Hạ Hâm nhìn về phía Hạ Tiểu Tiểu, nhìn gương mặt này, hoàn toàn đúng là giống đại ca Hạ Chân của mình khi còn bé mấy phần.
"Ngươi tên là Hạ Tiểu Tiểu, là tiểu công chúa vương triều Đại Hạ?" Hạ Hâm nói: "Cha ngươi là đương kim Hoàng đế vương triều Đại Hạ Hạ Chân phải không?"
Hạ Tiểu Tiểu nghe vậy thì lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Đạo hữu, làm sao ngươi biết."
"Vậy thì không sai!" Hạ Hâm nói, hắn vừa mới nghe cô bé này nói mình là tiểu công chúa vương triều Đại Hạ mới ra tay cứu nàng.
Trước đó không lâu, đại ca của mình Hạ Chân tiến về Đạo Tông thăm hỏi mình, lúc đó mình có hỏi đại ca Hạ Chân tại sao không dẫn tiểu chất nữ của mình đi theo.
Đại ca Hạ Chân nói cô gái nhỏ này tánh tình cực kỳ ngang tàng, mới bảy tám tuổi mà đã không giống công chúa chút nào, thích lưu lạc thiên nhai, cầm kiếm giang hồ, đã lén chạy ra ngoài.
Không ngờ được hắn lại đụng trúng tiểu chất nữ này của mình ở chỗ này, đúng là duyên phận.
"Cô gái nhỏ này, sao lại tự mình chạy ra ngoài, cha mẹ ngươi không có phái người âm thầm bảo hộ ngươi sao." Hạ Hâm vuốt vuốt đầu Hạ Tiểu Tiểu, vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới thì sợ là cô gái nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
"Ha ha, phái rồi, nhưng mà bị ta hất ra, ta lợi hại không." Hạ Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói.
Sau đó nàng lại nói: "Những người đó đi theo ta, quá vướng chân vướng tay, chuyến này ta muốn đi Đạo Tông tìm hoàng thúc ta, nói hắn truyền thụ võ nghệ thần thông cho ta!"
"Đi Đạo Tông tìm hoàng thúc ngươi?" Hạ Hâm nghe vậy thì có chút dở khóc dở cười, hóa ra là nha đầu này lén trốn ra là vì đi Đạo Tông tìm mình.
Hắn không biết nên nói nàng như thế nào.
Nàng không biết nếu nàng đợi mấy ngày nữa hẳn trốn ra khỏi hoàng đô Đại Hạ thì cha nàng sẽ đích thân dẫn nàng tiến về Đạo Tông tìm mình.
Mà Hạ Tiểu Tiểu không có phát hiện Hạ Hâm dị thường, chỉ nói: "Đúng vậy, hoàng thúc ta lợi hại, nghe ta cha nói, hoàng thúc ta là đệ nhất thiên tài của vương triều Đại Hạ chúng ta từ trước tới nay, vào Đạo Tông mười năm, liên tục đột phá sáu đại cảnh giới, chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất Đạo Tông."
"Từ nhỏ ta đã nghe chuyện xưa hoàng thúc ta lớn lên, hoàng thúc là người ta sùng bái nhất, ước mơ của ta chính là tương lai có thể trở thành người tu hành mạnh mẽ như hoàng thúc ta, sau đó hành tẩu thiên hạ, hàng yêu phục ma." Hạ Tiểu Tiểu ánh mắt tràn ngập chờ mong nói.
"Hoàng thúc ngươi mạnh như vậy sao, ngươi từng gặp hắn?" Hạ Hâm trêu ghẹo.
"Ặc..."
Bị nói đến chỗ xấu hổ, Hạ Tiểu Tiểu nhất thời nghẹn lời, đúng là nàng chưa từng gặp hoàng thúc mình.
Chuyện liên quan tới hoàng thúc đều là phụ thân nói cho nàng nghe từ nhỏ, nàng hướng tới giới tu hành như thế, hướng tới mộng giang hồ cầm kiếm thiên nhai như thế, nguyên nhân rất lớn là do bị hoàng thúc ảnh hưởng.
Nàng muốn trở thành người giống như hoàng thúc.
Thường xuyên nghe những chuyện của giới tu hành trong hoàng đô, cái gì có đại yêu làm hại nhân gian, ăn bách tính một thành, quan phủ không làm gì được, lại bị một kiếm tu mạnh mẽ đi ngang qua một kiếm chém giết.
Cái gì có tà đạo tà tu chuyên lấy tâm can tiểu hài tu luyện, nguy hại không ít thành trì, cuối cùng vẫn có tu sĩ chính đạo xuất thủ, hàng yêu phục ma.
