“Hiện tại em chỉ cần tập trung vào chuyện quan trọng nhất thôi.”
Mộng Dao và Hạo Hiên đợi tới khi đám người Duy Đăng rời đi thì mới bình thản bước ra khỏi phòng, không khỏi cảnh cáo nhìn A Mã thêm vài lần. Anh kéo ông ta ngồi xuống, bắt đầu dùng dáng vẻ kẻ biến thái tay dính đầy máu mà hàn huyên sự đời. Còn cô tiến thẳng về phía con tin.
“Này định làm gì đó?”
Hai tên kia nhìn thấy thì lập tức đứng lên ngăn cản.
“Tôi thích tâm sự với con tin trước khi thực hiện kế hoạch thôi.”
Cô mỉm cười nham hiểm, tay xoay tròn con dao trông vô cùng điệu nghệ khiến hai người kia nhất thời lùi lại. Họ đành tặc lưỡi rồi ngồi cách xa ra, cho phép cô vào căn phòng đang nhốt con tin.
“Các người có bắt tôi thì tôi cũng không giúp ích gì được đâu.”
Giọng nói kiên định phát ra từ cậu trai trẻ khiến cho Mộng Dao không khỏi cảm thán ngưỡng mộ, quả nhiên là con trai của một vị chính trực. Cô đi lại gần, có chút thích thú với việc bản thân làm kẻ gian manh.
“Chúng tôi đâu cần cậu khai ra gì, chỉ cần cha cậu biết điều thôi.”
“Cha tôi cũng sẽ không vì chuyện này mà quay đầu. Các người chỉ tốn thời gian thôi.”
“Nếu cắt đi một bên tai của cậu thì có lẽ không chắc đâu.”
Bên ngoài không biết hai người đang nói gì nhưng đột ngột nghe thấy tiếng la thất thanh của con tin. Tới khi chạy vào, họ đều nhìn thấy Mộng Dao đang cười lên khanh khách, con dao trong tay gần sát tới lỗ tai của cậu thiếu gia nhà giàu Từ Thông.
“Cô đang làm gì đấy?”
A Mã hoảng hốt kéo Mộng Dao ra xa Từ Thông, không khỏi lo sợ giùm cậu ta. Họ chỉ muốn tiền và quyền chứ không muốn mạng người.
“Gì chứ? Đang chơi vui mà.”
Cô bĩu môi, vô cùng tiếc nuối khi bị kéo ra bên ngoài. Trong lúc âm thầm, cô liếc mắt với Hạo Hiên, cả hai đánh một trận lớn, cố tình dọa Từ Thông để lấy thêm niềm tin từ đám A Mã. Mà có vẻ hiện tại A Mã phải canh chừng không cho cô làm hại con tin thêm một giây phút nào.
“Cậu quản bạn gái cậu cho chắc đi.”
A Mã xoa đầu, quay sang nhìn Hạo Hiên, giọng nói có chút cầu xin.
[Ban nãy trong em ấy ngầu quá. Nếu em ấy thật sự là tội phạm thì chắc mình sẽ bắt em ấy về nhốt tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.]
Mộng Dao chép miệng, tự hỏi có phải do đóng vai biến thái nên mới khiến suy nghĩ của Hạo Hiên càng lúc càng lệch lạc hay không. Cô nhéo nhẹ vào tay anh, bắt anh phải tỉnh táo trở lại.
“Bạn gái tôi thích làm gì, tôi đều không muốn cản, cũng không dám cản.”
A Mã chỉ có thể bất lực mà nhìn hai người tâm tình, rải đường trong căn nhà hoang. Ông đi đến bên bàn, bắt đầu tụ họp mọi người lại.
“Đã đến giờ rồi, phải gọi cho bên gia đình con tin thôi.”
Hạo Hiên và Mộng Dao thoáng nhìn nhau, dựa lưng vào bức tường gần đó mà xem xét tình hình. Tiếng chuông ngân lên ba tiếng rất nhanh có người bắt máy. A Mã cũng bật máy giả giọng nói.
“Các người còn hai ngày để thực hiện đúng những gì chúng tôi yêu cầu, nếu không đợi nhận xác của con trai mấy người đi.”
Bên kia đầu dây có tiếng nức nở vang lên: “Cầu xin mấy người đừng làm hại con trai tôi. Tôi sẽ làm mọi thứ.”
Nhưng một giọng nói trầm ổn khác lại vang lên đánh gãy tiếng của người vừa rồi: “Dù mấy người có làm gì thì tôi cũng không làm trái với lương tâm của mình.”
A Mã nghiến răng: “Đừng tưởng chúng tôi không biết việc mấy người đã báo cảnh sát. Có phải mấy người thật sự muốn hại chết con trai của mình không?”
Lúc này, một giọng nói đanh thép vang lên xoa dịu tình hình:
“Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ mạng sống của Từ thiếu gia. Chỉ cần các người không làm hại đến cậu ấy thì chúng tôi sẽ không làm gì các người.”
A Mã nhíu mày, một người mới lạ đột ngột xuất hiện khiến ông ta hững lại vài giây. Đột nhiên điện thoại trong tay bị giật mất. Hạo Hiên chẳng thèm lấy máy biến đổi giọng mà đã lên tiếng.
“Đây chẳng phải là thanh tra cao cấp An Tường sao?”
“Chó điên?”
“Được thanh tra nhớ tới thật sự làm tôi thấy vinh hạnh lắm.”
“Cậu vì sao lại phải tham gia phi vụ này chứ?”
“Tại vì chán chứ sao. Được rồi, đơn giản mấy người đưa liền thứ đám người này muốn, sau đó chuyển cho tôi thêm một tỷ đồng trong vòng 3 ngày nếu không tôi sẽ giam giữ con tin thêm bảy ngày trước khi vứt mỗi bộ phận một nơi riêng biệt."
Hạo Hiên cúp máy, sau đó vỗ nhẹ vài cái lên vai A Mã.
“Yên tâm, có mặt tôi ở đây thì họ sẽ nhanh chóng làm theo lời ông thôi.”
“Cậu… Cậu trông có vẻ…” A Mã không nói nên lời.
“À, chạm mặt nhiều quá nên thành tội phạm quen thuộc đang bị truy nã ấy mà.”
Ba người đám A Mã khẽ nuốt nước bọt, họ gặp phải thứ quái quỷ gì thế này.