“ Dung Diệp, cậu cố gắng ăn đi, hôm qua tới nay không có chút gì trong dạ dày, sao chịu nổi chứ. ”
Bà Khưu cùng Đinh Mạn Nhu người cầm bát cháo người đứng khuyên nhủ, năn nỉ, nhưng Hề Dung Diệp vẫn cứ lặng yên bất động.
Cô ấy tiếp tục cất tiếng:
“ Hay là cậu nói gì đi, khóc cũng được, cậu nín thinh thế này còn khó chịu hơn nhiều đấy! ”
“ Đúng đó Dung Diệp, ráng ăn chút cháo nha con, Đông Bách đã đi làm thủ tục xuất viện, ăn xong chúng ta về nhà! ”
Ở trong bệnh viện ngột ngạt không thoải mái, về nhà dẫu sao cũng tốt hơn, bác sĩ sẽ đến kiểm tra cho cô.
Cốc…cốc…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, khoảng 30 giây sau được Phùng Khiếu Khâm mở ra, từ tốn từng bước đi vào phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên nhìn Dung Diệp đang nằm trên giường, sau đó mới sang bà Khưu và Đinh Mạn Nhu.
“ Con đến thăm Dung Diệp! ”
“ Ừ. ”
Thấy thế, Mạn Nhu hắt mặt với anh ấy, sau đó chỉ tay vào bát cháo rồi lắc đầu ám hiệu, nhỏ giọng cất lên:
“ Thuyết phục tiếp đi chủ tịch Phùng! ”
Nghe vậy, Phùng Khiếu Khâm lại lần nữa nhìn xuống Dung Diệp, trầm tư một lúc rồi chủ động cầm lấy bát cháo trên tay của bà Khưu, lên tiếng:
“ Để con! ”
“ Ta ra ngoài có chút việc, hai con ở lại với Dung Diệp nha. ”
Cả hai gật đầu, bà Khưu sau đó cũng lịch sự ra ngoài để cho bạn cô khuyên nhủ, mặc dù biết rõ Phùng Khiếu Khâm có tình ý đặc biệt với Dung Diệp.
“ Nào, ăn chút cháo đi! ”
Phùng Khiếu Khâm đặt bát cháo xuống chiếc bàn, chậm rãi nâng phần đầu giường điều chỉnh cho phù hợp, lúc này Hề Dung Diệp xoay mặt nhìn sang, đôi mắt đỏ hoe đau buồn thê lương nhìn anh ấy rồi vội vàng cụp xuống, lên tiếng:
“ Cảm ơn! ”
“ Tại tôi đến trễ, nên… xin lỗi em, Dung Diệp! ”
Dung Diệp yếu ớt lắc đầu. Thấy thế, Phùng Khiếu Khâm khẽ vươn tay cầm lại bát cháo, khuấy đảo liên tiếp mấy vòng, sau đó múc một muỗng đưa lên trước cô, nói:
“ Ngoan, há miệng! ”
“ Tôi không muốn ăn! ”
Hề Dung Diệp ngoảnh mặt tránh né, sắc mặt vô cùng u sầu ủ rũ.
“ Nể tình tôi đến thăm em, ăn vài muỗng cho tôi hài lòng đi về được không? ”
Lúc này, Đinh Mạn Nhu đứng ở chân giường cũng lên tiếng:
“ Đúng đấy Dung Diệp, chủ tịch Phùng từ thành phố X bay sang thăm cậu, với lại đã hai ngày cậu chưa ăn gì rồi. ”
Hề Dung Diệp nặng nề thở ra, sau đó đưa hai tay về phía Phùng Khiếu Khâm, lí nhí cất lời:
“ Để tôi tự ăn. ”
Cô chịu ăn là được, cũng như anh đã từng sẵn sàng buông tay. Có điều, người cô chọn lại không thể mang cho cô cuộc sống hạnh phúc và êm ấm, anh có nên tiếp tục giành lấy?
Chỉ là, người đứng bên ngoài phòng bệnh đã chứng kiến tất cả. Cảm nhận được cảm giác này, Khưu Đông Bách anh mới hiểu thấu cảm giác của Dung Diệp trước đó.
Anh tệ thật!
Nếu ngay từ đầu anh từ chối lời đề nghị của Mộc Đan San, cô cũng sẽ không đau lòng bỏ đi.
Reng… reng…
Điện thoại trong túi quần bất ngờ reo lên, ba người bên trong nhìn ra cánh cửa thì thấy khuôn mặt của Khưu Đông Bách thông qua ô nhỏ, thái độ của ai cũng khác nhau.
Sau đó, anh bước đi, một tay cầm chiếc điện thoại và một tay đặt lên thanh vịn hành lang, ánh mắt híp lại chợt nhìn xa xăm, lên tiếng:
“ Sao rồi? ”
“ Tổng cục thuế đang tiến hành điều tra, sẽ nhanh có kết quả thôi ạ! ”
Từng ngón tay của Khưu Đông Bách chuyển động nhịp nhàng, hai hàng chân mày bất giác chau lại, hỏi:
“ Còn về việc người đứng sau chống lưng cho cô ta? ”
“ Vẫn không thể điều tra được là ai, có thể đó là tin đồn thất thiệt. ”
“ Tôi vẫn nghĩ có người, chỉ là người này địa vị cao và khá kín tiếng, cứ tiếp tục tìm bằng chứng, nhất là từ cô trợ lý riêng của cô ta. ”
Căn dặn trợ lý thêm vài câu, Khưu Đông Bách chậm rãi hạ cánh tay xuống và bấm tắt cuộc gọi. Cùng lúc này, phía sau của anh phát ra tiếng hắng giọng vô cùng nam tính, thành công khiến anh chú ý và quay lại.
Phùng Khiếu Khâm đút hai tay vào túi thong thả bước đến đứng ngang với Khưu Đông Bách, nhếch mép cười khẩy, sau đó điềm đạm cất lời:
“ Vốn định sẽ lấy lòng anh để dễ dàng thu phục Dung Diệp, nào ngờ anh chính là tình địch nặng ký của tôi, buồn cười thật! ”
“ Chúng tôi sẽ kết hôn khi sức khỏe của Dung Diệp hồi phục, tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ để tránh hy vọng rồi thất vọng! ”
Nụ cười trên môi của Phùng Khiếu Khâm rõ hơn, chính là đang cười nhạo Khưu Đông Bách chẳng biết một điều quan trọng, khi Dung Diệp cô đã muốn bí mật sang thành phố X.
“ Chẳng hiểu tại sao Dung Diệp lại chọn anh mà không phải tôi? Có lẽ mắt nhìn người của cô ấy quá kém, nên không thể nhìn ra ai thật lòng, ai giả dối, ai có đủ khả năng lo lắng cho cô ấy cả đời. ”
Những từ cuối, Phùng Khiếu Khâm nhấn nhá rõ ràng đả kích Khưu Đông Bách. Cô càng đau khổ, anh càng thấy thương. Cô càng yếu đuối, anh càng muốn che chở và chăm sóc nhiều hơn.
Sau đó, anh ấy lại nói:
“ Tôi chỉ thua, vì tôi là người đến sau, nhưng phía trước đoạn đường còn rất dài, e là tôi sẽ đánh bại anh đấy! ”
Khưu Đông Bách cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời cực kỳ kiên định, khốc liệt và tràn đầy tự tin, giọng điệu có đôi chút thách thức:
“ Vậy thì hãy chờ xem! ”