Từng câu chuyện huyền huyễn giới tu hành để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm linh nhỏ yếu của nàng, sở dĩ nàng lén chạy ra ngoài chính là tiến về Đạo Tông tìm tiểu thúc mình truyền thụ thần thông võ nghệ cho nàng.
Bởi vì cha nàng nói cho nàng biết, tiểu thúc nàng là tu sĩ có thiên phú mạnh nhất hoàng thất vương triều Đại Hạ, cũng là tu sĩ mạnh mẽ nhất.
Không trả lời được câu hỏi của Hạ Hâm.
"Tạm thời đừng để ý chuyện này." Hạ Tiểu Tiểu cười ha hả, sau đó nhìn về phía Hạ Hâm, nói: "Nói nhiều như vậy, ta còn không biết tục danh của đạo hữu ngươi."
"Ta sao, Kiếm Thần, Hạ Cửu Tiêu!" Hạ Hâm đáp, hắn không có nói ra tên thật của mình cho cô gái nhỏ này, có lòng muốn muốn trêu chọc cô gái nhỏ này.
"Hóa ra là Kiếm Thần, hạnh ngộ hạnh ngộ." Hạ Tiểu Tiểu nghe vậy thì ôm quyền với Hạ Hâm lần nữa.
Mặc dù nàng không thấy Hạ Hâm xuất kiếm nhưng mới nãy Hạ Hâm dậm chân đi trên hư không, hơn nữa dùng uy áp trấn sát những tu sĩ truy sát nàng, cộng thêm nhìn hai thanh trường kiếm phẩm giai không thấp mà Hạ Hâm vác trên lưng thì có tư cách xưng là Kiếm Thần.
Nhìn Hạ Tiểu Tiểu rõ ràng mới tám tuổi, hoàn toàn không biết gì về giới tu hành nhưng lại cố chấp muốn giả bộ thành lão giang hồ, xưng đạo hữu với mình, giọng nói nhân sĩ giới tu hành chân chính, Hạ Hâm có chút buồn cười.
Hắn cũng ôm quyền với Hạ Tiểu Tiểu, nói: "Hạ tiểu công chúa, hạnh ngộ hạnh ngộ."
"Đi ra ngoài không cần gọi ta là công chúa, gọi ta Hạ đạo hữu là được." Hạ Tiểu Tiểu vuốt mặt một cái, khẽ nói.
"A, được rồi, Hạ tiểu đạo hữu." Hạ Hâm nhịn cười nói: "Đúng rồi, ngươi đi Đạo Tông tìm hoàng thúc ngươi, sau lại gặp những người truy sát ngươi vậy, tại sao bọn họ lại truy sát ngươi."
"Chuyện này sao, chuyện này dính đến một cái bí mật, nhưng mà đạo hữu ngươi đã cứu ta một mạng, ta cho ngươi biết cũng không sao." Hạ Tiểu Tiểu nói: "Là như vậy."
"Ngươi có nghe nói tới di tích Côn Bằng ở Bắc Hải Huyền Vực chúng ta không." Hạ Tiểu Tiểu hỏi.
"Một trong tam đại di tích Huyền Vực, di tích Côn Bằng sao." Hạ Hâm đáp.
"Không sai, chính là nó." Hạ Tiểu Tiểu nói: "Di tích Côn Bằng còn một tháng nữa là mở ra, sở dĩ ta bị đuổi giết là bởi vì trên người của ta có một phần địa đồ di tích Côn Bằng."
"Trên người ngươi có địa đồ di tích Côn Bằng!" Hạ Hâm lấy làm kinh hãi.
Di tích Côn Bằng, một trong tam đại di tích Huyền Vực, nghe đồn chính là sào huyệt của một con Côn Bằng thời kỳ Thượng Cổ, trong đó có để lại một khúc bảo cốt trân quý, nếu ai lấy được khúc bảo cốt này thì có thể lĩnh ngộ từ trong đó ra Côn Bằng pháp công sát vô song.
Những năm này khiến cho vô số tu sĩ chạy theo như vịt.
Đáng tiếc, di tích Côn Bằng ở Bắc Hải thực sự quá lớn, hơn nữa trong đó có vô số trận pháp mê huyễn, còn có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ, nếu như không có địa đồ thì rất khó đi vào bên trong.
Cho nên một phần địa đồ di tích là thứ mà vô số tu sĩ muốn tiến vào di tích Côn Bằng đều muốn tranh đoạt.
Không ngờ tới cô gái nhỏ này lại lấy được một phần.