Suốt mấy ngày nay, Hề Dung Diệp đều ru rú trong phòng khách sạn cách rất xa thành phố. Cô chọn một nơi vô cùng tĩnh lặng, không tấp nập, không xô bồ để tâm trạng được ổn định, suy nghĩ tương lai cô nên làm gì tiếp theo.
Có lẽ khi trái tim bắt đầu lung lay là cô đã sai, cô nên kiên định với lựa chọn của mình.
Ọe… ọe…
Hai hôm nay Hề Dung Diệp liên tục nôn ói, nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản do bệnh dạ dày tái phát.
Thế nhưng, lúc này Dung Diệp nhìn mình thông qua chiếc gương, chợt nhớ đến kỳ kinh nguyệt đã trễ nên bất giác nảy sinh nghi ngờ.
Cô trở nên bần thần bám víu lấy chậu rửa mặt, đôi mắt láo liên dao động dần cay xè đỏ hoe, tâm lý bắt đầu nổi trận hỗn loạn.
Cuối cùng, Hề Dung Diệp lựa chọn đi ra bên ngoài, mặc chiếc áo khoác rồi bỏ quần áo và vật dụng vào vali, sau đó kéo khỏi phòng khách sạn.
Hơn 20 phút cô trả phòng và rời khỏi khách sạn, thì người của Khưu Đông Bách đã tìm đến nơi đó, nhân viên tiếp tân cũng thành thật khai báo.
“ Thiếu gia, cô Hề vừa rời khỏi khách sạn Q ở ngoại thành! ”
Khưu Đông Bách não nề thở ra tựa về sau ghế da, nới lỏng chiếc caravat cho thoải mái, sau đó căn dặn thêm vài câu rồi tắt máy.
Bộ dạng này, còn đâu là phong thái đỉnh đạc của một tổng tài từng có?
Hề Dung Diệp lái xe đi đến một bệnh viện gần đó kiểm tra, quả nhiên những gì cô chẩn đoán không hề sai, hiện tại đã có một sinh linh bé nhỏ đang thành hình phát triển trong bụng của cô.
Lúc này, Hề Dung Diệp từ khoa sản lủi thủi bước ra, chậm chạp đi đến dãy ghế ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nhìn xuống phiếu khám thai, rồi nhỏ giọt tí tách tuôn rơi.
“ Con ơi, cảm ơn con đã đến bên mẹ! ”
Chỉ là người phụ nữ kia không nghe những gì cô nói, nhìn vẻ bề ngoài lại đoán rằng Dung Diệp đang có ý định phá bỏ cái thai, lập tức chạy đến khuyên ngăn:
“ Làm mẹ là điều tuyệt vời nhất, cô đừng phá bỏ, cố gắng sinh ra và nuôi nấng, chẳng có điều gì hạnh phúc hơn đâu! ”
Cô lau vội nước mắt, lắc đầu trả lời:
“ Tôi không có, đứa bé hiện tại là tất cả của tôi! ”
“ Tôi cứ nghĩ cô muốn bỏ! ”
Hề Dung Diệp cúi đầu nhìn xuống phần bụng thon gọn của mình, bàn tay chạm nhẹ vuốt ve, cảm giác hạnh phúc xua tan phần nào đau khổ và tổn thương trong lòng, bờ môi cong nhẹ mỉm cười, lên tiếng:
“ Là ông trời thương tôi nên mới cho tôi một thiên thần nhỏ…mẹ yêu con! ”
Đứa bé là tất cả, là nguồn sống của cô ở hiện tại, và cô cũng không có ý định sẽ dùng bảo bối để ràng buộc, tranh giành hay níu giữ một người đàn ông.
Giờ đây, cô đã có quyết định và vô cùng quyết tâm!
Lúc này, Hề Dung Diệp lên xe lái về thành phố, nhưng cô hoàn toàn không có suy nghĩ trở về Khưu Gia. Cô sẽ gọi về báo bình an cho ông bà Khưu khi cô đã đến một thành phố khác, không còn ai có thể tìm gặp.
Xin lỗi vì cô đã lựa chọn ích kỷ, nhưng cô không muốn ở lại nơi đau khổ này nữa, và không muốn gặp người ấy thêm một lần nào… cô mệt lắm rồi!
Để làm được việc đó, cô không còn cách nào khác ngoài nhờ vả Phùng Khiếu Khâm, người cô từ chối tình cảm nhiều lần.
“ Tôi nghe, Dung Diệp! ”
“ Phùng Khiếu Khâm, anh giúp tôi một việc được không? ”
“ Em nói đi, tôi nhất định sẽ giúp em! ”
Trong lòng của Hề Dung Diệp chợt thấy nhẹ nhõm, thú thật ngoài Phùng Khiếu Khâm, cô không có niềm tin vào ai sẽ có đủ khả năng để giúp mình rời đi.
Đinh Mạn Nhu sao? Cô ấy có thể, nhưng Đinh Tẫn Dực sẽ sớm phát hiện, sau đó là Khưu Đông Bách anh!
“ Tôi muốn bí mật sang thành phố X. ”
Phùng Khiếu Khâm gấp rút hỏi lại:
“ Hiện tại sao? ”
“ Phải! ”
“ Tôi đang ở Ý, không có ở thành phố X, nhưng nếu em muốn thì tôi sẽ cho người sắp xếp chuyến bay. ”
“ Cảm ơn anh! ”
Sau đó, Phùng Khiếu Khâm lo lắng gặn hỏi:
“ Đã xảy ra chuyện gì với em vậy? ”
“ Gặp nói sau đi, tôi muốn rời khỏi thành phố E càng sớm càng tốt. ”
“ Được! ”
Phùng Khiếu Khâm cúp máy, Hề Dung Diệp khởi động chiếc xe ô tô lái về thành phố. Thế nhưng, sau đó khoảng năm phút, anh ấy gọi lại cho cô, giọng điệu trầm ấm gấp gáp cất lên:
“ Hiện tại em đang ở đâu vậy Dung Diệp? ”
“ Ở ngoại thành, đang lái xe về thành phố! ”
“ Khoan đã Dung Diệp, hiện tại người của tôi không có ở thành phố E, đến buổi chiều mới sang tới.
- Em nghe đây, tìm khách sạn nghỉ ngơi, em một mình lái xe trở về thành phố tôi không an tâm chút nào, đoạn đường rất xa và khá vắng. Khi nào Thẩm Tường có mặt ở thành phố E sẽ liên hệ với em ngay, sau đó đưa em đến biệt thự riêng của tôi, chiều mai tôi về đón em sang thành phố X sau, được không? ”
Hai bàn tay của Hề Dung Diệp siết chặt lấy vô lăng điều khiển, ánh mắt dao động tứ phía, nôn nóng rời khỏi thành phố E thiêu đốt cô từng giây khi phát hiện mình mang thai.
Thế nhưng, ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Phùng Khiếu Khâm, cô không có lựa chọn khác, lên tiếng trả lời:
“ Được! ”
…---------------…