hài tu vi không cao, chỉ có Thối Thể Cảnh tam tứ trọng, nhưng mà thân phận của nàng lại cực kỳ ghê gớm, tốc độ chạy trốn cực nhanh, hơn nữa mỗi lần đối mặt công kích hậu phương đánh ra thì nàng đều có thể dự đoán chính xác, linh hoạt dựa vào thân thủ tránh thoát công kích.
Sau đó tiếp tục chạy trốn.
Một đoàn người truy đuổi tiểu nữ hài hơn nửa giờ, khi sắp ra khỏi rừng rậm sơn mạch thì hình như là tiểu nữ hài kiệt lực, rốt cục chạy không nổi nữa, bị đám người đuổi kịp.
Nhìn đám người bao vây quanh mình, tiểu nữ hài thở hồng hộc mở miệng nói: "Ta đúng là tiểu công chúa vương triều Đại Hạ, các ngươi buông tha ta, ta sẽ nói cho cha ta đưa đồ tốt cho các ngươi, các vị đạo hữu, các ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, ta không có nghe lén các ngươi nói chuyện."
"Không có nghe lén chúng ta nói chuyện, vậy ngươi chạy cái gì." Một người tu hành nói.
"Chớ nhiều lời với nàng, mau giết nàng, chúng ta xong việc trở về phục mệnh." Một vị khác nói.
Người đó gật gật đầu, giơ trường kiếm trong tay lên muốn chém một kiếm xuống, tiểu nữ hài bị dọa đến đặt mông ngồi xổm dưới đất, vội vàng nhắm mắt lại.
Sau đó, một kiếm trong tưởng tượng cũng không có chém xuống.
Tiểu nữ hài run lẩy bẩy mở to mắt, phát hiện người tu hành cầm kiếm phía trước vẫn còn duy trì tư thế cầm kiếm chuẩn bị chém xuống, chỉ là thân thể không thể động.
Không chỉ người tu hành cầm kiếm này, bây giờ mấy người tu hành mới đuổi giết nàng cũng bất động, giống như bị một cỗ lực lượng vô danh hạn chế hành động của bọn họ.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn ra thì nhìn thấy một người mặc hắc bào đeo mặt nạ từ trên không trung rừng rậm dãy núi dậm chân đi xuống, đáp xuống trước mặt nàng.
Đồng thời trong nháy mắt khi Hạ Hâm đáp xuống thì mấy người tu hành truy sát tiểu nữ hài lập tức bị uy áp của hắn ép thành thịt nát, bỏ mình tại chỗ.
Đại lão, gặp được đại lão!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hạ Tiểu Tiểu lúc này.
Có thể đạp không mà đi, hơn nữa dùng uy áp là có thể trấn sát những người truy sát nàng này, đối phương ít nhất cũng là Hóa Hải Cảnh.
Hạ Tiểu Tiểu từ dưới đất bò dậy, dùng tay vuốt mặt một cái, hữu mô hữu dạng, hai tay ôm quyền nói: "Tiểu công chúa vương triều Đại Hạ, Hạ Tiểu Tiểu, đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu."
Hạ Hâm không nói gì mà nhìn Hạ Tiểu Tiểu y phục có chút rách rưới, mặt mũi lem luốt như mèo, nhưng lại có vẻ thành thục lão luyện, giống như là một lão giang hồ, đang cảm ơn mình thì có chút buồn cười.