• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở sân bay quốc tế thành phố E, Khưu Đông Bách cầm một bó hoa và đang đứng ngóng nhìn vào trong, chờ đợi Hề Dung Diệp xuất hiện.

Mới đó mà cô đã được nghỉ Tết, vừa tan ca lập tức về nhà thay đồ và ra sân bay ngay lập tức để kịp chuyến bay, dường như cũng vô cùng nôn nóng, mặc dù cả hai xa nhau chỉ có mười ngày.

“ Anh Bách! ”

Khưu Đông Bách vô tình nghe thấy có ai đó gọi tên của mình, xoay người theo bản năng về hướng ấy, ngay lập tức đối diện với một người phụ nữ đã từng quen.

Thẩm Nguyệt đi tới vài bước kéo gần khoảng cách của cả hai, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Anh khỏe không? ”

“ Anh vẫn khỏe! Còn em, đang làm gì, ở đâu? ”

Có ai gặp lại người xưa không, dù gì cả hai đã chia tay một thời gian khá lâu và tình yêu của tuổi trẻ cũng đơn thuần và non nớt, chưa sâu đậm đến mức sống chết hay khắc cốt ghi tâm.

Mặc dù Thẩm Nguyệt quen anh rồi quen thêm người khác, nhưng thú thật thì trong mối quan hệ đó anh cũng phải chịu một phần lỗi, yêu đương nhưng thực sự vẫn chưa hết lòng hết dạ với cô ấy. 𝑇rang‎ gì‎ 𝒎à‎ ha𝒚‎ ha𝒚‎ thế‎ ﹢‎ 𝑇r‎ ù𝒎𝑇r𝓾𝒚ện.Vn‎ ﹢

“ Em làm việc tại công ty thời trang, và đang sinh sống ở Mỹ!

- Anh và Dung Diệp khi nào kết hôn? ”

Khưu Đông Bách chau mày, nét mặt có chút bất ngờ, bởi vì ngoài ba mẹ và hai thằng bạn thân, thêm Đinh Mạn Nhu thì chẳng ai biết Dung Diệp là bạn gái của anh, hình ảnh được đăng cũng không nhìn thấy khuôn mặt.

Thế nhưng, anh đang có một nỗi sợ, chính là nếu cô đi ra và nhìn thấy cả hai nói chuyện, dù gì Thẩm Nguyệt cũng là tình cũ của anh.

“ Sao em biết anh và Dung Diệp quen nhau? ”

Thẩm Nguyệt khẽ cười, sau đó nhàn nhạt trả lời:

“ Nhìn cách anh quan tâm em ấy thì em đã xác định tương lai hai người sẽ có gì đó với nhau. Hơn nữa, tấm ảnh anh đăng, em có xem, và cũng từng xem trên Instagram của Dung Diệp, nên chắc chắn hai người đang yêu nhau! ”

Khưu Đông Bách cũng chẳng ngần ngại, gật đầu khẳng định, lên tiếng đáp lại:

“ Ừ, anh và Dung Diệp đang quen nhau, sẽ kết hôn vào thời điểm thích hợp sắp tới. ”

Thế nhưng, điều Khưu Đông Bách sợ sệt đã đến, Hề Dung Diệp từ bên trong kéo chiếc vali đi ra. Vừa trông thấy, anh lập tức mỉm cười với cô và ánh mắt luôn luôn hướng về phía ấy, sau đó lịch sự khẽ gật đầu với Thẩm Nguyệt rồi bước nhanh tiến lại gần cô.

“ Nhớ em quá! ”

Khưu Đông Bách công khai hôn lên môi và gò má của Dung Diệp giữa chốn đông người, rồi ôm lấy khít chặt cho khỏa lấp nhớ nhung sau mấy ngày xa cách, đến khi thỏa mãn phần nào mới buông ra và đưa bó hoa tặng cho cô, lên tiếng:

“ Tặng cho công chúa của anh! ”

Hề Dung Diệp mỉm cười nhận lấy bó hoa từ tay anh, hắt nhẹ chiếc cằm về phía có một người cô gái đang đứng nhìn cả hai, lên tiếng:

“ Thẩm Nguyệt hả? ”

“ Ừ, chỉ tình cờ gặp lại và có nói vài câu, cũng hỏi thăm nhau thôi! ”

Lần này Khưu Đông Bách anh thông minh và sáng suốt hơn rồi, càng giấu giếm thì tội càng nặng hơn, cũng chẳng làm điều gì sai trái để phải nói dối hay chối bỏ.

“ Em có nói gì đâu, sao anh nghiêm trọng quá vậy? ”

“ Sợ em hiểu lầm rồi giận anh! ”

Đôi mắt của Hề Dung Diệp lấp lánh ngập tràn ý cười, sau đó nhón chân lên cao công khai tặng vào môi của Khưu Đông Bách một nụ hôn, thật ra thì cô đang đánh dấu chủ quyền rằng nam nhân này là của mình.

“ Thưởng vì anh thành thật đấy! ”

“ Phần thưởng này hơi ít thì phải, thêm nữa được không? ”

“ Về nhà em tặng thêm! ”

Sau đó, một tay của Khưu Đông Bách kéo chiếc vali, bàn tay còn lại ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Hề Dung Diệp không rời, cả hai cùng nhau đi đến gần Thẩm Nguyệt.

Lần này, cô chủ động lên tiếng chào hỏi:

“ Lâu quá không gặp chị! ”

“ Hơn chín năm rồi nhỉ? ”

“ Vâng! ”

“ Thôi chị đi nhé, bạn chị đang chờ bên ngoài, hôm nào không bận chúng ta hẹn nhau. ”

Hề Dung Diệp vui vẻ thân thiên gật đầu, vốn dĩ cả hai cũng chưa xích mích hay căng thẳng gì với nhau, mặc dù chính cô là nguyên nhân đã dẫn đến có người thứ tư xuất hiện trong câu chuyện và hai người họ chia tay.

Lúc này, Thẩm Nguyệt nhìn lên Khưu Đông Bách cười nhẹ, ánh mắt dành trao cũng có chút áy náy và tội lỗi, mặc dù đó cũng là chuyện của quá khứ và tuổi trẻ chưa trưởng thành, cất tiếng:

“ Em đi trước đây, chúc hai người hạnh phúc! ”

“ Cảm ơn! ”

Hết nhìn theo bóng lưng của Thẩm Nguyệt rời đi, Hề Dung Diệp lại ngẩng đầu nhìn lên Khưu Đông Bách, nhưng thay vì dõi theo cô ấy thì anh lại chăm chú ngắm nghía người phụ nữ của mình, lúc này ánh mắt đã va chạm với nhau.

“ Chị ấy càng ngày càng đẹp ha, hình như đang độc thân thì phải! ”

“ Chúng ta về nhà thôi, gần hai giờ sáng rồi cô gái, còn phải tặng thêm phần thưởng cho anh nữa đấy! ”

Dung Diệp lập tức lườm yêu đối phương, đôi môi trái tim khẽ uốn cong chúm chím, đôi chân của cả hai dần dần trở nên đồng đều như nhịp đập trái tim đã hoà chung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK