Duy Đằng nhướng mày, ánh mắt chất chứa không ít sự phiền não.
“Mộng Dao, đừng nghĩ lạt mềm buộc chặt ở đây sẽ có tác dụng với tôi.”
Cô đỡ trán, không biết nên nói sao cho người trước mặt hiểu.
“Tôi khẳng định lại là tôi không còn thích anh nữa.”
Tuy nhiên Duy Đằng vẫn một mặt chẳng thèm tin tưởng mà nhìn cô diễn trò. Không còn cách nào khác, cô đành phải lấy bia đỡ đòn.
“Hiện tại, tôi đã có vị hôn phu rồi. Người đó là thượng tướng Trạch Hạo Hiên vô cùng hùng dũng, rất xứng đáng để tôi nương nhờ cả đời.”
Mọi người thi nhau hít khí lạnh. Từ trong đám đông, Hạo Hiên cũng bị chỉ điểm mà hơi sững sờ, sau đó từng bước bước đến chỗ hai người.
Mộng Dao vốn chỉ muốn giải bày rõ ràng với Duy Đằng, nào ngờ người được nhắc tên thật sự cảm thấy hứng thú mà xuất hiện. Cô há hốc mồm nhìn Hạo Hiên, quên cả nuốt nước bọt, hiện tại trong thâm tâm chỉ nghĩ ra một chuyện. Cô đã biết lí do vì sao nữ phụ luôn từ chối mối hôn ước này.
Thượng tướng Hạo Hiên không khác gì một con gấu xám lớn, vô cùng lớn. Ban nãy khi anh ngồi, cô còn chưa mường tượng được, chỉ thấy hai bên vai anh rất rộng. Hiện tại anh càng tới gần thì cô càng nhỏ bé. Người đàn ông này chắc không chừng là hơn một mét chín đấy chứ?
Hai chân Mộng Dao không tự chủ được mà có chút run rẩy, nhưng vẫn cố đứng vững mà nghênh đón thượng tướng Hạo Hiên. Anh từng bước đến bên cạnh, sóng vai cùng cô đối diện Duy Đằng.
“Trường tổng có ý kiến gì với vị hôn thê của tôi sao?”
Mộng Dao nhìn Hạo Hiên, xong liếc mắt qua Duy Đằng thì chợt cảm thấy có chút thành tựu. Thượng tướng cao hơn tổng tải cả một cái đầu, trông vô cùng có khí thế áp đảo khiến trái tim cô nhất thời rung rinh. Khi anh vừa tới gần, mùi hương nam tính dịu nhẹ muốn đánh bật cô ngã ra sau.
Khẽ chạm vào trái tim mình, Mộng Dao mong nó có thể ổn định lại. Nhưng vào mắt người khác thành ra cô đang bị Duy Đằng làm cho đau lòng mà lên cơn đau tim. Anh ta hơi nhíu mày, miệng vừa định mở lời hỏi thăm thì đã thấy Hạo Hiên nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống, còn quỳ hẳn một chân mà hỏi han, tránh cho cô phải ngước lên nhìn mình.
“Đã ổn hơn rồi chứ?”
“À, vâng.”
Nhìn ánh mắt có phần lạnh lùng của Hạo Hiên khiến Mộng Dao nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Tuy nhiên khi cảm nhận cơ bắp tay của anh thông qua sự tiếp xúc, cô thật sự muốn sờ thêm vài cái nhưng để tránh cho đối phương chán ghét thì cô đành phải thu liễm lại.
[Em ấy thật đáng yêu.]
Mộng Dao chớp mắt, giọng nói vang vảng bên tai y hệt như giọng của Hạo Hiên nhưng vốn dĩ môi anh còn chẳng mấp máy. Chuyện này là sao chứ? Có lẽ do cô đã nghe nhầm rồi.
Hạo Hiên lần nữa quay lại nhìn Duy Đằng, thần sắc có chút khó chịu nhưng đa phần là sự lạnh nhạt toát ra từ xương máu.
“Trường tổng chắc không có ý định suốt ngày đôi co cùng một người phụ nữ đâu nhỉ?”
Duy Đằng mím chặt môi, sau đó quay mặt rời đi. Ngô ba thấy tình hình được áp xuống thì lập tức đi lại. Vốn ông muốn ra mặt nhưng ông cũng muốn con gái mình có thể mạnh mẽ đối diện hơn, nào ngờ tới chàng rể mà ông chấm cũng xuất hiện.
“Cảm ơn cháu nhé Hạo Hiên, đã ra mặt thay cho Mộng Dao.”
Anh bắt tay Ngô ba, trịnh trọng cúi người lễ phép tỏ tôn kính.
“Đây là việc cháu nên làm thưa hai bác.”
“Nếu vậy bác nhờ cháu trở thành bạn cặp của Mộng Dao nhé.”
Ngô mẹ đỡ Mộng Dao đứng lên, đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô vào bàn tay to lớn của anh.
“Nếu Ngô tiểu thư không ngại.”
[Tay em ấy mềm quá, cầm thật thích.]
Thái dương của Mộng Dao khẽ giật lên một cái, tựa hồ vẫn chưa chấp nhận sự suy đoán của mình là đúng.
“Vậy làm phiền thượng tướng Trạch.”
“Ừm.”
[Không phiền, tuyệt đối không phiền.]
Mộng Dao mím môi, khẽ rút tay ra khỏi tay anh thì lại không nghe thấy thêm bất kỳ tiếng động nào. Đột nhiên chiếc áo khoác bất ngờ được đắp lên vai.
“Cẩn thận cảm lạnh.”
“À vâng, cảm ơn anh.”
Cô ngại ngùng trả lời, toàn bộ mùi hương của anh ngập tràn quanh mũi khiến cô không nghĩ được gì thêm.
[Em ấy sao lại ốm đến như vậy? Cần phải bồi bổ thêm gấp thôi.]
Được rồi, cô có thể khẳng định cô nghe được tiếng lòng của thượng tướng Hạo Hiên trong nóng ngoài lạnh này.